Cửa thang máy vừa bật mở, một giọng nói trong trẻo liền phát ra. Dương Nhất thì bị sự việc trước mắt làm cho hóa đá. Tiểu Kim té một cái rõ đau nên chân bị chuột rút, muốn đứng dậy là điều không thể. Ông trời thật biết
chọc ghẹo người khác mà~
“Anh hai, em mang quần áo tới rồi…”
Không lâu sau một cô gái tóc nâu xõa dài, da trắng má hồng, mắt to đen
láy. Ngũ quan đã có sáu bảy phần giống Dương Nhất. Nhưng lại mang vẻ đẹp thuần khiết, ngây thơ chứ không kiêu ngạo lạnh lùng như anh trai của
mình. Dương Hoa năm nay đã mười bảy, là thủ khoa của trường phổ thông ưu tú nhất thành phố. Tính tình trước giờ ngoan ngoãn, lúc nào cũng nghe
lời anh hai. Vừa nhận được tin nhắn là lập tức đem quần áo tới ngay.
Thang máy vừa mở ra đã nghe thấy mùi thức ăn phảng phất. “Ực” một tiếng
Dương Hoa nhanh chân cởi giày bỏ lên kệ mang dép hối hả chạy vào, trong
lòng mang ý định ở lại ăn một bữa no nê ai ngờ…
“A.. khụ...a… em tưởng anh hai đang ở một mình nên… quần áo anh cần em
để ở đây… em đi đây.” Dương Hoa ấp úng đỏ mặt, liền để bịch đồ xuống,
rồi xông thẳng vào thang máy không thèm đổi lại giày cao gót, trực tiếp
mang đôi dép trắng tinh xuống gara lái xe đi mất. Không ngờ tin tức của
Tưởng Văn vừa gửi tới là thật. Anh hai mình thật sự nuôi tiểu bạch kiểm
trong nhà, còn bị tiểu bạch kiểm đó đè nữa chứ.
“Tiểu Hoa… Tiểu Hoa, em hiểu lầm rồi!”
Khi hoàn hồn lại thì người đã đi mất, trước cửa thang máy chỉ còn lại
bịch vải đựng quần áo. Tin tức này mà tới tai ba mẹ thì căn nhà này sẽ
bị dở mất. Dương Nhất thật khóc không ra nước mất~~
“Tôi...Tôi phải giết cậu!” Dương Nhất lập tức đá bay Tiểu Kim, khuôn mặt như sắp bốc hỏa đến nơi, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía đối phương như
muốn đâm thành ngàn lỗ. Lần này thật quá sức chịu đựng rồi. Không ngờ ở
gần tên hoàng đế kia vừa tròn một ngày thì ý định giết người hiện ra tới ba bốn lần, tên ngốc tử thật đáng ghét mà~
“Trẫm... trẫm không cố ý mà...trẫm...trẫm đau quá! Chân trẫm bị chuột rút mất rồi.. hu oa!!!”
Mặt Dương Nhất đang đỏ phừng phừng lập tức chuyển sang trắng bệch. Chết
tiệt! Khóc thật rồi, tên ngốc tử kia khóc thật rồi. Lửa giận trong lòng
đã xẹp xuống không ít, Dương Nhất bóp trán thở dài, chán nản không thôi. Thể loại hoàng đế gì thế kia, đụng một chút là khóc như mất cha mất mẹ. Dương Nhất trước nay sợ nhất là nghe thấy tiếng khóc, vừa nghe đã ong
ong choáng cả đầu, nên rất ít khi nào gần phụ nữ. Nay, lại ở chung với
tên ngốc tử này còn dễ khóc hơn cả phụ nữ nữa.
“Được… được không giết cậu nữa. Làm ơn nín giùm tôi!” Dương Nhất đây
cũng sắp mếu tới nơi, thiếu điều quỳ xuống lạy cậu mau nín khóc. Dáng
người nhỏ bé mà sao lại khóc khỏe đến thế? Vừa khóc vừa la, âm thanh
ngày càng tăng và không có dấu hiệu ngừng lại. Dương Nhất thật không ngờ bao năm lại cảnh sát gặp khủng bố cũng không hề lo sợ. Nay lại bại trận trước một tên ngốc tử trói gà không chặt này. Ông trời đang muốn chọc
tức anh sao?
“Thật là không giết trẫm?” Tiểu Kim thút thít hỏi.
“Thật… thật, làm ơn mặc quần áo vào giùm. Tôi mang cậu trả cho Mỹ Nhan.” Dương Nhất dịu dàng đẩy bịch đồ về phía Tiểu Kim. Sau này tìm cộng sự
kém hơn một chút cũng được. Quan trọng nhất là phải mau mau tống cái của nợ về cho Mỹ Nhan. Anh thật sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
“Oa… Ngươi đã hứa sẽ giúp trẫm trở về mà. Ngươi nói mà không giữ lời. Đồ không biết giữ chữ tín. Hỗn đản, tiểu nhân!” Tiểu Kim lại khóc rống
lên, bên chân lành lặn đã túi đồ văng ra xa, trực tiếp nằm lăn ra sàn.
“Này... này, đã bảo đừng khóc mà.” Dương Nhất nghiến răng nghiến lợi đến gần Tiểu Kim. Thật là muốn bắn một phát vào đầu tên này mà.
Dương Nhất nhíu mày cố nghĩ ra cách nào đó để dỗ tên ngốc tử này, ai ngờ cậu chưa khóc đã bao lâu đã im lặng nằm đấy. Dương Nhất thở phào một
tiếng, hai tai xem như đã thoát nạn, lòng thầm nghĩ là tên ngốc tử kia
đã khóc hết hơi nên ngoan ngoãn nằm đó rồi. Ai ngờ lật người cậu lại thì thất kinh hồn vía. Tiểu Kim nằm đấy, hai mắt khép lại, viền mắt sưng
đỏ. Sắc mặt xanh xao, làn da trắng bệch, môi khô nứt nẻ. Bất tỉnh mất
rồi.
***
[Ding]
“Đồ khốn Dương Nhất, anh to gan thật đấy dám nuôi tiểu bạch kiểm trong
nhà.” Một giọng nói ấm áp pha chút giận dữ phát ra từ cửa thang máy. Nam nhân trẻ tuổi bước vào, dáng người cao lớn, đường nét quý phái. Tuy
dung mạo không bằng Dương Nhất nhưng cũng là một mỹ nam.
“Muốn mắng muốn chửi gì thì lột giày ra trước đã!” Dương Nhất nhíu mày
nhìn chăm chăm đôi giày da bám đầy bùn ngay thang máy. La to hét lớn cái quái gì chứ? Vào nhà người khác mà hành động lỗ mãng hệt thổ phỉ đi
cướp nhà dân. Nếu không phải y thuật của hắn giỏi, nữa bước chân cũng
đừng hòng đặt vào sàn nhà anh.
Nam nhân được Dương Nhất ví như thổ phí tên là Kiến Xương, hiện đang là
pháp y của tổ điều tra. Ngoài tài năng giải phẫu xác chết, y thuật cũng
không kém, rất được Dương Nhất trọng dụng… trong việc chữa thú cưng bị
ốm.
Biết tính Dương Nhất ưa sạch sẽ nên Kiến Xương cũng chẳng khó chịu gì,
ngoan ngoãn cởi giày ra không thôi lại lát nữa bị bắn chết lúc nào không hay. Vừa bước vào đôi mắt lập tức dừng ngay chỗ ghế sofa. Một thiếu
niên mặt tựa như hoa, da trắng như ngọc, mi dày mày đậm, môi nhỏ anh
đào, toàn thân chỉ được che bởi một chiếc khăn xanh ngọc bích nhỏ. Tim
đập “thịch” một tiếng, cả mặt nóng ran. Kiến Xương lập tức đưa tay bụm
mũi. Khụ~ Khụ~ nội thương mất rồi.
“Khụ… Dương Nhất nghe tôi nói này. Nay đang là mùa hạ nắng gắt, chớ phải mùa xuân, không cần phải động dục đến nổi làm vị thiếu niên kia ngất
xỉu chứ Nhìn dáng người hình như là học sinh trung học. Đội trưởng à,
anh muốn bóc lịch sao?”
“Đánh rắm!” Dương Nhất quăng chiếc áo sơ mi đã rách nát vào thùng rác, hậm hực bỏ lên lầu.
Kiến Xương tò mò đến gần Tiểu Kim, vạch mắt, dò mạch, nghe nhịp tim,
kiểm tra cơ thể. Xong xuôi mọi việc thì ngồi sang một bên gãi cằm, tỏ vẻ áy náy. Thiếu niên này chỉ do đói quá mà ngất xỉu thôi. Uầy, trách nhầm tên kia mất rồi…
Ngồi được một lúc đã thấy bụng đói cồn cào, Kiến Xương tự nhiên cầm dĩa
mực xào ớt chuông đang bốc khói trên bàn ăn một cách ngon lành. Tay cầm
mực đưa vào miệng, đôi mắt màu hổ phách vẫn mê mẩn ngắm mỹ nhân không
rời. Lúc nãy nắn tay nắn chân người ta một lúc thì phát hiện cơ thể
thiếu niên này rất dẻo dai, chắc hẳn đã được tập luyện từ nhỏ. Tên Dương Nhất này thật có mắt chọn người mà, sao lại tìm được một đứa con trai
đẹp đến thế này chứ. Thật ganh tị quá đi, a~~
“Khịt...khịt...ngoàm~”
“Gya! Thiếu niên cắn người!” Kiến Xương đang ngắm đến ngẩn người, miếng
mực vẫn giữ nguyên, ngón tay đột nhiên cảm nhận được thứ ấm nóng bao
phủ, không lâu sao thì cảm giác đau đớn truyền tới. Kiến Xương kinh hãi
hét lớn một tiếng, cẩn thận đặt dĩa mực xuống rồi tiếp tục công việc vừa la vừa tách hàm Tiểu Kim ra. Thiếu niên này cầm tinh con cẩu sao? Cắn
mãi chẳng chịu buông, con bà nó ngón tay lão tử sắp đứt đến nơi rồi!
“Chuyện gì?” Dương Nhất vừa bước đến cầu thang đã nghe tiếng la thảm thiết như heo bị chọc tiết, liền nhanh chân chạy xuống.
“Hu..hu tiểu bạch kiểm của cậu đang cắn người kìa.” Mặt Kiến Xương nhăn
nhúm tựa trái khổ qua xem ra đang đau đớn lắm. Nếu lúc này bị một tên
xấu xí hay động vật cắn thì hay rồi, hắn có thể một dao rạch miệng cạy
răng. Nhưng người đang cắn lại là thiếu niên dung mạo như hoa, xinh đẹp
động lòng người, dù ngón tay có bị cắn đứt không dám làm đau người ta.
Dương Nhất phì cười, nhanh chóng đến bếp lấy đũa rồi ngồi xuống gấp
miếng mực đưa gần mũi Tiểu Kim rồi nhanh chuyển sang hướng khác. Mắt vẫn nhắm nhưng phản ứng lại cực nhanh, Tiểu Kim vừa nghe mùi đã lập tức há
miệng đớp lấy, ăn say sưa hệt một chú cún nhỏ. Xem ra đã đói lắm rồi.
“Wa… chảy máu rồi…”Kiến Xương nước mắt lưng tròng ngắm nhìn ngón trỏ vài cái đang rơm rớm máu kèm dấu răng hằn sâu. Kiểu này là để lại sẹo mất
rồi. Thiếu niên xinh đẹp thế này mà bị bệnh dại sao?
Dương Nhất nhướng mày tỏ vẻ khen thưởng Kiến Xương rồi lại chuyên tâm
đút cho cún con Tiểu Kim ăn. Khá cho tên Kiến Xương, khi nãy dù hoảng cỡ nào cũng biết đặt dĩa mực xuống đất an toàn không làm bẩn sàn. Nếu
không hắn ta có mười cái đầu cũng không đủ cho anh bắn nát.
“Wa gãy đũa rồi, sức cắn của thiếu niên này sao lại khủng khiếp đến
thế?” Kiến Xương mồm chữ O, mắt chữ A nhìn đôi đũa đã bị gãy hơn phân
nữa sau hai lần đưa mực vào miệng Tiểu Kim.
[Chát]
“Tỉnh đi!” Dương Nhất nhìn đôi đũa của mình bị cắn gãy, mặt mũi lập tức
đen như đít nồi, thẳng tay giáng vào khuôn mặt như hoa của Tiểu Kim
khiến Kiến Xương đau lòng muốn chết. Hắn lập tức trừng Dương Nhất một
cái, đồ không biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng Dương Nhất cũng chẳng
thèm để ý, đi về bếp trút số mực còn dư cho bịt bỏ thùng rác. Anh còn
chưa đụng đũa đã có hai người ăn rồi, một được đút một dùng tay, có quỳ
lạy anh cũng không thèm ngửi lấy một cái huống chi là ăn.
“Hic… tên hủ nút, ngươi lại tán trẫm.” Tiểu Kim thoát khỏi cơn mộng mị
được ăn hải sản, tay bưng má trừng mắt nhìn Dương Nhất. Trong lòng hiện
ra hình ảnh trảm đầu hắn hàng vạn lần.
“Trẫm? Dương Nhất, thiếu niên này tự xưng là trẫm?” Kiến Xương ngơ ngác nhìn vào bếp hỏi.
“Bị thần kinh đấy.” Dương Nhất vừa chiên trứng vừa trả lời.
Kiến Xương sụt sùi lau nước mắt. Thật tội nghiệp mà, đẹp thế này mà bị
tâm thần. Vậy ra khi nãy cắn hắn không buông là do bệnh tái phát sao.
“Hoàng thượng, cậu tên gì?” Kiến Xương vừa bẹo má Tiểu Kim vừa hỏi.
“To gan, không được đụng vào người trẫm!” Tiểu Kim hung dữ trừng mắt với Kiến Xương, hất mạnh tay hắn ra, khuôn mặt lộ vẻ ghê tởm.
Kiến Xương thật muốn nhảy lầu!
“Lý Mỹ Kim, mười chín tuổi. Mắc chứng mất trí nhớ và tâm thần nhẹ không đáng lo ngại.” Dương Nhất trong bếp trả lời hộ.
“Ồ… Đúng này, sau đầu thật sự có một vết sẹo dài.” Kiến Xương lập tức mò đằng sau đầu Tiểu Kim rồi híp mắt cười nói, “Hoàng thượng tôi có thể
giúp người trở về, nhưng trước tiên người không được để lộ thân phận là
hoàng đế, ngoan ngoãn làm Tiểu Kim đi. Không thì người ngoài hành tinh
sẽ bắt đấy.”
“À... ờ được bây giờ trẫm sẽ là Tiểu Kim… nhưng người ngoài hành tinh là gì?”
“À… là sinh vật rất đáng sợ, sẽ mổ não của cậu ra.” Kiến Xuong cười tà hăm dọa.
“A… vậy từ nay ta sẽ là Tiểu Kim, mười chín tuổi, là cộng sự của Hủ nút.” Tiểu Kim ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi.
Kiến Xương hả hê nhìn Dương Nhất, dễ dụ thật nha~
Dương Nhất vừa chiên trứng xong thì khóe miệng giật giật, cái tên lang băm này…
Thế rồi mắt to trừng sang mắt nhỏ, tên lang băm kia, ngươi chữa bệnh tâm thần như vậy sao?
Mắt nhỏ trừng lại mắt to, chịu thôi tâm thần nhẹ mà, với lại lão tử đây là pháp y chứ không phải nhà tâm lý học.
[Ọc~Ọc~Ọc~]
“Hủ nút, trẫm...a ta muốn ăn nữa.” Tiểu Kim chớp chớp đôi mắt cún con nhiều về phía Dương Nhất.
“A, không cần để anh dẫn em đi ăn.” Kiến Xương bị đôi mắt ấy bắn trúng
tim, lập tức đứng dậy giành việc chăm ăn cho Tiểu Kim. Mắt liếc qua thấy Dương Nhất không phản đối liền đánh bạo bước tới mượn xe. Cũng may
trong lòng Dương Nhất cũng đang khó chịu Tiểu Kim nên đồng ý cho mượn,
lòng thầm cảm ơn đã mang con cún yêu nghiệt đó tránh xa anh. Kiến Xương
hoan hỉ cầm túi đồ Dương Nhất chỉ đưa cho Tiểu Kim mặc.
Dáng người Dương Hoa y hệt Tiểu Kim, quần áo mặc vào không chật chút
nào. Nhưng lúc thay y phục Tiểu Kim có hơi cảm thán, cô nương lúc nãy
không chỉ ăn mặc đẹp mà mắt nhìn quần áo cho nam nhân cũng không kém,
mặc vào rất thoải mái và vừa mắt.
Xong xuôi, Kiến Xương tâm trạng phơi phới cầm chìa khóa chiếc BMW dẫn
Tiểu Kim đi ăn. Trước khi đi Dương Nhất không quên dặn hắn mua ít đồ cho con cún kia, kèm theo lời hâm dọa lủng đầu nếu lầm bẩn xe, trầy xe thì
phanh thây vứt xác.
“Thưa sếp, mục tiêu đã rời khỏi nhà.” Áo đen một rời khỏi ống nhòm báo cáo vào bộ đàm.
“Tốt, cứ theo kế hoạch mà tiến hành. Dương Nhất và Mỹ Kim nhất định phải chết.