- Sau đó thì sao?
Khúc Du nghe nhập thần, thấy Sầm Thư Âm không nói thêm gì nữa, nhịn không được hỏi một câu.
Sầm Thư Âm thật giống như ngây người vậy nhìn chằm chằm phía sau Khúc Du, dường như giờ khắc này, người sau lưng Khúc Du mới là trọng yếu
nhất.
...
Mạc Vô Kỵ vừa tiến đến trong lòng chính là trầm xuống, hắn cư nhiên
không cách nào câu thông đến bản thân Phàm Nhân Giới. Không chỉ như thế, đạo niệm quy tắc của hắn, ở chỗ này cũng vậy bị cực lớn áp chế.
Bất quá Mạc Vô Kỵ lập tức liền đem những thứ này vứt sang một bên, hắn nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang rơi lệ.
Bờ mi cong kia vẫn như lần đầu tiên hắn nhìn thấy, vẫn là hàng lông
mày mềm mại. Bất chấp nước mắt không ngừng chảy xuống, lại không giấu
được hai tròng mắt trong suốt đến mức có thể thấy được cả đáy lòng, chóp mũi Quỳnh Ngọc xinh đẹp như một bức họa hoàn mỹ nhất, không có nửa điểm tì vết...
- Vô Kỵ...
Sầm Thư Âm thì thào rên rỉ một câu, nàng hận không thể lập tức nhào
về phía Mạc Vô Kỵ, nói cho hắn biết, nàng chờ rất khổ cực, nàng tìm mệt
chết đi. Nàng muốn chất vấn hắn, tại sao phải đi Ngưng Hồn Tiên Quỳnh
Trì tìm kiếm hồn phách nàng làm gì, để cho nàng nhiều năm như vậy không
cách nào gặp lại hắn.
Nếu là có một lần nữa, nàng thà rằng nhắm mắt lại không có bất kỳ tri giác cứ như vậy mỗi ngày phụng bồi Mạc Vô Kỵ, cũng không muốn xa cách
mấy vạn năm.
Dù cho không có linh hồn, nàng cũng vậy có thể cảm nhận được mình ở bên người Mạc Vô Kỵ.
Thế nhưng là nàng cả người như nhũn ra, không có nửa điểm khí lực
đứng lên. Dù cho lúc này cảnh giới của nàng đã là Hợp Thần tầng bảy,
nàng vẫn là không đứng nổi.
Khúc Du chậm rãi quay đầu lại, nàng nhìn thấy Mạc Vô Kỵ từ hư không
đi tới. Thật giống như trong mộng đồng dạng, người các nàng vừa mới còn
đang ở đàm luận, đã xuất hiện ở trước mặt.
Một loại lòng chua xót cùng hối tiếc xông lên đầu, Khúc Du không có
chào hỏi cùng Mạc Vô Kỵ, nàng cúi đầu lặng lẽ chậm rãi lui ra phía sau.
Nếu mà nơi này có thể rời đi, nàng sẽ đi thật xa, xa nhất có thẻ.
Nàng biết, nơi này không phải là của nàng Khúc Du, nàng ở chỗ này là dư thừa.
- Vô Kỵ...
Sầm Thư Âm rốt cục đứng lên, chỉ là không có chờ nàng nhảy tới trước một bước, Mạc Vô Kỵ đã đứng ở trước mặt nàng.
Mạc Vô Kỵ dường như rất muốn đưa tay ôm Sầm Thư Âm vào trong ngực, thế nhưng là tay hắn dừng lại.
Tại trước khi được Thư Âm, hắn dường như cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ tìm đc Thư Âm, hắn mới biết được, hắn là người đã có
thê tử.
Hàn Thanh Như còn đang ở bên trong Phàm Nhân Giới của hắn tu luyện,
Sầm Thư Âm lại xuất hiện ở trước mặt của hắn. Hắn đã từng cho rằng mình
có thể xử lý tốt chuyện giữa Hàn Thanh Như cùng Sầm Thư Âm, hiện tại hắn mới biết được, hắn xử lý không tốt.
- Vô Kỵ...
Sầm Thư Âm không cố kỵ chút nào nhào tới trong lòng Mạc Vô Kỵ, nước
mắt ngay lập tức thấm ướt vai Mạc Vô Kỵ. Nội tâm của nàng mong mỏi ngày
này, rất lâu sau đó.
- Xin lỗi, Thư Âm.
Mạc Vô Kỵ mình cũng có thể cảm thụ được lời của mình hơi khô sáp.
Hắn có lỗi với Thư Âm ngoại trừ cho tới hôm nay mới tìm được Thư Âm,
càng nhiều hơn chính là nội tâm hổ thẹn đối với Sầm Thư Âm. Hắn lại
không có cách nào giải thích cho Sầm Thư Âm, lẽ nào hắn nói cho Thư Âm,
nếu mà hắn lúc đó cự tuyệt Hàn Thanh Như, Hàn Thanh Như sẽ không thể
sống sót?
Hoặc là nói, lẽ nào trong lòng hắn liền không có một chút tình cảm gì đối với Hàn Thanh Như sao?
Sầm Thư Âm hoàn toàn không có nghe được lời Mạc Vô Kỵ nói, trong lòng nàng có một loại kích động muốn lao ra trong ngực, thân thể của nàng
lửa nóng muốn bốc cháy lên.
Trong đầu nàng là tất cả mới vừa rồi cùng Khúc Du nói liên quan tới
Mạc Vô Kỵ, mỗi một việc mỗi một câu nói, đều có thể làm cho nàng hồi
tưởng lại vô số lần.
Trước đây nàng cho là nàng sẽ vì tu luyện, buông tha bất kỳ vật gì.
Về phần nam nữ yêu say đắm, ở trong mắt nàng càng là như bông tuyết rơi
dưới ánh nắng chói chang, từ khi xuất hiện đến lúc biến mất cũng chỉ có
ngay lập tức mà thôi.
Nàng là nữ tử đẹp nhất Vấn Thiên Học Cung thậm chí là toàn bộ Chân
Tinh, nhưng nàng chưa hề nghĩ tới phải tiếp nhận bất luận kẻ nào truy
cầu, chưa hề nghĩ tới còn có thể có một đạo lữ.
Thẳng đến có một ngày nàng nhìn thấy Mạc Vô Kỵ, thẳng đến có một ngày nàng và Mạc Vô Kỵ cùng lúc xuất hiện, thẳng đến có một nàng yêu Mạc Vô
Kỵ...
Nàng từ cảm ơn cùng hổ thẹn vì Mạc Vô Kỵ cứu nàng, nàng bởi vì thích
bắt đầu thiêu đốt tính mạng của mình cõng Mạc Vô Kỵ tại trong tinh không điên cuồng bỏ chạy đến dầu hết đèn tắt, nàng bắt đầu lưu lạc vũ trụ
mênh mông đi tìm Mạc Vô Kỵ...
Tình yêu của nàng đã có hồi báo, chỉ có Mạc Vô Kỵ tiến vào tuyệt cảnh Kinh Cức Phong Môn đi cứu nàng, chỉ có Mạc Vô Kỵ điên cuồng tìm kiếm
Minh Tâm Thần Hoa tiến vào Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì vì nàng Ngưng Hồn,
cũng chỉ có Mạc Vô Kỵ vì nàng mới đi tới nơi tuyệt cảnh này!
Nàng đã hiểu rõ, nếu mà trong vũ trụ còn có vĩnh hằng, đó không phải
là đại đạo, mà là tình yêu. Đại đạo cũng có vết tích, nhưng tình yêu
không có vết tích, chỉ có vĩnh hằng.
....
- Quả nhiên là Hỗn Độn khốn trận!
Đứng ở trước Thiên Hác Loạn Lưu hồng màu nâu, La Hư có chút kích động nói. Hắn mặc dù không có linh nhãn, không cách nào cùng Mạc Vô Kỵ nhìn
như vậy thấy đạo văn ngoài Hỗn Độn khốn trận. Nhưng cũng sẽ không ảnh
hưởng tới lực phán đoán của hắn, chỉ có khai thiên tích địa sinh thành
Hỗn Độn khốn trận, mới có loại khí tức này.
Nói cách khác, Mạc Vô Kỵ chỉ cần đi vào loại khốn trận này, sẽ vĩnh
viễn không có cơ hội đi ra. Loại địa phương này cũng chỉ có Lạc mới có
thể tìm được, Lạc gần như là tồn tại xưa nhất kèm theo một phương vũ trụ này sinh ra.
- Lạc đạo hữu, hiện tại trông cả vào ngươi đó.
Thái Loan hướng Lạc liền ôm quyền, giọng nói vô cùng khách khí.
Loại này Hỗn Độn khốn trận đích thật là có thể vây khốn bất luận kẻ
nào, đồng dạng cũng trở thành bảo hộ trận. Ngươi có thể đi vào khốn
trận, coi như là ngươi tiến vào khốn trận, cũng có thể giết chết Mạc Vô
Kỵ, nhưng ngươi có thể ra tới sao? Chí ít Thái Loan biết hắn không có
cách nào.
Lạc khẽ mỉm cười:
- Ngày hôm nay nơi này tới hơn một trăm người, hầu như toàn bộ vũ trụ đỉnh cấp cường giả đều tụ tập ở chỗ này. Cho nên ta cần phải nhờ mọi
người, chờ ta sẽ lại đem Hỗn Độn hộ trận này luyện hóa, một khi ta luyện hóa Hỗn Độn này hộ trận về sau, Mạc Vô Kỵ này chính là đồ ăn trong bàn
của chúng ta mà thôi.
Đề Phật cau mày ôm quyền nói:
- Lạc đạo hữu, chúng ta biết thực lực của ngươi thậm chí là đệ nhất
nhân trong toàn bộ vũ trụ. Nhưng muốn nói luyện hóa cái chỗ này, sợ rằng không có vài trăm vạn năm cũng không làm được sao??
Lạc nhàn nhạt nói:
- Đề Phật đạo hữu, nếu mà ngươi phát hiện loại này không gian chỗ, chuyện thứ nhất ngươi cần làm là cái gì?
Đề Phật cười ha ha:
- Đích thật là luyện hóa, bất quá...
Không đợi Đề Phật đem lời nói cho xong, Lạc giơ tay lên liền ngăn trở Đề Phật nói:
- Ta tại năm trăm vạn năm trước liền phát hiện nơi này. Song là muốn
luyện hóa cái chỗ này, cũng không phải có thời gian là đủ rồi, còn cần
mọi người đồng tâm hiệp lực trợ giúp ta một cái. Nơi này ta đã luyện hóa 99%, chờ ta bố trí đại trận luyện hóa, khi cái không gian này bị luyện
hóa, trong nháy mắt ta nắm trong tay họ Mạc kia, mọi người cùng nhau
xuất thủ...
- Họ Mạc mạnh hơn nữa, cũng không đáng chúng ta cùng xuất thủ 1 lượt.
Minh Nhạc thần đế thản nhiên nói, trước đây hắn dùng Đầu đinh mưa tên thiếu chút nữa giết chết Mạc Vô Kỵ, cho nên hắn đối với Mạc Vô Kỵ cũng
không phải rất lưu ý.
Không muốn nói có nhiều người vây công như vậy, coi như là chỉ cần
hai Thánh Nhân, thêm hắn và Đại Mạc, cũng có thể thong dong giết chết
Mạc Vô Kỵ.
Lạc cũng không thèm để ý, cười ha ha nói:
- Minh Nhạc đạo hữu nói đúng, chỉ là người này có một cái độn thuật,
gọi là Súc Địa Thành Thốn. Chúng ta không phải sợ họ Mạc, mà là lo lắng
hắn bỏ chạy mà thôi.
Nếu mà không phải là muốn mượn trợ những người này hỗ trợ, Lạc sớm
một cái tát phách về phía Minh Nhạc, chỉ vào Minh Nhạc cái mũi mắng:
- Ngươi tính cái là cái thá gì? Mạc Vô Kỵ một cái tát liền có thể giết chết ngươi.
...
Mạc Vô Kỵ cùng Sầm Thư Âm chìm đắm trong niềm vui sướng cửu biệt gặp lại, Khúc Du nép qua một bên chợt cảm thấy không thích hợp.
Nàng ở sâu trong nội tâm có một loại phiền não cảm, lúc ban đầu nàng
cho là cùng Mạc Vô Kỵ có quan hệ. Một canh giờ sau đó, nàng liền cảm thụ được điều đó cùng Mạc Vô Kỵ không có quan hệ, là một loại cảm giác nguy cơ sinh tử.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, thật giống như địa phương nàng náu
thân sắp tự bạo đồng dạng, hay hoặc là địa phương nàng náu thân này biến thành nhà tù tư nhân của người khác.
- Mạc đại ca...
Khúc Du rốt cục nhịn không được cắt đứt Mạc Vô Kỵ cùng Sầm Thư Âm đang phê, quên mất ngoại vật.
Mạc Vô Kỵ giật mình tỉnh lại, lập tức liền buông lỏng ra Sầm Thư Âm, lúng túng nói:
- Khúc Du, cám ơn ngươi những năm gần đây làm bạn bên Thư Âm.
Khúc Du sắc mặt trắng nhợt, nàng hoàn toàn hiểu một việc, đó chính là Mạc Vô Kỵ đối với nàng là thật không có bất kỳ ý nghĩ gì.
- A... Khúc Du tỷ...
Sầm Thư Âm rốt cục tỉnh táo lại, bất chấp nàng vẫn như cũ nắm chặt
tay Mạc Vô Kỵ, nàng lại biết tại trước mặt Khúc Du cùng Mạc Vô Kỵ như
vậy là không tốt.
- Mạc đại ca, ta cuối cùng là cảm giác được nơi này có chút cổ quái,
dường như sắp nổ tung đồng dạng, lại giống như sắp đổi thành người khác
nhà tù, không phải là, là hình như là bị người luyện hóa...
Khúc Du rốt cục hiểu ra đến, biến thành nhà tù của người khác, không phải là cũng bị người khác luyện hóa sao?
Mạc Vô Kỵ cũng vậy bình tĩnh lại, không đợi Khúc Du đem lời nói cho xong, sắc mặt của hắn liền có chút khó coi nói:
- Ngươi nói không sai, người này đã đến. Nơi này thật là hắn bố trí tới, hắn chỉ chờ ta tiến đến, sau đó muốn tiêu diệt ta.
Vừa mới lúc tiến vào, Mạc Vô Kỵ còn không có cảm thụ được khí tức
người khác luyện hóa phương không gian này. Hiện tại hắn hoàn toàn cảm
nhận được, là thật có người đang luyện hóa một phương Hỗn Độn khốn trận
này. Hơn nữa luyện hóa đều không sai biệt lắm, đã sắp hoàn thành.
Không cần phải nói cũng biết người luyện hóa cái chỗ này là Lạc, một
khi Lạc đem nơi này hoàn toàn luyện hóa, vậy hắn lợi hại hơn nữa cũng
trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Lạc.