Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 514: Chương 514: Hắn điên rồi sao?




- Nhan huynh, ngươi...

Trầm Mộc Tình thấy Mạc Vô Kỵ đi ra bỗng đứng lên, có chút kinh ngạc.

Nhan Dã không phải là đang bế quan sao? Thế nào thấy thật giống như dân chạy nạn zậy, tóc lăng loạn, bụi đất đầy mặt, trên người còn có một chút cặn thuốc.

Đậu Hóa Long nhanh chóng nói:

- Đại ca, nếu không phải là Trầm tiên tử cứu giúp, ta đã bị kẻ kia phế đi.

Mạc Vô Kỵ gật đầu, hắn đã tỉnh táo lại, xoay người liền ôm quyền đối với Trầm Mộc Tình nói:

- Đa tạ Trầm tiên tử cứu giúp, cái ân tình này ta Mạc Vô Kỵ nhớ kỹ.

- Mạc Vô Kỵ?

Trầm Mộc Tình nghi hoặc nhìn Mạc Vô Kỵ, không phải là Nhan Dã sao?

Mạc Vô Kỵ nếu tiếp nhận ân tình của Trầm Mộc Tình, tự nhiên không đi giấu diếm thân phận của mình:

- Ta vốn là gọi Mạc Vô Kỵ, sở dĩ gọi Nhan Dã, là bởi vì trước khi Nhan Dã chết đã yêu cầu ta giúp hắn một chuyện. Chuyện đó bây giờ đã xong, ta tự nhiên đổi lại tên của mình.

Còn có một việc Mạc Vô Kỵ cũng không nói, dùng thân phận địa vị của hắn bây giờ, người bình thường còn thật không dám động tới hắn, hắn cũng không cần phải tiếp tục dấu đầu lộ đuôi.

Trầm Mộc Tình rốt cuộc hiểu rõ, thảo nào Mộ Dung Tương Vũ trước mặt của hắn câu kết Cốt Tử Kiếm làm bậy, Mạc Vô Kỵ cũng thờ ơ, thậm chí cho một cái lời khuyên, thì ra hắn và Mộ Dung Tương Vũ căn bản đã không có bất cứ quan hệ gì.

Vừa rồi biểu hiện của Mạc Vô Kỵ, càng làm cho Trầm Mộc Tình vững tin, Mạc Vô Kỵ tuổi tác không lớn. Nếu không, Đậu Hóa Long bị thương nặng, hắn trong lúc nhất thời không có khả năng phẫn nộ như vậy. Không muốn nói cường giả tu đạo nhiều năm, coi như là nàng, cũng sẽ không có tâm tình xung đột như Mạc Vô Kỵ.

Nàng cũng không biết Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ chính là sở hữu tính tình này, không muốn nói hiện tại, coi như là tiếp qua mấy trăm năm, hắn vẫn sẽ như thế. Không có thực lực hắn sẽ dễ dàng bỏ qua, lúc không cần tha thứ hắn cũng sẽ không ra vẻ đáng thương.

Thấy Trầm Mộc Tình nhìn mình chằm chằm, Mạc Vô Kỵ không thể làm gì khác nói:

- Ta là một cái Đan Sư, vừa mới luyện đan đi ra, bởi vì nóng ruột, cho nên không có thu xếp gì cả, thất lễ.

Nói xong Mạc Vô Kỵ không có nói thêm chuyện này nữa, mà là nói với Đậu Hóa Long:

- Hóa Long, lại đem tình huống chi tiết nói ra.

Trầm Mộc Tình nghe được Mạc Vô Kỵ là một cái Đan Sư, cũng không quá mức lưu ý. Trên thực tế tuyệt phần lớn tu sĩ đều học qua luyện đan, chỉ là luyện đan nào có dễ học như vậy. Nhìn bộ dạng Mạc Vô Kỵ, phỏng chừng cũng là muốn học luyện đan. Nhất phẩm Đan Quân cùng Đan Đế cũng gọi là Đan Sư, nhưng khác nhau cũng không phải một điểm hai điểm.

Nàng cảm giác Mạc Vô Kỵ không đơn giản, muốn nói Mạc Vô Kỵ bằng chừng ấy tuổi đã nhẹ nhàng làm một đan đạo cao thủ, chính nàng cũng không tin. Thứ này ngoại trừ phải có thiên phú ra, còn phải có hàng loạt thời gian cùng tài nguyên chồng chất. Mạc Vô Kỵ thiếu hụt nhất, đó là thời gian.

Đậu Hóa Long có chút ủy khuất nói:

- Sáng sớm ta đi tới Tiêm Giác Tiên Khư tiên nhân công hội vòng vo một vòng, không có thu hoạch gì lớn, ta đi tới Phá Không Bảo Các, nguyên bản ta muốn nhìn một chút Phá Không Bảo Các bố cục tình huống. Không nghĩ tới có hai người vì một món bảo vật mà náo loạn lên tại Phá Không Bảo Các, sau đó họ động thủ múc nhau. Ta vì tu vi quá kém, chạy chậm một phần, kết quả bị ngộ thương.

Tuy rằng trong lòng rất là phiền muộn, nhưng hai người kia đều là tinh cấp thiên tài, ta cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể rút đi. Không nghĩ tới người ngộ thương đó, tại lúc ta lui đi, lại cho ta một cước, đồng thời cho ta ăn hơn mười đạo Ám Mang, đánh ta té trên mặt đất không thể động đậy được. Nếu không phải tại Tiêm Giác Tiên Khư không thể giết người, hắn nói không chừng đã giết ta. Ta liền hỏi hắn tại sao muốn động thủ với ta, hắn còn nói vì ta con kiến hôi ngăn cản chuyện của hắn, làm cho hắn xuất thủ bị ảnh hưởng. Động thủ là việc nhỏ, còn muốn phế đi Linh Lạc cùng Tử Phủ của ta.

Sắc mặt Mạc Vô Kỵ bộc phát lạnh lẽo, dù cho hắn bây giờ không phải là trưởng lão Đan Đạo Tiên Minh, loại chuyện này hắn cũng sẽ không bỏ qua như thế. Dùng tính cách của hắn, nhiều nhất là ám toán tên kia, sau đó rời xa Tiêm Giác Tiên Khư. Chứ đừng nói chi là, hắn bây giờ còn là trưởng lão Đan Đạo Tiên Minh.

- Nếu không phải Trầm sư tỷ vừa mới đi Phá Không Bảo Các nhận ra ta, nói không chừng ta đã bị phế bỏ.

Trong mắt Đậu Hóa Long còn có chút nghĩ mà sợ.

Mặc dù hắn đi theo một lão đại đan Vương, nhưng trong xương cốt hắn có tâm tính cẩn thận của tiểu nhân vật vẫn không thay đổi.

- Được rồi, tin tức mấy ngày nay...

Mạc Vô Kỵ giơ tay lên cắt đứt Đậu Hóa Long nói:

- Những thứ này để sau hãy nói, người động thủ ở nơi nào, chúng ta bây giờ liền đi qua tính sổ sách.

Trầm Mộc Tình vẫn ngồi ở một bên bỗng nhiên nói:

- Mạc huynh, hãy nghe ta một câu?

- Trầm tiên tử cứu Hóa Long, là ân nhân của Hóa Long, có chuyện tự nhiên có thể nói thẳng.

Mạc Vô Kỵ gật gật đầu nói.

Trầm Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm, mặt mang nhu hòa nói:

- Hai người tranh đấu tại bên trong Phá Không Bảo Các ta cũng rõ ràng, một là Thiên Tài 7 sao Ngao Thiên Thành của Linh Thiên Tiên Vực Việt Long Kim Giang, còn có một kẻ là Thiên Tài 7 sao Tra Khải của Lục Luân Tiên Vực Chuyển Hồn đạo. Ý nghĩ của ta là, nếu Hóa Long sư đệ không có trở ngại, chuyện này không bằng quên đi.

Mạc Vô Kỵ nhàn nhạt nói:

- Vô duyên vô cớ khi dễ người khác, cứ bỏ qua như thế, có còn vương pháp hay không? Trầm tiên tử, nếu là ngươi có rãnh rỗi, có thể cùng chúng ta đi một chuyến, nếu là không, chúng ta tự đi.

Trầm Mộc Tình sửng sốt, vương pháp? Nàng thật sự là không nghĩ ra vì sao Mạc Vô Kỵ sẽ nói ra lời mà kẻ ngu ngốc cũng sẽ không nói.

Vương pháp tại tiên thành chân chính có lẽ còn có chút tác dụng, tại Tiêm Giác Tiên Khư cái chỗ này nói vương pháp với tinh cấp thiên tài? Đây là điên rồi sao? Chẳng lẽ Mạc Vô Kỵ này chết sĩ vì diện, cố ý nói như vậy, là muốn biểu đạt hắn cũng là kẻ có mặt mũi? Nhưng Mạc Vô Kỵ không giống như là cái loại người này a.

- Mạc huynh, tuy rằng ta rất muốn giúp, nhưng thân phận cùng thực lực của ta thực sự hữu hạn. Ta cũng chỉ là một Thất Tinh đệ tử, hơn nữa tông môn còn xa không bằng Chuyển Hồn đạo và Việt Long Kim Giang, cho nên ta...

Trầm Mộc Tình giọng nói có chút bất đắc dĩ, cũng lộ ra nàng là thật muốn hỗ trợ, nhưng thật sự là không đủ tư cách.

Mạc Vô Kỵ gật đầu:

- Không có việc gì, Trầm tiên tử sớm đã giúp ta. Hóa Long, hai người kia hiện tại ở nơi nào, ngươi mang ta đi qua gặp.

Trầm Mộc Tình thấy nàng nói như thế, Mạc Vô Kỵ vẫn muốn qua đi tìm hai người kia kiếm phiền phức, nàng không thể làm gì khác hơn là đứng lên ôm quyền cáo từ.

Mạc Vô Kỵ cũng là đáp lễ lại, hắn nói lời vừa rồi thật ra là đang thử thăm dò Trầm Mộc Tình. Nếu là Trầm Mộc Tình dám đi cùng hắn, giúp hắn nói chuyện, vậy hắn sẽ kết giao người bạn như Trầm Mộc Tình. Trên thực tế Trầm Mộc Tình rất có lý trí, tuy rằng muốn kết giao bằng hữu, lại không thể làm ra tâm tính hy sinh vì bằng hữu. Cho nên Mạc Vô Kỵ đối với Trầm Mộc Tình chỉ có cảm kích, mà không cách nào cùng người nữ nhân này trở thành bằng hữu chân chính.

Tương lai người nữ nhân này có chuyện gì, hắn có thể tiện tay giúp, lại không thể đi liều mạng cứu giúp như đối đãi với đám người Lâu Xuyên Hà vậy. Trầm Mộc Tình này coi như là quang minh, không đi cũng không có kiếm cớ, mà là rất dứt khoát nói nàng không đủ tư cách. Loại phương thức nói chuyện này có lẽ không làm cho người ta vui vẻ, nhưng Mạc Vô Kỵ rất thưởng thức.

Sau khi Trầm Mộc Tình rời đi, Đậu Hóa Long mới lên tiếng:

- Hai người đó chắc còn ở Phá Không Bảo Các.

- Đi, bây giờ đi ngay Phá Không Bảo Các.

Mạc Vô Kỵ nói.

Báo thù sẵn khi còn nóng, qua đêm liền khó chịu.

...

Trầm Mộc Tình cũng không có lập tức rời xa ven sông tiên tức lâu, nàng đứng ở địa phương xa xa nhìn chăm chú vào ven sông tiên tức lâu. Một khi Mạc Vô Kỵ không đi tìm Ngao Thiên thành, nàng sẽ buông tha ý muốn tiếp tục kết giao Mạc Vô Kỵ. Tuy tin tưởng Mạc Vô Kỵ nói được làm được, nàng cũng không thích một người khoe khoang khoác lác.

Điều làm cho nàng không có nghĩ tới là, không có bao nhiêu lâu sau khi nàng rời đi ven sông tiên tức lâu, đã nhìn thấy Mạc Vô Kỵ cùng Đậu Hóa Long đi ra từ tiên tức lâu.

Trong lòng Trầm Mộc Tình kinh dị không dứt, nàng không hiểu Mạc Vô Kỵ có cái sức lực gì đi cứng đối cứng với hai Thiên Tài 7 sao của đỉnh cấp tiên môn. Vô luận như thế nào, nàng cũng phải cùng đi qua xem một chút.

...

Phá Không Bảo Các không chỉ riêng ở Tiêm Giác Tiên Khư mới có, coi như là tại Đại Tự Tại Tiên Vực, Phá Không Bảo Các cũng miễn cưỡng có thể treo lên biển hiệu.

Phá Không Bảo Các ở Tiêm Giác Tiên Khư, bất quá là một cái phân các mà thôi.

So với phân bộ của Đan Đạo Tiên Minh tại Tiêm Giác Tiên Khư, Phá Không Bảo Các nhỏ hơn nhiều lắm, vô luận là vị trí hay là diện tích, đều xa xa không cách nào so sánh với Đan Đạo Tiên Minh.

Mạc Vô Kỵ mang theo Đậu Hóa đi tới cửa Phá Không Bảo Các, cũng không có thấy cục diện khẩn trương giằng co, rất nhiều người trong Phá Không Bảo Các đang quan sát các loại bảo vật bán ra, trật tự ngay ngắn rõ ràng.

Mạc Vô Kỵ còn không có tiến vào bảo các, liền trực tiếp lấy ra chuôi trường đao của mình, một đao bổ thẳng về phía con sư tử bằng đá trước cửa bảo các.

- Ầm!

Một đao này chém con sư tử bằng đá nát thành mảnh vụn, cửa hộ trận lay động kịch liệt hẳn lên, hơn mười tu sĩ còn đang ở bên trong bảo các quan sát bảo vật cấp thiết trốn thoát, cả nhìn cũng không dám nhìn, xoay người rời đi. Có người có dũng khí đem sư tử đá của Phá Không Bảo Các chém loạn, đây quả thực là khiêu khích đến nhà. Phá Không Bảo Các cũng không phải là hiền lành, đợi lát nữa khẳng định có sự kiện chảy máu, cái chỗ này đã thành đất thị phi.

Phách tan sư tử bằng đá xong, Mạc Vô Kỵ cũng không thu hồi trường đao, trực tiếp lại đem trường đao treo ở sau lưng, rồi đi vào Phá Không Bảo Các.

Đậu Hóa Long nhìn thấy vậy, cả người nhiệt huyết phun ra, đại ca chính là đại ca, loại thủ đoạn gõ cửa đó thật uy vũ khí phách. Chính mình thân là tiểu đệ, sau này cũng không thể hạ uy phong của đại ca. Nghĩ tới đây, hắn cũng là ưỡn ngực, theo Mạc Vô Kỵ đi vào phá không đan các.

So sánh với thời điểm trước, thời khắc này tâm tình Đậu Hóa Long cư nhiên kịch liệt hưng phấn.

- Á đù! Hắn điên rồi sao?

Xa xa, Trầm Mộc Tình nhìn hết thảy, đờ đẫn tự lẩm bẩm.

Dám đem sư tử đá Phá Không Bảo Các phách nứt ra, coi như là Ngao Thiên Thành cùng Tra Khải cũng không dám. Bọn họ dám tranh đấu ở Phá Không Bảo Các, không có nghĩa là bọn họ có dũng khí khiêu khích Phá Không Bảo Các.

Cách làm này của Mạc Vô Kỵ, quả thực chính là trước tiên đã đắc tội chết với Phá Không Bảo Các, sau đó đi vào muốn chết.

Đột nhiên trong lòng Trầm Mộc Tình dâng lên một cái ý niệm khó có thể át chế, đó chính là trước đây Mạc Vô Kỵ mời nàng cùng đi Phá Không Bảo Các, là muốn xem nàng có đáng giá để kết giao hay không. Nếu là nàng đi theo Mạc Vô Kỵ, nàng chính là bằng hữu Mạc Vô Kỵ đáng giá kết giao, nếu là nàng không theo Mạc Vô Kỵ, nàng cũng chỉ có thể là người bạn bình thường của người ta.

Nghĩ tới đây, Trầm Mộc Tình lại có chút hối hận, nàng có nên đáp ứng Mạc Vô Kỵ, theo đối phương hay không?

Lập tức nàng liền lắc đầu, trừ phi nàng cũng điên rồi. Ai biết Mạc Vô Kỵ có phải muốn chết hay không? Một khi Mạc Vô Kỵ muốn chết, nàng mà cũng tới nơi này, mặc dù không chết, nhưng hậu quả khẳng định không nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.