- Nghiêm!
- Nhìn về bên phải!
- Điểm danh!
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười!
- Này, sai rồi, phải nói là báo cao, hiểu chưa?
- Báo cáo!
- Làm sĩ tốt phải giữ được kỷ luật nghiêm minh, có thể làm được không?
- Có thể!
- Được, vậy cứ như thế đi! Giữ nguyên tư thế đứng tại chỗ một canh giờ, nếu ai trái lệnh tự đi lĩnh hai mươi quân côn. Ai vi phạm hai lần trục xuất khỏi đội ngũ! Nghe rõ chưa!
- Rõ!
…
Trong một sân huấn luyện nhỏ ở phía tây nam đại doanh, Dương Mộc đứng dưới ánh mặt trời huấn luyện đám binh lính mới chỉnh biên này.
Không hổ là tinh nhuệ đã qua lựa chọn tỉ mỉ, ngộ tính và thể lực đều khá tốt, có một số động tác đơn giản sau khi được hướng dẫn vài lần liền hiểu rõ. Dương Mộc lại ban bố vài biện pháp phạt tập thể, một người phạm sai lầm toàn quân sẽ bị phạt năm sáu lần chống đẩy hoặc nhảy ếch, tất cả các sĩ tốt đều như có đao kề bên cổ, ai nấy đều tập trung tinh thần, chỉ sợ bỏ sót chi tiết nào đó.
Nhiệt tình huấn luyện của các sĩ tốt rất cao. Bởi vì Dương Mộc đã hứa, chỉ cần huấn luyện có hiệu quả sẽ tổ kiến một nhánh quân mới, tất cả mọi người đều có thể lên làm Thập Phu Trưởng, biểu hiện xuất sắc thậm chí sẽ là Bách Phu Trưởng, Thiên Nhân Tướng!
Binh lính không muốn làm tướng quân không phải là binh sĩ thật, không ai có thể từ chối cơ hội một bước lên trời này, tất cả binh sĩ đều dựng từng sợi lông lên mà liều mạng!
Dương Mộc bỏ ra nguyên một buổi trưa để điều chỉnh lại nội dung huấn luyện chính, dự tính trong bảy ngày sẽ huấn luyện xong phần chính của môn học quân huấn đại học. Khiến cho các sĩ tốt quen được với kỷ luật nghiêm minh, tinh thần diện mạo rực rỡ hẳn lên, đồng thời thích ứng với huấn luyện cường độ cao.
Bảy ngày sau, cường độ huấn luyện sẽ được tăng thêm. Mỗi ngày đều phải thực hiện các bài tập rèn luyện cơ thể như chạy mười cây số, chống đẩy, xà đơn,... Bao gồm cả một chút thường thức trên chiến trường hiện đại cùng với chiến trận và kỹ xảo nổi danh thời cổ đại.
Trên cơ bản, khi huấn luyện được tới bước này thì ở trong các quân doanh Thương Quốc, đội quân này cũng coi như Binh Vương rồi. Chỉ riêng kiến thức lý luận về hành quân bày trận đã mạnh hơn Bách Phu Trưởng bình thường.
Đương nhiên, trong một buổi chiều sẽ không chỉ có sự hài lòng. Hắn cũng phát hiện ra một vấn đề: Trang phục!
Quân phục của sĩ tốt rất bất tiện, tay áo vừa rộng vừa dài, chẳng khác nào y phục thường ngày của dân chúng, chỉ bớt đi vài phần trang trí hoa cỏ, không chỉ nóng bức mà còn hạn chế hoạt động, rất bất lợi khi hành quân tác chiến. Trong chiến đấu cường độ cao hoặc trong rừng núi sẽ càng bất tiện, kẻ địch chỉ cần đốt một mồi lửa, nhỡ bén một cái là coi như một bó đuốc hình người rồi.
Điều này khiến cho hắn nghĩ tới một binh chủng: Kỵ binh!
Theo như hắn biết, trong số các nước chư hầu, mặc dù có chiến tranh quy mô lớn, cũng có ngựa rong ruổi trên chiến trường, nhưng kỵ binh vẫn chưa được thiết lập thành một quân chủng. Chủ lực vẫn là đội chiến xa cồng kềnh, tiêu chuẩn đánh giá thực lực giữa các nước chư hầu lớn là số lượng chiến xa.
Mà hạn chế chủ yếu không chuyển từ chiến xa sang kỵ binh thực ra là vì trang phục.
Trong lịch sử Trung Quốc, chính vì trang phục kỵ binh mô phỏng theo trang phục của các bộ lạc người Hồ trên thảo nguyên của Triệu Vũ Linh Vương, mà Triệu Quốc đã phát triển được một đội kỵ binh mạnh mẽ, quốc lực tăng mạnh, phản diệt Trung Sơn Quốc, từ đó trở thành quốc gia duy nhất có thể so sánh hơn thua với Tần Quốc ở trung hậu kỳ thời Chiến Quốc. Đồng thời, cũng thúc đẩy toàn bộ các vương triều Trung Nguyên thực hiện đại biến cách, quét ngang các dân tộc du mục phương Bắc trong vòng một trăm năm sau đó.
Nếu quân đội Thương Quốc có thể cải tiến trang phục, thậm chí là phát triển kỵ binh. Chẳng phải là…
Nghĩ tới đây, trái tim Dương Mộc nhảy lên thình thịch.
Khác biệt lớn nhất của kỵ binh và bộ binh là gì?
Một bên có ngựa, một bên không có?
Tất nhiên không phải!
Một người gặp ngựa đều có lĩnh ngộ, khi một con chiến mã phi nước đại phóng tới, ngươi sẽ làm thế nào? Nếu ngươi không sợ hãi, vậy thì trong thời đại vũ khí lạnh, ngươi đúng là một binh sĩ rất dũng cảm, thích khách và môn khách tử sĩ mới là nơi ngươi thuộc về.
Cho nên trên chiến trường, một khi kỵ binh xông trận thì chắc chắn sẽ có cảnh chạy tán loạn. Xung quanh ngươi ai cũng chạy trốn, ngươi có chạy không?
Đây chính là ưu thế của kỵ binh. So với bộ binh, tốc độ của kỵ binh nhanh hơn nhiều, khả năng cơ động và lực bộc phát cũng đều mạnh hơn, dù là sĩ tốt dày dặn kinh nghiệm sa trường cũng sẽ sợ hãi. Khi đối chiến đơn thuần thì kỵ binh gần như nghiền ép bộ binh, lấy một địch mười, quả thực là phiên bản cổ đại của xe tăng và xe thiết giáp!
Nhất là trọng giáp kỵ binh trong thời kỳ đỉnh cao, trên cơ bản, một khi phát động tấn công thì trừ bộ đội dày dạn kinh nghiệm sa trường, còn lại đều sẽ bị đánh cho thất linh bát lạc. Một khi quân đội mất đi đội ngũ sẽ chẳng khác nào dân chúng bình thường.
Nếu Thương Quốc có thể tổ kiến ra một đội kỵ binh, còn cần e sợ Trịnh Quốc xâm lấn sao?
Mang theo ý nghĩ đó, Dương Mộc cực kỳ phấn chấn, nhìn lướt qua phương trận chỉnh tề bên dưới mới quyết định tan tầm!
Nguyên nhân rất đơn giản. Bây giờ mặt trời đã tắt nắng, Hoàng cung lại cách hơn mười dặm, dù có ngồi xe cũng phải mất gần một canh giờ mới có thể đến nơi. Nếu hắn về trễ, chậm giờ kể chuyện xưa thì đừng nói là kỵ binh, có thể hôm nay sẽ trình diễn một lần kỵ binh biến thái!
Đương nhiên, trước khi rời doanh trại hắn cũng không quên để Thẩm An lại. Gia hỏa này đứng bên cạnh hắn suốt buổi trưa, về cơ bản đã thuộc lòng các bài huấn luyện cơ bản, giám sát những sĩ tốt này một chút không thành vấn đề. Một thời gian nữa hắn sẽ không thể tới quân doanh mỗi ngày, đành phải để Thẩm An cầm sách từ từ suy nghĩ.
Khi quay lại Hoàng thành, cửa thành đã đóng kín, bắt đầu đến giờ cấm đi lại ban đêm. Hai bên đường tối như bưng, thi thoảng có tiếng chó sủa, dăm ba đứa trẻ thò đầu ra ngoài cửa ngó nghiêng tò mò nhìn đội xe.
Dương Mộc mệt mỏi suốt một ngày, ngồi trên xa giá xóc nảy mà buồn ngủ.
Vừa nghĩ tới việc còn phải kể “Tây Du Ký” cho Hoàng Hậu mà hắn đau cả đầu. Một nữ thần như thế tại sao lại thích nghe truyện cổ tích chứ? Nếu ở thế giới này có tiệm sách, mua luôn cho nàng một cuốn sách nhi đồng là xong, được như vậy thì tốt biết bao.
Ồ?
Tiệm sách?
Trong chớp mắt, tinh thần Dương Mộc chấn động. Hình như Thương Quốc không có tiệm sách, vì chỉ có quý tộc là biết chữ, tri thức đều được lưu truyền trong giới quý tộc, đại đa số bách tính phổ thông đến tên mình cũng không nhận ra…
Hắn không nghĩ tới việc bán sách, mà là in ấn số lượng lớn!
Trong lịch sử, cũng vì có kỹ thuật in ấn xuất hiện mới hạ giá sách xuống, thúc đẩy phổ cập giáo dục và mở rộng tri thức, thúc đẩy tỷ lệ biết chữ tăng lên, giúp một số người xuất thân thấp hèn tăng địa vị xã hội của mình.
Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm đầu!
Với tình trạng hiện tại của Thương Quốc, chỉ có giảm giá sách xuống, để cho bình dân cũng có thể tiếp xúc với sách vở mới là đường tắt để tăng tỷ lệ người biết chữ lên!
Đến lúc đó, thư viện sẽ phát huy được tác dụng. Văn sử, toán lý hóa, y dược vệ sinh, nông nghiệp khoa học, công nghiệp kỹ thuật… Tất cả tri thức đều có thể chuyển từ trong thư viện ra ngoài qua những cuốn sách giá rẻ. Quan phủ có thể mở trường học bồi dưỡng nhân tài, lại thông qua chế độ khoa cử để tăng nhiệt tình đọc sách cho lão bách tính, để cho quốc gia bước vào một vòng tuần hoàn tốt, nhanh chóng nâng cao quốc lực tổng hợp!
Sau đó, cách mạng công nghiệp lần thứ nhất, cách mạng công nghiệp lần thứ hai, lần thứ ba…. Khụ khụ, nghĩ nhiều rồi.
Hiện giờ, đầu tiên nên in “Tây Du Ký” ra. Hắn tin tưởng không chỉ Hoàng Hậu hứng thú, ngay cả những quý tộc kia nhất định cũng sẽ chạy theo như vịt, kiếm mấy vạn lượng bạc không thành vấn đề. Thậm chí còn có thể đi ra tận nước ngoài… Kiếm lời một ức?
Đột nhiên Dương Mộc phát hiện, chuyến xuất cung hôm nay thu hoạch rất khá. Không chỉ phổ biến được phương pháp huấn luyện kiểu mới, nghĩ thông suốt vấn đề có ngựa và không có ngựa. Hơn nữa linh quang chợt hiện, suy nghĩ đến việc thông qua kỹ thuật in ấn để xây dựng nên một cường quốc. Quả thật là một lần đầu óc bão táp!
- ---------------------