Mạc Vô Kỵ nghe thấy Phệ Sinh Thú phát sinh một tiếng kêu đau, lập tức liền như một con mèo nhỏ bình thường giống nhau ngã xuống trong lòng Ân Thiển Nhân.
Ân Thiển Nhân hư nhược ngồi dưới đất, nói với Mạc Vô Kỵ:
- Mau chóng đem Sinh Cơ Đàm Hoa Đan còn dư lại toàn bộ cho ta ăn...
Mạc Vô Kỵ lấy ra năm qua Sinh Cơ Đàm Hoa Đan đưa cho Ân Thiển Nhân,
còn dư lại hai quả chính bản thân lưu lại. Sinh Cơ Đàm Hoa Đan hắn bây
giờ là có thể luyện chế, thế nhưng trong Sinh Cơ Đàm Hoa Đan có một loại linh thảo là Uẩn Sinh Thảo. Loại linh thảo này giá trị phi thường cao,
cũng không phải đơn giản là có thể lấy được.
Hắn luyện chế hai lô Sinh Cơ Đàm Hoa Đan, Uẩn Sinh Thảo đều là do Ân
Thiển Nhân lấy ra. Hiện tại Phệ Sinh Thú đã bị Ân Thiển Nhân chế phục,
hắn muốn lại đạt được Uẩn Sinh Thảo cũng không dễ dàng. Hơn nữa dùng
trạng thái bây giờ of Ân Thiển Nhân, chỉ cần hai 3 tấm Sinh Cơ Đàm Hoa
Đan là được rồi, ăn năm viên chẳng khác nào lãng phí hai viên.
Ân Thiển Nhân đem năm tấm Sinh Cơ Đàm Hoa Đan toàn bộ nuốt vào sau
đó, xuất ra một cái dây thừng, thuần thục đem Phệ Sinh Thú trong lòng
hoàn toàn khóa lại, sau đó lại đem Phệ Sinh Thú đưa vào trong túi vải
phía sau.
Làm xong những thứ này, Ân Thiển Nhân lúc này mới nói với Mạc Vô Kỵ:
- Tuy rằng toàn bộ cho ta ăn cũng là lãng phí vài tấm, nhưng ngươi
lưu lại vài tấm Sinh Cơ Đàm Hoa Đan cũng không có bất kỳ tác dụng nào,
loại đan dược này một hồi sẽ mất hiệu lực, không có nửa điểm tác dụng.
Mạc Vô Kỵ khẽ mỉm cười, cũng không nói gì. Hắn lưu lại Sinh Cơ Đàm
Hoa Đan không phải là vì dùng cái đan dược này, mà là muốn nghiên cứu
một chút. Có thể thời gian dài bảo lưu sơ cấp sinh cơ đan là đẳng cấp
giá trị cao tới thất phẩm Thiên Linh đan, mà chỉ có ngắn ngủi thời gian
hiệu lực Sinh Cơ Đàm Hoa Đan, chỉ là nhị phẩm Nhân Linh Đan, chênh lệch
quá xa.
Giả như Sinh Cơ Đàm Hoa Đan này có thể có tác dụng trong thời gian
dài, sẽ không một hồi liền mất đi hiệu lực sinh cơ đan, vậy giá trị coi
như là thua thất phẩm linh đan sơ cấp sinh cơ đan, cũng tuyệt đối không
phải là nhị phẩm đơn giản như vậy.
Mặc kệ có được hay không, lưu lại vài tấm nghiên cứu một chút chung
quy không phải là chuyện xấu. Đây là hắn ở trên địa cầu đã thành thói
quen, bất cứ chuyện gì đều thích đi nghiên cứu một chút, xem có giá trị
hay không.
- Theo ta tiến đến, dù cho Phệ Sinh Thú đã bị ta thu, cũng phải cẩn thận một chút.
Ân Thiển Nhân chỉ là (nói) ra một câu sau đó, sẽ không có tiếp tục
nhiều lời, mà là đối với Mạc Vô Kỵ ra dấu tay, đi đầu đi vào trong chỗ
sâu huyệt động.
Yêu thú huyệt động Mạc Vô Kỵ cũng đi vào, ban đầu ở hắn và đám người
Cơ Quảng đi vào huyệt động của Hải Dực Báo. Hải Dực Báo huyệt động đi
vào là có thể nghe thấy được một cổ tanh hôi khí tức, hơn nữa lăng loạn
không chịu nổi. Mà Phệ Sinh Thú này huyệt động, chẳng những là sạch sẽ,
linh khí cũng là nồng nặc kinh người. Mạc Vô Kỵ thậm chí đều muốn ở lại
chỗ này tu luyện.
Dọc theo sạch sẽ huyệt động đi khoảng chừng hơn mười thước sau đó, một cái thạch điện rộng mở xuất hiện ở trước mặt hai người.
Mạc Vô Kỵ đầu tiên nhìn nhìn thấy là nửa đoạn đoản kiếm, nửa đoạn
đoản kiếm này là kiếm phong, đang cắm nghiêng ở chính giữa thạch điện,
không biết đi qua bao nhiêu năm tháng, vẫn như cũ mang theo um tùm sát
khí.
- Lạc Khúc Kiếm?
Ân Thiển Nhân thất thanh kêu lên, lập tức một bước liền rơi vào bên này nửa đoạn đoản kiếm.
- Ân sư tỷ, cái gì là Lạc Khúc Kiếm?
Mạc Vô Kỵ đi tới bên cạnh Ân Thiển Nhân hỏi.
Ân Thiển Nhân mắt nhìn chuôi đoản kiếm này một lúc lâu, rồi mới lên tiếng:
- Ngươi biết Vô Ngân Kiếm Phái Huyền Kiếm Nhai sao?
- Ta biết a.
Mạc Vô Kỵ lúc này nói, trước đây hắn còn bị Thạch Tuấn uy hiếp, một
khi luyện đan thất bại, liền (muốn) đưa hắn vứt xuống dưới Huyền Kiếm
Nhai.
Nói xong, Mạc Vô Kỵ dường như hiểu cái gì kinh thanh hỏi:
- Ân sư tỷ, ý của ngươi là nói, nơi này nửa đoạn đoản kiếm cùng Huyền Kiếm Nhai nửa đoạn đoản kiếm là cùng một thanh kiếm?
Ân Thiển Nhân gật đầu:
- Không sai, chính là đồng nhất thanh kiếm. Huyền Kiếm Nhai chính là
bộ phận chuôi kiếm, nơi này là kiếm phong bộ phận. Ngươi không tu kiếm
cho nên không nhìn ra, một khi ngươi tu kiếm, ngươi đầu tiên nhìn là có
thể nhận ra đây vốn là đồng nhất thanh kiếm.
Mạc Vô Kỵ trong lòng nói, coi như là ta tu kiếm ta cũng không nhận ra được đây là đồng nhất thanh kiếm. Huyền Kiếm Nhai thanh kiếm kia, hắn
căn bản cũng không có nhìn thấy qua. Có lẽ hắn là Vô Ngân Kiếm Phái duy
nhất một người, chưa đến xem chuôi Lạc Khúc Kiếm kiếm phong này.
- Chuôi Lạc Khúc Kiếm này tại Vô Ngân Kiếm Phái rất nổi danh?
Mạc Vô Kỵ hỏi lần nữa.
Lạc Khúc Kiếm này nếu mà không phải là rất nổi danh, cũng sẽ không có nửa đoạn treo ở Huyền Kiếm Nhai, còn có nửa đoạn lại di lưu tại Vô Ngân Kiếm Sơn.
Ân Thiển Nhân ngồi xổm người xuống, tay chậm rãi lướt qua kiếm tích Lạc Khúc Kiếm, cảm thán nói:
- Chủ nhân của nó là Mạc Lạc Khúc, cùng Vô Ngân Kiếm Phái khai phái tông chủ Trác Vô Ngân là bằng hữu tốt nhất.
Cư nhiên cùng họ với mình, Mạc Vô Kỵ trong lòng đang nghĩ ngợi, Ân Thiển Nhân liền tiếp tục nói:
- Nghe nói Mạc Lạc Khúc đánh gãy Vô Ngân Kiếm, mà Vô Ngân Kiếm chính
là tùy thân bội kiếm của chúng ta Vô Ngân Kiếm Phái khai phái tông chủ.
- Đây là vì sao? Bọn họ không phải là bằng hữu tốt nhất sao?
Mạc Vô Kỵ không hiểu hỏi.
Ân Thiển Nhân vẫn không có đứng lên, bất quá tay lại rời đi đoản kiếm:
- Nghe nói là vì một người nữ nhân tên là Phó Yên Phi, người nữ nhân
này lúc ban đầu là người yêu của Mạc Lạc Khúc. Bởi vì Mạc Lạc Khúc cùng
Trác Vô Ngân là bạn thân, Mạc Lạc Khúc vì trợ giúp Trác Vô Ngân sáng lập Vô Ngân Kiếm tông, Phó Yên Phi đi theo bên người Mạc Lạc Khúc cùng Trác Vô Ngân tiếp xúc cũng nhiều lên.
Trác Vô Ngân so với Mạc Lạc Khúc khôi hài tiêu sái hơn, để cho Phó
Yên Phi rất nhanh trở nên ái mộ. Về sau nghe nói nàng dời tình sang Trác Vô Ngân, vì để ở cùng với Trác Vô Ngân. Không chỉ như thế, nàng còn
giúp trợ Trác Vô Ngân ám toán Mạc Lạc Khúc. Mạc Lạc Khúc mang theo nửa
đoạn đoản kiếm của hắn chạy trốn, không nghĩ tới Mạc Lạc Khúc cũng không có rời đi Vô Ngân Kiếm Phái, mà là đi tới Vô Ngân Kiếm Sơn.
Mạc Vô Kỵ nhất thời hừ lạnh một tiếng:
- Thì ra là gian phu dâm phụ, nữ tử lẳng lơ như vậy, giả như phạm đến trong tay ta, ta chắc chắn sẽ không lưu thủ. Mạc Lạc Khúc kết giao loại này rác rưởi bằng hữu, có loại này người yêu tiện nhân, coi như là mắt
bị mù.
Ân Thiển Nhân không biết Mạc Vô Kỵ chính là bị bản thân người yêu ám
toán, lúc này mới sống lại đến nơi này, hắn mắng Mạc Lạc Khúc mắt bị mù, trên thực tế cũng là tại chửi mình mắt bị mù. Bất quá nàng vẫn như cũ
nhìn Mạc Vô Kỵ hỏi:
- a Đù! Ngươi là một đệ tử của Vô Ngân Kiếm Phái, dĩ nhiên dám chửi mắng tổ sư như vậy?
Mạc Vô Kỵ cười ha ha:
- Ân sư tỷ, giọng ngươi lúc đó chẳng phải cảm thấy Trác Vô Ngân rác
rưởi sao? Ta chỉ là một tạp dịch đệ tử, vừa không có lạy tổ sư, cũng
không có vào Vô Ngân Kiếm Phái tông môn, nhằm nhò gì Vô Ngân đệ tử?
Ân Thiển Nhân đứng lên, nhàn nhạt nói:
- Ta chỉ là đang tự thuật một việc mà thôi, cũng không có gì để nói.
Mạc Vô Kỵ cũng lười cùng Ân Thiển Nhân cãi lại, Ân Thiển Nhân nếu có
thể sử dụng loại giọng nói này nói ra, vậy đã nói rõ nàng cũng cho rằng
Trác Vô Ngân nhân phẩm rất yếu. Hắn tin tưởng Ân Thiển Nhân sẽ không đi
Vô Ngân Kiếm Phái mật báo hắn một tên tạp dịch đệ tử.
Ân Thiển Nhân nói:
- Thế nhưng ngươi sắp trở thành Vô Ngân Kiếm Phái Đan Sư, chỉ cần trở thành Vô Ngân Kiếm Phái Đan Sư, vậy sẽ phải bái tổ sư cùng lịch đại
tông chủ, cho nên ngươi đến lúc đó vẫn là thuộc về Vô Ngân Kiếm Phái đệ
tử. Ngươi cho rằng một cái Vô Ngân Kiếm Phái đệ tử, mắng tổ sư rác rưởi
hẳn là nên sao?
Mạc Vô Kỵ nhìn nửa đoạn đoản kiếm trên đất, giọng nói chuyển thành bình thường:
- Muốn ta quỳ lạy người như thế, thật sự là sỉ nhục, cho nên ta sẽ
không đi làm Vô Ngân Kiếm Phái Đan Sư. Không thành là Vô Ngân Kiếm Phái
Đan Sư, tự nhiên không cần bái bất luận kẻ nào. Cho nên Ân sư tỷ cũng
không nhất định bận tâm cho ta, ta làm tạp dịch được rồi.
Đều không phải là Mạc Vô Kỵ cao thượng bao nhiêu, hắn ghét nhất chính là phản bội bằng hữu. Trác Vô Ngân này chẳng những phản bội bằng hữu
giúp hắn làm việc, còn đoạt ghẹ của bằng hữu. Làm ra những thứ này đã
coi như là người cặn bã, mà Trác Vô Ngân dĩ nhiên không có lúc đó bỏ
qua, còn cùng Phó Yên Phi ám toán Mạc Lạc Khúc. Muốn trở thành đệ tử của người như thế, Mạc Vô Kỵ thà rằng đổi chỗ tu luyện.
Ân Thiển Nhân cũng không có để ý lời của Mạc Vô Kỵ, mà là chỉ vào chuôi đoản kiếm này nói:
- Ngươi đồng tình với Mạc Lạc Khúc như vậy, chuôi đoản kiếm này sẽ để lại cho ngươi đi.
- Ta không tu kiếm, lấy kiếm có ích lợi gì?
Mạc Vô Kỵ nghi ngờ nói, hắn cũng không có tu kiếm, cho nên cũng không hiểu kiếm. Coi như là hắn muốn một thanh kiếm, cũng không thể lấy một
thanh đoản kiếm gãy a.
Ân Thiển Nhân giọng nói vẫn như cũ bình thường:
- Có lấy hay không tùy ngươi.
Nói xong, nàng vòng qua đoản kiếm đi hướng chỗ sâu thạch điện.
Mạc Vô Kỵ suy nghĩ một chút, vẫn là cúi người xuống nắm kiếm tích
đoản kiếm, dùng sức đem đoản kiếm rút lên. Trác Vô Ngân có thể mở được
một cái tông môn, vô luận nhân phẩm làm sao, đều là thiên tài tuyệt thế
tên gia hỏa. Mạc Lạc Khúc có thể cùng Trác Vô Ngân nổi danh, tự nhiên
cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, chuôi đoản kiếm này hắn liền lưu
lại đến.