Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 440: Chương 440: Bán Tiên Vực biến cố




Bên ngoài Bán Tiên Vực.

Lúc này có ít nhất mấy nghìn tu sĩ đứng ở chỗ này, còn có nhiều hơn tu sĩ không ngừng đi nơi này.

Tuyệt đại đa số tu sĩ sắc mặt đều có chút âm trầm, còn có một vài mắt người thần rất là mờ mịt.

Biên Song Bích và Mục Ảnh Kiều mấy người cũng đứng ở trong đám người, tuy sắc mặt của bọn họ coi như là bình tĩnh, thế nhưng là ánh mắt kia để cho người ta biết ở sâu trong nội tâm bọn họ cũng không bình tĩnh.

Bao gồm cả Biên Song Bích, đứng ở chỗ này tu sĩ đều nhìn chằm chằm một cái phương hướng, đó chính là Tử Vong Khoáng Khu vị trí. Tuy Tử Vong Khoáng Khu cách nơi này có xa xôi khoảng cách, thế nhưng là chỗ đó không ngừng truyền đến nổ vang chi âm, mỗi một tiếng nổ vang thật giống như một cái búa tạ đánh vào trong lòng mỗi người.

- Khuất huynh, ngươi cũng đã trở về?

Biên Song Bích thấy một người tu sĩ thân vác trường đao đã đi tới, tiện tay ôm một cái quyền.

Người này tên là Khuất Dương, là Tuyệt Đao Tông cường giả, đã từng cùng đám người Biên Song Bích ở tinh không vực sâu bị nhốt mấy nghìn năm, là bởi vì nhờ Mạc Vô Kỵ hắn mới đến được Bán Tiên Vực.

Tới Bán Tiên Vực sau đó, mọi người đều gia nhập một phần tổ chức cùng tiểu đội đào hắc thạch, Khuất Dương lại không có gia nhập bất luận cái gì tổ chức, mà là lựa chọn chính bản thân đi ra ngoài tu luyện. Đi lần này chính là đã nhiều năm, cho tới bây giờ mới vừa về. Cũng không biết hắn mấy năm nay là như thế nào vượt qua duệ mộc khí tức xâm lấn.

- Ra mắt Biên huynh, Mục huynh. Chỗ ta ở đã sụp xuống, phải trở về.

Khuất Dương cũng là liền ôm quyền, vài năm thử luyện, để cho sắc bén khí tức của hắn thu liễm rất nhiều.

Biên Song Bích cùng Mục Ảnh Kiều chỉ là gật đầu một cái, liền lần nữa nhìn về phía nổ vang phương hướng, dường như cũng không có bao nhiêu tâm tình nói chuyện.

- Ta lúc trở lại, Tử Vong Khoáng Khu đã sụp đổ trở thành địa phương tương tự như Tiên Hào, hơn nữa sụp đổ không gian còn hướng bên này. Tại nơi sụp đổ trong không gian, xuất hiện càng nhiều hơn Vô Sắc Điệt cùng một phần không gian yêu trùng không biết tên.

Khuất Dương giọng nói rất là bình tĩnh, dường như tại hướng hai người Biên Song Bích giải thích.

Biên Song Bích thở dài, không nói gì. Tuy rằng Bán Tiên Vực có hạn chế, nhưng so với tinh không thung lũng này, phải tốt hơn nhiều. Tại tinh không trong thung lũng, mỗi người chỉ có địa phương lớn bằng cái mông. Nếu không phải là bởi vì bọn họ đều là đỉnh cấp cường giả, chính là áp lực cũng áp lực chết mất.

Nhưng mới đến Bán Tiên Vực bao lâu, liền xuất hiện loại tình huống này?

- Mạc đạo hữu cùng Lâu đạo hữu đâu?

Dường như không có thấy Mạc Vô Kỵ cùng Lâu Xuyên Hà, Khuất Dương chủ động hỏi thăm một câu.

Mục Ảnh Kiều đáp:

- Mạc đạo hữu cùng lâu đạo hữu bởi vì một sự tình cùng chúng ta có chút hiểu lầm, cho nên bọn họ rời đi Bán Tiên Vực cũng không có cho chúng ta biết. Khuất đạo hữu ngược lại không cần lo lắng bọn họ, Mạc đạo hữu tu vi thông thiên, tại cái chỗ này phỏng chừng không ai có thể làm gì hắn.

Khuất Dương gật đầu, chính là tại thời điểm tinh không thung lũng, hắn liền biết Mạc Vô Kỵ bất phàm.

- Ta hẳn là biết bọn họ đi chỗ nào.

Lại có một thanh âm vang lên bên tai mấy người.

- Mãng Hợi đạo hữu.

Biên Song Bích nhìn xem thấy người tới, vội vàng cũng ôm quyền thăm hỏi một câu.

Năm đó ở dưới tinh không thung lũng, Mãng Hợi là một cái trung lập tu sĩ, hắn cũng không giúp Lang Vương Sơn cùng Cổ Nặc Tinh cũng không giúp Chân Tinh tu sĩ.

- Mãng đạo hữu, Mạc đạo hữu mấy người đi địa phương nào?

Khuất Dương liền vội vàng hỏi.

Mãng Hợi thở dài nói:

- Nếu như ta không có đoán sai mà nói, bọn họ hẳn là chuẩn bị qua Tiên Hào, lúc này đã tại bên trong Tiên Hào.

- A đù!

lời của Mãng Hợi để cho mấy người hai mặt nhìn nhau, qua Tiên Hào?

Một lúc lâu sau đó, Khuất Dương mới lên tiếng:

- Mạc đạo hữu quả nhiên bất phàm, vô luận là bất kỳ địa phương nào đều không thể vây khốn hắn. Xem ra hắn hẳn là chuyện biết trước nơi này gần xảy ra vấn đề, lúc này mới sớm một bước đi rồi. Mãng đạo hữu, ngươi biết Mạc đạo hữu thông qua thủ đoạn gì qua Tiên Hào sao?

Mãng Hợi lại là thở dài:

- Là một con thuyền chiến hạm khổng lồ, bên ngoài chiến hạm còn có các loại hạm pháo, ta vừa mới tại Tiên Hào vùng ven, thần niệm quét một cái mà thôi, chiến hạm này liền biến mất ở tại bên trong Tiên Hào. Trong đó đứng ở trước mặt nhất của chiến hạm, dường như chính là Mạc đạo hữu.

- Khuất huynh, ngươi nói nơi này sắp xảy ra vấn đề? Chuyện gì xảy ra?

Mục Ảnh Kiều đột nhiên hỏi.

Khuất Dương trầm giọng nói:

- Nếu là ta không có đoán sai, tiếp qua một ít thời gian, Bán Tiên Vực cũng có thể sụp đổ rơi, biến thành một bộ phận của Tiên Hào.

- Điều đó không có khả năng

Mục Ảnh Kiều kinh thanh kêu lên:

- Nơi này đều đã trải qua vô mấy năm thời gian, làm sao có thể chúng ta vừa đến sẽ xuất hiện sự tình sụp xuống hóa thành Tiên Hào?

Khuất Dương lắc đầu, không nói gì, hắn không cần phải để cho Mục Ảnh Kiều tin tưởng.

Biên Song Bích nhìn phía xa, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

- Ai, Mạc đạo hữu cũng vậy, chúng ta tốt xấu đều là tinh không thung lũng đi ra tới, hắn lúc đi cũng không có nói mọi người một tiếng.

Mãng Hợi trong miệng mặc dù đang nói, trong lòng lại thở dài, hắn biết nguyên nhân, đáng tiếc hắn không có khả năng thay đổi gì.

- Là ta quá ích kỷ một phần, không trách Mạc đạo hữu.

Biên Song Bích rốt cục nói.

- Chuyện gì xảy ra?

Khuất Dương hỏi một câu.

Biên Song Bích lại nói:

- Năm đó Phương Kỳ bị Thương Huyết ức hiếp, sau cùng bị giết chết, Lâu Xuyên Hà phẫn nộ bất quá, giúp Phương Kỳ xuất đầu, kết quả bị Mạnh Thiêm Ngọc đánh thành trọng thương. Ta cùng Mục huynh cũng không có xuất đầu, Mục huynh thậm chí còn gia nhập Mạnh Thiêm Ngọc Cầu Tiên Minh.

Khuất Dương nhất thời cau mày, Phương Kỳ dầu gì cũng là cùng đi với bọn họ, bị người ta giết Biên Song Bích cùng Mục Ảnh Kiều cư nhiên không ra mặt. Lâu Xuyên Hà đứng ra giúp Phương Kỳ lúc báo thù, hai người vẫn như cũ không ra mặt, thậm chí Mục Ảnh Kiều còn gia nhập Mạnh Thiêm Ngọc đây chính là thật quá đáng.

Nếu như là hắn ở chỗ này, hắn nhất định sẽ ra mặt. Mạc Vô Kỵ đạo hữu ghét ác như thù, xảy ra loại chuyện này, lúc đi tự nhiên không sẽ thông báo cho mấy người Biên Song Bích.

- Về sau làm sao?

Khuất Dương lại hỏi một câu.

- Về sau Mạc Vô Kỵ xuất quan, hắn đánh Mạnh Thiêm Ngọc bị thương nặng, đoạt đi pháp bảo của Mạnh Thiêm Ngọc. Cầu Tiên Minh cũng theo đó mai một đi, mà Thương Huyết và Hắc Hồ kiêng kỵ Mạc Vô Kỵ, rời xa Bán Tiên Vực, vẫn chưa có trở về.

Biên Song Bích giải thích.

- Tốt, đại trượng phu phải làm như thế.

Khuất Dương nói một câu sau đó, liền không có nói nữa. Hắn và Mạc Vô Kỵ lý niệm có chút cùng loại, đối với tâm tư Biên Song Bích và Mục Ảnh Kiều tự bảo vệ mình như vậy có chút phản cảm.

Nhưng vào lúc này, một người mặc áo tím nam tử bỗng nhiên một bước bước trên hư không, đối với đông đảo tu sĩ ôm quyền nói:

- Các vị đạo hữu, Tử Vong Khoáng Khu xảy ra sụp xuống, có lẽ mọi người còn không biết là chuyện gì xảy ra. Ta nói cho mọi người, đó là bởi vì chúng ta đào hắc thạch nhiều lắm, tạo thành Bán Tiên Vực sụp xuống.

Nghe đến đây giải thích, trong đám người truyền đến từng trận tiếng nghị luận.

Áo tím nam tử lại tiếp tục nói:

- Mọi người nhưng đừng tưởng rằng đây là việc nhỏ, ta tin tưởng nơi này tất cả mọi người nghe nói qua Tiên Hào sao?? Không sai, Tử Vong Khoáng Khu sụp xuống khe sâu hun hút, lúc này đã biến thành tiểu Tiên Hào. Có lẽ phải không được bao lâu, vị trí sụp xuống sẽ chỉ là Tiên Hào tiếp theo.

Nghe nói như thế, trong đám người từng đợt cũng hút hơi lạnh thanh âm, mặc dù không có người kích động rời đi nơi này, thế nhưng là ngoài Bán Tiên Vực áp lực khí tức so với trước nồng nặc nhiều hơn.

Áo tím nam tử chờ mọi người hơi chút tỉnh táo một phần, mới tiếp tục nói:

- bên trong Tiên Hào có cái gì, ta tin tưởng không cần ta nói, mọi người cũng đều hiểu. Sau khi tiến vào, cửu tử nhất sinh. Có lẽ mọi người nói, sau này ta không đi Tử Vong Khoáng Khu nữa, thế nhưng điều này cũng không có gì tác dụng. Bởi vì cái này sụp xuống là chúng ta đào hắc thạch tạo thành, bây giờ là Tử Vong Khoáng Khu, qua một đoạn thời gian nữa, chính là chữ giáp khu vực khai thác mỏ, chữ ất khu vực khai thác mỏ chung quy có một ngày, sẽ luận đến chúng ta Bán Tiên Vực.

Hiện trường yên lặng xuống tới, đè nén khí tức tràn ngập ra. Không có người nói chuyện, tuy nam tử áo tím nói sự tình mọi người cũng có thể nghĩ ra được, nhưng là bị người nói ra, vẫn là một loại cực độ lay động và lo nghĩ.

Bán Tiên Vực dù cho duệ mộc khí tức nhiều hơn nữa, nơi này cũng là địa phương có thể náu thân. Một khi Bán Tiên Vực biến thành Tiên Hào, bọn họ đi nơi nào náu thân?

- Tiêu minh chủ, ngươi nói chúng ta bây giờ phải làm gì?

Trong đám người có người hỏi lên.

Nam tử áo tím Nói chuyện rất nhiều người đều biết, là minh chủ Kiếm Khí Bình Nguyên, Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ ánh mắt từ trên người mọi người đảo qua, giọng nói hòa hoãn xuống tới:

- Các vị đạo hữu, Nghiễm đạo chủ cùng mấy vị minh chủ đưa mấy vị Tiên Vực cường giả rời đi, hiện tại vẫn chưa về. Ta ở trong nơi này nói vài câu, ta cho là chúng ta nhất định phải rời đi Bán Tiên Vực.

Nghe được Tiêu Dạ lời này, trong đám người lần nữa phát sinh một trận tiếng nghị luận. Rời đi Bán Tiên Vực? Nói thật dễ nghe, thế nào rời đi? Nếu như có thể rời đi Bán Tiên Vực, mọi người sớm rời đi rồi.

Tiêu Dạ giơ tay lên dừng lại mọi người nghị luận, giọng nói ngưng trọng nói:

- Ta biết mọi người muốn nói gì, nói đúng là chúng ta phải làm thế nào rời đi Bán Tiên Vực, nếu mà có thể rời đi, mọi người sớm rồi rời đi đúng không? Tạm thời bất luận chúng ta thế nào rời đi, ta nói một chút Tiên Hào. Rời đi Bán Tiên Vực chỉ có một con đường, đó chính là Tiên Hào. Thế nhưng ta dám khẳng định, nếu như chúng ta tiến vào Tiên Hào, đó là cửu tử nhất sinh, hoặc là nói thập tử vô sinh.

Đông đảo tu sĩ đều tỉnh táo lại, tất cả mọi người đang vì mình đường lui cân nhắc.

Tiêu Dạ tiếp tục nói:

- Chúng ta không rời đi lại tuyệt đối không được, ai biết vị trí chúng ta bây giờ lúc nào biến thành một bộ phận Tiên Hào? Có lẽ là một năm, có lẽ là mười năm trăm năm. Có một việc ta dám khẳng định, nơi này tuyệt đối kiên trì không tới nghìn năm. Trên thực tế trước lúc này đã có người rời đi Bán Tiên Vực

- Là ai?

Lập tức thì có người tuân hỏi lên.

Tiêu Dạ trầm ổn nói:

- Ta tin tưởng mọi người đều biết người này, là một cái tu sĩ mới tới không lâu, hắn gọi Mạc Vô Kỵ. Vị Mạc đạo hữu này không biết nơi nào lấy được một con thuyền chiến hạm, mang theo người bên cạnh hắn tiến vào Tiên Hào, muốn qua Tiên Hào.

- Chẳng lẽ là chiến hạm năm đó Vũ U đạo chủ luyện chế?

Một phần lão tu sĩ lập tức nghĩ tới năm đó Vũ U đạo chủ luyện chế chiến hạm, tuy chuyện này rất nhiều người không biết, tại Vũ U gặp chuyện không may sau đó, vẫn có một bộ phận chiếm được tin tức.

Tiêu Dạ lắc đầu:

- Ta cũng không biết, ta đối với Mạc đạo hữu vẫn là kính phục không dứt. Đáng tiếc không sớm một bước kết giao.

Những lời này không ai phụ họa, tất cả mọi người biết Mạc Vô Kỵ cùng Nghiễm Thuyên đạo chủ còn có Mạnh Thiêm Ngọc quan hệ bình thường. Tiêu Dạ lời này ý tứ chẳng khác nào làm trái lại cùng Nghiễm Thuyên đạo chủ.

Tiêu Dạ lạnh giọng nói:

- Người khác ta không biết, ta nói cho mọi người một việc, trước đây không lâu Bán Tiên Vực có người vượt qua Thiên Tiên lôi kiếp, thăng cấp Thiên Tiên sau đó, bị Tiên Vực mời đi.

Tiêu Dạ nói đến đây, thấy rất nhiều người trong mắt lộ ra ước ao, nhất thời châm chọc nói:

- Nhưng các ngươi biết sau cùng làm sao sao?

- Nghiễm đạo chủ đã trở về.

Tiêu Dạ nói còn chưa dứt lời, liền có người nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.