Bất Kham

Chương 40: Chương 40: Chương 38




Sau khi Lâm Nhuế đi, Quý Trung Hàn lần lượt tắt hết đèn trong phòng, sau cùng kéo màn cửa sổ ra, ngồi trên sô pha sau cửa sổ.

Y trầm mặc nhìn cảnh mưa bên ngoài, cố ý không nghĩ về bất kì điều gì.

Chỉ là tưởng tượng đến Phong Thích có lẽ vì mình mà xảy ra tai nạn xe, Quý Trung Hàn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều loạn tùng phèo.

Y không rõ đây rốt cuộc là xuất phát từ tâm lý hổ thẹn, sợ rằng Phong Thích vì mình mà bị thương, hay là bởi vì nghe được hoá ra những gì Phong Thích trải qua không hề tốt đẹp mà cảm thấy khó chịu.

Ở mức độ rất lớn mà nói, bất kể Phong Thích có vì y mà gặp tai nạn xe hay không, thì sau đó Phong Thích lưu lạc ra nông nỗi như vậy, y chắc chắn cũng có trách nhiệm.

Vì lẽ đó, đây mới là lý do khi đối mặt với Phong Thích, y luôn không tự tin và liên tục nhượng bộ.

Với lại, Phong Thích không có lí do không hận y.

Quý Trung Hàn cúi xuống, vùi mặt vào giữa hai tay lâu thật lâu không có cách nào ngẩng đầu lên.

Tối đó trời mưa suốt đêm, vậy nên buổi quay ngoài trời thứ hai đều bị ảnh hưởng.

Dự báo thời tiết nói bão đang đến gần, khuyến cáo mọi người dân đều ở nhà, không được ra ngoài.

Đội ngũ làm chương trình nói với mọi người trong đoàn tạm ngừng quay, tất cả đều ở lại trong phòng nghỉ ngơi.

Sau khi Quý Trung Hàn nhận được tin nhắn bèn dừng việc chuẩn bị ra ngoài.

Không lâu sau, y gọi video trên wechat với Lâm Ngư.

Lần trước gặp mặt nói chuyện, Lâm Ngư đã mang đến cho y một cảm giác rất tốt, mặc dù hiệu quả tư vấn không rõ ràng ngay lập tức, nhưng cảm giác tốt hơn nhiều so với những bác sĩ tâm lý đã gặp trước đây.

Lâm Ngư và y đã hẹn gặp nhưng mà vì lý do công việc của Quý Trung Hàn mà cuối cùng lần gặp mặt này đã đổi thành gọi video.

Trong cuộc gọi, bọn họ tán gẫu rất nhiều giống như lần trước, bầu không khí rất thoải mái.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ không biết bảng hiệu cửa hàng nhà nào bị gió thổi rơi xuống, phát ra âm thanh vang dội.

Cả người Quỳ Trung Hàn run lên, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Nhuế ngừng nói, đợi đến lúc Quý Trung Hàn lần nữa tập trung vào điện thoại, Lâm Ngư mới nói: “Cậu Quý, tôi cảm thấy hôm nay cậu có hơi khác.”

“Thế nào?” Quý Trung Hàn nói.

Lâm Ngư ôn hoà nói: “Cậu vẫn luôn hơi căng thẳng, với lại trông có vẻ nghỉ ngơi không tốt, cậu ghét mưa sao?”

Quý Trung Hàn không ngờ Lâm Ngư lại có thể nhạy bén như vậy, chỉ thông qua trò chuyện video mà đã phát hiện chính xác y không ổn.

Y bất an di chuyển, mới nói: “Có hơi không thích.”

Lâm Ngư ngữ khí động viên nói: “Cậu Quý, cậu đừng căng thẳng.”

Quý Trung Hàn liếm liếm đôi môi khô, nhỏ giọng nói: “Tôi không căng thẳng.”

Lần nói chuyện này không mấy vui vẻ.

Từ sau khi Lâm Ngư hỏi câu đó, sự phòng bị của Quý Trung Hàn tăng cao ngay lập tức, dù cho sau đó Lâm Ngư thử khai thông với y như thế nào, Quý Trung Hàn đều có vẻ mất tập trung.

Thực ra Quý Trung Hàn biết những bệnh nhân giống như y là phiền phức nhất.

Bác sĩ tâm lý cần phải tìm ra điểm mấu chốt của người bệnh mới có thể hốt thuốc đúng bệnh và chỉ dẫn người đó cách đối mặt với những thứ không thể đối mặt.

Mỗi bệnh nhân có vết thương, trong lòng đều có một bí mật không thể nói ra.

Quý Trung Hàn cũng có, bí mật này trước mắt y vẫn không thể nào nói cho Lâm Ngư.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lâm Ngư, Quý Trung Hàn đi đến tủ lạnh lấy bia ra, cố gắng chuốc say bản thân.

Nhưng mà với những thứ như rượu bia, càng muốn chuốc say thì sẽ càng tỉnh táo.

Cũng như một vài ký ức, càng cố quên thì sẽ càng rõ ràng.

Năm đó lúc Phong Thích và Văn Nguyên ở bên nhau là lúc hắn dính vào rắc rối nhiều nhất.

Văn Nguyên xinh đẹp nổi tiếng dễ dàng bị đám người quái gở quấy rối.

Phong Thích sẽ luôn phụ trách giải quyết những người này, cho nên mỗi khi hắn tới gặp Quý Trung Hàn, nhiều ít đều sẽ mang một vài vết thương.

Hôm đó cũng thế, y vừa ra khỏi phòng thi đã thấy Phong Thích ngồi trên xe mô tô, trong tay còn cầm một cái bánh ngọt nhỏ.

Quý Trung Hàn vui vẻ chạy đến chỗ Phong Thích, chờ đến gần rồi, nhìn thấy vết bầm trên khóe miệng Phong Thích, sắc mặt Quý Trung Hàn liền thay đổi.

Phong Thích cười với y, muốn sờ tóc y, hỏi y thi thế nào.

Quý Trung Hàn đưa tay phủi bỏ lòng bàn tay của Phong Thích, im lặng quay đầu đi.

Phong Thích đẩy xe đi bên cạnh y: “Cậu sao vậy? Dỗi cái gì?”

Quý Trung Hàn siết chặt quai đeo cặp, dừng lại nói: “Tớ đã từng bảo cậu đừng đánh nhau nữa chưa hả? Cậu bây giờ không chỉ đánh mà còn suốt ngày bị thương. Phong Thích! Cậu còn giống một học sinh sao?”

Phong Thích không giải thích quá nhiều, chỉ là đuổi theo Quý Trung Hàn, không để y tức giận.

Còn dùng bánh ngọt nhỏ để dỗ Quý Trung Hàn, đút cho y ăn.

Quý Trung Hàn vừa định mở miệng nói gì đó thì bị Phong Thích nhét một miếng bánh ngọt vào trong miệng.

Vị bơ thơm ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, là món bánh Quý Trung Hàn thích nhất. Quý Trung Hàn ngơ một lúc lâu, quên hết những lời muốn nói.

Phong Thích dùng ngón tay cái lau bơ trên khóe miệng y: “Ngon không?”

Quý Trung Hàn ngoan ngoãn gật đầu.

Vì tiệm này ngon nên lúc nào cũng rất đông người xếp hàng.

Không ai có thể giận dỗi một người vất vả mua bánh ngọt cho mình cả.

Quý Trung Hàn ăn bánh xong thì dẫn Phong Thích về nhà, đưa vào phòng của mình, trong phòng y có một hộp thuốc là đặc biệt chuẩn bị cho Phong Thích.

Trong nhà Phong Thích thường không ai, cho dù hắn bị thương cũng không có ai quan tâm.

Quý Trung Hàn từ một người sợ nhìn thấy máu trở thành một vị chuyên gia nhỏ có thể xử lý vết thương một cách thành thạo, thực sự không thể không kể đến công lao của Phong Thích.

Vết thương lần này của Phong Thích không chỉ là khóe miệng, mà lưng và bụng cũng có không ít máu bầm.

Quý Trung Hàn vừa xử lý, vừa nói: “Lần này lại đánh nhau với ai, là vì Văn Nguyên sao?”

Phong Thích cởi áo trong, duỗi hai tay ra sau, lộ bụng ra cho Quý Trung Hàn xoa dầu thuốc cho mình.

Quý Trung Hàn không nghe Phong Thích phủ nhận, đành khuyên nhủ: “Cứ đánh nhau miết thế không được đâu, nếu không thì méc thầy cô, hoặc là nói chuyện với cha mẹ Văn Nguyên đi.”

Phong Thích lắc đầu: “Không được.”

“Sao lại không được?” Quý Trung Hàn lại sắp tức giận.

Loại chuyện này bọn họ không nên tự xử lý, giao cho người lớn giải quyết thì tốt hơn.

Phong Thích chỉ nói: “Tôi phải bảo vệ cô ấy.”

Quý Trung Hàn nhớ tới Lâm Hiểu Nghiên nói Văn Nguyên là gia đình đơn thân: “Cậu sợ một mình mẹ của cô ấy không xử lý được chuyện này sao?”

Phong Thích kinh ngạc nói: “Cái gì?”

Quý Trung Hàn giải thích: “Lâm Hiểu Nghiên, chính là nữ sinh chơi thân với tớ mà tớ đã nói với cậu ấy, cậu ấy nói cho tớ.”

Phong Thích nằm xuống: “Văn Nguyên không có mẹ, cô ấy chỉ có cha, bạn học của cậu nhầm rồi.”

“Cha không phải là tốt hơn sao? Cha nào mà chẳng thương con gái của mình.” Quý Trung Hàn nói.

Phong Thích lại thở dài: “Chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”

Quý Trung Hàn hỏi lại, nhưng Phong Thích lại không chịu nói.

Phong Thích đổi chủ đề, nói ngày mai là cuối tuần, hắn muốn đi cắm trại, Quý Trung Hàn thuận miệng hỏi: “Văn Nguyên cũng đi sao?”

Theo lí giải của y, hiện tại Phong Thích và Văn Nguyên đã là người yêu, việc đi chơi như thế hẳn là mọi người đi cùng nhau.

Không ngờ Phong Thích lại liếc y một cái, nói: “Cậu muốn cho cậu ấy đi cũng được.”

Quý Trung Hàn khẩn trương nói: “Tớ không có, tớ chỉ là...”

Phong Thích vậy mà lại đứng dậy, không có ý muốn nghe y giải thích.

Tay Quý Trung Hàn đầy dầu thuốc: “Cậu đi đâu vậy? Còn chưa xử lý xong.”

“Không làm nữa, về đi ngủ!” Phong Thích không quay đầu lại nói.

Quý Trung Hàn cũng không chiều tính cáu tỉnh này của Phong Thích, sau khi rửa tay sạch sẽ, y xuống lầu nói với Mai Ngọc Linh, ngày mai có thể sẽ ra ngoài chơi, không về nhà.

Đối với việc đi chơi, chỉ cần biết rằng Quý Trung Hàn đi cùng Phong Thích, Mai Ngọc Linh sẽ không quá bận tâm.

Gần đây Quý Quảng Bình đi công tác rồi, trong nhà chỉ có Quý Trung Hàn và Mai Ngọc Linh.

Lúc ăn cơm, Quý Trung Hàn quan tâm nói: “Mẹ, mẹ ở nhà một mình không sao chứ?”

Mai Ngọc Linh trừng mắt nhìn y: “Ranh con lúc ra ngoài đừng lo lắng cho mẹ, mẹ không sao.”

Hôm sau, Mai Ngọc Linh giúp y sửa soạn xong những thứ cần thiết để cắm trại, đưa y ra khỏi nhà.

Vừa ra cửa, Quý Trung Hàn đã nhìn thấy Phong Thích biến mất cả đêm, nhiều thêm hai vành mắt đen sì, buồn thiu đứng ở cửa chờ y.

Chẳng biết vì sao, Quý Trung Hàn cũng cáu kỉnh, Phong Thích không vui, Quý Trung Hàn không dỗ mà chỉ coi như không thấy.

Đến nói, y phát hiện Văn Nguyên dẫn theo một cô bạn của cô đến.

Quý Trung Hàn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu một mình y ở cùng cặp tình nhân nhỏ thì y thật sự không biết phải làm sao mới ổn.

Lúc nướng, đồ ăn Quý Trung Hàn nướng xong, được ưu tiên chia cho hai cô gái ăn trước, dù sao cũng ưu tiên phái nữ.

Hôm nay Phong Thích nghiện thuốc lá hơi dữ, không bao lâu đã đi ra cách đó không xa hút thuốc, không giúp gì cả.

Văn Nguyên dường như phát giác ra bầu không khí sai sai, nói với Phong Thích: “Anh sao vậy chứ, còn không đến phụ.”

Phong Thích lười biếng nói: “Trung Hàn không phải làm rất tốt sao, để cho cậu ấy thể hiện nhiều hơn trước mặt mấy người đi.”

Sự quái gở này thực sự khiến Quý Trung Hàn khó chịu.

Nhưng y nhẫn nhịn không lên tiếng, bởi vì y biết ầm ĩ lúc này sẽ chỉ khiến cho Văn Nguyên và bạn của cô khóxử mà thôi.

Cả ngày, Phong Thích vẫn luôn rất kỳ lạ, không nói nhiều.

Thỉnh thoảng lúc Quý Trung Hàn muốn kể mấy chuyện thú vị của Phong Thích khi còn bé cho Văn Nguyên nghe, Phong Thích đều sẽ nói, không nhớ rõ, chưa từng có chuyện này, khá bất hợp tác.

Cho đến đêm lúc chia lều, Phong Thích đột nhiên nói phải dựng thêm một cái lều, hắn muốn ngủ một mình.

Lửa giận Quý Trung Hàn kiềm chế cả ngày rốt cục bùng phát, có điều y không lên tiếng, chỉ là sau khi phối hợp với Phong Thích dựng xong hai cái lều, nói mình đến quầy bán hàng gần đó mua ít nước uống.

Sau đó Quý Trung Hàn trực tiếp cầm điện thoại di động, đeo túi đi ra đường chính, bắt taxi đi về.

Trên đường về, trời bắt đầu mưa.

Tiếng sấm rền rĩ, thời tiết tệ như tâm trạng của Quý Trung Hàn vậy.

Lúc ở trên xe, y cho gửi tin nhắn Phong Thích, nói mình không ở đây qua đêm, để Phong Thích ngủ lều lớn một mình.

Sau khi gửi xong, Quý Trung Hàn liền tắt điện thoại di động, không muốn nghe điện thoại của Phong Thích, cũng không muốn xem đối phương gửi gì trên wechat cho mình.

Địa điểm cắm trại hơi xa nhà, lúc Quý Trung Hàn về đến nhà thì đã là một giờ rưỡi.

Y lo sẽ làm ồn Mai Ngọc Linh ngủ, sau khi vào cửa bước chân đều rất nhẹ. . Ngôn Tình Ngược

Nhưng lúc đi ngang qua phòng ăn lầu một, Quý Trung Hàn lại ngây người.

Bởi vì y nhìn thấy một cái váy ngủ rất ngắn rất gợi cảm trên bàn ăn.

Một loạt tiếng rên rỉ mơ hồ phát ra từ lầu hai, Quý Trung Hàn thầm nghĩ, chẳng lẽ Quý Quảng Bình về rồi?

Y biết cha mẹ tình cảm rất tốt, mà trực diện như thế vẫn khiến y rất lúng túng.

Quý Trung Hàn đi lên cầu thang, nhưng y càng nghe càng cảm thấy không đúng.

Bởi vì động tĩnh này... Là phát ra từ phòng của y.

Quý Trung Hàn đứng trên hành lang, nhìn thấy cửa phòng của mình khép hờ, lộ ra một góc giường.

Nhưng mà cửa sổ sát đất bên cạnh giường lại phản chiếu tất cả trên giường rất rõ ràng.

Trong phòng đốt cây nến, ánh nến lay động chiếu rõ thân ảnh dây dưa trên giường.

Người đàn ông kéo tóc người đàn bả, hỏi bà ta cảm giác ở trên giường của con trai thế nào.

Mai Ngọc Linh sắc mặt ửng hồng, lớn tiếng rên rỉ.

Y chưa bao thấy biểu cảm như thế của Mai Ngọc Linh, hành vi phóng đãng, cường điệu đến buồn nôn.

Quý Trung Hàn che miệng, y cảm giác mạch máu trên huyệt thái dương mình ầm ầm vang vọng, chỉ cần y mởmiệng là sẽ nôn ra ngay.

Lúc này một đạo sấm sét vạch sáng cả bầu trời, Quý Trung Hàn nhìn rõ mặt người đàn ông đang ở trên người mẹ mình.

Đường nét khuôn mặt kia cực kỳ giống Phong Thích.

Ông ta là Phong Hành Lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.