Đêm đã khuya, khi Trần Đức đến bệnh viện, Tử Hàm và Tiểu Khả đều đã ngủ. Còn Lâm Khải thì yên lặng ngồi một bên, kiểm tra bài tập mà anh ta đã giao cho hai đứa nhỏ.
“Anh Bát Hoang, anh đến rồi à?”, nhìn thấy Trần Đức, Lâm Khải vội đứng dậy, vẻ mặt anh ta tràn đầy vui sướng, tuy nhiên, vẫn nhớ hạ thấp giọng để tránh làm hai đứa bé thức giấc.
“Tôi đến xem mấy đứa nhỏ, gần đây bận quá, thật sự không có thời gian”, Trần Đức nói: “Tình trạng của hai đứa bé thế nào rồi?”
“Hai đứa nhỏ không sao, bác sĩ nói tình trạng của Tử Hàm có chuyển biến tốt, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra viện, Tiểu Khả đã đứng dậy được, có thể miễn cưỡng đi được vài bước”.
Sắc mặt Lâm Khải có hơi kỳ quái, anh ta lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Trần Đức bằng hai tay: “Chúng không sao, tuy nhiên, tôi có việc. Anh Bát Hoang, trong tấm thẻ này có hơn 3 tỷ. Tôi nghĩ mình không nên nhận nó, nó… thuộc về anh!” . truyện tiên hiệp hay
Hơn ba tỷ được chuyển vào thẻ của anh ta đã có hơn 10 tiếng rồi.
Suốt khoảng thời gian qua, Lâm Khải cứ nghĩ mình đang nằm mơ, anh ta đã xem đi xem lại hơn mười lần tin nhắn báo số dư trong điện thoại.
Sống gần hai ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh ta thấy nhiều tiền như vậy. Lúc ban đầu, anh ta thật sự không dám tin, sau đó lại vừa hưng phấn, vừa kích động.
Lâm Khải có cảm giác mười mấy tiếng này dài dằng dặc, còn dài hơn ba ngày ba đêm, đến khi tỉnh táo lại, anh ta mới nhận ra một điều, khoản tiền này không thuộc về mình.
Tuy có được nó là nhờ Thanh Hà Thượng Đồ, anh ta cũng đã thấy được trên tin tức, thế nhưng, nếu không có Trần Bát Hoang thì e rằng Thanh Hà Thượng Đồ chỉ có thể đặt trong nhà anh ta cả đời, là ngọc sáng bị phủ bụi mà thôi, không có cơ hội thấy được ánh mặt trời.
Tất cả công lao đều là của Trần Bát Hoang.
Lại nói, Trần Bát Hoang còn là ân nhân của con anh ta, không có người thanh niên này, anh ta không thể nào phát hiện ra giá trị của bức tranh, cũng không cách nào chữa khỏi bệnh cho Tiểu Khả.
Quả thật số tiền này rất hấp dẫn.
Anh ta cũng từng nghĩ số tiền này thuộc về mình, nhưng sau khi tỉnh táo trở lại, anh ta biết mình không thể làm như vậy.
Anh ta đã tặng bức tranh này cho Trần Đức, vậy thì số tiền này lẽ ra phải thuộc về Trần Đức.
Nhìn tấm thẻ trong tay Lâm Khải, sắc mặt Trần Đức có hơi đổi.
Hơn ba tỷ không phải là con số nhỏ.
Ba tỷ không phải 300 triệu, cũng không phải 30 triệu.
Khoản tiền này đủ khiến cho người ta phát cuồng, đến nỗi không nhận mặt anh em.
Lâm Khải có thể đưa ra quả thật khiến Trần Đức cảm thấy kinh ngạc không thôi. Trên thế gian này, thử hỏi có mấy ai làm được như vậy?
E là ngay cả võ giả - những kẻ luôn luôn cho mình ở trên cao, không xem người bình thường là người, cũng chưa chắc làm được!
Trần Đức vỗ mạnh lên vai Lâm Khải, mỉm cười nói: “Tôi không giúp lầm người, như vậy đi, anh cứ xem như số tiền này là của tôi, anh dùng nó để kinh doanh hoặc phát triển một thứ gì đó cũng được, thấy sao hả?”
“Việc này… anh Bát Hoang, anh tính vậy cũng được, tuy nhiên, anh vẫn nên giữ số tiền này đi, khi nào cần, tôi sẽ tìm anh”.
“Không cần đâu!”
Trần Đức đẩy tay anh ta lại: “Anh cứ giữ đi, tôi yên tâm!”
“Được”, im lặng vài giây, cuối cùng, Lâm Khải cũng gật đầu đồng ý: “Anh Bát Hoang, anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không lãng phí số tiền này”.
Anh ta biết Trần Đức muốn đưa số tiền này cho anh ta, có điều vì sợ anh ta ngại nên mới thay đổi cách nói mà thôi.
Tuy nhiên, anh ta đã quyết định, một khi cầm số tiền này trong tay, chắc chắn phải dựng nên một phen sự nghiệp.
Sau này, dù có thế nào đi nữa thì thành quả mà anh ta đạt được cũng mãi mãi mang họ Trần. Chỉ cần Trần Đức yêu cầu, anh ta nguyện theo làm tùy tùng, cống hiến hết sức mình.
“Được rồi, ngồi đi, đêm nay tôi sẽ ở lại đây với Tử Hàm và Tiểu Khả”, Trần Đức thong thả ngồi xuống, canh giữ bên cạnh Tử Hàm.
“Anh Bát Hoang, anh Trương Phàm… Tử Hàm sẽ thật ngoan…”
Vừa ngồi xuống thì nghe Tử Hàm nói mớ, khi nghe thấy hai chữ “Trương Phàm”, Trần Đức chợt có cảm giác đau lòng. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, giúp cô bé ngủ ngon hơn.
Lúc Tưởng Sơ Linh trở lại Cục 9 thì đêm đã khuya.
Về đến nơi, việc đầu tiên cô ta làm chính là soạn một vài dụng y tế, xử lý vết thương trên vai rồi mới đi gặp Cao Sĩ Long.
Dù sao thì cô ta cũng không rõ lắm thứ chất lỏng đen sì đựng trong bình nước suối của Trần Bát Hoang là gì, có điều, đã đóng gói sơ sài như vậy thì tất nhiên khó tránh khỏi nhiễm khuẩn, nếu không xử lý vết thương một lần nữa, có trời mới biết có xảy ra vấn đề gì hay không.
Trong phòng vệ sinh, Tưởng Sơ Linh từ từ cởi váy dài ra, để lộ từng đường cong quyến rũ say lòng người. Cô ta đứng đối diện gương, tháo từng lớp băng gạc ra.
“Sao lại…”
Một lát sau, mặt gương bóng loáng phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc và ánh mắt có phần kỳ quái của Tưởng Sơ Linh.
Nhưng có thể thấy rõ, vết thương đầm đìa máu tươi do dao găm gây ra trên vai trái của cô ta giờ đã hoàn toàn khép lại. Càng khoa trương hơn nữa chính là miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy.
Cô ta vô thức xoay xoay vai thì kinh ngạc phát không có cảm giác đau như trong tưởng tượng.
“Sao có thể thế được?”
Là một quân nhân, Tưởng Sơ Linh hiểu rất rõ về các vết thương, biết được cần phải mất bao lâu mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Ví dụ như vết thương hiện tại của cô ta, con dao kia gần như lướt qua xương quai xanh, rạch một nhát thật sâu trên da thịt.
Vết thương nghiên trọng như vậy muốn kết vảy phải mất ít nhất một đến hai tháng.
Bởi vì mỗi một lần vận động đều có khả năng khiến vết thương bị rách ra, tạo thành vết thương mới, để khôi phục hoàn toàn cần một quá trình dài dòng và buồn tẻ.
“Chẳng lẽ do thuốc của anh ta?”
Tưởng Sơ Linh chợt nhớ đến thứ thuốc đen sì kia. Từ lúc bị thương cho đến thời điểm này, cô ta chỉ dùng duy nhất một loại thuốc, đó chính là thứ được chứa trong bình nước suối của Trần Đức.
Cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình, Tưởng Sơ Linh có thể xác định vết thương của này khôi phục được như vậy chắc chắn có liên quan đến thứ thuốc kia.
Nghĩ vậy, cô ta liền thay một bộ quần áo mới, rồi đi đến chỗ Cao Sĩ Long, kể lại tất cả những gì đã trải qua ngày hôm nay cho ông ta, kể cả tình trạng vết thương của mình.