Chú Cung hoảng sợ nhìn chằm chằm Trần Đức đang nằm trên chiếc ghế bành, không phải ông ta muốn ngừng lại và chém xuống, mà là lúc này, thanh loan đao của ông ta đang bị hai ngón tay kẹp lấy!
Đúng thế! Chính là bị kẹp lấy!
Thanh loan đao mỏng manh kia đang bị một ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy. Chỉ với hai ngón tay đã không thể làm ông ta dùng sức để chém tiếp thêm 1mm nữa!
Cậu ta cần phải có sức mạnh đáng sợ thế nào mới có thể dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao?
Huống chi, đao của ông ta rất trơn, còn mỏng, kèm theo cái đà chém tới cực kỳ mạnh. Không ngoa chứ ông ta dám nói với sức mạnh của mình, cộng thêm đặc tính của thanh loan đao thì dù một tấm thép chắn trước mặt cũng có thể bị chém làm đôi.
Thế nhưng, lúc này, nó lại bị hai ngón tay kẹp lấy, không thể nhúc nhích mảy may.
Quan trọng hơn là, thanh niên trước mặt lại đang ngồi!
Một người ngồi và một người đứng cùng dùng sức, sự chênh lệch ấy hoàn toàn như trời với đất!
Thoáng chốc, chú Cung biết ngay mình đã gặp phải cao thủ, mà còn là một cao thủ chỉ mới 20 có thể giết chết ông ta!
Chú Cung không nén nổi rùng mình một cái.
Hai ngón tay của Trần Đức khẽ dùng sức, chỉ nghe "Keng" một tiếng, thanh loan đao ở đầu ngón tay đã gãy làm đôi.
Bầu không khí như đọng lại, đầu óc chú Cung trống rỗng, con ngươi co rút lại, tim đập thình thịch. Ông ta không thể tưởng tượng nổi Trần Đức mạnh cỡ nào!
Khi ông ta đang ngơ ngác thì Trần Đức như ảo thuật giật lấy nửa thanh loan đao còn lại của chú Cung.
Vũ khí của ông ta bị bẻ làm đôi, rồi còn bị Trần Đức cướp lấy!
"Chặt chân của bà xã tôi? Chỉ bằng mấy người?", Trần Đức nhìn Hàn Tùng bằng ánh mắt hết sức bình tĩnh, lạnh lùng nói.
Anh vừa nói xong, thanh loan đoan bị gãy trong tay đã phóng ra như một mũi tên, bay thẳng về phía Hàn Tùng!
Thanh loan đao kia bay vút qua không trung, Hàn Tùng lập tức cảm thấy tê cả da đầu, rùng mình một cái. Hai nửa loan đao ngày càng phóng to và rõ ràng hơn trong mắt hắn.
Hàn Tùng sợ đến nỗi muốn hét lên và đứng dậy chạy đi.
"Phụt!"
Hắn còn chưa kịp làm gì thì thanh loan đao đó đã đâm phập vào chân, xuyên qua làn da, cơ bắp, khớp xương, máu tươi lập tức bắn ra.
"Á!"
Một cơn đau điếng truyền khắp cả người, Hàn Tùng hét lên, hằn cả gân xanh. Hắn quỳ rạp xuống đất, đau đớn kêu gào.
Nhìn thấy máu, ánh mắt hắn lộ vẻ dữ tợn như nổi điên. Mấy năm nay, Hàn Tùng đã từng thấy máu rất nhiều lần, nhưng đều là của người khác, chẳng có giọt nào là của mình hết.
Nhà hắn rất có điều kiện, từ khi sinh ra đã có vô số của cải, đó giờ còn chưa từng bị đứt tay bao giờ. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn đổ máu! Đã thế còn chảy nhiều như vậy!
Tiếng hét thảm ấy khiến chú Cung lập tức tỉnh táo lại, ông ta bằng vào bản năng trung thành với nhà họ Hàn và phản ứng khi gặp nguy hiểm chợt siết chặt nắm tay, đấm thẳng một quyền lên đầu Trần Đức.
"Vèo!"
Nắm tay kéo theo một tiếng gió rít chói tai, thể hiện sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Có điều, đúng lúc này, Trần Đức cũng giơ tay lên, không chút e ngại, đấm thẳng ra một quyền chống lại một quyền của ông ta.
Sau đó, hai nắm tay đấm thẳng vào nhau.
"Bốp!"
"Rắc!"
Tiếng va chạm và gãy xương đồng loạt vang lên.
Sự chênh lệch của cả hai là quá lớn. Ngay khi nắm tay của hai người đấm vào nhau, có thể thấy được năm ngón tay của chú Cung đã vặn vẹo, gãy. Cả bàn tay gấp thành một trăm tám mươi độ, sưng vù. Khuỷu tay và bả vai cũng bị ảnh hưởng, trực tiếp xuyên qua da thịt lòi ra ngoài.
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
Chú Cung không ngừng lùi lại, ông ta không có hét lên, nhưng gương mặt lại vặn vẹo y như cái bánh quai chèo.
Ông ta có thể cảm giác được xương cánh tay của mình đã bị gãy thành nhiều đoạn!
Giờ cánh tay của ông ta đã tràn đầy máu tươi, hoàn toàn bị phế! Không còn cách nào chữa được!
So với Hàn Cung Quyết cũng chẳng tốt hơn là bao.
"Không thể nào, không thể nào mạnh như vậy được!", trong lòng chú Cung hết sức rung động, thanh niên trước mặt thật sự quá mạnh.
Ban nãy, một quyền của ông ta như là đấm vào một tấm sắt, sức mạnh ẩn chứa bên trong như một con voi, con hổ, không thể suy suyển hay địch lại, cực kỳ khủng bố!
Chú Cung thật sự không tin nổi một thanh niên lại mạnh tới cỡ đó, lòng thầm sợ hãi.
Cũng không thể trách ông ta kinh ngạc như vậy, chỉ tại ông ta chưa thấy sức mạnh đáng sợ nào như thế.
Ghế bành vẫn chầm chậm đung đưa, rốt cuộc Trần Đức cũng đứng lên, đi tới trước mặt Hàn Tùng:
"Quỳ xuống, dập đầu, sau đó cút".
Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai Hàn Tùng, hắn im lặng, bình tĩnh lại. Sinh ra trong một gia đình giàu có, nên hắn cũng không phải một thành ngu.
Chú Cung là võ giả và là người mạnh nhất bên cạnh hắn, cũng do bố hắn dựa vào mối quan hệ, rồi còn tiêu rất nhiều tiền mới mời được.
Tuy Hàn Công Quyết chỉ là võ giả bình thường, mới tập tễnh bước vào ngưỡng cửa võ giả, nhưng đối phó với người thường thì thật sự là dư sức.
Song, hai người lại yếu ớt, không chịu nổi một đòn của thanh niên trước mặt.
Hắn không biết sao Hàn Công Quyết gãy tay, nhưng Hàn Tùng lại thấy rõ cảnh chú Cung bị đánh lùi lại, còn gãy tay, sưng vù lên, xương cốt xuyên qua da thịt đâm ra ngoài.
Đến tận giờ thì sao hắn lại không biết người này mạnh đến nhường nào? Ở trước mặt thanh niên này, hắn không có vốn liếng để mà hống hách!
"Xin hỏi tên của cậu là?", Hàn Tùng nhịn đau, nhìn chằm chằm Trần Đức như trên mặt anh có dính gì đó, suy yếu nói: "Cậu có biết tôi là người của nhà họ Hàn không?"