Bát Gia Tái Thế

Chương 505: Chương 505: Tự tin




Đột nhiên, trong đám đông vang lên vô số lời khen ngợi cùng phấn kích, cực kỳ biết ơn Diệp Ca!

Vốn dĩ, một số võ giả không mấy tự tin với vòng sát hạch vượt sông Tây Lưu này!

Nhưng có cây cầu này, bọn họ có thể chắc chắn vượt qua một trăm phần trăm, một vạn phần trăm!

Võ kỹ kinh người như vậy, sao bọn họ có thể không kinh hãi, không hào hứng được?

Ngay cả nhóm người Âu Dã Thanh Vũ cũng có chút cảm kích, mặc dù Diệp Ca đang khoe khoang võ kỹ, nhưng...cũng có thể mang lại lợi ích cho bọn họ, không phải sao?

Diệp Ca đưa tay lên ra hiệu mọi người im lặng.

Ngay lập tức.

Đám đông hoàn toàn yên lặng, rõ ràng uy danh của Diệp Ca lại tiếp tục tăng lên, tiếng nói của hắn trong lòng mọi người cũng tăng lên vô hạn!

Hắn nói một, chắc chắn không ai dám nói hai!

"Quả thực, bây giờ tất cả mọi người đều có thể qua sông Tây Lưu, hơn nữa đây chắc chắn là lần đầu tiên trong lịch sử Học viện Vô Song có người sử dụng phương pháp này giúp mọi người qua sông Tây Lưu!"

"Nhưng!"

"Chuyện gì cũng phải có quy tắc. Học viện Vô Song là nơi quy tụ những võ giả tài ba. Không thể để một số kẻ có thực lực yếu may mắn dựa dẫm, cứ như vậy mà vượt qua”.

Lúc nói những lời này Diệp Ca vẫn luôn nở một nụ cười trên môi, giống như người lập quy tắc, giọng điệu bá đạo không gì sánh được: "Thực lực của bọn họ yếu như vậy, không nên, cũng không đủ tư cách để được hưởng sự đối xử như chúng ta. Mọi người thấy tôi nói đúng không?"

Diệp Ca vừa dứt lời, bầu không khí bỗng trở nên hoàn toàn im lặng.

Không ai đồng ý, cũng không có ai phản đối.

Bởi vì bọn họ không biết một số kẻ yếu mà Diệp Ca nói là yếu đến mức nào, là cảnh giới nào...

Bọn họ không dám trả lời.

Ngừng một lát, Diệp Ca nói tiếp: "Vì vậy, tôi đề nghị những võ giả có cảnh giới thấp hơn Thông Mạch kỳ thì không được phép đặt chân lên cây cầu này!"

Thông Mạch kỳ?

Ngay khi nghe tên cảnh giới này, trong nháy mắt…

Tất cả mọi người ai cũng kích động và vui mừng!

Thông Mạch kỳ, có đến đây thông qua cuộc tuyển chọn chính thức mà không trên cảnh giới Thông Mạch kỳ? Thậm chí, ngay cả võ giả thuộc Thông Mạch kỳ cũng rất rất ít, đa số đều là võ giả thuộc cảnh giới Thông Mạch kỳ hậu kỳ đến Long Tượng kỳ trung kỳ...

“Đệt, tên khốn này đang nhắm vào chúng ta!”, Lữ Đông Dã gằn giọng, trong số những người có mặt ở đây, võ giả có cảnh giới thấp hơn Thông Mạch kỳ chỉ có nhóm người bọn họ.

Như Âu Dã Thanh Vũ, Hà Đồn, Trương Tử Đằng, Giang Hồ Hải..., đều chưa đạt đến Thông Mạch kỳ...

Chỉ có hắn ta và Kỳ Hàn là mạnh hơn một chút.

Có thể đáp ứng yêu cầu mà Diệp Ca vừa nói.

“Tên khốn này”, Âu Dã Thanh Vũ vừa có ấn tượng tốt với Diệp Ca, hiện tại đã lập tức biến mất, sự chán ghét đối với hắn càng thêm mạnh mẽ hơn.

“Không sao, Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, hai người có thể đi, đừng lo cho chúng tôi”, lúc này, Giang Hồ Hải mới đứng dậy nói.

“Không đi”, Lữ Đông Dã không chút suy nghĩ từ chối ngay, Diệp Ca có ý nhắm vào bọn họ, hắn ta còn vác mặt đi trên cầu băng sao?

Rõ ràng là hắn ta sẽ không đi!

Kỳ Hàn vác kiếm trên lưng, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không dựa vào sức mạnh của người khác để vượt qua cuộc sát hạch”.

Tiếng bàn tán vang lên, lời nói của Diệp Ca đã được mọi người tán thành, sau đó hắn không hề hỏi ý kiến của nhóm người Âu Dã Thanh Vũ mà trực tiếp bố trí mọi người đi lên cầu băng sang bờ bên kia.

“Viện trưởng, chuyện này không phù hợp với quy tắc!”, Trần Nguyên Bình cau mày trầm giọng nói: “Trong số những người đó, có rất nhiều người không thể vượt qua cuộc sát hạch trên sông Tây Lưu, bây giờ dựa vào may mắn…đối với những học viên khóa trước, thật không công bằng! "

"Trần sư huynh, anh nói như vậy là không đúng rồi. Thứ nhất, Diệp Ca không phải tạo ra cầu băng bằng sức mạnh của chính mình, mà bằng sức mạnh của tất cả mọi người”.

"Thứ hai, đôi khi may mắn cũng là một phần của sức mạnh. Các học sinh khóa trước sao lại cảm thấy không công bằng? Chỉ có thể trách bọn họ không gặp phải một người mạnh mẽ như Diệp Ca thôi”.

"Viện trưởng...”

Trần Nguyên Bình muốn nói gì đó, nhưng Tử Vân Tử đã xua tay ngắt lời: "Bất Phàm nói đúng, may mắn đôi khi là một phần của sức mạnh, huống hồ, không phải cậu ấy đã đặt ra quy tắc rồi sao, người có thực lực quá yếu không thể đi trên cầu băng”.

Giọng điệu của Tử Vân Tử rất kiên định, không được phản bác.

Ở ngoại viện, ông ta làm chủ!

Thu nhận bao nhiêu đệ tử tạp vụ, bao nhiêu đệ tử, đều do ông ta quyết định, đây là quyền lực của ông ta.

Rõ ràng ông ta sẽ không vì mấy tên đệ tử tạp vụ hay nhận thêm mấy đệ tử chính thức ở ngoại viện mà đắc tội với một thiên tài như Diệp Ca.

Trần Nguyên Bình hoàn toàn im lặng, không nói thêm nữa, rõ ràng Tử Vân Tử đã quyết tâm có ý thiên vị, giúp đỡ Diệp Ca.

Ông ta còn có thể nói gì?

Trước khi Trần Bát Hoang đến, ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn. Trước bờ sông Tây Lưu, dưới sự bố trí của Diệp Ca và Cổ Tinh Vũ, một nhóm người đã bắt đầu đặt chân lên cây cầu băng.

Cầu băng, vô cùng chắc chắn.

Rất nhanh, bên này chỉ còn lại Diệp Ca, Cổ Tinh Vũ, một vài tên tùy tùng của hắn cùng với nhóm người Âu Dã Thanh Vũ.

“Em Thanh Vũ!”, Diệp Ca nở một nụ cười mà hắn tự cho là ưa nhìn và ôn hòa, đến bên cạnh Âu Dã Thanh Vũ, mời: “Diệp Ca tôi mời em cùng đi qua sông Tây Lưu, đồng ý không?”.

Giọng điệu của hắn rất bá đạo, thể hiện sự tự tin tột cùng, Âu Dã Thanh Vũ là em gái của Âu Dã Tư Linh, chắc chắn không muốn trở thành một đệ tử tạp vụ ở ngoại viện đâu nhỉ? Mà dựa vào sức mạnh của một mình cô ta, rõ ràng là không thể vượt qua sông Tây Lưu.

Hắn đoán Âu Dã Thanh Vũ nhất định sẽ đồng ý.

"Xin lỗi”.

Tuy nhiên, Âu Dã Thanh Vũ lại không cần suy nghĩ, nói: “Quy tắc là do anh đặt ra, tôi không thể đáp ứng yêu cầu của anh”.

"Haha, em Thanh Vũ nói đùa rồi. Quy tắc là do tôi đặt ra, nếu tôi muốn thay đổi cũng không có ai nói gì. Chỉ cần em gật đầu thì có thể tùy ý lên cầu băng”.

"Ngoài ra…"

Diệp Ca quét mắt về phía Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Đàm Thu, Hà Đồn và những người còn lại, nói: "Không chỉ mình em Thanh Vũ, chỉ cần các người bỏ tối theo sáng, đi theo tôi, làm thuộc hạ nô bộc của tôi thì các người cũng có thể cùng tôi đi qua sông Tây Lưu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.