Giây tiếp theo, anh đã đi đến trước mặt Mạc Thiếu Dương!
Mạc Thiếu Dương bất giác lùi về sau hai bước: "Mày, Trần Bát Hoang, mày muốn làm gì, có tin tao lập tức gọi...”
"Bố!"
Đột nhiên, giọng điệu của Mạc Thiếu Dương thay đổi, hắn ta nhìn về phía cách đó không xa.
Ở phía đó, có ba người đang đi về hướng này!
Hai nam một nữ!
Ba người này, Mạc Thiếu Dương đều biết!
Một người là Quan Hổ, quản gia luôn bên cạnh Trương Thiên Dương - chủ tịch tập đoàn Thiên Dương như hình với bóng!
Hai người còn lại, một người là bố của hắn ta, còn cô gái xinh đẹp kia là chủ tịch mới của tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ, Tống Ngữ Yên!
Nghe thấy tiếng hét của hắn ta, cả ba liền chú ý đến tình hình ở đây.
“Giám đốc Mạc, kia là con trai của ông sao?”, Quan Hổ cười hỏi.
“Đúng thế”, Mạc Vấn Thiên nhìn thấy Mạc Thiếu Dương và Trần Đức đang đứng trước mặt con trai mình, ông ta bỗng ngây người một chút, sau đó một tia vui mừng chợt lóe lên!
Vốn dĩ ông ta, Quan Hổ và Tống Ngữ Yên đến đây chính là muốn tìm Trần Bát Hoang!
Chính vì mối quan hệ với Trần Bát Hoang nên Quan Hổ đã đích thân tiếp đón tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ bọn họ. Qua cuộc trò chuyện, bọn họ mới biết Trần Bát Hoang chính là là ân nhân cứu mạng của Trương Thiên Dương!
Với thân phận quan trọng như vậy, bất luận là ông ta hay Tống Ngữ Yên cũng đều khá bất ngờ.
Với tư cách là nhân vật cấp cao của tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ, ông ta vẫn biết một số chuyện về nhà họ Tống, nhờ có sự giúp đỡ của Trần Bát Hoang nên hai người Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ mới bị bị trục xuất ra ngoài.
Mặc dù Trần Bát Hoang là vệ sĩ, nhưng cả tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ, ai dám đắc tội anh?
Hơn nữa bây giờ, anh không chỉ là một nhân vật quan trọng trong tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ, mà còn là ân nhân của Trương Thiên Dương!
Hai thân phận quan trọng như vậy, cũng đủ để Mạc Vấn Thiên quỳ gối nịnh bợ!
Ông ta đã hạ quyết tâm phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Trần Bát Hoang, cố gắng nịnh nọt anh để đặt nền móng cho tương lai.
Không ngờ, đứa con trai bất tài của ông ta lại quen Trần Bát Hoang trước rồi, điều này khiến ông ta rất vui, ông ta khá là tự hào nói với Quan Hổ:
"Kia chính là con trai tôi, Mạc Thiếu Dương. Không ngờ nó lại ở cùng cậu chủ Trần, thật sự là khiến tôi có chút kinh ngạc”.
"Nó vừa tốt nghiệp, vì muốn để nó mở mang tầm mắt nên mới bảo nó đến trung tâm Thế kỷ tham quan một chút”, Mạc Vấn Thiên vừa nói vừa vẫy tay với Mạc Thiếu Dương
Mạc Thiếu Dương vốn đã không xem ai ra gì, giờ lại càng ngạo mạn hơn: "Thấy chưa, bố tao và chủ tịch tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ đều ở đây, nếu mày dám động vào tao, tao đảm bảo mày sẽ lập tức phải cút khỏi đây, hơn nữa là cút khỏi đây một cách cực kỳ khó coi”.
“Trần Bát Hoang!”, Diêm Mộng giật giật góc áo của anh lắc đầu, cô ta thật sự không muốn Trần Đức xảy ra chuyện trước mặt mình, đồng thời, cô ta nói với Mạc Thiếu Dương: “Cậu chủ Mạc, nể mặt tôi đừng làm khó anh ta, được không?"
Cô ta cực kỳ, cực kỳ không muốn cúi đầu trước Mạc Thiếu Dương.
Nhưng, bây giờ không thể không cúi đầu cầu xin giúp Trần Bát Hoang!
"Mộng Mộng, đương nhiên là anh sẽ nể mặt em, nhưng, người đã động tay động chân với anh thì nhất định phải xin lỗi, cúi người xin lỗi!”, Mạc Thiếu Dương đắc ý nhìn chằm chằm Trần Đức: “Mày còn nhiều nhất mười giây nữa, bố tao sắp qua đây rồi, sau mười giây, tao không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì đâu!"
“Vậy sao?”, Trần Đức cười khẩy nói: “Tao cũng rất muốn xem thử, mười giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, sau khi tao đụng vào mày thì sẽ ra sao, tao phải cút khỏi đây với dáng vẻ khó coi đến thế nào!
Dứt lời, Trần Đức vung chân ra!
Sức mạnh không lớn, chỉ sử dụng khoảng một phần trăm.
Nhưng bây giờ sức mạnh của Trần Đức đã không thể dùng mắt thường là có thể nhìn thấy được, nếu dùng hết sức lực của mình, anh có thể đá bay sức mạnh 8000 kg!
Vì vậy, dù anh chỉ dùng một phần trăm sức mạnh thì người thường cũng không thể chống đỡ nổi.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Mạc Thiếu Dương thay đổi rõ rệt, hắn ta khom người như con tôm, lảo đảo lùi về phía sau, sau đó ngồi phịch xuống đất.
“Trần Bát Hoang, mày dám đánh tao!”, Mạc Thiếu Dương dựa vào trên băng ghế đứng lên, sắc mặt cực kỳ u ám!
"Mày có biết tại sao mày còn có thể đứng lên không?"
Giọng điệu của Trần Đức rất bình tĩnh: “Bởi vì tao nói rồi, tao muốn xem thử chuyện gì sẽ xảy ra, sẽ cút khỏi đây như thế nào!”
Ở phía xa, khi Mạc Vấn Thiên nhìn thấy Trần Đức ra tay, vốn dĩ ông ta còn đang tự hào giới thiệu lý lịch của Mạc Thiếu Dương với Quan Hổ và Tống Ngữ Yên, khoe khoang con trai mình, lúc này ông ta bỗng giật mình.
Cái quái gì vậy?
Chuyện gì thế này?
Vẻ mặt của Quan Hổ và Tống Ngữ Yên có chút thay đổi.
Rõ ràng, bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Qua đó xem thử”, sắc mặt Quan Hổ trở nên u ám, cho dù xảy ra chuyện gì, ông ta cũng sẽ kiên quyết đứng về phía Trần Bát Hoang, bởi vì đó là ý muốn của Trương Thiên Dương!
Cả ba bước nhanh đi về phía trước.
Trần Ngọc Đình, Lục Tầm Dạ, Nhan Tiểu Sa và Diêm Mộng đều trợn tròn mắt, vô cùng kinh hãi!
Đánh con trai của Mạc Vấn Thiên trước mặt ông ta.
Con mẹ nó chuyện này!
Đúng là tự tìm đường chết mà!
Một tên vệ sĩ quèn có đắc tội nổi với nhân vật lớn như Mạc Vấn Thiên không?
"Thiếu Dương!"
Đúng lúc này, Mạc Vấn Thiên đã đi đến bên này, lướt qua Trần Đức, đi thẳng về phía Mạc Thiếu Dương.
Ông ta nhất định phải làm rõ chuyện gì đã xảy ra!
Điều này rất quan trọng!
Nó có liên quan đến tương lai tiền đồ của ông ta và sự suy thịnh của cả nhà họ Mạc!
“Thiếu Dương, con nói rõ cho bố biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”, Mạc Vấn Thiên lo lắng hỏi.
“Bố, hắn đánh con, hắn hông phải là vệ sĩ của công ty bố sao, mau đuổi việc hắn, bảo hắn cút khỏi đây!”, Mạc Thiếu Dương nghiến răng nghiến lợi.
“Bố hỏi con đã xảy ra chuyện gì?”, Mạc Vấn Thiên hỏi lại, giọng nói có chút lạnh lùng.
Mạc Thiếu Dương nghênh ngang kiêu ngạo nói: "Con chỉ mắng hắn vài lần, bảo hắn là một thằng lính thối tha, bố, cái loại đi lính thối tha này vốn dĩ không phải nên mắng sao, con mắng hắn vài câu thì có làm sao, hắn còn vênh mặt đánh con, đệt mẹ nó chứ!"