"Nếu anh muốn hiểu như thế thì cũng được thôi. Nói là đàm phán điều kiện, chứ tôi càng thích nói là thương lượng hơn", Cao Sĩ Long nói với vẻ hết sức tự tin.
"Hơn nữa, anh cũng khó mà từ chối điều kiện do tôi đưa ra".
Bản thân Cao Sĩ Long là một cao thủ đàm phán, lúc trước trong mỗi cuộc đàm phán, ông ta đều có thể tìm ra điểm yếu của đối thủ để đạt tới mục đích mà mình muốn.
Và không có lần nào là thua.
Ông ta đã phân tích tình hình hiện tại của Trần Đức nên cho rằng anh sẽ không từ chối đề nghị này. Dù sao, so với mạng sống thì một phương thuốc cũng chẳng đáng là gì.
"Ngại ghê...", Cao Sĩ Long vừa nói xong, Trần Đức bỗng đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Trước giờ bản thân tôi đều không thích đàm phán, cũng càng không thích một cuộc bàn bạc mang tính đe dọa như thế này".
Cao Sĩ Long giật mình, thoáng chốc không phản ứng lại kịp.
Mà Trần Đức đã đi về phía cửa, có điều, anh chưa đi được vài bước thì bỗng có hai tên lính ngăn cản trước mặt.
"Trần Bát Hoang, anh không thể suy nghĩ thêm sao, mạng anh quan trọng hay là phương thuốc quan trọng?", Tưởng Sơ Linh thật sự không hiểu được lối suy nghĩ của Trần Đức, đối mặt với một tên cáo già như Hàn Huyền Tông chắc chắn là chỉ có chết chứ chẳng thể sống nổi.
Lúc này rồi mà còn kiêu ngạo như thế làm gì?
Nên cúi đầu thì phải cúi đầu.
Lẽ nào đến đạo lý này anh cũng không hiểu sao?
"Không có chúng tôi, anh chắc chắn sẽ chết!", Tưởng Sơ Linh nói: "Chỉ cần anh đồng ý, chắc chắn chúng tôi sẽ bảo vệ được mạng sống của anh!"
"Bảo vệ mạng sống cho tôi?"
Trần Đức cũng không quay đầu lại nói: "Trần Bát Hoang tôi cần mấy người bảo vệ chắc?"
Anh vừa nói vừa vung tay lên, hai tên lính lập tức bị một sức mạnh vô hình đẩy ra, lảo đảo lùi lại, cuối cùng không đứng vững, ngã xuống đất!
Hai tên lính này chính là cận vệ của Cao Sĩ Long!
Bọn họ cũng là võ giả, mà còn trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc!
Trần Đức lại đẩy bọn họ ra mà chẳng tốn chút sức nào.
Sau đó, anh xoay người nhìn Cao Sĩ Long nói: "Sau này bảo người của ông chú ý chút, lần sau ông và người của ông mà còn bất lịch sự như thế nữa thì sẽ không chỉ đơn giản vậy đâu".
"Đùng, đoàng!"
Lời nói của Trần Đức giống như một tiếng sấm giữa ngày hè, ầm vang bên tai Cao Sĩ Long. Cả người ông ta lập tức toát ra mồ hôi lạnh, y như thấy quỷ!
Đợi đến khi ông ta hoàn hồn lại thì bóng dáng Trần Đức đã biến mất khỏi trụ sở Cục 9 rồi.
"Tham mưu Cao!", Tưởng Sơ Linh hỏi: "Có cần đuổi theo không?"
"Không, không cần...", Cao Sĩ Long xua tay, không biết khi nào thì trên trán đã chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Ban nãy, ông ta đã cảm nhận được một luồng sát khí từ trên người Trần Đức!
Luồng sát khí ấy rất nhạt, nhưng lại giống như một con dao đâm thẳng vào trái tim Cao Sĩ Long, khiến ông ta suýt không thở nổi!
"Sau này thấy Trần Đức thì cố gắng khách sáo với anh ta chút", Cao Sĩ Long im lặng một lát rồi nói: "Tên kia có lối suy nghĩ rất khác người, anh ta... không sợ chết!"
...
Tại trang viên nhà họ Hàn ở thành phố Tần.
Từ khi Hàn Thái xảy ra chuyện không may và nhà họ Hàn bị tiêu diệt thì nơi đây gần như bị bỏ hoang. Nhưng ngày hôm nay, lại cực kỳ sôi động, có rất nhiều người đang dọn dẹp, bố trí lại.
Bên trong kiến trúc trong suốt giữa trang viên, Hàn Huyền Tông đang khoanh tay đứng và xem một đoạn video.
Trong video là cảnh tượng Hàn Thái - cháu trai của ông ta chết!
"Ầm!"
Đến khoảnh khắc Hàn Thái chết, Hàn Huyền Tông bỗng đập một phát lên bàn trà trước mặt, mặt đá cẩm thạch lập tức vỡ vụn, một luồng sát khí tỏa ra xung quanh.
"Lão tổ Hàn!", Tạ Cường Đông đứng cạnh mặt mày đỏ bừng, sắp không thở nổi.
"Hừ!"
Bấy giờ, Hàn Huyền Tông mới thu hồi luồng sát khí kia, vẻ mặt âm trầm nói: "Tên này đúng là khinh người quá đáng thật mà. Ngày mai, tôi chắc chắn sẽ giết chết cậu ta trước mặt giới thượng lưu ở thành phố Tần, sau đó ăn tươi nuốt sống cậu ta!"
"Đúng vậy, nhất định phải giết chết cậu ta, không thì khó mà giải mối hận trong lòng!", Tạ Cường Đông cũng hùa theo: "Có điều, lão tổ Hàn này, tôi đã cử người đi phát thiệp mời cho cậu ta rồi, chỉ sợ ngày mai cậu ta không đến thôi!"
"Cái này ông không phải lo, ông đã làm xong cái danh sách mà tôi bảo ông điều tra chưa?", Hàn Huyền Tông nén giận, hỏi.
"Tra xong rồi!", Tạ Cường Đông lấy một tờ giấy trong người ra, kính cẩn đưa cho Hàn Huyền Tông.
Trên tờ giấy viết tên của đám Tống Ngữ Yên, Lâm Dao, Tiêu Mạn Y, Đàm Thu, Trương Tử Hàm, Trương Thiên Dương, Trương Ngọc Tiên, Hà Đồn.
"Trương Tử Hàm vốn ở viện, nhưng hôm nay đã xuất hiện, không biết đi đâu. Còn vị trí của đám người còn lại thì rất dễ tìm", Tạ Cường Đông nói: "Bọn họ đều là những người thân thiết của Trần Bát Hoang".
"Tốt!"
Hàn Huyền Tông lạnh lùng nói: "Người đâu!"
Ông ta vừa lên tiếng đã có 3 người xuất hiện ngoài cửa, kính cẩn chào: "Hội trưởng!"
3 người này đều là võ giả!
Bọn họ là những cấp dưới mà Hàn Huyền Tông mới nhận trong thời gian này.
Trong đó, không ngờ lại có một cao thủ cấp bậc tông sư!
"Tạ Cường Đông, ngoài Trương Thiên Dương và đứa bé không tìm thấy kia thì ông dẫn theo 3 người họ mang hết mấy người có tên trên danh sách về đây. Tôi muốn nhìn thấy họ có mặt trong buổi tiệc mừng thọ ngày mai, hiểu?"
"Lão tổ Hàn, ông yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm ông thất vọng đâu!", Tạ Cường Đông cúi đầu vâng lệnh, đáp với giọng hết sức kích động.
3 người kia đều là cao thủ đấy!
Vả lại, gã tông sư kia còn không kém cạnh gì Tạ Phương Kiệt!
Tạ Cường Đông vừa nghĩ sẽ dẫn theo 3 tên cấp dưới như vậy thì hết sức kích động!
Những người cho rằng nhà họ Tạ đã xong đời, chắc chắn sẽ phải giật mình kinh ngạc ấy nhỉ?
Tạ Cường Đông dẫn theo 3 tên cao thủ ngẩng đầu, ưỡn ngực, kiêu ngạo, dũng cảm rời khỏi trang viên nhà họ Hàn. Sau đó, lái 3 chiếc siêu xe, rêu rao chạy về phía mục tiêu!
Ông ta phải cho mọi người ở thành phố Tần biết, nếu là kẻ địch của Tạ Cường Đông này thì chỉ có một kết quả, đó chính là chết!
Bên cạnh đó, Tạ Cường Đông cũng muốn cho mọi người biết, nhà họ Tạ vẫn là nhà họ Tạ của khi xưa, vẫn bố đời như trước!