- Mạc sư đệ, chúc mừng ngươi. Ta cũng không có gì để chúc mừng, đành đưa cho ngươi một ít linh thảo sao?
Ân Thiển Nhân đang khi nói chuyện đã xuất ra một cái bọc đưa cho Mạc Vô Kỵ.
- Đa tạ Ân sư tỷ.
Mạc Vô Kỵ mau chóng đem cái bọc nhận lấy, bọc này chính là túi xách
lúc trước hắn nhờ Ân Thiển Nhân mang ra ngoài. Bên trong đều là Linh
Dược hắn luyện chế, còn có nửa đoạn đoản kiếm cùng một cái Thủy Tinh Cầu pháp kỹ truyền thừa.
Bao bọc nắm trong tay, Mạc Vô Kỵ trong lòng mới đúng là cảm thán
không thôi. Ân Thiển Nhân có thể quang minh chính đại nói tặng hắn linh
thảo, linh thảo này không cần hỏi, mọi người cũng đều biết là từ Vô Ngân Kiếm Sơn tới. Mà hắn nhưng ngay cả một lọ đan dược cũng không dám mang
ra khỏi, đây là khác biệt.
- Mạc Đan Sư, có nhu cầu gì, ngươi tùy tiện đi Đan Sư điện nói nha.
Cô Nhiên giọng nói rất là ấm áp, đối với Mạc Vô Kỵ dường như đặc biệt khách khí.
Mạc Vô Kỵ đối với Cô Nhiên ấn tượng không sai, hắn cũng biết, Vô Ngân Kiếm Phái cái này tông chủ nhân phẩm mặc dù không tệ, mục đích chủ yếu
đối với hắn khách khí như vậy, vẫn là muốn hắn vì tông môn lao động,
luyện đan nhiều hơn.
Mạc Vô Kỵ lần thứ hai nói cảm tạ:
- Đa tạ tông chủ ưu ái, ta có chút mệt mỏi rã rời, xin đi về nghỉ trước.
Hắn là một cái khách khanh Đan Sư, Vô Ngân Kiếm Phái lần này khẳng
định có rất nhiều chuyện phải thương lượng, việc này không hề quan hệ
cùng hắn một cái khách khanh Đan Sư, hắn còn không bằng sớm một chút rời đi.
...
Rời đi Yên Nhi một tháng, Mạc Vô Kỵ trong lòng rất cấp bách, hắn
không biết Yên Nhi hiện tại làm sao. Cùng chư vị đại lão của tông môn
cáo từ sau đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất về tới Huyết Ngẫu Hồ.
- Mạc thiếu gia đã trở về.
Thấy Mạc Vô Kỵ trở về, Hùng Tú Châu nhanh chóng tiến lên đón, khom người thi lễ.
Nàng là nghe Yên Nhi lúc nào cũng cũng gọi thiếu gia, cho nên cũng gọi thiếu gia theo.
- Yên Nhi có khỏe không...?
Mạc Vô Kỵ gật đầu, theo lại hỏi.
- Yên Nhi tiểu thư tốt, nàng tới rồi...
Theo lời của Hùng Tú Châu, Mạc Vô Kỵ quả nhiên thấy Yên Nhi, trong
tay nàng ôm quả trứng màu vàng đất mà Mạc Vô Kỵ cầm về từ Hải Thất Giác, đang từ bên Huyết Ngẫu Hồ đi tới. Hoặc là vì quả trứng màu vàng đất là
Mạc Vô Kỵ dạy cho nàng, hiện ở nơi này chẳng những thành món đồ chơi của nàng, thậm chí là gửi gắm.
Có lẽ là có một loại trời sinh thân cận cảm giác, Yên Nhi thấy Mạc Vô Kỵ, lập tức liền khéo léo đứng ở bên người Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ thấy Yên Nhi sắc mặt hồng nhuận, thân thể cũng đầy ắp hơn
rất nhiều, trong lòng đối với Hùng Tú Châu lại càng hài lòng, nói rõ sau khi hắn rời đi, Hùng Tú Châu chiếu cố đối với Yên Nhi phi thường tốt.
- Ngươi làm rất tốt.
Mạc Vô Kỵ hài lòng nói.
Hùng Tú Châu nhanh chóng khom người nói:
- Đa tạ thiếu gia thu lưu, ta ở chỗ này sống so với trước đây tốt hơn nhiều, thiếu gia ngươi trước uống chén nước sao?.
Những lời này Hùng Tú Châu ngược lại không có nói mò, màu da nàng
hiển nhiên là trắng hơn không ít. Hơn nữa tay cũng không có thô ráp như
một tháng trước. Lúc này nhìn thấy Mạc Vô Kỵ trở về, nhanh đi rót một
chén nước.
- Ha ha, một tên tạp dịch đệ tử cũng dám tự xưng thiếu gia, thật không biết xấu hổ...
- Ba!
Nghe đến thanh âm này, cái ly trong tay Hùng Tú Châu rơi trên mặt
đất, Mạc Vô Kỵ thậm chí có thể thấy Hùng Tú Châu sụp dưới đất hơi run
run, sau đó lui đi ra sau lưng của hắn. Có thể thấy được Hùng Tú Châu
đối với cái thanh âm này có bao nhiêu sao sợ hãi.
Mạc Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn thấy hai người đang dọc theo bên Huyết Ngẫu
Hồ đi tới, trong đó có một người Mạc Vô Kỵ quen biết, chính là chấp sự
tạp dịch đệ tử Ô Khai. Ô Khai dường như đang đang không ngừng khuyên nói cái gì, chỉ là người phía trước này căn bản cũng không có bất kỳ bày tỏ gì.
Ô Khai cũng nhìn thấy Mạc Vô Kỵ, hắn nhanh chóng đi nhanh mấy bước, đi tới trước mặt Mạc Vô Kỵ nói:
- Mạc huynh đệ đã về rồi.
Vô Ngân Kiếm Sơn truyền tống xảy ra vấn đề, Ô Khai loại này tạp dịch
đệ tử chấp sự, là căn bản không có tư cách biết đến. Hắn chỉ biết là Mạc Vô Kỵ chiếm được Thạch Đan Sư ưu ái, thành dược đồng của Thạch Đan Sư.
Mạc Vô Kỵ gật đầu, ánh mắt rơi ở nơi trên người nam tử mắng hắn. Nam
tử này điển hình mắt tam giác, bản thân trường còn không tính là xấu xí. Bất quá đôi mắt kia, để cho giá trị nhan sắc của hắn trong nháy mắt
giảm đi mấy đẳng cấp.
- Một tên tạp dịch đệ tử quen biết Ô Khai, liền xưng thiếu gia, lão tử há lại không phải có thể tự xưng đế vương?
Mắt tam giác thấy Mạc Vô Kỵ không có phản ứng, đi tới phụ cận sau đó lần thứ hai nói một câu.
Mạc Vô Kỵ nghĩ đến phản ứng trước đây không lâu của Hùng Tú Châu,
dường như đoán được một phần tên này là ai. Nếu là hắn không có đoán
sai, tên mắt tam giác này hẳn là tên gia hỏa cắt đứt chân của trượng phu Hùng Tú Châu Đào Ngao.
- Mạc huynh đệ, vị này chính là đệ tử của Hỏa Kiếm Phong phong chủ, Tàng Văn Bân.
Ô Khai sợ Mạc Vô Kỵ nói lung tung, mạo phạm tên mắt tam giác, nhanh chóng ở phía trước chỉ điểm một câu.
Mạc Vô Kỵ tuy rằng được Thạch Đan Sư ưu ái, nhưng là so cùng Tàng Văn Bân, còn kém một chút. Dù sao Mạc Vô Kỵ chỉ là một dược đồng mà thôi,
coi như là xảy ra chuyện gì, Thạch Đan Sư cũng sẽ không bởi vì Mạc Vô Kỵ đi cùng Hỏa Kiếm phong phong chủ trở mặt.
Sau khi nói xong, Ô Khai lại nhanh chóng đối với mắt tam giác nói:
- Tàng công tử, vị này chính là Mạc Vô Kỵ, rất được Thạch Đan Sư ưu ái, hôm nay là thủ hạ Thạch Đan Sư làm việc.
Ô Khai nói ý tứ của những lời này là muốn để cho Tàng Văn Bân kiêng kỵ một cái, không phải làm quá phận.
- Á đù, thì ra là dược đồng a.
Tàng Văn Bân khinh thường châm chọc một câu, sau đó sắc mặt tối sầm:
- Nho nhỏ dược đồng cút sang một bên đê, ngày hôm nay ta không phải là tới tìm ngươi.
Mạc Vô Kỵ đoán được là bởi vì hắn chứa chấp Hùng Tú Châu phu phụ, làm cho tên mắt tam giác này khó chịu. Trong lòng hắn ngược lại rất kỳ
quái, theo lý thuyết coi như là Đào Ngao phu phụ đắc tội Tàng Văn Bân
này, Tàng Văn Bân cắt đứt chân Đào Ngao sau đó, tự nhiên sẽ không tiếp
tục cùng Đào Ngao phu phụ loại người này tầng dưới chót đi tính toán.
Hiện tại hắn chẳng những so đo, còn cố ý đuổi theo đến nơi này.
- Tàng công tử, đồ đạc chúng ta đã cho ngươi, Đào Ngao lắm miệng cũng bị ngươi cắt đứt hai chân, cầu ngươi buông tha cho chúng ta phu phụ
sao?.
Hùng Tú Châu phác thông một cái quỳ rạp xuống đất.
Tàng Văn Bân biến sắc:
- Đồ đạc, thứ gì? Ta một cái ngoại môn đệ tử của Địa Cấp Tông Môn, lại cần đồ đạc của ngươi một cái nho nhỏ tạp dịch?
Hùng Tú Châu mau chóng đem đầu cắm trên mặt đất, liên thanh nói:
- Là ta nói mò, xin Tàng công tử tha thứ.
- Tha thứ ngươi cũng có thể, ngươi mang theo quỷ nam nhân gãy chân cùng ta đi sao?.
Tàng Văn Bân hừ một tiếng, mắt tam giác hiện lên một tia lệ mang.
Thông qua đoạn thời gian gần nhất nghiên cứu, hắn mơ hồ cảm giác đồ đạc
từ trong tay Hùng Tú Châu cầm đến không bình thường, lúc này mới nổi lên tâm tư diệt khẩu.
Nghe vậy, Hùng Tú Châu cả người đều có chút như nhũn ra. Chuyến đi
này còn sống đúng là quái sự, nàng cũng biết, tiếp tục ở tại chỗ này,
chỉ có thể liên lụy Mạc Vô Kỵ.
- Dạ, dạ, chúng ta cùng công tử đi...
Hùng Tú Châu run giọng nói.
- Chờ một chút.
Mạc Vô Kỵ từ lúc bắt đầu đã không có để ý tới Tàng Văn Bân, hiện tại
Hùng Tú Châu muốn rời khỏi, hắn mới gọi lại Hùng Tú Châu nói:
- Hùng đại tỷ, ngươi bây giờ là người ta mời làm việc, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện rời đi? Ta còn có một việc hỏi ngươi, thời điểm ta
không ở nơi này, thằng mắt tam giác này có tới quấy rầy hay không?
- Hắn, hắn...
Hùng Tú Châu hàm răng run lên, căn bản cũng không biết phải làm thế
nào trả lời Mạc Vô Kỵ. Trên thực tế Mạc Vô Kỵ không ở nơi này, Tàng Văn
Bân đã tới qua một lần, một lần kia không biết là nguyên nhân gì, Tàng
Văn Bân còn chưa kịp nói cái gì nói, đã bị người gọi đi rồi.
- Á đù! Ngươi muốn chết!
Tàng Văn Bân một bước lên, giơ tay lên liền đánh về phía mặt Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ cước bộ hơi nghiêng né ra, cổ tay vung lên, đồng dạng là một cái tát vỗ ra:
- Bốp!
Một tiếng, một tát này hoàn thành rơi vào trên mặt Tàng Văn Bân.
Tàng Văn Bân mặc dù có Linh Căn, nhưng Linh Căn rất yếu. Dựa vào tộc
thúc uy phong, rồi mới miễn cưỡng tới Thác Mạch tầng hai. Không muốn nói hắn căn bản là nghĩ không ra Mạc Vô Kỵ có dũng khí động thủ với hắn,
coi như là hắn nghĩ tới, hắn cũng không thể né một tát này của Mạc Vô
Kỵ.
Tại dưới Mạc Vô Kỵ một tát này, hàm răng cùng máu của Tàng Văn Bân
bay ra, cả người hắn cũng bị Mạc Vô Kỵ một cái tát đập bay ra ngoài.
Ô Khai nhất thời bối rối, Mạc Vô Kỵ cư nhiên một cái tát đem Tàng Văn Bân đánh bay ra ngoài, còn đánh cho rớt hàm răng, lớn chuyện roài a.