Bất Khả Kháng Lực

Chương 22: Chương 22




Trong phòng im ắng rất lâu, hai người không nói không rằng đối diện nhau, sự tĩnh lặng khó lường khiến tim Thư Niệm ngày càng đập dữ dội, chóp mũi cũng bắt đầu rịn mồ hôi li ti, mạch máu nhàn nhạt cũng nổi lên rõ nét hơn dưới lớp da tái nhợt.

“Tiểu Niệm.”

Nghe ngữ khí của hắn, cậu biết Tạ Viêm sắp sửa ra lệnh cho mình, yết hầu giật lên, cậu mở to mắt ra. Người ngồi bên cạnh đang lùa ngón tay vào mái tóc hắn vừa lau khô, mơn xuôi nếp tóc như đang vuốt ve.

“Cậu quay về đi.”



“Ngày mai dọn về ngay nhé.”

“Thiếu gia?”

“Không, đêm nay cứ ở đây, sáng mai cũng đừng đi. Đồ đạc để tôi sai người lấy về cho cậu.”

Thư Niệm trầm mặc một lúc, cũng chẳng lộ vẻ hưng phấn của chú cún trung thành như hắn những tưởng, trái lại còn quay đầu né khỏi tay hắn, ủ rũ nói: “Thôi đi mà, thiếu gia.”

“Cố ý bảo tôi về làm gì? Không đầy một tháng lại đuổi tôi đi.”

“Lần nào cậu cũng thế. Toàn bắt tôi loăng quăng chạy tới chạy lui, tôi cũng biết mệt mà,” Cậu tự giễu cười khổ một tiếng, “Thiếu gia, cậu cũng lớn rồi, đừng mê chơi hoài, tôi đã từng tuổi này, cũng chẳng hợp chơi đùa.”

“Từ lúc cậu lên tám luôn ném thứ nọ thứ kia đi rồi bảo tôi lượm về, còn đứng một bên bấm giờ, nếu không về kịp thời gian quy định thì phải chạy đi lượm lần nữa, cậu có nhớ cây ná cậu thường xài không? Sức cậu thì mạnh, lần nào cũng bắn đi xa tít…” Thư Niệm cười khổ hồi tưởng lại, lông mi cậu ươn ướt, “Đúng là thiếu gia bốc đồng… Vậy mà lần nào tôi cũng đều ra sức chạy, aiz…”“Lúc nhỏ khờ thiệt, cậu có rút ngắn thời gian cách mấy tôi cũng cắm đầu cắm cổ chạy mải, chạy miết. Biết rõ với tốc độ mình thì có cố chạy thục mạng cũng chẳng thể làm cậu vừa lòng được, vậy mà hễ nghe thấy tiếng là cứ lao ù tới trước. Tuổi trẻ… đúng là giàu sức sống… Thế nhưng tôi hiện giờ đã không chạy nổi nữa rồi.”

Bất ngờ bị cậu nhắc lại vanh vách những chuyện xấu ngày xưa, Tạ Viêm có phần chật vật ho khan: “Đó, đó là chuyện xa xưa lắm rồi, bây giờ không giống vậy đâu…”

Thư Niệm dường như vẫn muốn nói gì đó, yết hầu lại giật lên giật xuống vài lần mới thở dài: “Giống nhau cả thôi, thiếu gia. Giống nhau cả.”

“Tôi là loại người đó, tôi chỉ thích đàn ông,” Cậu khó nhọc nói, nhưng giọng nói vừa chậm vừa rành mạch, chỉ có sự tuyệt vọng cùng cực mới cho cậu dũng khí nói hết những lời này từng chữ từng chữ một, “Hơn nữa lúc nào tôi cũng thế với cậu…” Dừng lại một chút, cuối cùng cậu vẫn khó mà mở miệng, “Cậu biết rồi đó, thiếu gia. Cho nên tôi dọn về là không nên đâu. Có một người như tôi ở cạnh cậu làm việc, không được dăm bữa nửa tháng cậu lại thấy bức bối, rồi vẫn phải đuổi tôi đi thôi.”

“Thế nên cũng chẳng cần tốn công dọn về chi đâu, thiếu gia.” Giống như cam chịu mà cũng như ngượng ngập, cậu cười, kéo cao chăn, “Đêm nay thật lòng cảm ơn cậu, sáng mai tôi đi.”

Mặt cậu đột nhiên bị giữ chặt, Thư Niệm chẳng kịp phản ứng lại, do dự ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt hắn dí sát lại.

“Không phải thế…”

“Không phải, lần này không giống đâu… Tôi…”

Có thứ gì đó khô ráo ấm áp chạm tới môi cậu, Thư Niệm chỉ cảm thấy thân thể mình dần dần cứng lại, trở nên máy móc.

Môi đè lên môi, động tác mút nhẹ làm cả người cậu cứng đờ, khó tin mở tròn mắt, muốn xem rõ người trước mặt và vẻ mặt của hắn, nhưng lại đang ở quá gần, có cố cách mấy cũng chỉ thấy được một mảng mơ hồ, hơn nữa mỗi lúc càng mơ hồ, hỗn độn thành một khối.

“Tiểu Niệm…”

Trái tim sắp nhào khỏi lồng ngực, tay chân run run không nghe cậu sai khiến, yết hầu thắt lại từng đợt.

“Tiểu Niệm…”

Thế này là thế nào? Cùng hắn… hôn môi?

“Anh thích em.”

Lại nằm mơ rồi sao? Đến giờ này vẫn không biết liêm sỉ mơ mộng kiểu này… Khi tỉnh lại cứ cảm thấy xấu hổ. Vọng tưởng cái gì chứ? Đừng ngốc thế nữa…

“Tiểu Niệm, dọn về đi mà, anh thích em.”

Mặt đã dịch ra sau đến khoảng cách cậu có thể nhìn rõ, Thư Niệm cố hết lần này đến lần khác xác nhận gương mặt người đàng ông trước mặt mình, là Tạ Viêm, thực sự là Tạ Viêm, nhìn sao cũng vẫn là Tạ Viêm.

Nhưng có thế nào cậu cũng chẳng thể tin được.

“Mình ở cùng nhau nha.”

Ngón tay túm chặt ngực áo sơ mi của hắn, cậu muốn đẩy hắn ra, muốn giải thoát mình khỏi giấc mộng hoang đường, nhưng dường như lại sợ chỉ một chớp mắt thôi hắn sẽ thực sự tan biến vào hư không, thành ra không dám buông tay. Một câu cũng nói không nên lời.« Được không ? »

« Thiếu gia… »

« Ừa ? »

Cậu cố gắng nói : « Đừng đùa tôi nữa, thiếu gia, đừng đùa tôi… Đừng lấy tôi ra làm trò đùa… Thiếu gia… »

Tạ Viêm chẳng nói năng gì ghé môi lại hôn cậu, đoạn dùng sức ôm cậu vào lòng, ghì mạnh đến nỗi lưng cậu đau nghiến : « Ngốc ơi, khóc gì mà khóc ? Bộ em ghét anh sao ? »

Cậu cũng không muốn khóc trước mặt hắn, thế mà nước mắt cứ bất tri bất giác trào ra, có dừng cũng chẳng được. Hạnh phúc tới quá sức đột ngột, cũng quá sức to lớn, cho dù không có cảm giác chân thực, cho dù có lẽ chỉ là mơ, cậu vẫn không ngăn nổi mình khóc.

Cho dù là ảo giác giả tạo cũng được, hãy để cậu được người kia ôm như vậy, cùng nằm bên nhau suốt đêm, cậu thấy cũng đủ rồi.

***

Thư Niệm theo lời hắn dọn về Tạ gia đã được một thời gian, cũng tiếp tục làm việc ở Tạ thị, lại làm trợ lý của hắn, nhưng Tạ Viêm vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng. Rõ ràng mọi thứ đều như hắn hằng mong muốn, nhưng lại chẳng giống lắm mong muốn của hắn.

Thư Niệm vẫn ngoan ngoãn cung kính như xưa. Nhưng không phải kiểu ngoan ngoãn ỷ lại giữa người yêu với nhau, mà là sự phục tùng còn do dự cẩn thận hơn cả lúc ban đầu.

Ôm cậu, cậu không phản kháng, hôn nhẹ lên môi cậu, cậu cũng không cự tuyệt. Điệu bộ đỏ mặt, khẩn trương, thở dồn dập cũng là phản ứng bình thường, nhưng mà ngay đến người chẳng biết quan tâm và thiếu dây thần kinh mẫn cảm như Tạ Viêm cũng cảm nhận rất rõ ràng, rằng cậu không phải đang ngọt ngào đáp trả, mà là đang cẩn thận phối hợp.

Tuy rằng bảo là đang quen nhau đó, nhưng cũng không hoàn toàn là yêu.

« Ôi… » Nhớ tới sáng nay khi ngồi trong xe hôn cậu, cậu cứng người không dám thở mạnh lấy một hơi, Tạ Viêm thất vọng ném bút ký tên đi, day day ấn đường.

Kỹ thuật của mình đã tụt dốc không phanh đến mức kinh khiếp vậy sao ?

Hay là tình cảm của cậu ấy dành cho mình đã không còn như lúc trước ?

Chậc, hai vụ này coi bộ gay go đây.

Tạ Viêm mím môi không cam tâm, ấn đường dây nội bộ : « Bảo quản lý Thư tới đây ngay lập tức. »

« Đây là tài liệu anh cần. » Thư Niệm hơi thở dốc, đem một tệp hồ sơ đưa hắn. Cậu quả thật đã tới « ngay lập tức », bởi vì chạy gấp, trên trán có chút mồ hôi, má cũng ửng màu hồng nhàn nhạt ít thấy.

« Ừ, » Hắn mỉm cười vươn tay ra, không phải để nhận hồ sơ, mà ngược lại, để ôm thắt lưng cậu thình lình kéo lại.

« Á… »

« Bộp… »

Thư Niệm ngã vào đùi hắn, hồ sơ rơi xuống sàn nhà.

« A, thôi chết… »

Tạ Viêm còn chưa kịp lấy tay kia ghì cậu trong lòng mình, cậu đã nhanh chóng thoát ra, quỳ xổm xuống khẩn trương thu thập những trang giấy rải rác trên đất.Tạ Viêm chưng hửng để nguyên hai tay đang vươn ra thành một tư thế xấu hổ, đối diện tấm lưng nghiêm chỉnh của cậu, trên mặt co giật mấy cái.

Cái tên này, chẳng lẽ đến nửa phân ý thức « Cơ hội hai người một chỗ » cũng chẳng có luôn sao ?

Được rồi, có nền nếp đâu ra đấy đích thực là một trong những điểm hấp dẫn của cậu (really ?), nhưng những thời điểm nhạy cảm như thế này vẫn thật thà chuyên tâm chẳng giống ai thật khiến Tạ đại thiếu gia bắt đầu nghi ngờ mị lực của bản thân.

« Tiểu Niệm… » Nhặt xong mớ hồ sơ mà hiện tại hắn chẳng muốn ngó tới chút nào, hắn cuối cùng đã thành công tóm gọn Thư Niệm, ấn lên đùi mình, « Tan sở, chúng ta ra ngoài chút ha. »

« À ừ, được. » Thư Niệm ngồi thẳng lưng, có vẻ cả người đều không tự tại.

Theo lẽ thường, với tư thế hắn ôm cậu từ đằng sau, mờ ám cọ vào cổ cậu, thì người đang yêu nồng nhiệt chẳng phải đều nên ỡm ờ quay đầu lại, sau đó sẽ tới một nụ hôn sâu cuốn lấy môi lưỡi nhau sao ? Nhưng Thư Niệm cứ một hai nghiêng mặt như tránh né, khiến hắn chỉ có thể cắn được vành tai phơn phớt đỏ.

Mỡ treo mèo không ăn được, Tạ Viêm uất ức nghiến răng, cảm thấy mình hơi bị tổn thương.

« Thế em muốn đi đâu không ? » Dán ngực vào tấm lưng gầy gò của cậu mà làm nũng.

« Tuỳ anh… đâu cũng được. » Thư Niệm hoàn toàn như gánh đống chông, như ngồi đống lửa, bất cứ lúc nào cũng bất an vặn vẹo như muốn bỏ chạy.

Bị đả kích nặng nề, Tạ Viêm ôm cậu càng chặt hơn, không cho cậu cơ hội sểnh ra trốn, một tay còn tiện thể thò vào khoảng hở giữa áo sơ mi của cậu. (Ông Viêm a, dê xồm quá ông ơi > »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.