- Nghe nói là bị Thiên Đế Vĩnh Anh Tiên Vực lấy đi, Tiên Đế Cô của Ma Nguyệt Tiên Môn bị thương nặng mà lẩn trốn, còn nói hắn trước khi đi tức giận bắt đi một phi tử của Thiên Đế Vĩnh Anh Tiên Vực...
Đậu Hóa Long trời sinh là kẻ làm tình báo, cả chi tiết bên góc đều nghe được.
Mạc Vô Kỵ đang muốn tiếp tục hỏi, phía đối diện đường phố đi tới một đám người. Trong đám có bảy tám người, có người hắn quen biết. Một trong số đó chính là thê tử trên danh nghĩa Mộ Dung Tương Vũ của Nhan Dã, còn có một tên chính là Kiều Thiên Viêm theo sát tại bên người Mộ Dung Tương Vũ.
Bất quá lúc này Kiều Thiên Viêm là đi ở sau cùng, Mộ Dung Tương Vũ trái lại đi ở phía trước, một người thanh niên áo tím cùng nàng đi song song là kẻ thoạt nhìn hơn hẳn Kiều Thiên Viêm. Thanh niên áo tím mặt như đao khắc, vóc người thon dài, quanh thân trên dưới thật giống như ẩn chứa nồng nặc Lôi Điện bình thường giống nhau, để cho người ta vừa nhìn liền biết đây là một cường giả lôi hệ. Lúc này hắn đi chính diện, mang dáng tươi cười, dường như đang không ngừng nói gì đó với Mộ Dung Tương Vũ. Biểu hiện của hắn, giống y hệt Kiều Thiên Viêm trước đây.
- Đại ca, người thanh niên áo tím đi ở phía trước tên là Cốt Tử Kiếm, là thiên tài tám sao Lôi Tông của Đại Tự Tại Tiên Vực, phi thường rất giỏi. Nếu không phải là vì đi Phá Toái Giới, hắn bây giờ nói bất định cũng là Đại Ất Tiên hậu kỳ. Những thiên tài này tới đây, chúng ta...
Đậu Hóa Long cực kỳ cẩn thận nói Mạc Vô Kỵ bên tai.
Đậu Hóa Long vốn muốn nói chúng ta mau né sang một bên, hắn nói nói phân nửa đã nhớ tới đại ca Mạc Vô Kỵ thế nhưng là trưởng lão Đan Đạo Tiên Minh, so với thiên tài còn phải imba, căn bản cũng không có cần phải nhường đường.
Mạc Vô Kỵ thấy ánh mắt Kiều Trung Viêm thỉnh thoảng tại trên người Mộ Dung Tương Vũ quét tới quét lui, trong lòng không khỏi âm thầm buồn cười, Cốt Tử Kiếm thay thế vị trí của hắn. Phỏng chừng tại Mộ trong mắt Dung Tương Vũ, thời khắc này Kiều Trung Viêm chính là “Nhan Dã” khi xưa.
Thái Thượng Đạo tông nữ nhân quả nhiên là không hề có tình cảm, nữ nhân bình thường lúc này nhất định sẽ chiếu cố một chút mặt mũi của Kiều Trung Viêm, coi như là không có liên hệ gì với Kiều Trung Viêm, chí ít cũng sẽ tình cờ nói vài câu, để cho Kiều Trung Viêm có cơ hội đi tới phía trước.
Tuy Đậu Hóa Long nói nói chỉ là phân nửa liền ngừng, Mạc Vô Kỵ cũng hiểu được, hắn vỗ vỗ vai Đậu Hóa Long nói:
- Chúng ta tránh một bên, cho những thiên tài này đi trước đi.
Thân phận trưởng lão cũng không phải là thứ dùng để vênh váo hung hăng, hắn là dùng để tự bảo vệ mình. Cùng những thiên tài này đi tính toán cái gì, Mạc Vô Kỵ còn không có rảnh rỗi thế.
- Nhan Dã? Ngươi ở nơi này làm cái gì?
Cảnh giới của Mộ Dung Tương Vũ dù sao vẫn còn rất thấp, coi như là tại Thái Thượng Đạo tông, đến bây giờ cũng không có nhập tình, chứ đừng nói chi là vong tình. Cho nên nàng thấy Mạc Vô Kỵ tại đầu đường, lập tức liền dừng lại cước bộ, cau mày hỏi.
Mộ Dung Tương Vũ dừng lại, Cốt Tử Kiếm bên người nàng cũng liền ngừng lại. Mấy người còn lại cũng đều ngừng lại theo, nghi hoặc nhìn Mộ Dung Tương Vũ cùng Nhan Dã.
- Tương Vũ, người này là ai?
Cốt Tử Kiếm nghi hoặc nhìn Mộ Dung Tương Vũ hỏi.
Mộ Dung Tương Vũ bình tĩnh nói:
- Hắn là phu quân trên danh nghĩa của ta.
- A... đù!
Ngoại trừ Kiều Trung Viêm, bọn thiên tài còn lại nghe được những lời này của Mộ Dung Tương Vũ, lập tức đều là kinh dị không dứt nhìn Mạc Vô Kỵ và Mộ Dung Tương Vũ.
Mạc Vô Kỵ mặt sẹo tè le, hơn nữa tu vi cảnh giới vừa nhìn cũng rất thấp. Điều này cũng thôi, mấu chốt là quanh thân Mạc Vô Kỵ linh vận không hiện, vô luận là ai cũng có thể nhìn ra Mạc Vô Kỵ tiền đồ hữu hạn. Mộ Dung Tương Vũ chẳng những là thiên tài sáu sao, còn là mỹ nữ tuyệt sắc đỉnh cấp, nữ nhân ưu tú như vậy lại có đạo lữ xấu xí bình thường như Mạc Vô Kỵ?
Tất cả mọi người nhìn về phía Cốt Tử Kiếm, mọi người không phải là đứa ngốc, biết Cốt Tử Kiếm đang đeo đuổi Mộ Dung Tương Vũ. Hơn nữa Mộ Dung Tương Vũ đối với Cốt Tử Kiếm cũng rất tốt, hai người rất có khả năng trở thành đạo lữ.
Có vài người thậm chí không giải thích được, vì sao Mộ Dung Tương Vũ vừa rồi không giấu diếm chuyện này. Chỉ cần nàng giấu diếm chuyện này, len lén lại đem quan hệ vợ chồng cùng Mạc Vô Kỵ giải quyết rồi, nàng và Cốt Tử Kiếm vẫn là có thể trở thành đạo lữ.
Cốt Tử Kiếm sắc mặt cũng là biến đổi, hắn là thật tâm thích Mộ Dung Tương Vũ. Mộ Dung Tương Vũ chẳng những tư chất kinh người, dung mạo thanh lệ hắn vừa nhìn liền thích.
Trọng yếu hơn là, Mộ Dung Tương Vũ cũng không phải là người thích đu bám, coi như là bọn họ trở thành đạo lữ, cũng sẽ không ảnh hưởng song phương tu luyện.
- Ngươi vẫn không trả lời ta.
Mộ Dung Tương Vũ chân mày nhíu chặt lại.
Mạc Vô Kỵ rất muốn nói: mắc mớ gì tới ngươi, thế nhưng là thân phận của hắn bây giờ là Nhan Dã. Coi như là hắn muốn vạch trần thân phận của mình, cũng không muốn ngay trước nhiều người như vậy giải thích với Mộ Dung Tương Vũ. Trọng yếu hơn, hắn muốn nói cho Mộ Dung Tương Vũ, cái vui chơi vô cấu đạo tâm chó má giữa mình và nàng, hắn không muốn chơi.
Thấy Mạc Vô Kỵ không nói lời nào, Mộ Dung Tương Vũ thầm than một tiếng. Nàng nghĩ tới mấy ngày nay tại hoa viên Tiêm Giác Tiên Khư gặp phải các thiên tài, thiên tài tài tuyệt đối với tu đạo một đường am hiểu, nàng liền cảm giác mình trước kia thật sự là quá hạn hẹp.
Coi như là những người tại bên người nàng này, kẻ nào không phải thiên tài trong thiên tài? Ngay cả Kiều Trung Viêm cũng xa xa không bằng. Về phần Nhan Dã trước mắt này, nàng lắc đầu, thực sự không suy nghĩ nữa. Có lẽ tu đạo đạo luận này, bất luận cái gì đều là thứ mà Nhan Dã cả đời đều khó mà khát cầu.
Nếu sớm muộn đều phải làm ra lựa chọn, hà tất lại kéo dài? Nếu là trước khi đến Tiêm Giác Tiên Khư nàng tiếp xúc qua những thiên tài này, nàng cũng sẽ không yêu cầu mang Nhan Dã cùng đi theo.
Dù cho sau cùng nàng có thể từ trên người Nhan Dã nhập tình thì như thế nào? Sau cùng chẳng những hại chính nàng, cũng hại Nhan Dã. Nhan Dã tầm thường như vậy, có lẽ nàng căn bản là không nhập tình được. Lui một bước nói, coi như là nàng nhập tình, cũng không cách nào triệt để.
Nàng thật sự là không nên cố chấp, Thái Thượng Đạo của nàng đến cuối cùng vốn chính là vô tình, vô luận là từ trên người Nhan Dã nhập tình hay nhập tình trên người người khác đều là không có bất kỳ cái gì khác nhau. Huống chi Nhan Dã cùng nàng, nguyên bổn chính là hai thế giới.
Nàng lấy ra một tờ hôn thư màu đỏ đưa cho Mạc Vô Kỵ:
- Chuyện giữa chúng ta liền dừng ở đây sao?, đây là hôn thư chúng ta trước đây trao đổi, ngươi cũng trả cho ta đi.
Bên đường đổi hôn thư?
Mạc Vô Kỵ có chút kinh ngạc nhìn Mộ Dung Tương Vũ, người của Thái Thượng Đạo tông quả nhiên là không có khả năng theo lẽ thường. Không đúng, phải nói các nàng căn bản cũng không có luân lý tình cảm.
Mạc Vô Kỵ tiếp nhận hôn thư cả nhìn cũng không có nhìn, liền ném vào nhẫn, thứ này dù sao cũng không phải của hắn. Hắn theo bản năng nhìn một chút những thiên tài bên người Mộ Dung Tương Vũ, trong lòng đang suy nghĩ, có lẽ là những thiên tài này tác động để nàng làm ra quyết định.
Mộ Dung Tương Vũ tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Mạc Vô Kỵ, trong lòng cư nhiên hơi có chút không tự nhiên. Trong lòng nàng mặc dù không muốn thừa nhận, cũng biết sợ rằng tụ tập cùng một chỗ với những thiên tài này, làm cho nàng trước khi tiến vào Phá Toái Giới đã làm ra quyết định.
Nàng từ Thái Thượng Đạo tông đi ra, nàng cũng muốn có một hồi tình ái kinh thiên động địa, để cho tâm linh của mình thăng hoa cùng mượt mà, cuối cùng hoàn thiện đạo tâm của mình.
- Ta biết tâm ý của ngươi, bất quá chuyện duyên phận có thời điểm rất khó nói.
Mộ Dung Tương Vũ trong lòng cũng hơi có chút áy náy, dù sao trước đây Nhan Dã cùng nàng, là đơn thuần vì nàng vô cấu đạo tâm. Có lẽ tiến vào Phá Toái Giới, Nhan Dã có khả năng rất lớn ngã xuống, nhưng là có khả năng thu được một phần cơ duyên. Không nghĩ tới bây giờ còn chưa có đi Phá Toái Giới, nàng liền đem Nhan Dã từ trong lòng hoàn toàn xóa đi, chấm dứt song phương nhân quả.
Nàng rất muốn an ủi Mạc Vô Kỵ vài câu, đáng tiếc nàng trời sinh không có kỹ năng này.
Mạc Vô Kỵ vung tay lên không thèm để ý chút nào nói:
- Ngươi không cần lo lắng, ta không sao, ngược lại chúc mừng ngươi kết thúc nhân quả giữa ta và ngươi... Vậy…
Mạc Vô Kỵ nói xong liền muốn đem hôn thư của Nhan Dã trả lại cho Mộ Dung Tương Vũ, thần niệm của hắn rơi vào trong giới chỉ mới nhớ tới, hôn thư của Nhan Dã căn bản cũng không ở bên cạnh hắn. Hắn đã đưa cho Nhan Thiên Ngu, để cho Nhan Thiên Ngu chuyển giao cho Nhan gia Nhan Ý.
Mộ Dung Tương Vũ thấy biểu tình của Mạc Vô Kỵ, trong mắt có chút không thoải mái, nàng cho rằng Mạc Vô Kỵ khẩu thị tâm phi, trên thực tế căn bản cũng không muốn trả hôn thư. Coi như là Mạc Vô Kỵ không giao còn hôn thư, đối với nàng cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, trong lòng nàng lại có chút phiền phức.
- Chết mẹ! Thực sự là xin lỗi a, hôn thư của ngươi không ta bỏ quên trong nhà xí, á nhầm… ta để lại cho Nhan Ý. Ngươi tùy thời có thể hỏi nàng lấy về.
Mạc Vô Kỵ áy náy nói.
Mộ Dung Tương Vũ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu:
- Không sao, bên này xong chuyện ta còn phải trở về một chuyến.
Nói xong Mộ Dung Tương Vũ nói với Cốt Tử Kiếm:
- Tử Kiếm Sư huynh, trì hoãn của ngươi một chút thời gian, hiện tại chúng ta đi thôi.
Cốt Tử Kiếm rất là hài lòng cười cười, hắn thấy, Mộ Dung Tương Vũ trong lòng trời quang trăng sáng, những lời này chẳng những bên đường liền nói, còn là trước mặt của hắn liền nói. Chỉ có nữ nhân như vậy, mới đáng giá để hắn theo đuổi.
- Mộ Dung Tương Vũ...
Mạc Vô Kỵ gọi lại Mộ Dung Tương Vũ đang muốn ly khai.
Tại trong lòng Mộ Dung Tương Vũ, nàng và Mạc Vô Kỵ hiện tại coi như là hai người hoàn toàn không liên hệ, nhiều nhất cũng chỉ là quen biết mà thôi. Mạc Vô Kỵ lúc này gọi nàng, làm cho nàng lần nữa cau mày.
Tuy nhìn thấy Mộ Dung Tương Vũ cau mày, Mạc Vô Kỵ vẫn là nói:
- Ta có một câu nói phi thường nghiêm túc, mặc dù không phải là êm tai, ta vẫn cảm thấy nên nói cho ngươi nghe một cái.
Mộ Dung Tương Vũ mặt không chút thay đổi, thần sắc bình tĩnh.
Mạc Vô Kỵ cười cười, cũng không thèm để ý, hắn căn bản cũng không có tâm tình thất lạc, cũng không có di tình biệt luyến. Tuy nói Đậu Hóa Long mang tới tin tức có khả năng để cho hắn triệt để an toàn, nhưng lúc đó hắn tại ngoài Vô Sinh Đạo Tông bí cảnh, vẫn là ở vào nguy hiểm. Mộ Dung Tương Vũ có thể dẫn hắn đến Tiêm Giác Tiên Khư, ở chỗ này hắn có bản thân khởi bước, hắn vẫn còn là rất cảm tạ nàng.
- Ta cho rằng ngươi không thích hợp tu luyện Thái Thượng Đạo tông công pháp đâu.
Mạc Vô Kỵ rất là thành khẩn nói.
- Còn nữa không?
Mộ Dung Tương Vũ bình tĩnh nhìn Mạc Vô Kỵ.
- Đã không còn.
Mạc Vô Kỵ cười cười, hắn sở dĩ nói như vậy, là bởi vì hắn cảm thấy Thái Thượng Đạo tông cũng là một cái vô thượng tông môn. Cho dù là người xuất tình, nhất định là bản tính cực kỳ chấp nhất cùng thủ nhất. Mà Mộ Dung Tương Vũ, theo Mạc Vô Kỵ, thời điểm chọn đối tượng nhập tình cũng đã thay đổi thất thường, tính tình như vậy, không giống như đệ tử Thái Thượng Đạo tông.
Mộ Dung Tương Vũ lần này không hé miệng, xoay người rời đi.
Mạc Vô Kỵ lắc đầu, vỗ vỗ Đậu Hóa Long:
- Đi thôi, Hóa Long, chúng ta cũng đi về ngủ thôi.
Lúc này, trong lòng hắn càng thêm dễ dàng so với Mộ Dung Tương Vũ. Vốn cho là sự tình còn có trắc trở thật lớn, ở chỗ này đã dễ dàng giải quyết.
- Đây là Nhan Dã sao? Xin chờ một chút.
Một cái thanh âm thanh thúy gọi lại Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ quay đầu lại nghi hoặc nhìn một nữ tử đi tới, hắn biết nữ tử này là mới vừa rồi trong đám thiên tài đi cùng Mộ Dung Tương Vũ. Hiện tại đám người Mộ Dung Tương Vũ đi rồi, nàng đi tìm tới làm cái gì?