Người ngoài giới và cả gia tộc Âu Dã không có ai biết, bề ngoài thì Âu Dã Phu là gia chủ của gia tộc Âu Dã, trên thực tế mọi quyết định sách lược của gia tộc đều do Âu Dã Thanh Vũ tuyên bố, Âu Dã Phu cùng lắm chỉ là một người phát ngôn đứng trước mà thôi.
“Cô chủ, cô có chắc là muốn kể cho cậu ta nghe chuyện liên quan đến Long Ngâm không?”, Âu Dã Phu khoảng sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, đeo kính gọng trắng, mặc một bộ quần áo bình dân, thuyết phục: “Tôi nghĩ, cho dù Long Ngâm xuất hiện trong tay cậu ta, với tình hình hiện tại chúng ta không nên nói”.
"Không nói? Nhà họ Kỳ đã bị anh ta khuất phục. Lúc sáng, số người tôi phái đi theo dõi anh ta đã nghe được tin những người đứng đầu nhà họ Vân, thậm chí ngay cả Vân Huyền Thương Không cũng bị anh ta giết chết. Nếu anh ta ra tay với chúng ta thì phải làm thế nào?", Âu Dã Thanh Vũ hỏi: “Nhờ viện trợ nước ngoài giết anh ta? Ông cũng biết trong tay anh ta có Long Ngâm, chúng ta không thể đụng vào anh ta được”.
Âu Dã Phu im lặng thở dài: "Được rồi, tùy cô chủ quyết định!"
Mười phút sau, tại quán bar Lan Khê.
Kỳ Hàn đích thân lái xe đưa Trần Đức đến nơi, quán bar Lan Khê là quán bar lớn nhất Ninh An. Trời tối dần, trong quán bar vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái, một số thanh niên đã bắt đầu uống rượu.
Trần Đức và Kỳ Hàn vừa đến không lâu thì tiên nữ Âu Dã Thanh Vũ cũng từ ngoài bước vào, cô ta thực sự rất xinh đẹp, lại còn là ngôi sao tuyến một ở Hoa Hạ, vừa bước vào đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong quán bar.
"Wow, Âu Dã Thanh Vũ!"
“Nhìn kìa, nhìn kìa, Âu Dã Thanh Vũ!"
"Nhanh đi xin chữ ký!"
Khi những thanh niên xung quanh nhìn thấy Âu Dã Thanh Vũ, bọn họ gần như sôi sục cả lên, hò hét ầm ĩ.
Bên cửa sổ quán bar, Trần Đức nhất thời đau đầu, người phụ nữ này rõ ràng biết bản thân nổi tiếng đến mức nào, vậy mà còn đến nơi công cộng nhiều người thế này, đây không phải là đang tự tìm phiền phức sao?
Ngay khi Âu Dã Thanh Vũ bước vào quán bar liền bị người hâm mộ chặn đường, lần lượt xin chụp ảnh và ký tên.
“Chụp ảnh cũng được, ký tên cũng được”, Âu Dã Thanh Vũ nở nụ cười cười chuyên nghiệp: “Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ, hy vọng mọi người tạm thời đừng để lộ vị trí của tôi ra ngoài, được không?”
Âu Dã Thanh Vũ lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu, giống như tiếng nước suối, tiếng hót của chim phỉ thúy, mang đến cho người ta cảm giác tê dại, vô cùng thoải mái.
"Được!"
"Cô yên tâm!"
"Điện thoại của tôi không có tín hiệu đâu”.
"Của tôi cũng vậy”.
"…"
Thông tin tín hiệu của quán bar đã bị Âu Dã Thanh Vũ cắt đứt từ lâu, đương nhiên là cô ta biết không có tín hiệu, sau khi lần lượt ký tên từng người một và chụp ảnh chung xong, Âu Dã Thanh Vũ bước tới chỗ Trần Đức dưới muôn vàn ánh mắt ghen tị.
“Thanh Vũ, cô muốn uống gì?”, chủ quán bar đích thân đi lên hỏi.
"Như cũ”.
"Vâng!"
Âu Dã Thanh Vũ là khách quen, rất nhanh ông chủ đã đưa đến một chai rượu vang thượng hạng, sau đó rót vào ly.
“Hai người nói chuyện đi, tôi qua đó gọi điện thoại”, Kỳ Hàn viện cớ, ngồi ở phía xa.
“Nói đi”, Trần Đức nhấp một ngụm rượu tây trước mặt: “Kể hết tất cả những gì cô biết về kiếm Long Ngâm cho tôi nghe”.
"Anh Trần, đừng vội. Trước khi nói về Long Ngâm, tôi cần anh đồng ý với tôi một chuyện”, Âu Dã Thanh Vũ vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Trần Bát Hoang, cô ta phát hiện ra người đàn ông trước mặt gần như không có chút gì gọi là hứng thú với cô ta.
Khi người khác nhìn thấy cô ta, ít nhiều cũng sẽ có chút tham lam dục vọng, sẽ kinh ngạc trước sự quyến rũ của cô ta.
Nhưng đôi mắt của Trần Bát Hoang lại trong veo, sâu thẳm, khi anh nhìn cô ta, giống như đang nhìn một thứ vô cùng bình thường, cực kỳ bình thường.
Tên này không thích phụ nữ sao?
“Chuyện gì?”, Trần Đức không vội từ chối, muốn đạt được thứ gì đó thì nhất định phải trả giá, chuyện này rất bình thường: “Bảo vệ tôi”, Âu Dã Thanh Vũ nói rất dứt khoát: “Bảo vệ tôi ba ngày, anh cũng biết lần trước có kẻ ám sát tôi, tôi đã biết kẻ đó là ai, gia tộc cũng đang xử lý chuyện này, nhưng sẽ mất khoảng ba ngày mới có thể quét sạch hoàn toàn”.
"Chỉ cần anh đồng ý, tôi không chỉ kể chuyện liên quan đến Long Ngâm cho anh nghe, mà thậm chí...”
Âu Dã Thanh Vũ nói: "Tôi chắc chắn sẽ bảo gia tộc tôi dùng Thiên Phương Thạch chế tạo thành binh khí hoặc vạc cho anh, chọn một trong hai”.
“Trẻ con mới chọn”, Trần Đức nhấp một ngụm rượu tây, nhưng hình như cảm thấy rượu tây không ngon cho lắm nên chỉ uống thêm một ngụm rượu nữa rồi nói thêm: “Tôi muốn cả hai”.
“...”, Âu Dã Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào Trần Đức, ánh mắt kiên định của đối phương thể hiện rõ thái độ không thể thương lượng thêm, Âu Dã Thanh Vũ nói: “Không phải là tôi không muốn, mà là nguyên liệu không đủ”.
“Cô yên tâm, sáng nay tôi vừa lấy được một linh khí hạ phẩm, nung chảy nó, như vậy đủ chưa?”, Trần Đức chỉ về phía Kỳ Hàn.
Chỉ thấy trong tay Kỳ Hàn đang cầm một thanh kiếm dài hơn ba thước.
Âu Dã Thanh Vũ nhất thời sững sờ, cô ta vừa nhìn đã nhận ra đó là kiếm của Vân Huyền Thương Không.
Quả thực là linh khí hạ phẩm.
“Được rồi”, Âu Dã Thanh Vũ nói: “Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh”.
“Chốt”, Trần Đức cười.
Thời gian ba ngày không dài, có thể sở hữu một chiếc vạc tốt và chế tạo cho Kỳ Hàn một thanh kiếm xịn là đủ rồi: "Tiếp theo, đã đến lúc cô nên nói về Long Ngâm rồi”.
Âu Dã Thanh Vũ trầm tư một lúc, cô ta hít sâu một hơi, vẫn là có chút do dự.
Chuyện liên quan đến kiếm Long Ngâm, thực sự là vấn đề vô cùng quan trọng.
Trần Đức không vội, cứ như vậy ngồi đợi.
Cuối cùng, Âu Dã Thanh Vũ cũng lên tiếng, giọng nói giống như một loại nhạc cụ, dịu dàng êm tai: "Long Ngâm là do một thợ rèn kiếm nổi tiếng của gia tộc Âu Dã chế tạo từ rất lâu về trước. Mấy trăm năm nay vẫn luôn cất giữ ở gia tộc Âu Dã, cho đến hơn hai mươi năm trước đây, bố tôi đã tặng nó cho người khác..."
“Tặng cho ai?”, Trần Đức khẽ cau mày.
“Tôi không biết”, Âu Dã Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ đau buồn: “Hơn hai mươi năm trước, cũng chính năm ông ấy tặng kiếm cho người ta, lúc đó đã bị thương rất nặng, sau khi trở về nhà chưa đến ba năm thì cũng ra đi, khi đó tôi mới ra đời chưa được bao lâu".
"Hơn nữa, ông ấy cũng không nói đã tặng kiếm cho ai, liên quan đến kiếm Long Ngâm, ông ấy chỉ để lại một câu”.
Nhìn thấy Âu Dã Thanh Vũ có chút đau buồn, Trần Đức nói lời xin lỗi, sau đó hỏi: "Bố cô, lúc ấy đã nói gì?"
"Ông ấy nói, khi kiếm Long Ngâm một lần nữa xuất hiện, gia tộc Âu Dã chúng tôi không được cướp đoạt, càng không được ra tay với đối phương, hơn nữa...”, nói đến đó, Âu Dã Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn: “Hơn nữa chủ nhân của kiếm Long Ngâm sẽ là vị hôn phu của chị gái tôi”.
"Hả?"