Dưới ánh mắt của mọi người, Phong Thích không hề nhúc nhích, hắn chỉ thẳng tắp mà nhìn Văn Nguyên, cho đến khi người chung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, trái tim Quý Trung Hàn bị treo lên đến nơi, Phong Thích mới nở nụ cười, duỗi tay nắm lấy tay Văn Nguyên.
Phong Thích thể hiện ra một bộ mặt người trưởng thành lão luyện, dù cho nụ cười này là sự giả tạo có thể thấy bằng mắt trần.
Hắn cũng khách sáo nói: “Tôi vẫn luôn rất thích phim của cô, không ngờ rằng chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.”
Quý Trung Hàn chợt phát hiện, góc nghiêng khi cười của Phong Thích, vậy mà có mấy phần giống với Văn Nguyên.
Có lẽ là nét cười của bọn họ đều hình thức, khuôn mẫu, không hề chân thành.
Văn Nguyên rút tay về trước, cô ta quay đầu quét mắt một vòng xung quanh, Quý Trung Hàn lùi vào trong góc, thành công để cho đám người chắn mình lại.
Phong Thích bỗng nhiên giơ tay làm ra tư thế mời: “Cô còn chưa xem qua địa điểm ghi hình nhỉ, tôi dẫn cô đi tham quan nhé.”
Văn Nguyên nghe xong, gật đầu đồng ý.
Hai người vừa đi, dẫn đi hàng loạt nhiếp ảnh gia và người mẫu.
Phòng thí sinh thoáng cái vắng vẻ hẳn, chỉ còn lác đác vài người mẫu và nhân viên.
Quý Trung Hàn đứng ở trong góc, nghe thấy hai nữ sinh cách đó không xa đang tán gẫu, bọn họ toàn nói tin tức bát quái, nói rằng thái độ của Phong Thích khi gặp Văn Nguyên, quả nhiên là người yêu cũ gặp lại, Phong Thích niềm nở như thế, sợ rằng có khi nào muốn nối lại tình xưa không đây.
Một người khác nói: “Tôi từng thấy tin rò rỉ, Phong Thích và Văn Nguyên hẹn hò hồi cấp ba, còn là CP vườn trường cơ đấy.”
“Trai tài gái sắc, một người mẫu nổi tiếng một đại minh tinh, thực sự rất thích hợp để ở bên nhau.”
Hai nhân viên vừa dọn dẹp, vừa ra khỏi phòng thí sinh.
Quý Trung Hàn rũ mắt xuống, nhớ đến giấc mơ đêm qua. Nếu như Phong Thích không thích Văn Nguyên, vậy tại sao khi đó phải ở bên cô ta?
Văn Nguyên thật sự là người bị hại sao?
Năm đó lúc y yêu cầu đối phương giải thích với Phong Thích việc đi ra từ khách sạn đều là hiểu lầm, tại sao Văn Nguyên không đồng ý?
Chẳng lẽ là bởi vì Văn Nguyên đã sớm phát hiện người Phong Thích thích là y, cho nên vô cùng ghét y và Phong Thích, mong muốn nhìn thấy hai bọn họ hiểu lầm nhau?
Quý Trung Hàn xoa mi tâm, chỉ cảm thấy sự tình y vốn tưởng rất rõ ràng năm đó, lại bị phủ một tầng sương mù dày đặc.
Nếu thật là như thế, vậy thì cũng không trách Văn Nguyên.
Văn Nguyên, một cô gái phát hiện người yêu không thật lòng với mình, thậm chí còn đang đùa giỡn mình, chán ghét trả thù đều là hợp tình hợp lý.
Huống hồ giữa y và Phong Thích, không phải chỉ vì hiểu lầm này mà chấm dứt.
Chỉ có thể nói sự tồn tại của Văn Nguyên, chỉ là một khâu trong đó, dù có cô ta hay không, kết cục của y và Phong Thích sớm đã định trước ngay tại cái đêm mà y phát hiện ra chuyện của Phong Hành Lộ và Mai Ngọc Linh.
Sau khi kết thúc ghi chụp trong cùng ngày đó, Quý Trung Hàn trở về phòng, có người gõ cửa phòng y.
Quý Trung Hàn vừa mở ra, đã phát hiện một nam sinh lạ mặt đứng ở ngoài, trên tay cầm một chiếc hộp màu trắng, lễ phép nói với y: “Xin chào thầy Quý, tôi là trợ lý của cô Văn, về sau, anh sẽ chịu trách nhiệm quay chụp cho cô Văn, cho nên cô ấy bảo tôi lại qua đây tặng chút quà nhỏ.”
Minh tinh tặng những món quà nhỏ cho nhân viên hợp tác đều là chuyện thường xảy ra.
Thông thường đều do người đại diện sắp xếp, chủ yếu muốn để lại cho nhân viên một ấn tượng tốt.
Quà tặng nhỏ thường không đắt, chủ yếu là tấm lòng.
Có điều Quý Trung Hàn tin chắc món quà này của Văn Nguyên sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
Cũng như tại sao Văn Nguyên chọn y để chụp cả quá trình, thật khiến người ta khó hiểu như nhau.
Quý Trung Hàn vốn không muốn nhận món quà này, nhưng nam sinh trông cứ như nếu y không nhận thì sẽ không đi, khiến Quý Trung Hàn lo lắng tình cảnh này sẽ bị Phong Thích bắt gặp.
Vì vậy chỉ có thể nhanh chóng nhận quà, để tiễn gã trợ lý khó chơi này đi.
Đóng cửa lại, Quý Trung Hàn mở hộp ra, bên trong là nguyên hộp hoa hồng trắng. Trên hoa hồng có một cái card, dùng kiểu chữ xinh đẹp viết: Đã lâu không gặp, mong mỏi chuyện trò.
Ở dưới là địa điểm và thời gian gặp mặt, một nhà hàng không xa địa điểm ghi hình, tính bảo mật rất tốt.
Quý Trung Hàn xé tấm card, gọi điện thoại cho Hứa Vi, bảo cô đến lấy cái hộp đi.
Hứa Vi nhìn thấy hộp hoa hồng trắng: “Phong Thích tặng cậu à?”
“Làm sao có thể!” Quý Trung Hàn không chút nghĩ ngợi mà phản bác.
Chưa kể đến bây giờ Phong Thích vẫn còn thành kiến sâu nặng với y, nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua thôi, Quý Trung Hà biết ngay Phong Thích đã bị y tổn thương sâu sắc đến nhường nào.
Hứa Vi bĩu môi: “Một người đàn ông như cậu mà số lần nhận được hoa còn nhiều hơn tôi, tổn thương thiệt luôn ó, sao hổng có ai tặng hoa cho tôi hết vậy nò?”
Quý Trung Hàn không để ý mà trả lời: “Nhưng mà có người xếp hàng mua đồ ăn cho cậu còn gì.”
Hứa Vi như bị chọt trúng chân đau, mặt đỏ tới mang tai mà trừng Quý Trung Hàn, vậy mà không nói được lời nào phản bác.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Quý Trung Hàn thở dài nói: “Hứa Vi, Cảnh Hà quả thực rất có mị lực, tôi chỉ lo cậu bị tổn thương thôi.”
Đặc biệt là người như Cảnh Hà, từng có lịch sử đen, hiện tại vì sao gã lại theo đuổi Hứa Vi, bởi vì năm đó thật sự động lòng với Hứa Vi ư?
Nhưng một người có thể theo đuổi con gái người ta vì cá cược, thì dù nhìn thế nào cũng không đáng tin cho lắm.
Quý Trung Hàn không muốn nói nhiều về chuyện tình cảm của người khác, trừ phi Hứa Vi thật sự cần tham khảo ý kiến của y.
Chỉ có điều về chuyện tình cảm, đa phần Hứa Vi đều phun tào với Lâm Hiểu Nghiên, hiếm khi tìm đến y.
Cho nên cuộc trò chuyện ngắn ngủi qua đi, Hứa Vi lại trở về chuyện công việc.
“Chuyện này Văn Nguyên làm quá rồi, cho dù lúc đó cô ấy với cậu quan hệ ra sao, cũng không nên hẹn gặp riêng mình cậu. Tôi sẽ đi từ chối cô ấy, cậu đừng ra mặt.”
“Lúc quay chụp, tôi cũng sẽ đi theo cậu xuyên suốt quá trình, yên tâm đi, có tôi ở đây, không cần sợ Văn Nguyên ăn cậu.”
Quý Trung Hàn lúng túng nói: “Tôi là đàn ông, sao phải sợ chuyện như thế chứ?”
Hứa Vi lườm một cái: “Cũng phải, một đại mỹ nhân như Văn Nguyên muốn đàn ông thế nào mà không có. Cho nên cậu yên tâm đi nhớ, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Quý Trung Hàn càng quẫn bách hơn, bị Hứa Vi nói như vậy, khiến cho sự lo lắng của y trở nên rất dư thừa. Có lẽ Văn Nguyên không có ý đó, chỉ là y tự mình đa tình mà thôi.
Chẳng bao lâu, Quý Trung Hàn đã biết mình không có tự mình đa tình.
Văn Nguyên xuất hiện ở cửa phòng y, mùi nước hoa nhàn nhạt, quần jean áo ngắn tay đơn giản, trên tay cầm theo một hộp đồ ăn nhẹ, cứ như đến thăm hỏi hàng xóm, nghiêng đầu cười với y.
Vốn dĩ Quý Trung Hàn đã móc thẻ phòng ra liền nhét lại, Văn Nguyên nhạy bén thấy được, nhíu mày nói: “Cậu có chắc là muốn nói chuyện với tôi ở hành lang không?”
Quý Trung Hàn còn chưa lên tiếng, Văn Nguyên lại nói: “Nhưng mà đối diện là bạn trai cũ của tôi đó nha, bị anh ta nhìn thấy không ổn lắm đâu.”
“Nếu cô đã biết Phong Thích ở đối diện, tại sao còn muốn tới tìm tôi?” Quý Trung Hàn nói.
Văn Nguyên lắc lắc túi đồ ăn nhẹ trong tay: “Cậu không nhận quà, cũng không muốn gặp tôi, tôi chỉ có thể tự mình tìm đến đây thôi.”
Quý Trung Hàn cau mày lùi về sau, kéo ra một khoảng cách hợp lý với Văn Nguyên: “Nếu như là chuyện công việc, tôi đề nghị cô bàn luận với người đại diện của tôi, nếu như là việc riêng, tôi cảm thấy chúng ta không có việc riêng nào để nói.”
Văn Nguyên tủi thân mím môi, dáng vẻ này của cô ta lại khiến Quý Trung Hàn nhớ đến Phong Thích.
Chỉ là chuyện trong nháy mắt, Quý Trung Hàn đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn lại Văn Nguyên, lại cảm thấy không giống chút nào.
Văn Nguyên thở dài nói: “Cậu không cần đề phòng tôi thế, nói cho cùng tôi và cậu cũng từng có giao tình một thời gian, hơn nữa năm đó cậu cũng cứu tôi mà.”
Bởi vì Văn Nguyên chủ động nhắc tới, Quý Trung Hàn không khỏi nghĩ đến chuyện năm đó.
Y cứu Văn Nguyên, hoàn toàn là vì bất ngờ.
Vào phát sinh tai nạn, Văn Nguyên hẹn y ra ngoài, nói là có chuyện liên quan đến Phong Thích cần hỏi y.
Khi đó quan hệ giữa Quý Trung Hàn và Phong Thích đã rơi vào băng điểm, hai người không để ý tới đối phương, Quý Trung Hàn vừa muốn từ chối Văn Nguyên, Văn Nguyên lại trực tiếp nói ra địa điểm và thời gian, sau đó cúp điện thoại.
Địa điểm là một quán bar, Quý Trung Hàn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nếu như Văn Nguyên không có bạn đi cùng, với ngoại hình của cô ta một mình ở quán bar quả thực không an toàn.
Hắn sợ Văn Nguyên có chuyện, thế là bèn đến đó.
Sau khi đến nơi, Văn Nguyên đang ngồi ở quầy bar, một người đàn ông đến bắt chuyện với cô ta, Văn Nguyên phiền chán từ chối, lại bị đối phương nắm tay.
Quý Trung Hàn bước nhanh về phía trước, bắt được tay của gã đàn ông kia: “Anh muốn làm gì?!”
Gã đàn ông khinh bỉ mà liếc nhìn Quý Trung Hàn, vừa định nói chuyện, Văn Nguyên đã khoác lấy cánh tay y: “Đây là bạn trai tôi, đã nói với anh là tôi có bạn trai rồi mà.”
Lúc này gã đàn ông mới bực tức bỏ đi.
Người vừa đi, Quý Trung Hàn liền rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Văn Nguyên: “Một mình cậu đến chỗ này quá nguy hiểm.”
Văn Nguyên cười gượng, nói với y: “Tôi với Phong Thích chia tay rồi.”
Quý Trung Hàn sững sờ, Văn Nguyên xoay người cầm ly rượu lên, uống cạn sạch trong một hơi: “Cho nên tôi muốn hỏi cậu, anh ấy có từng nói với cậu tại sao lại muốn chia tay tôi không?”
“Tôi... không biết.” Quý Trung Hàn ngồi xuống, Văn Nguyên rót cho y, Quý Trung Hàn không uống, y phải giữ tỉnh táo, còn phải đưa Văn Nguyên về nhà an toàn.
Văn Nguyên không tin: “Không phải cậu là anh em tốt nhất của anh ấy sao, nếu cậu cũng không biết thì còn ai biết đây.”
Quý Trung Hàn im lặng không nói, y không biết nên nói gì.
Lúc này Văn Nguyên bỗng nhiên hất đổ ly rượu trên tay, sắc mặt trở nên cực kì không tốt mà nói với Quý Trung Hàn: “Đi thôi.”
Nói xong, Văn Nguyên từ trên ghế cao xuống, vừa đứng xuống chân liền mềm nhũn, suýt ngã.
Quý Trung Hàn vội đỡ cô ta, liếc nhìn ly rượu cô ta đã uống: “Cậu uống bao nhiêu rồi vậy?”
Văn Nguyên lắc đầu nói: “Đưa tôi về khách sạn trước đã.”
Quý Trung Hàn không thể làm gì khác hơn ngoài dìu cô ta về, nhưng chẳng bao lâu, trong thang máy khách sạn, y đã phát hiện Văn Nguyên không bình thường.
Cả người Văn Nguyên đỏ bừng, hô hấp rất gấp gáp, đứng cũng không vững, chỉ có dựa toàn bộ sức nặng lên người Quý Trung Hàn.
Trong lòng Quý Trung Hàn căng thẳng: “Rốt cuộc là cậu bị sao vậy?”
Văn Nguyên cắn răng nói: “Lúc nãy tên khốn kia bỏ thuốc vào rượu của tôi.”
Quý Trung Hàn kinh ngạc nói: “Vậy thì cậu phải bệnh viện, cậu...”
Văn Nguyên gắt gao ngắt lời y: “Không thể đến bệnh viện, cậu muốn người nhà tôi biết tôi bị người khác bỏ thuốc ở quán bar sao?!”
Lời này khiến Quý Trung Hàn không biết nên nói gì, y chỉ có thể khuyên nhủ: “Cũng đâu biết hắn ta cho cậu ăn cái gì, tốt hơn hết là nên đến bệnh viện...”
Quý Trung Hàn vừa dứt lời, Văn Nguyên đột nhiên đẩy y ra, loạng choạng mà đi về phía phòng của mình, sau khi quẹt mở cửa phòng, liền trốn vào trong phòng tắm, khoá trái cửa phòng tắm lại.
Quý Trung Hàn không gõ cửa, y chỉ nghe được tiếng nước xối, rất lâu chưa dừng lại.
Văn Nguyên không ra ngoài, y cũng không thể rời đi, sự tình cứ giằng co như thế.
Không biết đã qua bao lâu, Quý Trung Hàn định đập cửa, Văn Nguyên sắc mặt tái nhợt mới từ trong phòng tắm đi ra.
Quần áo cô ta ẩm ướt, nhưng trông trạng thái ổn hơn trước, không giống dáng vẻ đi cũng không vững nữa.
Nhìn thấy Quý Trung Hàn trong phòng, Văn Nguyên hơi kinh ngạc nói: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Quý Trung Hàn đứng lên: “Cậu thấy sao rồi? Nếu như vẫn thấy không thoải mái, thì cậu phải đi bệnh viện đó.”
Lúc nói chuyện, trông y nghiêm túc, sự lo lắng trong mắt cũng không giống giả vờ.
Văn Nguyên không lên tiếng, Quý Trung Hàn cởi áo khoác trên người ra, đưa cho cô ta: “Cậu mặc vào đi, quần áo ướt rồi.”
Văn Nguyên cầm lấy áo khoác, muốn nói rồi lại thôi mà nhìn y, Quý Trung Hàn nói: “Có phải cậu lo đến bệnh viện thì bác sĩ sẽ thông báo sẽ người nhà cậu không?”
Quý Trung Hàn biết tuổi của Văn Nguyên nhỏ hơn y và Phong Thích, vẫn là vị thành niên, bởi vì lí do này mà vào bệnh viện, nhất định phải thông báo cho người nhà.
Y hiểu được suy nghĩ của Văn Nguyên, cho nên vẫn luôn không khuyên đối phương đến bệnh viện.
“Tôi có quen một chú mở bệnh viện tư nhân, tôi có thể nhà chú ấy kiểm tra giúp cậu mà không cần báo người nhà cậu biết.”
Văn Nguyên nắm áo khoác trong tay: “Tại sao phải giúp tôi? Chỉ vì Phong Thích là bạn trai cũ của tôi ư?”
Quý Trung Hàn bất đắc dĩ nói: “Bất kể thân phận của cậu là gì, trước hết cậu là bạn của tôi, sau đó cậu là nữ sinh, cậu gặp tai nạn ngay trước mặt tôi, sao tôi có thể bỏ mặc cậu được chứ.”
Văn Nguyên yếu ớt nở nụ cười: “Tôi biết rồi.”
Quý Trung Hàn khuyên cô ta: “Vậy thì đến bệnh viện nhé?”
Văn Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.
Quý Trung Hàn hỏi: “Vẫn đi được chứ?”
Văn Nguyên hình như muốn tiếp tục gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: “Cậu dìu tôi đi.”
Quý Trung Hàn ôm vai Văn Nguyên, dùng một tư thế cho cô ta chống đỡ sức lực, dẫn người ra khỏi khách sạn.
Cho tới hôm nay, Quý Trung Hàn vẫn nghĩ không ra, tại sao hôm đó Phong Thích lại xuất hiện trong khách sạn.
Giống như hiện tại y và Văn Nguyên đúng trên cùng một cái hành lang, cửa thang máy cuối hành lang 'đinh' mở ra, vừa khéo Phong Thích bước ra từ bên trong.
Phong Thích càng đi càng gần, sắc mặt cũng theo đó mà càng ngày càng trầm xuống.
Quý Trung Hàn tiến lên, vừa định nói, vai đã bị Phong Thích đẩy mạnh.
Y ngây người, chỉ nghe Phong Thích nói với Văn Nguyên: “Cô tới đây làm gì?”
Văn Nguyên dùng giọng điệu thản nhiên: “Tìm Trung Hàn ôn chuyện cũ đó.”
Giọng của Phong Thích lạnh lẽo vô cùng: “Giữa các người có chuyện cũ gì để ôn? Cậu ta đã ở bên người khác rồi, cô không có cơ hội đâu.”
Vẻ ung dung trên mặt Văn Nguyên biến mất, cô ta nhìn Phong Thích hồi lâu, đứng thẳng người nói: “Sao anh biết tôi không có cơ hội?”
Da đầu Quý Trung Hàn tê rần, còn Phong Thích đang nói hươu nói vượn cái gì vậy, y ở bên người khác từ bao giờ thế?
Phong Thích đến gần Văn Nguyên: “Sao đây? Cô cũng có hứng thú làm người thứ ba à?”
Văn Nguyên hoàn toàn không sợ Phong Thích: “Nếu theo đuổi, đương nhiên là phải công bằng cạnh tranh. Nhưng muốn thi đấu, dù sao cũng phải tuân thủ quy tắc chứ, đến cả tư cách nhập cuộc anh cũng chẳng có, thì dựa vào cái gì mà bảo tôi không được giành?”
Cô ta hơi nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Phong Thích: “Tôi nói có đúng không nào, người đã bị mất quyền thi đấu từ lâu?”