Bát Gia Tái Thế

Chương 52: Chương 52: Xin hãy nể mặt cháu




Vì vậy, Ân Thập Nương không thể không đề phòng.

Phì Tứ giải thích ngắn gọn với Trần Đức một lượt, lúc này anh đã hiểu, khoảng ba phút sau, hướng dẫn viên đưa hai người tới trước một căn phòng, gõ cửa.

Bên trong, một người phụ nữ mặc vest đen ra mở cửa.

Người này không phải Ân Thập Nương mà là vệ sĩ thân cận của cô ta.

“Cậu Trần, mời vào”, cô gái lịch sự lên tiếng.

“Ừm”.

Trần Đức thản nhiên bước vào, dường như không hề lo lắng sẽ có bẫy hay gì đó, Phì Tứ đi sau anh, đang định vào cùng thì bị cô gái kia ngăn lại: “Tứ gia, đại tỷ chỉ gọi cậu Trần”.

“Ồ...”

Phì Tứ lúng túng dừng bước: “Được rồi, vậy tôi sẽ chờ ngoài cửa”.

Hắn ta vừa dứt lời, cánh cửa phòng đã đóng lại.

Trong phòng, ánh đèn màu chiếu sáng mọi ngóc ngách, đây là một căn phòng đầy đủ, nhìn thoáng qua thì thấy rộng ít nhất ba trăm mét vuông, trang trí sang trọng, sàn lát gạch bóng loáng.

Trong không khí còn thoang thoảng hương nước hoa nhàn nhạt, bước vào có cảm giác rất thoải mái.

Trên ghế sofa trong phòng khách có một người phụ nữ đưa lưng về phía cửa đang pha rượu, trên bàn cà phê trước mặt cô ta bày đủ các loại rượu khác nhau.

Dù diện mạo có ra sao, nhưng nhìn từ bóng lưng đã thấy đây là bóng lưng của một sát thủ, váy ren đen ôm sát lấy cơ thể, phác hoạ đường cong chữ S hoàn hảo.

Dưới mái tóc đen óng là chiếc cổ trắng nõn thon dài, có thể loáng thoáng thấy vị trí xương quai xanh nơi viền cổ áo hơi thấp có khắc hình một con chuồn chuồn.

Khi nhìn thấy con chuồn chuồn, Trần Đức hơi kinh ngạc, sau đó lập tức nhận ra người phụ nữ này là ai.

Ba năm trước, khi anh vẫn còn ở trong tù.

Trong tù có một tù nhân cũng đang bị giam giữ.

Tù nhân này tự xưng là đại ca của thế lực ngầm, vì một sai lầm mà bị cuốn vào tranh chấp, động đến người không nên động.

Để những người anh em và em gái mình không bị hại nên anh ta đã đến đồn cảnh sát tự thú, khai nhận toàn bộ tội ác rồi tự nhận hết lỗi về mình.

Vì thân phận đặc biệt nên anh ta bị kết án tử hình, một năm trước đã bị xử tử.

Mà người phụ nữ này chính là em gái anh ta, anh ta từng nói với Trần Đức rằng anh ta muốn em gái mình đi đúng đường, đưa cô ta ra nước ngoài du học, tương lai trở thành một người có triển vọng.

Tiếc là ông trời không cho người ta được như ý nguyện.

Trần Đức và người phụ nữ này qua lại rất nhiều lần, một năm cô ta tới thăm anh trai mình mấy chục lần, ban đầu là đến thăm anh trai, về sau là bị Trần Đức thu hút.

Anh trai cô ta biết một ngày nào đó Trần Đức sẽ được ra tù, cũng biết Trần Đức không phải người bình thường nên không ngăn cản, ngược lại còn vui mừng tác thành.

Anh và người phụ nữ này từng có vài lần vui vẻ với nhau trong tù.

Con chuồn chuồn trên xương quai xanh của người phụ nữ là do anh tự tay khắc từng đường.

Nếu không có gì bất ngờ thì trên hông cô ta còn có một chữ ‘Hoang’.

Đây là do cô ta tự yêu cầu Trần Đức khắc, có nghĩa là cô ta để lại dấu ấn, mãi mãi là người phụ nữ của Trần Đức.

Trần Đức cũng đã nói với cô ta rằng trong lòng anh có một người không thể quên, tiếc rằng người phụ nữ này đã quá yêu anh nên không hề để tâm đến điều đó.

“Anh đến rồi”.

Khi Trần Đức nhớ lại quá khứ thì người phụ nữ đã pha xong hai ly rượu, động tác trong tay dừng lại, cô ta quay đầu mỉm cười.

Ân Thập Nương.

Trần Đức không ngờ Ân Thập Nương – trùm thế lực ngầm ở khu vực phía Nam thành phố Tần trong truyền thuyết lại là người phụ nữ của mình, Tiêu Mạn Y!

Nếu nói điều gì ở Tiêu Mạn Y khiến Trần Đức ấn tượng nhất thì chính là nụ cười của cô ta.

Quay đầu lại cười hiện ra trăm vẻ đẹp, khiến cho phi tần sáu cung đều thất sắc.

Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cô ta, nhất là khi quay đầu lại cười, trong đầu Trần Đức lại vô thức hiện lên câu thơ cổ này.

Tiêu Mạn Y mặc một chiếc váy lụa ngắn, có lẽ là vì gặp người quen cũ nên cố ý ăn mặc xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng khiến cho cô ta có khí chất dịu dàng, xinh đẹp của một người phụ nữ Giang Nam.

Chiếc áo lụa mỏng rộng khoác lên người che đi cơ thể duyên dáng, đường viền cổ áo sâu hun hút lộ ra nét quyến rũ riêng mà chỉ người phụ nữ mới có, áo lụa mỏng như ẩn như hiện, thu hút ánh nhìn.

Bộ trang phục như vậy mặc trên người cô ta vượt trội hơn hẳn 99% người mẫu hay người nổi tiếng.

Váy cực kỳ ngắn, chỉ dài qua mông để lộ đôi chân dài trắng nõn mịn màng, ánh lên ánh sáng như dương chi ngọc, trong suốt như pha lê.

Cô ta quay lại nở nụ cười nhẹ, dù Trần Đức có kinh nghiệm phong phú nhưng vẫn sững sờ, đôi mắt lưu luyến thưởng thức cảnh đẹp trước mặt.

Người phụ nữ này càng lúc càng táo bạo.

Mặc dù Tiêu Mạn Y có vẻ đẹp tao nhã của người phụ nữ Giang Nam, nhưng trước mặt Trần Đức, cô ta lại có sự quyến rũ và cám dỗ không thua kém phụ nữ nước ngoài.

“Anh nhỏ”, Tiêu Mạn Y vui mừng chạy tới bên Trần Đức, hai tay ôm lấy cổ anh: “Anh ra từ khi nào vậy? Sao không thông báo cho em?”

“Chưa tới hai tháng, tôi cũng không biết em ở đâu mà”, Trần Đức cười nhẹ: “Tôi còn tưởng Ân Thập Nương là ai, hoá ra là em”.

“Có phải anh nhỏ rất bất ngờ không?”, Tiêu Mạn Y chớp mắt, khẽ hỏi.

“Đúng thế, rất bất ngờ”.

Trần Đức rời ánh mắt khỏi cơ thể Tiêu Mạn Y, nhìn vào mắt cô ta: “Một năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ? Một năm nay em sống thế nào?”

“Ngoại trừ việc rất nhớ anh ra thì những việc khác đều ổn”, Tiêu Mạn Y nháy mắt, dáng vẻ ỏn ẻn của một cô gái nhỏ hoàn toàn không giống Ân Thập Nương thét ra lửa trong giang hồ: “Anh có nhớ em không?”

“Thi thoảng”.

Trần Đức nói thật.

“Hừ, anh nhỏ thật xấu”, Tiêu Mạn Y không hề giận, ngược lại còn thấy mừng, Trần Bát Hoang thi thoảng nhớ đến mình, cô ta đã rất mãn nguyện rồi.

Trước khi anh đến, cô ta đã nghĩ rất nhiều điều để nói với anh, muốn chia sẻ hết những uất ức và những điều đã trải qua trong một năm vừa rồi cho người đàn ông mình yêu.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Bát Hoang, mọi điều muốn nói đã hoá thành cái ôm và hôn.

Làn gió thơm ập tới, xung quanh như không có người.

Vệ sĩ của cô ta đỏ mặt, lúng túng quay mặt đi chỗ khác.

Thật lâu sau, Tiêu Mạn Y mới lưu luyến buông ra: “Anh nhỏ, mau lại xem đây là cái gì”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.