Dưới chân Trần Đức, cánh tay đó hoàn toàn biến thành một vũng bùn máu, một cơn gió thổi qua khiến máu chảy tràn khắp nơi.
"Trần Bát Hoang!"
Sắc mặt của Phương Tâm Ngọc xám xịt, cực kỳ khó coi, u ám đến nỗi không thể u ám hơn, ngũ quan co rúm lại một chỗ, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc Trần Đức: "Tao phải băm mày thành trăm mảnh!"
Không nói nhảm nhiều lời, Phương Tâm Ngọc không thể chịu được loại sỉ nhục này, toàn bộ sức mạnh của Linh Hải kỳ thi nhau tuôn ra, cánh tay còn lại lấy Thái Đao ở thắt lưng...
Keng!
Thái Đao cực kỳ chói mắt giống như vầng trăng sáng, chém về phía trước trong tích tắc, lưỡi đao lướt qua, ngay cả không khí cũng bị tách rời, khu vực đó rơi vào một vùng chân không, những gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường tràn ngập trong không khí.
"Xoẹt!"
Trần Đức dường như đã đoán trước được, dưới chân anh nổi gió, nhanh chóng lùi lại, lưỡi đao đó quẹt qua người anh, rơi xuống đất.
"Răng rắc!"
Đột nhiên, dù là Thiên Kiếm Phong cũng bị đao này chém nứt, đá vụn bay lên lại bị gió đánh tan thành trăm mảnh bay tứ tung.
Phương Tâm Ngọc vô cùng ngạc nhiên, dưới tình huống đã trúng chiêu Xích Viêm Thủ của ông ta, Trần Bát Hoang vẫn có thể né được đao này, thực lực và thiên phú của đối phương rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Phải biết rằng, Trần Bát Hoang chỉ là một võ giả ở cảnh giới Linh Căn kỳ sơ kỳ mà thôi!
Trước đây, chỉ cần một chưởng là Phương Tâm Ngọc đã đánh chết những võ giả thuộc cảnh giới này cực kỳ nhanh gọn!
Nhưng hôm nay, ông ta không những mất một cánh tay mà còn phải dùng hết sức lực để chiến đấu!
"Thằng nhóc này nhất định phải chết, nếu không sẽ để lại hậu quả khôn lường!", Phương Tâm Ngọc kiên quyết, đồng thời không dám xem thường Trần Đức nữa, cố nén cơn đau dữ dội trên người khi gió thổi qua, tiếp tục nâng đao lên chém về phía Trần Đức.
"Kinh Lôi!"
Ông ta hét lớn, lại bày ra một loại võ kỹ khác, đồng thời trên thân đao trắng toát lóe lên những tia điện bao trùm xung quanh thanh đao cực kỳ chói mắt. Trong nháy mắt, tốc độ phi đao của ông ta đột nhên thăng cấp, nhanh đến mức gần như chỉ còn lại dư ảnh.
Trần Đức rất căng thẳng, anh cảm nhận được rõ ràng sự thăng cấp của Phương Tâm Ngọc, lão già này thực sự là quá mạnh, mạnh hơn tất cả những đối thủ mà anh từng gặp trước đây.
Đây cũng là trận chiến gian nan nhất từ khi anh tu võ đến nay. Lỗ máu trên cánh tay ông ta vẫn không ngừng chảy, áo quần trên người gần như bị nhuộm đỏ.
Trong nháy mắt!
Phương Tâm Ngọc đến rồi!
Ngay trước mặt anh, căn bản không hề cho anh bất kỳ cơ hội nào hít thở, lưỡi đao sấm sét kia vang lên những tiếng nổ tanh tách chém thẳng về phía thắt lưng anh!
"Nhóc con, chết đi!", ánh mắt của Phương Tâm Ngọc cực kỳ dữ tợn, một đao này, bất luận Trần Đức có làm thế nào cũng không thể tránh được, ông ta tự tin một ngàn phần trăm rằng có thể giết chết đối phương, dù thần tiên giáng thế cũng không cứu nổi!
Đao...không ngừng lao đến, càng ngày càng gần!
Trần Đức không hề né tránh, anh biết tránh không được. Nhưng anh cũng không có bất kỳ sự phòng thủ hay phản kháng nào, bình tĩnh nhìn lưỡi đao đó, mặc nó lao đến: "Phương Tâm Ngọc, ông có chắc là có thể giết tôi không?"
"Đệt, tại sao không thể? Tao giết mày như giết chó!", ánh mắt Phương Tâm Ngọc đầy giễu cợt, như thể nhìn thấy Trần Đức đã bị chia thành hai khúc, trong mắt hiện lên sự hung dữ, hưng phấn và khát máu cùng cực.
Song, đột nhiên!
Ngực của Phương Tâm Ngọc đau nhức vô cớ, cơn đau đó giống như ngòi nổ, vừa xuất hiện thì giây sau đã khiến tứ chi và kinh mạch của ông ta bị tắc nghẽn!
Nguồn linh lực vốn dĩ đang điên cuồng vận hành, đột nhiên bị chặn lại, giống như một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao trên đường cao tốc, nhưng trước mặt đột nhiên xuất hiện một chướng ngại vật.
Trong nháy mắt, linh lực của ông ta trở nên hỗn loạn!
Chạy loạn xạ tứ phương tám hướng, vô cùng cuồng bạo, không chỉ thế, lúc này lục phủ ngũ tạng và huyết dịch của ông ta cũng truyền đến một cơn đau dữ dội, không thể khống chế được.
"Phụt!'
Phương Tâm Ngọc đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi!
Thanh đao trong tay cũng dừng lại!
Cách thắt lưng của Trần Đức chỉ vài cm!
Ông ta siết chặt đao, vẫn tiến về phía trước. Nhưng tia điện sấm sét trên thân đao giống như que diêm bị dập tắt, không còn chút tàn dư nào cả. Lưỡi đao vốn dĩ đang hùng hổ chém về phía Trần Đức, lúc này đã trở nên mềm mại, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Trần Đức khẽ nhếch môi cười, sau đó giơ tay búng nhẹ một cái.
Keng!
Âm thanh lanh lảnh vang lên, trường đao từ từ đứt gãy, chỉ còn lại một đoạn chuôi đao nằm trong tay Phương Tâm Ngọc.
"Sao...sao có thể?"
Khoảnh khắc này, Phương Tâm Ngọc thực sự kinh hãi hoảng sợ rồi, ông ta phát hiện ra một chuyện cực kỳ chí mạng, chỉ cần điều động linh lực thì trong thân thể ông ta sẽ xuất hiện những cơn đau kịch liệt không thể chịu được!
Hơn nữa, máu ông ta phun ra có màu đen!
Giống như một vũng mực!
Triệu chứng này, rõ ràng là trúng độc rồi...
Cảm nhận được tình trạng cơ thể, lúc này Phương Tâm Ngọc mới nhìn xuống vị trí bị Long Ngâm đâm xuyên. Nơi đó, trong lớp da thịt, có một cây kim đâm vào, rất mảnh, rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ lẫn lộn với xương thịt, cực kỳ khó phát hiện ra cây kim bạc.
Hay nói đúng hơn, không phải là bạc, nó không phải bạc mà là màu đen!
Kim độc của Sửu gia để lại cho Trần Đức!
Phương Tâm Ngọc muốn giơ tay nhổ nó ra: "Haha, tôi khuyên ông đừng nên làm vậy, nhổ ra ông sẽ chết càng nhanh hơn đấy", Trần Đức cười: "Tôi không muốn ông chết nhanh như vậy".
Động tác của Phương Tâm Ngọc dừng lại, ông ta không chắc lời của Trần Đức nói có thật hay không, chuyện này liên quan đến tính mạng của ông ta, ông ta không dám đánh cược, trầm giọng nói: "Mày ác thật đấy!"
Đến nước này, Phương Tâm Ngọc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc trước...Trần Đức dùng cách thức tàn nhẫn, mục đích thực sự không phải là muốn chém đứt cánh tay của ông ta mà là muốn hạ độc!
Thậm chí không ngại cố ý trúng một chiêu Xích Viêm Thủ của ông ta, tiếp đó lại dùng Long Ngâm chém đứt cánh tay của ông ta để đi chuyển sự chú ý, thành công đâm kim bạc vào người ông ta!
Không thể không nói, chiêu này thực sự rất thành công. Nếu không phải độc phát tác thì ông ta không thể nào phát hiện ra được!
Trong lòng Phương Tâm Ngọc lạnh băng...