Trên đường nhiều người, Quý Trung Hàn nhất thời không tìm thấy bóng dáng của hai người kia.
Y nhìn ngó xung quanh, cuối cùng trong một góc hẻm tối, y nhận ra bóng dáng của kẻ theo dõi. Người nọ đưa tay kéo thấp mũ xuống, bàn tay luôn giấu trong túi chậm rãi rút ra.
Do góc nhìn, Quý Trung Hàn không thấy rõ kia rốt cuộc là thứ gì, gã đàn ông nháy mắt đã biến mất, đi vào hẻm.
Có lẽ do luyện Judo nhiều năm khiến y càng thong dong và bình tĩnh hơn khi đối mặt với nguy hiểm. Y bước nhanh về phía trước, tìm bên lề đường thứ gì đó có thể làm vũ khí.
Cuối cùng từ trong góc nhặt lên một chai bia, sau đó lấy điện thoại di động ra quay video, chuẩn bị ghi hình trước rồi mới động thủ để tránh lúc vào cục cảnh sát lại nói không rõ ràng.
Tình huống trong hẻm được ghi lại trong màn hình điện thoại, ánh đèn yếu ớt chiếu rọi hình ảnh bên trong.
Chỉ thấy kẻ bám đuôi bị Phong Thích thô bạo bóp cổ mà đè lên tường, trên đất là một cái camera bị vỡ nát tan.
Quý Trung Hàn ngẩn người, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Phong Thích đã nhận ra có người đi vào, u ám mà nhìn về phía lối vào hẻm.
Quý Trung Hàn từ từ để điện thoại xuống, khuôn mặt dần lộ ra phía sau đó.
Phong Thích chỉ kinh ngạc một lúc, kẻ bị hắn khống chế liền nhân cơ hội hô lớn cầu cứu.
Nếu không phải Quý Trung Hàn nhìn thấy gã này theo đuôi Phong Thích suốt chặng đường, thì giờ y sẽ nghĩ rằng gã thực sự là nạn nhân.
(Truyện được đăng duy nhất tại [email protected])
Phong Thích dùng sức trên tay, hung ác nói: “Câm miệng!”
Quý Trung Hàn lo hắn giết chết người, nhanh chóng tiến lên vài bước: “Buông tay.”
Phong Thích không thèm nhìn hắn, chỉ gằn ra một tiếng: “Cút!”
Nắm chặt chai bia trong tay, Quý Trung Hàn thấy bản thân như một trò cười, dính vào chuyện không cần dính, quan tâm đến người không cần quan tâm.
Hắn rất muốn đập chai bia này lên đầu Phong Thích, nhưng thực tế, y chỉ ném chai bia xuống đất, chai bia màu xanh lá ùng ục mà lăn tới bên chân Phong Thích rồi dừng lại.
Quý Trung Hàn cảnh báo: “Cậu đang muốn kéo nhiều người tới đây rồi làm mọi chuyện ầm ĩ lên hả?”
Phong Thích mắt điếc tai ngơ, tiếp tục dùng sức siết cổ người đàn ông, Quý Trung Hàn thấy khuôn mặt gã đỏ bừng vì nghẹt thở, thậm chí còn hơi trợn trắng mắt.
Quý Trung Hàn không thể nghĩ ngợi nhiều, y siết chặt khuỷu tay Phong Thích, dùng một lực vừa đủ để ép Phong Thích buông tay.
Gã kia thoát được một kiếp, kinh hãi ôm cổ mà ho khan dữ dội, dựa lưng vào tường trượt xuống đất.
Phong Thích nhìn gã co quắp ngồi dưới đất, nhấc chân đạp nát camera: “Lầm sau mẹ nó còn theo dõi tao thì đây là kết cục của mày.”
Gã đàn ông run rẩy sợ hãi, không dám lên tiếng.
Quý Trung Hàn im lặng, y không biết nên nói gì, chỉ là sau khi Phong Thích dời chân đi, y ngồi xổm xuống lấy thẻ nhớ trong camera ra rồi bẻ làm đôi.
Y nhìn Phong Thích nói: “Giẫm camera cũng vô ích, thẻ nhớ mới quan trọng nhất.”
Gã đàn ông trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận mà nhìn Quý Trung Hàn, không biết người này rốt cuộc là ân nhân cứu mạng hay là cùng một bọn với Phong Thích nữa.
Bây giờ nhìn lại, khả năng cao là đồng bọn rồi.
Chờ chật vật lấy lại sức, gã ta hình như ý thức được đây là một nơi náo nhiệt chỉ cần gã hô một tiếng thì ngay lập tức sẽ có người đến đây.
Vì vậy gã bạo gan, khàn cổ gào: “Tao muốn báo cảnh sát! Tao sẽ nghiệm thương! Tao muốn kiện mày cố ý gây thương tích!”
Quý Trung Hàn đột nhiên cảm thấy người này đầu óc không tỉnh táo lắm, rõ ràng thiếu chút nữa đã bị Phong Thích giết chết, bây giờ còn có dũng khí thốt ra mấy lời hung ác này.
Không thể chờ trốn đi được, trở về nghiệm thương rồi mới kiện Phong Thích sao?
Nói lúc này, ngoại trừ đắc tội Phong Thích thì còn có ích gì nữa đâu chứ?
Quả nhiên, chỉ nghe Phong Thích khinh thường hừ nhẹ một tiếng: “Nghiệm thương cái gì?”
Ánh mắt hắn rơi vào trên mặt gã đàn ông rồi từ từ di chuyển xuống: “Gãy răng? Xuất huyết nội tạng?” Hắn nhìn lần lượt từ tay đến chân: “Trật khớp, nứt xương hay chỉ đơn giản là gãy xương rồi chăng?”
Lời này như tuyên bố rằng hắn đang thông báo kết cục sẽ xảy ra với từng bộ phận trên cơ thể gã kia.
Gã ta trong nháy mắt ngậm miệng, lần thứ hai run cầm cập.
Quý Trung Hàn không biết nhận xét gì về mấy lời nói này của Phong Thích, chỉ cảm thấy Phong Thích đến bây giờ còn có thể nghênh ngang đi trên đường mà không phải ở trong cục cảnh sát, đã là điều thực sự quá thần kỳ rồi.
Ở một khía cạnh nào đó, Phong Thích là một phần tử có khuynh hướng trở thành tội phạm, và còn là tội phạm bạo lực nữa.
Không bao lâu, Quý Trung Hàn đã biết tại sao Phong Thích có thể kiêu ngạo đến như vậy.
Bởi vì Phong Thích gọi điện thoại và cùng đối phương nói vắn tắt về tình huống bây giờ.
Ước chừng là đầu bên kia điện thoại luôn hỏi hắn có đả thương người hay không, Phong Thích chậc một tiếng, thiếu kiên nhẫn nói: “Không có! Hắn không xuất huyết cũng không gãy xương!”
Gã đàn ông nghe vậy, cơ thể run rẩy dữ dội hơn, hắn bỗng nhiên hiểu ra tại sao trong nghề này không ai dám theo đuôi Phong Thích, bởi vì đây thật sự là một kẻ điên.
Gã vì tiền thưởng tháng này, hơn nữa gần đây Phong Thích đang vướng phải một scandal cùng một nữ nghệ sĩ, nên muốn chụp trộm một chút, ngờ đâu bây giờ ngay cả chén cơm cũng bị huỷ mất rồi.
Phong Thích để điện thoại xuống, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, ném trên người gã đàn ông: “Muốn kiện hay đòi bồi thường, đều liên hệ với anh ta, còn bây giờ thì cút!”
Gã ta nắm chặt tấm danh thiếp, loạng choạng chạy ra khỏi con hẻm.
(Truyện được đăng duy nhất tại [email protected])
Quý Trung Hàn nhìn gã đi xa, cảm thấy mình cũng nên đi thôi. Mà chai bia kia lại bị Phong Thích đá đến bên chân mình, Phong Thích giễu cợt nói: “Đem chai bia này vào làm gì, nhờ gã mở giúp hả?”
Quý Trung Hàn siết chặt nắm tay, nhẫn nại không nói, cũng không có gì để nói.
Y định bỏ đi.
Mà bây giờ Quý Trung Hàn tự đưa mình tới cửa, Phong Thích làm sao có khả năng để y đi.
Hắn nghiêng người chặn Quý Trung Hàn lại, Quý Trung Hàn suýt nữa va vào người Phong Thích, y kinh ngạc giật nảy người, đột ngột lui về sau.
Phong Thích nhếch khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Sao vậy, chê tôi tởm à?”
Quý Trung Hàn nhớ lúc gặp mặt trong quán bar cách đây không lâu, y vì bị Phong Thích hôn mà ói ra.
Y thực sự đã nói là rất buồn nôn.
Quý Trung Hàn rốt cuộc nâng lên mắt, không tránh né mà nhìn Phong Thích: “Cho nên cậu bây giờ đang cố ý làm tôi kinh tởm sao?”
Ánh mắt Phong Thích khẽ động, lộ ra tia nguy hiểm.
Quý Trung Hàn ý thức được điều gì đó, y giơ tay đẩy Phong Thích ra, cố gắng tạo ra một khoảng trống để chạy thoát.
Nhưng sức mạnh hung tợn nắm lấy cánh tay y, tiếp tục chặt chẽ ngăn chặn thân thể y đều đang nói cho y biết rằng y chạy trốn thất bại rồi. Lần thứ hai bị Phong Thích bắt được.
Phong Thích nắm cằm y, nhẹ giọng nói: “Vừa nãy ói ra sạch sẽ rồi sao?”
Quý Trung Hàn chật vật giãy dụa: “Thả ra!”
Ngón tay thô ráp của Phong Thích ấn mạnh xuống đôi môi của Quý Trung Hàn, ép đôi môi hồng hào kia tới muốn trắng bệch đi.
“Một ngày có thể gặp ba lần. Cậu còn bám dai hơn cả tay săn ảnh vừa rồi đấy.” Phong Thích nói với giọng điệu ngả ngớn khiến Quý Trung Hàn tức giận.
Quý Trung Hàn lạnh giọng nói: “Tôi đi đến đâu cậu cũng đến theo, sao không nói cậu mới là kẻ bám đuôi?”
Phong Thích không lên tiếng, chỉ là từ hàng mi run rẩy của Quý Trung Hàn vẫn luôn nhìn thấy đôi môi ướt át của hắn.
Ánh mắt ấy nói lên điều gì, Quý Trung Hàn chỉ cần liếc mắt là biết ngay.
Y đã chụp qua quá nhiều ảnh, mắt người có thể diễn tả tâm tình.
Vui vẻ hạnh phúc hay khổ sở thương tâm, còn có dục vọng cùng bạo lực đều có thể truyền tải như thế.
Bây giờ ánh mắt Phong Thích đúng là như thế, một loại ánh mắt muốn bóp nát, cắn xé và xâm chiếm Quý Trung Hàn.
Phong Thích thấp giọng hừ nói: “Thật vậy sao?”
Dứt lời, tay hắn liền xốc áo Quý Trung Hàn lên, dán sát vào lưng y, nhẹ nhàng ái muội mà xoa xoa eo y.
Quý Trung Hàn nổi da gà, phản ứng căng thẳng theo bản năng của cơ thể làm cho cả người y run rẩy.
Y cố nén khó chịu: “Không muốn tôi ói đầy cả người cậu thì mau cút ngay cho tôi.”
Phong Thích đáp lại bằng một pha túm lấy mái tóc dài của y, buộc y lộ cổ ra.
Khác với việc tàn nhẫn cắn xé lúc trưa, thứ đầu tiên chạm vào cổ là đôi môi mềm mại, Phong Thích đang hôn lên cổ y.
Thân thể Quý Trung Hàn run rẩy kịch liệt, như con mồi bị rắn quấn lấy, không thể động đậy.
Dư quang trong khóe mắt còn có thể mơ hồ nhìn thấy trên mu bàn tay đang nắm chặt của Phong, là một cái đuôi rắn đỏ tươi.
Phong Thích chuyển từ cổ đến xương quai xanh của y, lòng bàn tay cũng làm càn mà từ sau eo len đến trước ngực.
Dựa vào độ phồng của áo cũng đủ biết bàn tay bên trong đang nhào nặn mạnh mẽ đến mức nào.
Quý Trung Hàn muốn kêu cứu, nhưng chỉ vừa hé môi y có thể cảm nhận răng mình đang không nhịn được mà run cầm cập.
Y đổ rất nhiều mồ hôi, điều này lại không mảy may ảnh hướng đến cảm giác của Phong Thích.
Phong Thích khiêu khích chạm vào y, nắm lấy cằm rồi tiến lên che kín mắt y.
Thời khắc tầm mắt bị tước đoạt, đôi môi cũng bị luân hãm.
Nôn nóng, bá đạo, tựa như nụ hôn của dã thú.
Muốn liếm láp mỗi một tấc trong khoang miệng, cướp đoạt đầu lưỡi y, gặm nuốt đôi môi y.
Đây không phải là nụ hôn bày tỏ tình yêu.
Với cảm xúc mãnh liệt này, phải nói là hận thì đúng hơn.
Đùi Phong Thích cũng chen vào giữa hai chân y, ngạo nghễ mà đỉnh lên.
Quý Trung Hàn cho rằng mình kêu rất lớn tiếng, thực tế lại chỉ là tiếng kêu thều thào yếu ớt, thậm chí không thể quấy nhiễu đến ánh đèn cách đó không xa.
“Tách” một tiếng, ánh sáng cuối cùng vụt tắt, tất cả chìm vào bóng tối.
Phong Thích rốt cục cũng buông môi y ra, lúc tách ra hai đôi môi còn phát ra âm thanh dính nước.
Quý Trung Hàn sửng sốt mở to mắt, môi vừa tê vừa đau.
Y muốn nói gì đó, lại nghe thấy Phong Thích cười.
Cười như vừa nắm được một nhược điểm lại như đang khinh bỉ Quý Trung Hàn.
Hắn đưa tay đặt giữa hai chân Quý Trung Hàn, như ma quỷ mà thì thầm: “Cậu biết không? Cậu không những không ói mà còn cứng rồ này.”
Quý Trung Hàn cảm thấy cổ họng mình ngay lập tức thắt lại, chặt đến đau đớn.
Những lời này của Phong Thích, như một trận đòn roi quật y đến thương tích đầy mình, lại như cưỡng ép mà đem y lột trần tất cả, phơi bày dưới ánh mặt trời gay gắt.
Nếu có thể, y thậm chí muốn đánh chết chính mình từ lúc trong phòng ăn bước ra để không đến gần con hẻm này nữa.
Biết rõ trước mặt là vực sâu, là địa ngục.
Tại sao vẫn luôn ngu xuẩn như vậy mà bước vào.
Phong Thích chậm rãi xoa xoa y: “Làm sao đây Trung Hàn à, thân thể của cậu hình như so với cậu càng muốn ngủ với tôi hơn đó.”
Bác sĩ tâm lý từng khéo léo mà hỏi y: “Chỉ là ác mộng sao?”
Quý Trung Hàn nhìn vị bác sĩ đeo kính mà lại như có thể nhìn thấu mọi thứ trước mặt.
Y nói, chỉ là ác mộng.
Từ đó, y không bao giờ đến bệnh viện đó nữa, cũng không gặp lại bác sĩ kia nữa.