Mạc Thiếu Dương mời mọc một nhóm nam nữ ngồi xuống, nhưng lại mặc kệ Trần Đức, Trần Đức cũng không quan tâm, tùy tiện tìm một góc tương đối hẻo lánh ngồi xuống.
“Nơi này không tệ nhỉ, rất sang trọng!”, Mạnh Đức Long phấn khích nói.
"Đúng vậy, đây là quán bar có danh tiếng xa xỉ nhất ở Thiên Hương Kiều đấy. Đặt một bàn ở đây ít nhất cũng hơn mười ngàn tệ”, Lục Tầm Dạ nói.
“Wow, cậu chủ Mạc quả nhiên xa xỉ”, Dương Hoan liếc mắt nhìn Trần Đức: “Nếu không phải nhờ cậu chủ Mạc thì e là có kẻ nghèo kiết xác cả đời cũng không có cơ hội đến nơi xa hoa như này”.
"Cậu chủ Mạc vừa đẹp trai lại vừa giàu có, ai có thể làm bạn gái của cậu ấy, thật đúng là phúc tu tám đời”.
"Cũng chỉ có Mộng Mộng của chúng ta mới có thể xứng với cậu chủ Mạc mà thôi”.
"Tất nhiên rồi, Mộng Mộng của chúng ta xinh đẹp như vậy, những tên vệ sĩ tạp nham kia đúng là ảo tưởng, cóc thì sao có thể ăn thịt thiên nga chứ?"
"Mộng Mộng, ngưỡng mộ cô thật đất, hạnh phúc chết đi được, có thể nhận được sự xem trọng của cậu chủ Mạc”.
"...”
Ba nam bốn nữ vừa cảm thán vừa nịnh nọt Mạc Thiếu Dương, để Mạc Thiếu Dương và Diêm Mộng ngồi ở phía trước nhất, sóng vai với nhau.
Còn tên nghèo kiết xác và con cóc mà bọn họ vừa nói, không ai khác chính là Trần Đức.
Trần Đức hoàn toàn không có ý định gì khác với Diêm Mộng, vờ như không nghe thấy ngồi một bên góc.
Trong không khí ồn ào của quán bar, chẳng mấy chốc đám người này đã tụ thành từng nhóm, nhóm thì chơi đoán số, nhóm thì uống rượu, còn có hai người đi nhảy nhót.
Ở cùng với mấy người này, Trần Đức xem như đã hoàn toàn trở thành vệ sĩ, không ai thèm đếm xỉa đến anh, Mạc Thiếu Dương cố ý gạt anh sang một bên, hắn ta không lên tiếng thì tự nhiên cũng không có ai để ý đến anh cả.
Chỉ có Diêm Mộng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần Đức, trong lòng có chút không nỡ, nhưng lại cảm thấy anh đáng đời, ai bảo đi theo làm gì, thật là mất mặt chết đi được. Đi theo một tên ăn mày như vậy, thể diện của cô ta cũng mất sạch rồi.
"Thưa các quý ông, các quý bà, các anh chàng đẹp trai và các cô gái xinh đẹp!"
Đúng lúc này, một giọng nói thu hút đột vang lên giữa âm thanh bùng nổ của sàn nhảy, vừa dứt lời, âm nhạc bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó, giữa sự nghi ngờ của mọi người, giọng nói của người kia lại tiếp tục:
"Đêm nay, mọi người là những người may mắn nhất. Đêm nay, tất cả chi phí ở đây sẽ do cậu chủ Mạc, Mạc Thiếu Dương chi trả!"
Sau khi DJ vừa nói xong, cả quán bar đều trở nên im lặng.
Sau đó…
Trong nháy mắt, lập tức vang lên những tiếng hò hét hoan hô!
"Trâu bò thật!"
"Cậu chủ Mạc là ai thế, giàu quá đi mất!"
"Ít nhất cũng phải tiền triệu nhỉ?"
“...”
Cả nam lẫn nữ, tất cả đều vô cùng hưng phấn, ánh mắt đảo khắp quán bar, tìm kiếm vị cậu chủ Mạc kia.
"Wow, cậu chủ Mạc đỉnh thật đấy!"
"Cậu chủ Mạc bá đạo quá!"
"Số tiền chi trả cho một đêm này, e là có người cả đời cũng không kiếm được”.
Trong khu vực VIP, mọi người đều đứng vây quanh Mạc Thiếu Dương, không ngừng thán phục.
Diêm Mộng cũng nói: “Không hổ là cậu chủ Mạc, tôi đề nghị mọi người mời cậu chủ Mạc một ly!"
"Được!”
"Nào, cậu chủ Mạc, chúng tôi mời cậu một ly!"
“Đều là bạn học, đừng khách sáo như vậy”, nói xong, Mạc Thiếu Dương vẫn giơ ly rượu lên, giống như một nhân vật cao cấp, tao nhã uống một ly với mọi người, uống xong hắn ta lại bất giác liếc nhìn chế nhạo Trần Đức đang ngồi trong góc.
Trần Đức hoàn toàn không thèm để ý đến hắn ta, lấy rượu trắng của mình ra, thỉnh thoảng nhấp hai ngụm.
"Được rồi, xin mọi người hãy im lặng!"
Trên sân khấu, DJ lại cất tiếng: “Tiếp theo mời kỹ sư ánh sáng tắt đèn ba giây, ba giây sau chiếu đèn tụ quang, chúng ta cùng làm quen với cậu chủ Mạc nhé!"
Giọng DJ vừa dứt, cả quán bar bỗng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại vài chùm đèn màu không ngừng di chuyển, như thể đang tìm kiếm vị cậu chủ Mạc bí ẩn kia.
"Cậu chủ Mạc của chúng ta rốt cuộc là ai đây?"
"Vậy thì, bây giờ, hãy cùng chào đón!"
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
"Xin mời, cậu chủ Mạc!"
"Bùm!"
Một vài chùm ánh sáng màu đột nhiên xuất hiện, một loạt ánh sáng đầy màu sắc, theo lời của DJ lập tức chiếu vào người Mạc Thiếu Dương.
Dưới ánh sáng rực rỡ đó, hắn ta giống như ngôi sao nổi tiếng, uyển chuyển đứng dậy vẫy tay chào.
"Wow, đẹp trai quá!"
"Vừa đẹp trai vừa giàu có, lát nữa nhất định phải qua đó làm quen mới được”.
"Lợi hại thật đấy, không biết là cậu chủ nhà nào”.
"...”
“Mẹ nó, cậu chủ nhà nào đang ra vẻ ở đây thế?”, trong một góc quán bar, có năm người đàn ông cường tráng đang ngồi, trong số đó có một người khá mập, trên cánh tay toàn là hoa văn đang nhìn chằm chằm Mạc Thiếu Dương, ánh mắt phát sáng.
“Ai biết được, Hoa Ban Hổ, đây là địa bàn trọng điểm được Phì Tứ trông coi, mấy người chúng ta có thể đập phá được không?”, một người đàn ông trông rất tháo vát có chút lo lắng hỏi.
"Có gì mà không được? Mẹ nó, mục đích chính là muốn đập phá địa bàn của Phì Tứ, tên thuộc hạ kia của hắn tên gì nhỉ, Triệu Thâm? Dám đụng đến em trai của đại ca, chính là đang đánh vào mặt khu bắc thành phố Tần của chúng ta, không xem chúng ta ra gì”, một người đàn ông khác lại lên tiếng, người này đầu trọc, vẻ mặt hung tợn: "Thù này nhất định phải báo, nếu không chúng ta làm sao ngẩng đầu lên được!”
“Đầu Trọc nói đúng”, Hổ Ban Hoa vừa hút thuốc, vừa nói: “Chúng ta đã theo dõi suốt mấy ngày nay, hôm nay có ít nhân viên bảo vệ hơn, làm ầm một trận cũng không có vấn đề gì lớn”.
Hổ Ban Hoa đưa tay vỗ nhẹ vào mông Nữ Báo Hoa, nói: “Lát nữa tìm cơ hội qua đó, hiểu không?"
“Em biết rồi, anh Hổ, nhất định sẽ khiến anh hài lòng”, Nữ Báo Hoa yểu điệu nói.
"...”
“Nào, mọi người, hãy nâng ly rượu trong tay lên, cùng nhau mời cậu chủ Mạc một ly nhé!”, DJ nâng một ly rượu lên, dưới sự hướng dẫn của DJ, mọi người cùng nhau rót rượu, nâng ly về phía Mạc Thiếu Dương.
“Cảm ơn mọi người”, Mạc Thiếu Dương nhấp một ngụm rượu vang, dưới ánh đèn chiếu vào, hắn ta là nhân vật chính, trên mặt tràn đầy vẻ tự hào: “Hy vọng đêm nay mọi người có thể chơi hết mình, chơi vui vẻ”.
"Được rồi, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng nào!"
DJ hét lớn, hàng trăm người đồng thời uống cạn rượu trong ly của mình. Hoocmon lại tiếp tục tăng cao do tác dụng của rượu. Tiếng nhạc heavy metal bùng nổ lại vang lên, mọi người trong sàn lại bắt đầu nhảy nhót.
Chỉ là…