Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 389: Chương 389: Từng trải




- Mạc Tinh Chủ, ngươi hẳn là nhìn thấy, hết thảy Đan Sư phía trên này đều là kim linh căn. Nói thật ra, nếu như là Mộc linh căn hoặc là Hỏa Linh Căn, coi như là thất phẩm Thiên Đan Sư ta cũng không ngoài ý liệu, mà kim hệ Linh Căn trở thành Đan Sư, còn có thể một lần tìm được nhiều như vậy, đây quả thực thật là chuyện không thể tin được.

Thấy Mạc Vô Kỵ trầm tư, Yến Hủy Mộng ở một bên giải thích.

Nàng bởi vì biết Mạc Vô Kỵ đến từ Thất Lạc Đại Lục, lúc này mới có ý định hỏi Mạc Thiên Thành, không nghĩ tới thật là có quan hệ.

Dọc theo một hàng tên kim linh căn Đan Sư xuống chút nữa, Mạc Vô Kỵ nhìn thấy một câu nói như vậy:

- Lai Vạn Hành đê tiện vô sỉ, âm thầm bắt đi hầu như toàn bộ Chân Tinh kim linh căn Đan Sư, hắn muốn đem chúng ta mang ra khỏi Chân Tinh. Ta mượn một quả ẩn nấp lẩn trốn phù ở trong người hao tổn thọ nguyên chạy ra, vẫn như cũ không cách nào lại đem chuyện này báo cho Tinh Đế Sơn.

Phía sau không còn có chữ viết, ngay cả tên Đan Sư này trốn tới đều không có để lại.

Mạc Vô Kỵ cũng có thể đoán được, người Đan Sư này hẳn là trốn ra sau đó liền dầu hết đèn tắt, sau cùng bỏ mình.

Từ tin tức phía trên này cũng có thể thấy được, này Lai Vạn Hành lại đem những Kim Linh Căn Đan Sư này toàn bộ bắt đến lại mang ra khỏi Chân Tinh, hẳn là đi làm một việc gì đó.

- Lai Vạn Hành tu vi làm sao?

Một lúc lâu sau đó Mạc Vô Kỵ đột nhiên hỏi.

Yến Hủy Mộng đáp:

- Hắn chẳng những luyện đan tư chất tuyệt đỉnh, tư chất tu luyện cũng là không người nào có thể bằng. Tại trăm năm trước ta chợt nghe nói thực lực của hắn đã đến Nhân Tiên tầng chín, trăm năm trôi qua, ta phỏng chừng hắn hẳn là vượt qua Nhân Tiên cảnh giới.

- Đa tạ Trang chủ, cái ngọc bài này có thể cho ta hay không?

Mạc Vô Kỵ ôm quyền nói.

Yến Hủy Mộng thản nhiên cười:

- Mạc Tinh Chủ có thể nhận lấy đồ của ta, là vinh hạnh của ta, có gì không thể?

Trên ngọc bài có tên Mạc Thiên Thành, Mạc Vô Kỵ mặc dù không cách nào đi tận lực tốn thời gian tìm kiếm Mạc Thiên Thành, sau này nếu là gặp phải người trên ngọc bài này, hắn vẫn sẽ dò hỏi một phen.

- Lần này tới vội vàng, có nhiều quấy rầy!

Đã hỏi thăm xong, Mạc Vô Kỵ chuẩn bị cáo từ.

Yến Hủy Mộng không đợi Mạc Vô Kỵ lại đem cáo từ mà nói nói ra, liền chủ động nói:

- Mạc Tinh Chủ, ta nghe nói đạo lữ của ngươi là Sầm Thư Âm tiên tử bỏ mạng ở Kinh Cức Phong Môn. Thư Âm tiên tử nhân gian tuyệt sắc, bản tính hiền thục, bị gian nhân ám toán, ngã xuống trong tuyệt cảnh, thực sự để cho người ta đau xót…

Mạc Vô Kỵ nhãn thần ảm đạm xuống, hắn nhất tâm muốn đem Thư Âm mang tới bên mẹ nàng, nhưng là bây giờ còn không có làm được. Có lẽ trong tiềm thức hắn, không muốn để cho Thư Âm rời đi, lúc này mới muốn đi trong tinh không san bằng Lang Vương sơn.

Nếu là hắn vạn nhất gặp Tinh Không Lang Vương thì sao nè? Có lẽ hắn còn không có san bằng Lang Vương sơn, liền bỏ mạng ở trong tay Tinh Không Lang Vương. Dù cho hắn hiện tại có thể giết chết Thương Tuyệt, hắn vẫn như cũ biết mình khẳng định không phải là đối thủ của Tinh Không Lang Vương.

Nên trước tiên đem Thư Âm đưa đến bên mẹ mình, hay lại đem Thư Âm vẫn mang tại bên cạnh?

Mạc Vô Kỵ ánh mắt mờ mịt hẳn lên, hắn đích xác là không nỡ rời đi Thư Âm, dù cho Thư Âm sớm đã ngã xuống, hắn chỉ cần lại đem Thư Âm mang theo trên người, trong lòng liền có một loại gởi gắm.

Nhưng Thư Âm nguyện ý sao? Suy cho cùng, hắn quá ích kỷ một phần.

Mạc Vô Kỵ trong lòng thở dài, hắn quyết định hay là trước lại đem Thư Âm đưa đến Thất Lạc Đại Lục bên mộ mẹ nàng tự mình mai táng, sau đó lại đi san bằng Lang Vương sơn. Đời trước hắn chết ở tại trong tay của nữ nhân, cả đời này lại có nữ nhân vì hắn mà chết, hắn còn tiếc nuối cái gì?

- Mạc Tinh Chủ hãy nén bi thương.

Thấy Mạc Vô Kỵ mê man ánh mắt đau thương, Yến Hủy Mộng nhanh chóng khuyên nói một câu.

Lập tức nàng lại nói tiếp:

- Tu đạo đường dài đằng đẵng vô biên, không có người tri tâm làm bạn, chẳng những thiếu khuyết tâm linh gởi gắm, còn thiếu khuyết Thiên Đạo cảm ứng. Mạc Tinh Chủ, đệ tử ta Tích Nguyệt dung mạo không thua kém ai, đối với Mạc Tinh Chủ cũng là vô cùng mộ. Nếu là Mạc Tinh Chủ nguyện ý, ta có thể làm một cái…

Mạc Vô Kỵ thở dài một tiếng cắt đứt lời của Yến Hủy Mộng:

- Đa tạ Trang chủ ưu ái, Tích Nguyệt sư muội tuyệt sắc vô song, tính tình dịu dàng, vô luận là ai có thể được Tích Nguyệt sư muội ưu ái, đều là việc may mắn. Dù là ta cũng phải sợ hãi than lên Tích Nguyệt sư muội dung mạo quá đẹp.

Một bên, Trang Tích Nguyệt nghe được lời của Mạc Vô Kỵ, đầu cúi thấp xuống, sắc mặt nóng bỏng, trong lòng nàng càng là nhảy lên lợi hại. Nếu mà sư phụ đồng ý, nàng nguyện ý lập tức theo hắn cùng đi.

Yến Hủy Mộng tự nhiên cảm nhận được đệ tử bên người kích động, trong lòng nàng âm thầm thở dài. Lời của Mạc Vô Kỵ không có vấn đề, đích thật là đang tán dương Tích Nguyệt, thế nhưng một tiếng thở dài này làm cho nàng có chút cảm giác không ổn.

Quả nhiên Mạc Vô Kỵ tiếp tục nói:

- Thế nhưng là lòng ta có suy nghĩ riêng, ngoại trừ Thư Âm ra, ta không còn có thể đem trái tim mình giao cho người khác. Ta tin tưởng đạo lữ tương lai của Tích Nguyệt sư muội, chắc chắn sẽ còn hơn ta nhiều lắm.

Nói xong Mạc Vô Kỵ đứng lên, đối với Yến Hủy Mộng cùng Trang Tích Nguyệt cúi người hành lễ.

Nghe được Mạc Vô Kỵ sau đó một câu nói, sắc mặt của Trang Tích Nguyệt đột ngột tái nhợt, lòng nàng cũng biến thành một mảnh lạnh lẽo. Nàng cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, còn có người cự tuyệt ở ngay trước mặt nàng. Là nàng không tốt ở điểm sao?

Nàng vẫn luôn theo sư phụ an bài, dù cho có đôi khi sẽ tự mình đi điều tra một vài việc, cũng chưa từng liên quan đến tình cảm giữa nam nữ. Coi như là chính nàng, cũng sẽ không đi nói chuyện về loại tình cảm này. Vô luận trở thành đạo lữ của người nào, vậy cũng là sư phụ an bài. Nàng chính dù điều tra, cũng là điều tra nam tử có khả năng được sư phụ chú ý. Cho nên nàng cũng không thể hiểu rõ tình cảm mà sinh tử không thay đổi này tới cùng là vật gì.

Cảm giác đối với Mạc Vô Kỵ, càng nhiều hơn là sư phụ soi sáng và sự sùng bái của nàng đối với Mạc Vô Kỵ. Về phần tình cảm giữa nam nữ, nàng căn bản cũng không có chung đụng cùng Mạc Vô Kỵ, đâu có thể hiểu được?

Yến Hủy Mộng cũng là có chút tức giận, nàng ngược lại hiểu một phần tình cảm nam nữ, nhưng mà thân là tu sĩ, càng nhiều hơn không phải là chú trọng thiết thân lợi ích sao? Làm một tu sĩ, mỗi ngày vì thời gian tu luyện cũng không đủ, làm gì có thời giờ gì đi đàm luận cảm tình? Tuy nàng hiểu hơn một phần so với Trang Tích Nguyệt, nhưng cũng không cách nào hiểu rõ loại tâm tính này của Mạc Vô Kỵ, cái gì gọi là tâm có suy nghĩ riêng? Chính là chướng mắt đệ tử của nàng mà thôi, nàng cũng không tin Mạc Vô Kỵ sau này không tìm đạo lữ. Cả Tích Nguyệt đều chướng mắt, phỏng chừng Chân Tinh cũng không có ai có thể vào pháp nhãn của hắn.

- Mạc Tinh Chủ tiền đồ bất khả hạn lượng, tự nhiên sẽ không để ý Tích Nguyệt, là ta khiếm khuyết suy tính.

Yến Hủy Mộng cũng là có chút tức giận, ngươi Tinh Đế Sơn Tinh Chủ lại trâu bò, nữ nhân xinh đẹp nhất của Thiên Trì Sơn Trang ta cũng không phải là không có người thèm muốn.

Thái độ đối với Yến Hủy Mộng Mạc Vô Kỵ căn bản cũng không lưu ý, thế nhưng là hắn thấy thân thể Trang Tích Nguyệt hơi hơi run rẩy, trong lòng lần nữa cảm thán, hắn trong lúc vô ý làm thương tổn một người nữ tử vô tội khác.

Đây căn bản cũng không phải là điều hắn mong muốn, nghĩ tới đây, Mạc Vô Kỵ nói lần nữa:

- Tại gia hương của ta có một câu nói: ”Đi qua biển Thương Hải không lạ gì nước, đi tới Vu sơn không lạ gì mây, đã từng đi nhà thổ không lạ gì gái…” À câu cuối là ta chế thêm đó nha! xD

Có lẽ nước biển ở địa phương khác tốt hơn, tại trong lòng ta chỉ có nước Thương Hải mới đúng là nước, tuy rằng địa phương khác có mây đẹp hơn, tại trong lòng ta chỉ có mây ở Vu sơn mới đúng là tốt nhất.

Nói xong Mạc Vô Kỵ khom người một cái, xoay người muốn đi.

Những lời này là thi nhân Nguyên Chẩn ở Đường triều viết, có thể nói những lời này, đã nói ra nội tâm chỗ sâu nhất tình cảm của Mạc Vô Kỵ. Thế nhưng là Mạc Vô Kỵ đối với Nguyên chẩn người này lại cực kỳ khinh thường, đây là một cái hạng người lừa đời lấy tiếng, rốt cuộc là một người vô sỉ.

Trước vứt bỏ người đính ước, vợ chết sau đó viết xuống câu này thơ, nhưng mà hắn vết mực chưa khô, liền lần nữa cưới nữ nhân khác, cái này cũng chưa tính, tái giá sau đó vẫn cùng mấy cái nữ tử câu kết làm bậy. Nếu không phải những lời này thật sự là viết ra lời trong lòng Mạc Vô Kỵ, hắn thật đúng là lười mượn dùng.

- Đi qua biển Thương Hải không lạ gì nước, đi tới Vu sơn không lạ gì mây.

Trang Tích Nguyệt lẩm bẩm tự nói lấy những lời này của Mạc Vô Kỵ, đây là lần đầu tiên, nàng bị một câu nói đả động nội tâm chỗ sâu nhất một màn. Cái này phải chấp nhất cùng yêu cỡ nào, mới có thể nói ra lời như vậy?

Một cái nam tử như vậy, nếu mà nàng bỏ qua, có lẽ nàng cả đời này chỉ có thể nghe theo lời của sư phụ, gả cho một người nàng thậm chí ngay cả tên cũng không muốn nhớ. Nàng tại sao phải thất lạc, đây chẳng lẽ không phải là nam tử nàng hy vọng có được sao? Lẽ nào nàng hi vọng gả cho một người thay đổi thất thường?

- Mạc đại ca, xin hỏi Thương Hải cùng Vu sơn này ở nơi nào?

Trang Tích Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mở to ánh mắt sáng ngời nhìn Mạc Vô Kỵ hỏi.

Trên mặt nàng vẻ tái nhợt đã biến mất, chuyện khác nàng có thể không đi tranh giành, cơ mà con hàng này nàng nhất định phải đi tranh. Nếu mà Thư Âm sư tỷ kia còn sống, nàng sẽ âm thầm chúc phúc cho họ. Hiện tại Thư Âm sư tỷ không có ở đây, nàng vì sao không đi tranh thủ cơ hội sư phụ thường nói, có đôi khi cơ hội chỉ là xẹt qua tại trước mắt, không đi bắt lấy liền vĩnh viễn sẽ không thể có được.

Ngay cả Yến Hủy Mộng đều chú ý tới thần thái cùng giọng nói của đệ tử, lần này không có gọi Tinh Chủ, mà là trực tiếp gọi Mạc đại ca. Có thể thấy được tên đệ tử này của nàng, lần đầu tiên dũng cảm muốn tìm Thương Hải cùng Vu sơn thuộc về của nàng.

Mạc Vô Kỵ ngừng lại, hắn cảm nhận được Trang Tích Nguyệt thay đổi và dũng cảm, nhưng hắn thực sự không cách nào ở cùng với Trang Tích Nguyệt, dù cho nàng xinh đẹp nữa.

Thương Hải cùng Vu sơn chỉ là sự vĩnh hằng trong lòng hắn mà thôi, cũng không phải chỉ là sơn hay là thủy. Mạc Vô Kỵ tin tưởng Trang Tích Nguyệt có thể nghe hiểu, nàng hỏi như vậy, bất quá là nàng chấp niệm mà thôi.

- Thương Hải cùng Vu sơn là địa phương ở quê ta, dù là ta, cũng không biết có thể trở về nữa hay không.

Mạc Vô Kỵ than thở.

Hắn đích xác không biết mình có thể lại trở lại địa cầu hay không, hắn thậm chí không biết mình là như thế nào đến Chân Tinh này.

Nói xong câu đó, Mạc Vô Kỵ không có nói nữa, mà là đi từ từ ra tân khách đại điện.

Trang Tích Nguyệt nhìn bóng lưng Mạc Vô Kỵ biến mất ở ngoài cửa, đứng lặng một lúc lâu.

Một lúc lâu sau đó, Trang Tích Nguyệt bỗng nhiên nói:

- Sư phụ, ta muốn đơn độc đi ra ngoài thử luyện một đoạn thời gian.

Yến Hủy Mộng đứng ở bên người Trang Tích Nguyệt, đệ tử này nàng rất rõ ràng, tính tình ôn hòa thuận chịu. Nhưng là nội tâm của nàng cũng có một loại chấp nhất, một khi nhận định loại chấp nhất này, coi như là nàng người sư phụ này cũng không cách nào miễn cưỡng. Có lẽ mình có thể mạnh mẽ làm cho nàng nghe theo an bài, nhưng như thế có ý nghĩa gì?

- Con đi đi, tất cả tùy duyên, có một số việc không có khả năng cưỡng cầu, cưỡng cầu sẽ làm hỏng bản tâm của mình, làm trái với bản tâm của mình, sẽ không thể tiến thêm tấc nào nữa.

Yến Hủy Mộng nói, Tích Nguyệt là Hư Thần hậu kỳ, tại Chân Tinh thử luyện, tự bảo vệ mình hẳn là không có vấn đề.

Cũng đã tới thời điểm nên buông tay, không có khả năng cùng Tinh Đế Sơn Tinh Chủ quan hệ thông gia, cùng các tông môn khác quan hệ thông gia đối với Thiên Trì Sơn Trang trợ giúp cũng không có bao lớn. Huống chi, như vậy sẽ làm Tích Nguyệt cả đời không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.