“Hey ya! Tiểu thư, tất cả đồ của cô hẳn là đều ở đây cả chứ? Tôi có quên chưa chuyển gì xuống không? Cô có muốn lên xe kiểm tra lại một chút hay không?”
“Không cần, chỉ có bốn rương hành lý này mà thôi. Cám ơn anh, đây là tiền cho anh.”
“Thu cô năm trăm đồng, tôi trả lại một trăm tư cho cô.”
“Không cần thối lại, cám ơn anh giúp tôi chuyển hành lý.”
“Vậy tôi đây xin nhận, có điều đây là lần đầu tiên tôi chở khách chuyển nhà mang theo một đống hành lý như vậy.” Lái xe Tắc xi nhếch miệng nói, sau đó gãi đầu đi trở lại đóng cửa xe phía sau, lập tức lái xe hất bụi mà đi.
Đứng ở trước cửa lớn của nhà trọ 8 tầng, Âu Dương Liên cúi đầu nhìn đống hành lý đang xếp thành một chồng nhỏ trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lên căn nhà lớn hoa viên hiện đại cao tám tầng đứng sừng sững trước mặt cô một lúc lâu, cô hít một hơi thật sâu.
Từ nay về sau, nơi này chính là nhà mới của cô.
Nhà trọ tám tầng này tương đối nổi danh trong phạm vi mười km, ngoại trừ nơi này tụ tập một đống soái ca mỹ nữ vô cùng ưu tú, nổi tiếng nhất chính là bát lâu truyền thuyết ở đây.
Bởi vì nơi làm việc của cô không xa chỗ này, cho nên đối với khu nhà trọ này sớm đã biết đến, nhưng càng có nhiều sự tích kinh người ngày hôm đó chính miệng bà chủ nhà trọ kể cho cô.
Nghe nói phàm là nữ sinh có thể ở lại bát lâu, đều có thể gả cho một lão công tốt nhất trong vạn người, sau đó mỗi người đều trải qua cuộc sống hạnh phúc mà mọi người ca ngợi.
Nghe nói khu nhà trọ tám tầng này có danh hiệu là nhà trọ hạnh phúc, làm rất nhiều nữ tử chưa kết hôn tha thiết ước mơ, cho dù phải đấu nhau đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn vào ở. Có điều giống như tự thân khu nhà trọ này có ý thức riêng, chỉ nguyện tiếp thu người hữu duyên, nghe nói ngay cả chủ cho thuê nhà đều không có biện pháp đối với nó.
Bà chủ nhà nơi này thái độ vô cùng hiền lành, vẻ mặt tươi cười như nữ phật Di Lặc, bà tươi cười chân thành kể chuyện sau so với truyện trước đối với truyền thuyết càng khoa trương hơn, làm cho người ta không nhịn được muốn cười, nhưng cô lại như muốn khóc.
Cô cũng mong muốn hạnh phúc, cũng muốn sẽ có người có thể thương tiếc cô, sống cuộc sống vô tư lự, được người người thán phục, nhưng là vì sao ngay cả điều giản đơn nhất cô cũng không thể chiếm được?
Cô cũng không phải một người chỉ biết chỉ mộng tưởng hão huyền, mỗi ngày chờ đợi vương tử cưỡi ngựa trắng tới đón cửa đón cô. Ngược lại, cô là một người con gái thực tế, lý tính đến ngay cả chính mình có đôi khi cũng cảm thấy chịu không nổi.
Từ nhỏ sinh trưởng ở một cái gia đình có truyền thống trong nam khinh nữ, cô rất sớm đi học cách tự lập tự cường, cũng không mơ ước vận may có thể rơi xuống trên người chính mình, bởi vì ngay cả tình thân cũng phải vắt hết óc lấy lòng mới có thể khiến cho cha mẹ bất công của cô quan tâm, yêu thương được một chút, cô thật không biết trên thế gian này có cái gì có thể để cho cô không làm mà hưởng.
Cho nên, sau khi ra xã hội, cô lấy sự cố gắng làm việc gấp bội mới đổi được sự thừa nhận của thủ trưởng.
Sau khi kết giao bạn trai, cô đã hiến dâng bản thân cùng với phó thác toàn bộ tài sản để đổi lấy tình yêu.
Nhưng kết quả thì sao?
Thủ trưởng luôn luôn mở miệng nói thừa nhận năng lực công tác của cô, đề bạt một người vừa mới tiến vào công ty không đến một năm, hiểu biết ít hơn làm chủ quản của cô đơn giản là đối phương bằng cấp so với cô cao hơn.
Luôn luôn mở miệng nói yêu cô, bạn trai kết giao hơn ba năm vốn lấy thái độ nghiêm túc nói với cô, chờ sau khi số tiền đầu tư của họ tích góp được năm trăm vạn sẽ kết hôn, lại đột nhiên nói muốn chia tay, còn lấy lý do đầu tư thất bại rồi thôn tính luôn không trả tài sản nhiều năm vất vả gom góp của cô, mà lý do chia tay dĩ nhiên là hai người bọn họ cá tính không hợp!
Thực buồn cười có phải hay không? Nhưng mà dù một chút cô cũng cười không nổi.
Tuy rằng cười không nổi, nhưng cô cũng không khóc.
Khi đối mặt với những ánh mắt đồng tình của đồng nghiệp, cô không khóc.
Khi đối mặt với bạn trai kết giao ba năm nói muốn chia tay, cô không khóc.
Khi đối mặt với số vốn bản thân vất vả mười năm ngay cả một cắc cũng không lấy lại được, cô cũng không khóc.
Thật ra cô rất bội phục sự kiên cường của chính mình, nhưng không biết tại sao, trong lúc đối mặt với bà chủ nhà hòa nhã, ân cần, diệu ngữ như châu (lời nói dí dỏm), kể từng li từng tí chuyện bát lâu thì cô đột nhiên không khống chế được mà bùng nổ, sau đó khóc đến bản thân cũng bất lực.
Có lẽ ngay lúc đó cô khóc thật sự đáng thương, rất khiến cho người ta đau lòng chăng, cho nên bà chủ nhà liền kéo cô lên lầu tám, sau đó chỉ cho cô đồ gia dụng, đồ điện đầy đủ mọi thứ ở trong nhà trọ tám tầng, quyết định cho cô thuê lầu tám.
“Một tháng chỉ cần một vạn tệ tiền thuê nhà, tiền thế chấp là nửa năm tiền thuê, cho nên ngươi chỉ cần đưa cho ta bảy vạn tệ, là có thể lập tức chuyển đến nơi mà các cô gái chưa kết hôn đều tha thiết ước mơ: nhà trọ tám tầng. Cơ hội này chỉ có thể gặp không thể cầu, cô nhất định phải nắm chắc nha.” Bà chủ nhà cười cổ vũ cô.
Nhà trọ hạnh phúc à? Chỉ cần vào nơi này ở, có phải cô cũng có thể có được hạnh phúc hay không?
“Được, vậy tôi sẽ đi lấy bảy vạn tệ đưa cho bà.”
Sau đó cứ như vậy, Âu Dương Liên giống như là bị thứ gì ám lên người, không chỉ có đem mười vạn đồng đang được gửi ngân hàng rút ra bảy vạn đồng giao cho bà chủ cho thuê nhà, sau khi về nhà còn lập tức thu dọn hành lý, ba ngày liên tục lợi dụng thời gian sau khi tan tầm đem toàn bộ đồ dùng cá nhân đóng thùng, sau đó, sáng sớm ngày thứ bảy ngồi taxi rời chỗ thuê chung với bạn trai Trần Hạo Bạch tới nơi này.
Cô muốn ở chỗ này làm lại cuộc sống mới một lần nữa.
Làm lại hết thảy từ đầu, từ đầu đến cuối.
Thở ra một hơi thật sâu, cô lộ ra nụ cười kiên cường mà kiên định, vươn tay vào túi tiền nắm thật chặt chìa khóa bà chủ nhà giao cho, sau đó mười phần chậm rãi đi lên, vào đến cổng lớn khắc hoa của khu nhà tám tầng, cô lấy chìa khóa ra, cắm vào trong ổ, chuyển động.
“Rắc, khách khách.”
Khóa cửa cũng không nhúc nhích làm cho cô ngốc lăng một chút, cô cúi đầu lại thử chuyển động một chút cái chìa khóa trong tay.
Đây là chuyện gì xảy ra? Vì sao cái chìa khóa lại không chuyển động?
Trên mặt Âu Dương Liên xuất hiện biểu tình mờ mịt khó hiểu.
“Rắc, khách khách, khách khách, khách khách”
Cô dùng sức chuyển động cái chìa khóa sang trái sang phải, thậm chí cao thấp trước sau co rúm theo nó, nhưng cái khóa cửa kiên cố cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Tại sao lại có thể như vậy chứ? Không nên như vậy, cái chìa khóa này rõ ràng chính bà chủ nhà đưa cho cô nha, chẳng lẽ là bà ấy đưa nhầm rồi sao?
Cô lại thử vài lần, nhưng vẫn mở không ra. Vì sao lại như vậy?
Cô nghi ngờ nghĩ không ra, nhăn mày lấy di động từ trong chiếc túi da, lại lấy ra tờ giấy ngày hôm đó bà chủ nhà có để lại cho cô, trên tờ giấy có viết một dãy số điện thoại, gọi cho bà ta. Nhưng mà điện thoại vang nửa ngày, lại không có người nghe máy. Sau khi cô thử ba lần mới suy sụp buông di động, không bỏ cuộc lại lấy chìa khóa cắm vào trong ổ khóa một lần nữa, thử mở cửa.
“Thực xin lỗi, xin hỏi cô có chuyện gì không?”
“Hách!”
Không nghe thấy tiếng chân có người đến, âm thanh thình lình vang lên dọa Âu Dương Liên nhảy dựng, khiến cô nháy mắt xoay người một trăm tám mươi độ mặt hướng người đang đi tới.
“Thực xin lỗi, dọa đến cô sao?” Lâm Tuyết Nhan áy náy mỉm cười với cô nói.
Nhìn thấy rõ ràng người tới là một nữ nhân xinh đẹp da thịt trắng nõn như ngọc, trong tay còn dắt một tiểu cô nương xinh đẹp cơ hồ như cùng một khuôn đúc ra với cô, Âu Dương Liên nhất thời thả lỏng kinh hách buộc chặt thần kinh.
Cô nhẹ lắc đầu.
Phát hiện nữ nhân một thân nhẹ nhàng, ngay cả cái túi xách tay cũng không cầm, trên tay chỉ cầm một cái túi tiện lợi, bộ dáng vừa đi cửa hàng tiện lợi mua đồ về.
“Cô cũng là hộ gia đình ở đây sao?” Cô thốt ra hỏi.
“Cũng?” Lâm Tuyết Nhan khinh lặng đi một chút.
“Xin chào. Tôi là người ở lầu tám hôm nay mới đến, họ kép Âu Dương, tên một chữ Liên, mong chỉ giáo nhiều hơn.” Cô thân mật vươn tay.
Lâm Tuyết Nhan vẻ mặt kinh nghi nhìn cô, cũng không có vươn tay ra bắt.
“A, thực xin lỗi, tôi quên mất tay cô không rảnh.” Đợi ba giây, cô bừng tỉnh đại ngộ thu hồi tay. “Đây là con gái của cô sao? Thật xinh xắn, trông thật giống cô nha. Hi.” Cô vẫy vẫy tay với cô bé, lại nháy mắt mấy cái. Cô luôn luôn rất thích trẻ con, nhất là trẻ con vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
“Âu Dương tiểu thư.” Lâm Tuyết Nhan do dự mở miệng gọi.
Âu Dương Liên chợt thu hồi lực chú ý từ trên người cô bé chuyển sang người mẹ.
“Vâng.” Kinh nghiệm làm việc tích lũy mười năm khiến cho cô theo bản năng đối với kiểu xưng hô “Âu Dương tiểu thư” này có phản xạ.
“Cô không cần câu nệ như vậy.” Lâm Tuyết Nhan chớp mắt một chút, mỉm cười nói.
Cô cũng ngốc sửng một chút, sau đó áy náy cười. “Thật có lỗi, đây là do nhiều năm công tác đã thành thói quen.”
“Cô không cần giải thích.” Lâm Tuyết Nhan lắc đầu. “Cô là bạn của La Kiệt sao?”
“La Kiệt?” Âu Dương Liên vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, như là chưa bao giờ nghe qua tên này.
“Cô không phải là bạn của La Kiệt?” Lâm Tuyết Nhan trừng mắt nhìn, trên mặt chậm rãi hiện lên vẻ mờ mịt.
“Tôi chưa từng nghe qua tên này.” Âu Dương Liên lắc đầu.
Lâm Tuyết Nhan bỗng nhiên nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua bốn kiện hành lý được đặt ở dưới chân cầu thang, lại quay đầu nhìn người trước mắt này, quần áo đơn giản, tóc dài tới tận thắt lưng, ngũ quan sáng ngời, lại là nữ nhân không thoa son điểm phấn, suy nghĩ trăm chuyển ngàn hồi.
Cô nói cô là bát lâu hộ gia đình, nhưng không biết La Kiệt, thậm chí chưa từng nghe qua tên này, điều này sao có thể chứ?
Lầu tám đã cho La Kiệt, bạn của Ốc Khốc và Khuê Thú Chi từ nước Mỹ đến thuê rồi. Tuy rằng sau đó tên kia đột nhiên có việc phải chạy về Mỹ, thẳng đến mấy ngày hôm trước mới lại quay trở lại đây, nhưng là không đạo lý gì hắn lại đem phòng ở phân thuê cho người khác mà không báo lại tên của chính mình.
Hơn nữa trọng yếu nhất là, cô một chút cũng không cảm thấy tên kia lại cần phân thuê nhà trọ, bởi vì cái hắn có được chính là tiền, không phải sao?
Nghe nói tên kia là cổ đông của một trong mười xí nghiệp lớn nhất nước Mỹ, là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, trời sinh nhất định cả đời không lo ăn mặc, một quý công tử như vậy sao lại có chuyện phải thuê nhà chung chứ?
Cho nên ngay từ đầu, cô liền cho rằng vị Âu Dương tiểu thư này là bằng hữu của hắn… có lẽ là bạn gái, nhưng là kết quả tựa hồ hoàn toàn không phải như vậy.
“Âu Dương tiểu thư……”
“Cô có thể trực tiếp bảo tôi là Âu Dương Liên cũng không sao. Mà đến bây giờ tôi còn chưa biết cô tên gì, ở lầu mấy, có thể nói cho tôi biết chứ?”
“Tôi tên là Lâm Tuyết Nhan, đây là con gái của tôi Tiểu Khiết, chúng tôi ở lầu bốn.” Nói một chút, cô quyết định đi thẳng vào vấn đề hỏi, “Xin hỏi cô thật sự chưa từng nghe qua tên La Kiệt này sao? Nếu cô thật sự chưa từng nghe qua, như vậy là ai đem lầu tám phân thuê cho cô ở đây?”
“Phân thuê? Lầu tám không phải chỉ cho một mình tôi thuê thôi sao? Bà chủ nhà khi đó cũng không có nói ngoài tôi ra còn muốn đem lầu tám phân thuê cho người khác nha.”
“Bà chủ nhà? Là Lưu Dư cho cô thuê phòng?”
“Lưu Dư?”
“Là người sở hữu tòa nhà này.”
“Không đúng, chủ tòa nhà này không phải họ Hoàng sao? Một bà nội trợ dáng vẻ có phần giống phật Di Lặc, vẻ mặt tươi cười, khoảng năm mươi tuổi.”
Lâm Tuyết Nhan trầm mặc nhìn cô, trên mặt xuất hiện một chút không đành lòng cùng đồng tình.
“Không phải sao?” Âu Dương Liên nhìn cô chăm chăm hỏi, cảm giác một trận ý lạnh đột nhiên từ lưng truyền đến, lạnh thẳng đến lòng bàn chân cô, mà cô thậm chí cái tin tức gì cũng đều không còn nghe thấy.
Còn cần nghe sao?
Chỉ riêng vẻ mặt đồng tình của đối phương và cái chìa khóa trên tay mình không thể dùng, cùng số điện thoại kia thủy chung không có người bắt máy, cũng đã nói cho cô hết thảy.
Cô bị lừa, cái người lấy đi của cô bảy vạn đồng căn bản là không phải là bà chủ nhà ở đây!
Nhưng sao lại như thế chứ? Rõ ràng bà ta chìa khóa nơi này, rõ ràng đã mang cô đến lầu tám xem qua phòng ở thực tế, nếu không phải người chủ nhà trọ ở đây làm sao có thể có chìa khóa chứ?
“Trước kia, công nhân công ty vệ sinh phụ trách quét tước nhà trọ cũng từng dùng loại thủ pháp này lừa những người khác, cho nên chúng tôi đã đổi công ty vệ sinh, không ngờ chuyện tương tự lại xảy ra……” Lâm Tuyết Nhan muốn nói lại thôi nhìn cô, áy náy nói: “Tôi thật xin lỗi.”
Âu Dương Liên mờ mịt vô lực lắc lắc đầu. Là cô tâm hồn mờ mịt nên mới có thể mắc mưu bị lừa, căn bản không liên quan đến người khác.
Chính là cô không hiểu, cô cũng đã bi thảm đến như vậy rồi, vì sao còn muốn cô gặp phải chuyện này chứ? Là ông trời đang thử nghiệm độ mạnh mẽ đối đầu với khó khăn của cô được bao nhiêu sao? Hay là muốn nhìn thấy bộ dạng sụp đổ của cô?
Không, cô sẽ không đầu hàng, sẽ không nhận thua, càng không để cho mình sụp đổ, có câu trời không tuyệt đường của ai bao giờ, cô không tin mình chỉ có đường bi thảm đến không sống tiếp được thì vận rủi mới có thể chấm dứt.
Không sao, bị lừa thì đã bị lừa rồi, coi như của đi thay người là được.
Về phần nơi này, tuy rằng không thể ở lại, cô vẫn có thể trở lại chỗ cũ, chỉ cần hung hãn một chút đem Trần Hạo Bạch đuổi đi là xong. Dù sao người nói chia tay là hắn, người đi đương nhiên cũng là hắn, chứ không phải là Âu Dương Liên cô.
Quyết định xong, cô lập tức hít sâu một hơi, xoay người đi xuống cầu thang.
“Âu…” Lâm Tuyết Nhan đang muốn gọi cô lại, hỏi tiếp theo cô có tính toán gì không thì vào lúc này con gái Tiểu Khiết lại kéo kéo tay cô.
“Ma mi, con muốn huh? (đi vệ sinh)
Không còn cách nào, cô phải nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa, mang con gái lên lầu bốn đi huh.
Mất sức chín trâu hai hổ, Âu Dương Liên cuối cùng cũng đem được bốn rương hành lý lớn từ lầu một lên lầu bốn, dọn đến cửa nhà mà hồi sáng cô rời đi còn nghĩ rằng đời này sẽ không bao giờ trở lại…
Chuyện tình nhân sinh khó có thể đoán trước được thật sự là rất nhiều.
Than nhẹ một hơi, cô dùng chìa khóa hồi sáng bị cô ném vào trong thùng thư ra mở cửa, sau đó mở cửa ra hết cỡ thuận tiện để đem bốn rương hành lý lớn chuyển vào phòng. Chính là khi cửa mở rộng mở, hai cơ thể gần như trần trụi hoàn toàn bỗng nhiên từ trên ghế salon ngã xuống, động tác mãnh liệt tạo ra thanh âm vốn hoàn toàn không chú ý đến trong phòng còn có một người nữa là cô, không tự chủ nhìn về phía đối phương, sau đó mặt liền trắng xanh.
Không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên mở cửa xâm nhập, nam nữ ngã xuống ghế sofa lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tìm quần áo đồ vật che chắn.
Bộ phận nam nhân cần che lấp so với nữ nhân ít hơn một chút, cho nên rất nhanh liền đứng dậy.
“Âu Dương Liên, cô muốn làm gì?” Trần Hạo Bạch trợn mắt trừng cô hỏi.
Âu Dương Liên trong đầu trống rỗng, vẫn còn đang khiếp sợ.
“Không phải cô đã dọn đi rồi sao? Còn đồ gì chưa lấy đi, trước khi đến chẳng lẽ không cần gọi điện trước à? Không hiểu ra sao tự nhiên xông vào nhà của tôi như vậy thì tính gì đây? Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”
Lời của hắn mặn nhạt, thái độ dùng hổ dọa người cuối cùng cũng làm cho đầu của cô khôi phục hoạt động bình thường, cô trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt băng lãnh cơ hồ có thể khiến cho xung quanh mình kết băng.
“Tôi nhớ là lúc trước thuê nhà này thì tiền thế chấp là do tôi trả, tiền thuê nhà mỗi tháng cũng là do tôi trả, anh dựa vào đâu mà nói đây là nhà của anh? Nếu mà nói thật ra căn phòng này có thể thuộc về ai, thì người có được cũng phải là tôi chứ không phải anh.” Mặt cô không chút thay đổi nhìn chòng chọc hắn, thanh âm thong thả lạnh lùng nói.
“Tôi cũng có trả tiền thuê phòng chứ bộ.”
“Vậy sao? Một lần hay là hai lần? Trả từ một năm hay là hai năm trước?”
Trần Hạo Bạch sắc mặt luân chuyển liên hồi từ trắng sang xanh. “Rốt cuộc thì cô tới làm gì?”
“Đây là nhà của tôi, đã là nhà của tôi, chẳng lẽ tôi không thể trở về sao?” Khuôn mặt cô vẫn lạnh như băng.
“Hành lý của cô không phải đã dọn hết ra ngoài rồi sao?”
“Thì ra anh sớm đã đợi tôi đi khỏi, sau đó khẩn cấp mang bạn gái mới về? Khá cho cái lý do chia tay vì không hợp.” Cô châm chọc cười lạnh thành tiếng.
“Tôi nói như vậy chính là không muốn làm cô bị tổn thương mà thôi, không lẽ cô muốn tôi nói là tôi đã không thương cô hay sao? Huống chi tôi lại không đuổi cô ra ngoài, là cô tự muốn dọn đi, bây giờ cô lại quay lại trách tôi, cái này chẳng phải thật buồn cười sao?”
“Trần Hạo Bạch, anh thật không phải người?”
“Âu Dương Liên, cô đừng có quá đáng!”
“Hạo! Bà nội trợ này là ai vậy?” Nữ nhân dưới ghế salon cuối cùng cũng đem nơi cần che đều đã che lại xong, vặn eo lắc mông dán lên thân người nam nhân kia, biểu thị công khai quyền sở hữu.
“Tuy rằng ngoại hình của cô ta chính xác rất giống bà nội trợ, nhưng cô ta còn nhỏ hơn em một tuổi.”
“Cái gì? Nhỏ hơn một tuổi? Trời ạ, nữ nhân này không phải là em giá đại lục chứ? Hay là người giúp việc quốc tịch nước ngoài? Thật đáng sợ, thế mà tuổi em với tuổi cô ta còn không sai biệt lắm!” Nữ nhân bày ra bộ dáng bị đả kích lớn kêu lên.
Trần Hạo Bạch khẽ cười thành tiếng, tựa như cảm thấy phản ứng như vậy của cô ta thật đáng yêu.
“Em suy nghĩ nhiều quá rồi, ngoại hình của em thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi.”
“Thật vậy sao?” Lập tức cô ta mở cờ trong bụng, miệng nở nụ cười.
“Thật. Khi lần đầu tiên anh thấy em, thậm chí anh còn hoài nghi em có phải là vị thành niên không nữa.”
“Thật vậy à?” Nụ cười trên mặt cô ta càng thêm sáng lạn.
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Oa, Hạo, em yêu anh nhất.” Nữ nhân vui mừng nhảy dựng, dâng lên nụ hôn.
“Anh cũng yêu em.”
Nhìn Trần Hạo Bạch ở trước mặt cô không coi ai ra gì thân thiết cùng với nữ nhân khác, Âu Dương Liên từ khiếp sợ, đau lòng, tan nát cõi lòng đến chết lặng, rồi lại không còn bất luận một cảm giác gì. Loại nam nhân này, cô thật sự nghĩ không ra rốt cuộc lúc trước chính mình vì sao lại yêu hắn, tại sao lại ngốc đến mức dâng cho hắn toàn bộ tài sản tích góp, toàn bộ bản thân và hơn ba năm thanh xuân quý giá.
Cô thật hận, nhưng mà không phải hận hắn mà là hận chính mình lúc trước sao mắt lại mù như thế, cứ cho hắn là người có thể phó thác cả đời?
Cô trầm mặc xoay người rời đi, cầu nguyện đến cuối đời này không muốn gặp hay nghe thấy một chút tin tức của nam nhân này nữa.
Lại dùng sức chín trâu hai hổ mới đem hành lý lên tầng bốn lại dọn từ tầng bốn xuống trở lại, Âu Dương Liên trước mắt mờ mịt đứng ở bên đường cái, hoàn toàn không biết giờ khắc này mình có thể đi đâu, phải đi đâu?
Tuy rằng cô cũng không phải là một người không có nhà để về, nhưng từ khi cô mười tám tuổi ra ngoài làm việc, cô vốn có một phòng dự trữ, cái chính là ba năm trước đây, phòng cũ sau khi được trang hoàng lại, bị bọn em trai vơ vét phân chia không gian vốn có, cái nhà kia sớm là chỗ cô không thể sống yên nữa rồi.
Có lẽ chính vì nguyên nhân đó, mà cô mới thật sự muốn có được một gia đình thuộc về chính mình, thế nên mới bất tri bất giác để cho Trần Hạo Bạch thừa dịp có cơ hội lừa cô ba năm.
Thật sự là cô lĩnh ngộ ra được quá muộn cũng thấy là nhận ra quá chậm, đây có phải cái gọi là hối hận không kịp?
Vô lực tự giễu, Âu Dương Liên ngẩng đầu nhìn về phía trước, lại quay đầu nhìn trái phải. Bốn phía đường thẳng tắp nhưng cô phát hiện mình không có đường nào có thể đi.
Từ nay về sau, đâu mới là nơi dành cho cô?
Sẽ có một chỗ như vậy sao?
Trời không nói, cũng không có ai trả lời cô.