Tự hủy kinh mạch, đan điền thì từ nay sẽ cắt đứt hoàn toàn với con đường luyện võ đấy!
Tất cả những người luyện võ đều tuyệt không muốn làm chuyện này.
“Cậu Trần… chúng tôi…”
Một tên đi theo Mậu Danh muốn nói gì đó.
Không ai ngờ Trần Đức đột ngột ra tay, vung một tay tát lên mặt của ông già đó.
Bốp!
Ông già vút bay đi, thần kinh trong hộp sọ rối loạn, kinh mạch, xương cốt rạn vỡ, chết không thể chết thêm nữa!
Lập tức, Mậu Danh toát mồ hôi như mưa, không dám có chút do dự, vận hành khí tức, đập một chưởng vào vị trí đan điền, đồng thời kinh mạch dùng để chịu lực linh khí trực tiếp đứt vỡ!
“Cút đi!”
Trần Đức lạnh lùng quát với vẻ mặt bình tĩnh, Mậu Danh như được đại xá, bỏ chạy một mạch không quay đầu.
“Cậu Trần, trước đó… trước đó mạo phạm đến cậu, xin cậu Trần tha tội!”, cô tổ của Đạm Đài Nguyệt trực tiếp quỳ xuống, hai đầu gối chạm đất, mồ hôi lạnh thấm ướt sũng áo của bà ta, quỳ sụp dưới đất, run rẩy.
Nhưng.
Bà ta quỳ rạp xuống đất nhưng vẻ mặt âm trầm, sát khí bừng bừng bị bà ta áp chế trong đáy mắt!
Trần Đức dám giết Lâu Tinh Hải.
Hai người Lâu Vạn Xuân, Lâu Thiên Khung chắc chắn sẽ không tha cho anh, tất cả những người có mặt ở đây đều sẽ bị liên lụy.
Đến lúc đó, bà ta cũng không thể nào có cơ hội sống sót!
Trước mắt,
Cơ hội sống duy nhất chính là báo thù giúp Lâu Tinh Hải, giết Trần Đức!
Giết chết Trần Đức.
Không chỉ có thể giữ được tính mạng, mà còn chắc chắn có thể có được phần thưởng của nhà họ Lâu!
Một mũi tên trúng hai đích!
Trong lúc yên tĩnh không tiếng động, kể cả Trần Đức, không ai chú ý đến trong tay bà ta xuất hiện một cái chai nhỏ.
Trần Đức không phí lời với bà ta, thậm chí không nhìn bà ta đến một cái.
Sở dĩ anh không giết bà ta, đương nhiên là vì Đạm Đài Nguyệt.
“Anh Trần, cảm ơn… cảm ơn anh…”, Đạm Đài Nguyệt thông minh như vậy, đương nhiên hiểu suy nghĩ của Trần Đức, đích thân nói lời cảm ơn.
Đêm nay biểu hiện của Trần Đức thực sự khiến cô ta kinh ngạc.
Người đàn ông này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của cô ta, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô ta!
Đồng thời,
Cô ta rất lấy làm may mắn, thời khắc quan trong, sự lương thiện của cô ta đã cứu cô ta!
“Anh Trần, cảm ơn anh đã không giết, tôi nợ anh một mạng, nếu có cơ hội, Nguyệt, chắc chắn sẽ đền ơn!”, Đạm Đài Nguyệt chân thành nói.
“Ừm…”
Trần Đức gật đầu, không nói nhiều thêm, mà nhìn sang Ưng Thanh Vũ: “Thanh Vũ, chúng ta đi thôi!”
So với sự kinh hãi của đám người Đạm Đài Nguyệt, Ưng Thanh Vũ lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Càng cảm thấy vệ sĩ mà cô ta nhặt được giữa đường này đầy thần bí, và càng có lòng muốn tìm hiểu nhiều hơn về anh.
Nhưng,
Cô ta kiềm chế!
“Đại khốn kiếp, tôi…”
Ưng Thanh Vũ đang định nói gì, đột nhiên, ánh mắt biến đổi, thét lên: “Cẩn thận!”
Phía sau Trần Đức, cô tổ của Đạm Đài Nguyệt đột ngột hành động.
Không biết bà ta thi triển võ kỹ gì, tốc độ trong khoảnh khắc đột ngột đó không nhìn rõ nổi, xông về phía Trần Đức!
Đồng thời,
Cái chai nhỏ trong tay như ám khí, ném về phía Trần Đức.
Cái chai đập lên người Trần Đức vỡ tan.
Chất lỏng màu đỏ trong cái chai chảy ra, trong tích tắc, quần áo của Trần Đức bốc lên khói xanh, bị ăn mòn rách nát!
Chất lỏng đó lại chảy lên da thịt của Trần Đức, theo lỗ chân lông ngấm vào trong cơ thể!
Trần Đức cau mày, có cảm giác không ổn, quát lên: “Bà già chết tiệt, bà đã làm gì hả?”
“Ha ha, Trần Bát Hoang, cho dù tôi không giết cậu, nhà họ Lâu cũng sẽ giết cậu, vừa nãy tôi chỉ hạ độc thôi, độc này tên là độc thiêu, cho dù là cường giả Kim Đan Kỳ cũng không thể chịu được!”
Bà lão âm hiểm nói: “Thế nào, có phải bây giờ cảm thấy toàn thân đang mất hết sức lực, không thể điều động linh khí không?”
“Cô tổ!”, ánh mắt Đạm Đài Nguyệt sững sờ, tuyệt đối không ngờ cô tổ của cô ta lại ra tay, như thể có thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan hoàn toàn mới, kinh hãi đến mức gần như không thốt ra lời.
“Hừ, bà già chết tiệt, bà tự tìm đường chết đấy!”
Trần Đức nổi cơn lửa giận, vận linh khí, trong nháy mắt đến phía trước bà ta, rút kiếm Long Ngâm, đâm về phía tước!
“Sao có thể?”, bà lão chấn hãi, đã trúng độc thiêu làm sao có thể vận linh khí?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Bà ta vẫn không hiểu là chuyện gì.
Mũi kiếm của Trần Đức đã đến phía trước người bà ta.
Trong phút chốc.
Lồng ngực của bà lão xuất hiện đường máu.
Sau đó
Đường máu đó giống như vỡ đê, rách ra, máu tươi ào ào phun.
“Sao… sao… sao lại thế này…”, trong mắt bà lão đầy vẻ không hiểu, kinh hãi.
Đó là độc thiêu đấy!
Một khi trúng độc
Toàn thân từ trên xuống dưới, chân tay xương cốt, tất phải giống như bị lửa thiêu bùng bùng, không thể nào vận lên linh khí!
Trần Bát Hoang… rốt cuộc đã làm thế nào?”
Đáng tiếc…
Bà ta không có cơ hội được biết, mang theo sự nghi ngờ, khó hiểu, chấn hãi hoàn toàn ngã xuống.
“Khụ!”
Trong khoảnh khắc bà ta ngã xuống, miệng Trần Đức ho ra một ngụm máu!
Máu xen lẫn màu đen màu đỏ!
Cùng lúc đó, anh cảm thấy có ngọn lửa thiêu cháy trong cơ thể.
“Anh Trần, anh thế nào…”
“Đại khốn khiếp, anh có ổn không?”
Lập tức, Ưng Thanh Vũ, Đạm Đài Nguyệt đều xông lên dìu đỡ anh.
Còn bà lão thì không ai quan tâm.
Kể cả Đạm Đài Nguyệt cũng không quan tâm!
Tuy bà ta là cô tổ của cô ta, nhưng hành động quá đáng ghét!
Chết cũng chưa đền hết tội!
Mặc dù có buồn đi nữa thì cô ta cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt vì bà ta, thể hiện một chút quan tâm!
“Trần Bát Hoang, anh vẫn ổn chứ?”, ngay cả Linh Lung trong đầu cũng lên tiếng, giọng điệu cũng lo lắng.
“Chất độc đang lan rộng, Đạm Đài Nguyệt, chất độc này là của nhà các cô, có thuốc giải không?”, Trần Đức cảm nhận rõ ràng
Sau khi anh vận linh khí, trong cơ thể cảm giác nóng rực như thiêu như đốt từ khoang ngực của anh không ngừng lan ra chân tay!
Vừa nãy, sở dĩ anh không xuất hiện phản ứng trúng độc ngay là vì trong ba năm ở nhà giam, Sửu gia đã thay đổi cải tạo cơ thể của anh.
Hàng trăm loại độc vốn không thể xâm nhập vào cơ thể của anh!
Nhưng,