Nhiều năm qua đi, gặp lại nhau. Quý Trung Hàn đã nghĩ sự chán ghét của Phong Thích sẽ có lực sát thương lớn như thế nào, không ngờ khi thật sự nghe được điều đó, tim y như bị ngàn kim đâm vào, đau nhói.
Phong Thích nhìn y chằm chằm, nhìn sắc mặt y vì lời nói của mình mà tái nhợt đi, nụ cười ôn nhu trên môi nhạt đi, lạnh lùng nói: “Sao vậy, lại muốn ra vẻ đáng thương sao?”
Quý Trung Hàn vội rũ mắt, đẩy bàn tay đang chạm vào mình của Phong Thích ra, vội vã lui lại.
Đến khi hoàn toàn rời khỏi khí tức bao vây của Phong Thích, y mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Phong Thích thấy y né tránh, cười lạnh một tiếng, ngữ điệu ám muội lại nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại trốn tôi nữa rồi? Những chuyện thân mật hơn, chúng ta không phải cũng đã làm rồi sao?”
Gáy Quý Trung Hàn toát mồ hôi, dần ngứa ran.
“Phong Thích, chuyện năm đó đã qua lâu rồi...”
Phong Thích biến sắc: “Quý Trung Hàn, cậu nhớ kỹ cho tôi, từ lúc cậu gạt tôi, những chuyện này đã vĩnh viễn không bỏ qua được. Đây đều là các người nợ tôi!”
Cảm giác đau đớn do quá lo lắng chợt nảy lên huyệt thái dương, y thật sự không còn tâm trí để tranh luận chuyện năm đó cùng Phong Thích nữa rồi.
Huống hồ đúng như Phong Thích nói, y đã lừa gạt hắn, dù có hiểu lầm một vài chuyện nhưng cũng không thể phủ nhận y đã làm tổn thương Phong Thích.
Mà Phong Thích cũng đã quyết liệt đáp trả lại y, cho nên di chứng vẫn còn đến tận bây giờ.
Đúng sai giữa họ như một mớ hỗn độn, không cách nào phân rõ nữa.
Mặt Quý Trung Hàn tái nhợt, như cầu xin thương xót: “Dù sao sau này cũng không gặp lại, cậu không thể bỏ qua cho tôi sao?”
Phong Thích vốn định thừa thắng xông lên, còn chưa kịp nói đã phát hiện Quý Trung Hàn có gì đó không ổn: “Cổ cậu làm sao vậy?”
Quý Trung Hàn biết rõ cổ tình trạng cổ của y, có lẽ đã nổi một mảng đỏ hồng lớn, mỗi lần y căng thẳng sẽ bị như vậy, cũng không phải việc gì to tát.
Phong Thích lại hỏi tới: “Vừa rồi bánh ngọt có đậu phộng, cậu ăn rồi?!”
Bánh ngọt? Quý Trung Hàn nhớ tổng biên tập có đãi trà chiều, đúng là có bánh ngọt.
Nhưng mà y không ăn cái nào cả, vì không thấy ngon miệng, cũng chẳng có tâm tình để ăn.
Y không phủ nhận ngay, lại gây ra hiểu lầm. Phong Thích nắm cổ tay y, kéo y ra ngoài: “Con mẹ nó, cậu không biết cái gì nên ăn cái gì không nên ăn sao? Có đem thuốc dị ứng theo không? Bên cạnh cậu có phụ nữ hay không vậy?!”
Rõ ràng mới vừa rồi còn là bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống y, hiện tại lại giống như rất quan tâm y.
Phong Thích có biết bây giờ hắn mâu thuẫn và nực cười đến mức nào không?
Quý Trung Hàn hất tay Phong Thích ra, Phong Thích quay lại liếc nhìn y, trầm mặt nói: “Đừng đùa giỡn với sức khoẻ của mình nữa.”
Ai lại lấy sức khoẻ ra đùa giỡn cơ chứ, Quý Trung Hàn tiếc mệnh không hết nữa là.
“Tôi không có ăn bánh.” Quý Trung Hàn phủ nhận.
Y biết Phong Thích vì sao lại căng thẳng như vậy, y đã từng dị ứng toàn thân vì ăn bánh quy Phong Thích làm, phải đưa đến bệnh viện cấp cứu khẩn cấp.
Quý Trung Hàn vẫn luôn nhớ khi y nằm trên giường bệnh, Phong Thích đã khóc sưng cả mặt, vô cùng lo lắng đến thăm y.
Phong Thích khi đó, đáng yêu đến không ngờ.
Chiều cao rõ ràng đã tăng vọt khi lên cấp ba vậy mà lúc xúc động, hắn vẫn không khỏi đỏ cả vành mắt.
Bao lần bị ép đến mù quáng, đều là vì Quý Trung Hàn.
Ngày thường Quý Trung Hàn cùng Phong Thích cãi nhau, mí mắt Phong Thích đỏ lên còn nhanh hơn lửa giận của y.
Lúc ấy Phong Thích thường là một bên đỏ mắt, một bên nghiến răng nghiến lợi nói với Quý Trung Hàn: “Cậu đừng ỷ tôi quan tâm cậu, chỉ biết chọc tức tôi mãi thế!”
Quý Trung Hàn khi ấy rất am hiểu chiến tranh lạnh, nhưng nó chỉ có tác dụng với người quan tâm mình.
Sau lần y nhập viện, Phong Thích luôn nhớ tất cả chất gây dị ứng của y, hằng ngày đều kiểm tra mấy yếu tố dị ứng còn cẩn thận hơn cả y.
Chăm sóc y từng là bản năng của Phong Thích.
Mà giờ phút này, Quý Trung Hàn biết rõ sự căng thẳng của Phong Thích, cùng lắm chỉ là bản năng trỗi dậy, không thể xem là thật.
Quý Trung Hàn lấy tay lau nhẹ mồ hôi trên cổ: “Tôi không ăn đồ ăn bên ngoài, Còn nữa, Hứa Vi không phải người phụ nữ của tôi, cậu ấy là quản lí của tôi, cũng là bạn thân nhất của tôi, hi vọng cậu tôn trọng cô ấy chút, đừng hở chút là phụ nữ của cậu gì nữa.”
Vừa nói xong, Quý Trung Hàn liền thấy mình quá phí lời.
Phong Thích cũng đâu định tôn trọng y, làm sao lại tôn trọng những người y quan tâm chứ.
Đúng như dự đoán, vẻ sốt ruột trên mặt Phong Thích dịu đi, hắn lại giễu cợt: “Bạn thân? Tôi lúc đó chẳng phải cũng vậy sao?”
Quý Trung Hàn theo bản năng mà cảnh giác, y cảm thấy chỉ cần Phong Thích nhắc đến quá khứ thì sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Điện thoại trong túi rung lên, Quý Trung Hàn lấy ra vừa nhìn, là Hứa Vi gọi.
Thị lực Phong Thích rất tốt, nhìn lướt qua lền thấy rõ: “Nghe đi, bạn thân cậu gọi đến kìa.”
Không biết làm sao, Phong Thích lại nhấn mạnh mấy chữ bạn thân kia.
Nếu thanh âm có thực thể, vậy mấy chữ này chắc đã bị dấu răng của Phong Thích mài đến nát tan mất.
Quý Trung Hàn không lộ chút biểu cảm mà nghe máy, giọng y khác hoàn toàn lúc nói chuyện với Phong Thích, lúc này giọng y rõ ràng nhu hoà hơn rất nhiều: “Tôi hút thuốc ở vườn hoa thôi, chút nữa sẽ về ngay.”
“Ừm, tôi biết rồi, tôi đi xe Tiểu Triệu về.”
“Yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không đi uống rượu nữa.”
Nói mãi, Quý Trung Hàn cảm giác ánh mắt Phong Thích nhìn y ngày càng sâu, ngày càng nặng nề, y không nhịn được nghiêng người bước sang mấy bước, không muốn tiếp tục trước mặt hắn nghe điện thoại.
Ngặt nỗi lúc Hứa Vi căn dặn, đều sẽ nói rất lâu, nói đủ thứ chuyện, chỉ sợ không chú ý một chút, Quý Trung Hàn sẽ bỏ bê thân thể mình.
Mấy năm đầu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Quý Trung Hàn rất hỗn loạn, ba bữa đều ăn không đúng giờ, Hứa Vi phải gọi điện nhắc nhở hết lần này đến lần khác.
Thực tế, tính cách Hứa Vi mạnh mẽ quá mức, nếu đổi lại là người khác sẽ cảm thấy rất áp lực.
Nhưng đối với người đã quen bị quản giáo như Quý Trung Hàn, y rất vui lòng mà nghe theo.
Có người nhìn y, y sẽ ngoan ngoãn sửa sai, không ai quan tâm y, y sẽ dần dần khôi phục thói quen xấu trước kia – không coi trọng sức khoẻ của mình.
Y muốn nhanh chóng nói cho xong, dù là ai đi nữa nếu cứ bị Phong Thích nhìn chằm chằm như vậy, cũng không thể nào thoải mái mà nói tiếp được.
Hứa Vi muốn gấp rút chuẩn bị cảnh quay chụp tiếp theo, trong tay cô không phải chỉ có mỗi nhiếp ảnh gia là Quý Trung Hàn, nhưng Quý Trung Hàn là nguời khiến cô lo lắng cùng yêu quý nhất.
Cô cảm thấy giọng Quý Trung Hàn có chút khó chịu, lập tức nhận ra không đúng: “Sao cậu cứ ấp úng vậy, có ai bên cạnh sao?”
Ngay sau đó, Hứa Vi liền biết được bên cạnh Quý Trung Hàn là ai.
Cô nghe thấy Quý Trung Hàn kinh ngạc thốt lên, thanh âm mang theo một chút đau đớn.
Chưa kịp lo lắng hỏi xem có chuyện gì, cô đã nghe thấy giọng của Rio bên phía Quý Trung Hàn.
Giọng nói của người đàn ông bị nhiễu bởi dòng điện từ, nhưng lại rất rõ ràng.
Những lời tiếp theo như tia sấm đánh ngay trước mặt Hứa Vi.
“Cậu nói cô ta là bạn thân chứ không phải là người phụ nữ của cậu sao?”
“Quý Trung Hàn, cậu không phải thích nhất là cùng bạn thân của mình lên giường sao?”
“Nhưng nếu để cô ta nhìn thấy dáng vẻ cậu lúc ở trên giường của tôi, có lẽ sẽ không còn hứng thú với cậu nữa đâu.”
Giọng nói đến gần hơn, Rio kề sát micro, cười nói với cô: “Cô nghĩ sao, cô Hứa.”