“Bà chủ cho tôi rượu! Tôi muốn uống rượu!” La Kiệt tâm tình buồn bực nện xuống mặt bàn lớn tiếng nói, hắn cần uống rượu để phát tiết một chút.
“Vị tiên sinh này, anh muốn uống rượu mời anh đến quán bar mà uống, chỗ này của tôi là quán mỳ, chỉ bán mỳ không bán rượu có được không?” Vu Hàn hai tay ôm ngực, lấy vẻ mặt “anh là tới gây sự” trừng mắt hắn.
“Tâm tình tôi không tốt cô không an ủi tôi một chút không được à?”
“Tôi lại không có nợ nần gì anh.”
“Cô thật vô tình.” Hắn hữu khí vô lực gục xuống bàn, không giống dáng vẻ thần khí hiện rõ như bình thường một chút nào.
Cô nhìn hắn một chốc, cuối cùng cũng kéo ra ghế dựa bên cạnh hắn, ngồi xuống hỏi “Anh làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra thế?”
“Không có việc gì, chỉ là tâm tình không tốt mà thôi.” Hắn cười khổ, “Cô bận chuyện của cô đi, không cần để ý tôi đâu.”
Xem chừng chuyện thật sự là rất lớn. Cô lập tức đứng dậy đến nói với Khúc Thiến đang bề bộn công việc một tiếng trước, sau đó liền ra phía sau gọi điện thoại đòi cứu binh.
Mười mấy phút sau, Khuê Thú Chi cùng Vệ Ốc Khốc xách theo rượu cùng đi vào trong quán mỳ.
Vu Hàn nhìn rượu trên tay bọn họ liếc mắt một cái, sau đó nói với chồng “Em không để ý anh uống rượu, nhưng đừng uống quá nhiều, còn nữa, say rượu không cho phép lái xe.”
Khuê Thú Chi hôn trán vợ một chút, “Tuân mệnh.” Hắn cười trả lời, nhịn không được lại hôn cô một chút.
“Đừng làm rộn, còn có khách.” Cô đỏ mặt thấp giọng nhắc nhở hắn.
“Ở đâu? La Kiệt với Vệ Ốc Khốc đều không phải khách, Khúc Thiến đương nhiên cũng không phải.” Khuê Thú Chi mỉm cười nói.
Cô quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện toàn bộ khách trong quán thật sự đã đi hết, còn lại đều là người trong nhà.
“A? Sao hôm nay lại có nhiều người tới đây vậy?” Tiêu Tư – Linsay tới đón vợ về kinh ngạc nhìn ba người ngoài dự liệu nói.
“Anh đến rồi.” Khúc Thiến mỉm cười với chồng, “Giúp em kéo cửa sắt bên ngoài xuống một chút được không?”
“Vẫn chưa tới tám rưỡi, em muốn giả bộ đóng cửa sao?” Thời gian hình như hơi sớm.
Khúc Thiến gật đầu, “Bọn họ muốn ở trong quán uống chút rượu, cho nên hôm nay đóng cửa sớm một chút.”
“Muốn cùng làm vài chén không?” Khuê Thú Chi hỏi Tiêu Tư – Linsay.
Hắn lắc lắc đầu. “Tí nữa tôi còn có một cuộc hội nghị khảo sát nữa.”
“Thật vất vả.”
Cười cười, Tiêu Tư – Linsay xoay người ra ngoài quán hạ cửa sắt, chốc sau lại đi vào phòng bếp giúp Khúc Thiến dọn dẹp. Động tác thuần thục của hắn làm cho người không biết lại tưởng hắn là một trong những người làm trong quán, không biết hắn là một trong những đại phú hào nổi danh trong bảng xếp hạng thế giới.
“Các anh có cần chút gì nhắm rượu không?” Vu Hàn cầm ba ly thủy tinh nghi ngờ nhìn họ.
“Gì cũng được.” Nghĩ nghĩ, Khuê Thú Chi lại nói, “Thế này đi, em với bọn Khúc Thiến cùng về trước đi, đừng chờ bọn anh.”
Vu Hàn gật gật đầu, xoay người giúp họ xắt một đĩa đồ nhắm.
Dọn dẹp trong quán xong xuôi, đám người Vu Hàn để lại chìa khóa quán rồi đi trước.
“Được rồi, bây giờ cậu muốn cùng chúng tôi uống rượu giải sầu là đủ rồi, hay là nghe cậu tố khổ, hay cả hai?” Khuê Thú Chi mở miệng hỏi La Kiệt đang mặt co mày cáu.
“Tôi còn tưởng rằng trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được anh, sao vậy? Không phải là sự nghiệp của ba anh suy sụp, thiếu gia nhà anh từ nay về sau không có kim viện hậu thuẫn nữa chứ?” Vệ Ốc Khốc tự rót rượu cho mình, tùy miệng hỏi.
La Kiệt hữu khí vô lực liếc hắn một cái.
Khuê Thú Chi với Vệ Ốc Khốc không hẹn mà cùng liếc nhau một cái. Xem chừng thật sự là to chuyện rồi.
“La Kiệt, sẽ không phải là ba cậu muốn đứa con là cậu đây đi tiếp quản sự nghiệp của ông ấy đấy chứ?” Khuê Thú Chi thử hỏi.
Nếu thật là như vậy, thì hắn có thể lý giải được vì sao hắn ta lại buồn bực như vậy. Tuy rằng La Kiệt là thiếu gia nhà giàu có tiền, nhưng lại giống với hắn và Vệ Ốc Khốc, là loại người yêu mạo hiểm, khó khăn, hoàn toàn không an tĩnh được, muốn hắn ngồi ở bàn công tác mỗi ngày làm bạn với bảng báo cáo, công văn, thật là so với chết còn khó chịu hơn.
“Anh đừng có mà nguyền rủa tôi.” La Kiệt nhịn không được liếc xéo.
“Không phải? Vậy cha cậu cuối cùng cũng phát hiện cậu mấy năm nay làm xằng làm bậy à?” Khuê Thú Chi tiếp tục đoán.
“Nếu trợ giúp cảnh sát phá án cũng là làm xằng làm bậy.” Thật sự là đủ rồi.
“Vấn đề là cậu cũng giúp sát thủ là tôi nha.”
“Vấn đề là những người anh giết đó đều là kẻ đáng chết.” Mục tiêu của Satan tất cả đều là sát thủ lòng dạ hiểm độc giết người không chớp mắt, giúp hắn coi như là làm việc tốt.
“Cho nên tâm tình của cậu không tốt không liên quan tới cha cậu hoặc quá khứ đen tối của cậu?”
La Kiệt vô lực gật đầu.
“Vậy thì có liên quan tới cái gì?” Khuê Thú Chi nghĩ không ra hắn có gì đáng phiền.
La Kiệt uống một hớp rượu, trầm ngâm trong chốc lát thả nhẹ âm thanh nói ra, “Nữ nhân.”
“Nữ nhân?!” Khuê Thú Chi ngạc nhiên. Đây là đáp án mà hắn nằm mộng cũng không thể tưởng tượng được, thật sự là quá sức tưởng tượng rồi!
“Nữ nhân?” Vệ Ốc Khốc khều nhẹ đuôi mày, “Chẳng lẽ là cục cưng hiện giờ ở trong phòng anh, vị Âu Dương Liên tiểu thư đó?”
“Ai? Ai là Âu Dương Liên?” Khuê Thú Chi một mặt đầy tò mò quay đầu hỏi Vệ Ốc Khốc. Sao hắn lại chưa từng nghe tới trong phòng La Kiệt có thêm một cục cưng?
“Vu Hàn có nói cho anh biết sự kiện ngày hôm qua chủ nhà giả cho thuê nhà lừa tiền không?” Vệ Ốc Khốc giải thích nghi hoặc cho hắn.
Khuê Thú Chi gật đầu. “Cái này có liên quan đến chuyện chúng ta đang nói bây giờ sao?”
“Vị Âu Dương tiểu thư đó chính là người bị hại trong chuyện đó.”
“Cậu vì thương hại cô ta mà mang cô ta về nhà?” Khuê Thú Chi nhìn về phía La Kiệt, “Sau đó, cậu phát hiện là mình trúng tiên nhân khiêu (lừa đảo tình cảm, tình dục), thật ra mục tiêu của người đàn bà kia lại là cậu, cô ta muốn câu con rể rùa vàng (kim quy tế) là cậu đây, cho dù câu không được cũng có thể khiến cho cậu làm kim chủ, để cô ta hảo hảo bóc lột một chút?”
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
“Ha… ha…” Vệ Ốc Khốc nhịn không được nữa ôm bụng cười to, cười đến chảy cả nước mắt. Hắn cũng không biết thì ra Saatan còn có khoản sở trường biên kịch này, thật sự là quá buồn cười.
“Thế nào, tôi nói không đúng sao?” Khuê Thú Chi hơi nhíu mi.
“Không khác với sự thật lắm, đại khái chỉ có khác biệt về khoảng cách thôi.” Vệ Ốc Khốc lau lệ nơi khóe mắt, cười đến nỗi không thể khép miệng lại được.
“Mãnh tướng, nếu cậu lại cười nữa, tôi đánh lệch mồm cậu đấy.”
“Tôi nguyện ý cung cấp hỗ trợ miễn phí.” La Kiệt phụ họa. Hắn đã đủ buồn bực rồi, hai người này còn chạy tới tìm hắn vui vẻ, căn bản chính là muốn bị đánh.
“Thật có lỗi, nhưng phen suy luận của anh vừa rồi thật là rất có sáng ý, quá buồn cười.” Vệ Ốc Khốc miễn cưỡng nhịn cười xuống.
“Thế nên rốt cuộc là có chuyện gì?” Khuê Thú Chi tò mò sắp chết rồi.
“Sự thật thì anh phải hỏi hắn, có điều Tiểu Tuyết nói với tôi, kim chủ nhà ta thật thích vị Âu Dương tiểu thư này.” Vệ Ốc Khốc cười mị mị nhìn La Kiệt, “Tiểu Tuyết có nói sai không?”
La Kiệt trầm mặc một lúc, mới cười khổ nói, “Tôi chỉ có thể nói vợ anh sức quan sát thật đáng sợ.”
“Cho nên cậu đang bực bội vì cậu phát hiện mình thích một người con gái? Loại chuyện này có gì đáng buồn bực?!”
“Satan nói đúng, anh lại không giống tình huống của tôi và Tiểu Tuyết năm đó, không có ngăn cách thân phận là cảnh phỉ (bên là cảnh sát bên là đạo tặc (Tuyết Nhan trong quá khứ là thành viên của một tổ chức sát thủ)). Anh còn ở đây phiền cái gì?”
“Mọi người không hiểu.” Hắn bưng chén rượu lên rầu rĩ uống một hớp rượu.
“Chính là không hiểu nên cậu mới phải nói cho chúng tôi biết nha!” Thật muốn túm hắn đập hắn một trận.
La Kiệt nhìn chén rượu trong tay suy tư một lúc lâu, tiếp đó thở dài một hơi. “Hai người biết không? Cô ấy từng ở chung với một người đàn ông ba năm.”
Nói xong câu đó, hắn lại yên tĩnh trở lại.
Khuê Thú Chi đợi nửa ngày đều không có đoạn dưới, đành phải mở miệng hỏi, “Rồi sao nữa?”
“Rồi sao nữa cái gì? Chẳng lẽ anh nghe không hiểu lời tôi nói sao? Cô ấy từng ở chung với một người đàn ông ba năm, ba năm nha!” La Kiệt nhịn không được kích động la lên.
“Vậy là cậu để ý cô ấy không phải xử nữ?” Khuê Thú Chi vẫn không biết hắn muốn biểu đạt cái gì.
“Không phải!” La Kiệt tức giận trừng hắn.
“Không phải? Thế cậu lo lắng cô ấy sẽ nối lại tình xưa?” Một nữ nhân nguyện ý ở chung với một người đàn ông không thân không phận, chắc là bỏ vào không ít tình cảm, yêu thâm sâu mới làm được như vậy.
“Không phải.”
“Cũng không phải? Tôi không muốn đoán nữa, vẫn là cậu trực tiếp nói cho tôi biết cậu đang ở đây giận cái gì đi.”
“Tôi…”
“Thế nào?”
“Tôi cũng không biết.” La Kiệt mờ mịt lại không biết làm sao nhìn chòng chọc chén rượu.
Hắn thật sự không biết mình đến tột cùng là bị làm sao, chỉ biết là khi hắn nghe cô nói cô trả giá hết thảy như thế nào, kết quả lại bị bạn trai ở chung ba năm lừa đi tài sản tiết kiệm mười năm thì tim hắn giống như đột nhiên bị một đám mây đen bao phủ, áp chế hắn cả người khó chịu.
Hắn cuối cùng là bị sao vậy nè?
Ai có thể nói cho hắn biết không?
Khuê Thú Chi ngẩn ngơ, nhịn không được dựng râu trợn mắt với hắn “Cậu đang ở đây giỡn mặt tôi hả?”
“Tôi nghĩ hắn cũng không có giỡn mặt anh, mà là hắn thật sự không biết.” Vệ Ốc Khốc bỗng nhiên mở miệng nói.
Khuê Thú Chi thoắt cái quay đầu nhìn về phía Ốc Khốc, “Hắn không biết, nhưng cậu lại biết?” Hắn nhìn chăm chú mặt Vệ Ốc Khốc như đang suy nghĩ gì đó.
La Kiệt nghe vậy cũng chăm chăm nhìn theo.
“Tôi đoán, đột nhiên gặp một người con gái, nhưng lại có cảm giác đúng rồi, chính là cô ấy, cô ấy chính là người cùng mình đến đầu bạc răng long, nhất định là dọa người đi?” Vệ Ốc Khốc nhìn La Kiệt mỉm cười, “Đây có thể gọi là chân mệnh thiên nữ chăng? Thế nhưng mà một người con gái hẳn là chỉ phúc cho mình như thế, lại từng vì người đàn ông khác trả giá hết thảy, loại cảm giác này anh chỉ có thể ngoài miệng nói không cần, nhưng trong lòng lại không có khả năng hoàn toàn không khúc mắc, đây là thiên tính của nhân loại.”
“Tôi cũng không phải là xử nam, cũng đã từng yêu mấy lần rồi, mới không vì cái chuyện nhàm chán như vậy mà sinh buồn bực.” La Kiệt biện bạch cho bản thân.
“Có lẽ anh thật sự không cần mình là người đàn ông đầu tiên của đối phương, cũng không để ý đối phương trước khi gặp anh đã yêu mấy lần, nhưng tuyệt đối không thể không để ý cô ấy từng yêu một người đàn ông. Tuy rằng anh đã yêu đương mấy lần, nhưng hẳn là không có lần nào có thể so sánh với cô ấy đúng không?”
Vệ Ốc Khốc nhìn hắn chằm chằm, bình tĩnh tiếp tục nói, “Bởi vì không có, cho nên anh không biết trong quá khứ cô ấy yêu sâu đậm đến mức nào, không biết người đàn ông kia ở trong lòng cô ấy bao lâu, không biết mình có thể lật đổ địa vị của người kia trong lòng cô ấy không. Anh hoàn toàn không thể suy đoán lòng cô ấy, cũng vô pháp đoán trước tương lai, điều nay làm cho anh cảm thấy bất an. Tôi nghĩ đây là nguyên nhân làm cho anh cảm thấy buồn bực lại không thể nói không thành lời, tôi đoán đúng không?”
La Kiệt đờ người ra nhìn hắn, á khẩu không trả lời được.
“Wa sa! Mãnh tướng, tôi không biết cậu ngoại trừ biết phá án ra còn biết tâm lý học nữa đấy.” Khuê Thú Chi nghe mà than thở, chỉ kém không đứng dậy mà vỗ tay.
“Tâm lý học cũng là một trong những môn bắt buộc của chương trình học hình cảnh (cảnh sát hình sự).”
“Đó là tâm lý học tội phạm chứ?”
“Anh nên biết rất nhiều tội phạm sở dĩ phạm tội hoàn toàn là vì không vượt qua được cửa tình, cho nên tâm lý học tình yêu cũng là chương trình bắt buộc.” Vệ Ốc Khốc vạch trần nói.
“Thì ra là thế.” Khuê Thú Chi thụ giáo gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía La Kiệt vẫn đang giật mình sững sờ. “Uy, kim chủ, tỉnh lại.” Hắn quơ quơ tay trước mặt La Kiệt.
La Kiệt bắt tay hắn bỏ xuống, tức giận trừng liếc hắn một cái, “Làm gì đó?”
“Hắc, sống lại rồi.”
“Tôi chưa chết, sống lại chỗ nào?” La Kiệt lườm hắn.
“Dáng vẻ muốn chết không muốn sống vừa mới nãy của cậu so với chết cũng đâu khác gì.” Khuê Thú Chi nhún nhún vai nói.
“La Kiệt.” Vệ Ốc Khốc bỗng gọi, “Hạnh phúc là có thể gặp chứ không thể cầu, một khi đã có cơ hội gặp được, phải nhanh chóng nắm bắt lấy nó, đừng để nó vuột mất, bởi vì anh chưa chắc lại có cơ hội một lần nữa.” Hắn chăm chú nhìn La Kiệt thật sâu.
La Kiệt trầm mặc nhìn lại hắn, sau đó thong thả mà thận trọng gật đầu nói, “Tôi biết.”
————–
Chỗ đỗ xe phía trước quán cà phê vừa lúc có xe đi ra, La Kiệt nhanh tay lẹ mắt đem xe đỗ vào, kỹ thuật tốt đến mức khiến cho người ta muốn vỗ tay.
“Chính là trong này?” Hắn tắt máy xe xong quay đầu nhìn Âu Dương Liên.
Cô gật gật đầu với hắn.
“Cô thấy được tên kia không?”
Cô hơi vươn cổ ra, nhìn xung quanh về hướng cửa sổ sát đất của quán cà phê, tìm kiếm thân ảnh của bạn trai cũ, sau đó tầm mắt của cô bỗng nhiên dừng lại, “Ân, hắn tới rồi.”
“Người nào?” Tầm mắt của hắn đã chuyển theo vào trong quán, lại không tìm thấy một gia hỏa nào có thể là đối thủ, tất cả đều là số phàm phu tục tử diện mạo bình thường.
“Ngồi gần quầy trưng bày bánh ngọt, bên người còn mang theo nữ nhân trang điểm xinh đẹp, chính là hắn.” Cô phiết môi nói.
La Kiệt dáng vẻ uể oải nháy mắt trở nên sắc bén, không tốn sức một chút nào tìm được người theo lời của cô, sau đó từ từ nhíu mày.
Là định nghĩa của hắn đối với nam nhân kia quá mức khắc nghiệt sao? Sao hắn lại tuyệt không thấy thằng cha lớn lên ẻo lả, phong cách ăn mặc cũng rất đàn bà, ngồi ở chỗ kia tựa như con công khoe lông chim chính là một người đàn ông? Nói hắn đối với khái niệm thời thượng (mode) lệch lạc biến thái vẫn tương đối giống hơn.
“Làm sao cô lại nhìn trúng loại người này?” Hắn không nghĩ ngợi gì mở miệng hỏi.
Âu Dương Liên trầm mặc nhìn nam nhân ở trong quán mà cô từng yêu ba năm, đột nhiên phát hiện mình cũng rất nghi ngờ lúc trước rốt cuộc là trúng ý hắn điểm nào nhất, thế nào lại vì hắn trả giá hết thảy? Giờ khắc này thật sự cô không nghĩ ra dù chỉ một chút.
“Trên thực tế tôi cũng rất hoài nghi ba năm trước có phải mắt bị mù hay không.” Cô cau mày nói.
Nghe vậy, tâm tình La Kiệt cũng khoái trá hơn. “Cô muốn ở trong xe chờ tôi hay là muốn cùng nhau vào?”
Cô do dự. Nói thực ra, bây giờ cô tuyệt đối không muốn mặt đối mặt với Trần Hạo Bạch, bởi vì như thế giống như đối mặt với ngu xuẩn của mình trong quá khứ, sẽ khiến cô xấu hổ vô cùng muốn đụng tường tự sát. Chính là trốn tránh cũng không phải là tác phong của cô, cô luôn luôn dũng cảm đối mặt sự thật.
“Tôi cùng anh vào.”
Hắn nhìn nàng thật sâu, “Chúng ta xuống xe đi.”
Âu Dương Liên gật đầu, nhịn không được lại nhìn thoáng về phía quán cà phê, cái nhìn này làm động tác chuẩn bị xuống xe đột nhiên ngừng lại.
“Chờ một chút.” Cô vội kéo hắn cũng đang muốn xuống xe lại.
“Sao vậy?” Hắn thụt lại chân vừa muốn bước ra ngoài cửa xe, khó hiểu quay đầu lại hỏi.
“Hắn lại dẫn người theo giúp đỡ!” Cô khó tin được tức giận nói.
La Kiệt nhìn vào trong quán, chỉ thấy bên người con công đực không biết lúc nào lại có thêm hai người đàn ông giống như là tay chân, hắn đang chỉ thị bọn kia tìm một chỗ ngồi xuống, còn hào phóng rút trong bóp da tờ tiền giá trị lớn một ngàn tệ đưa qua.
“Nghe chủ thuê nhà cũ nói hắn giàu to rồi, bây giờ cũng lái xe Mercedes-Benz tôi còn chưa tin, không ngờ…” Âu Dương Liên thì thào tự nói. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô căn bản không tin có người lòng lang dạ sói như vậy trên đời.
Nếu hắn thật sự giàu to rồi, có đủ tiền để đi xe Benz, thuê tay chân, sao không trả lại một ít tiền thuộc về cô?
“Như vậy không phải rất tốt sao? Chúng ta có thể không cần phải khách khí, bắt hắn trả cả vốn lẫn lời một lần hết nợ.” Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại không hiểu làm người ta phải hết hồn. “Tôi xem hay là cô ở trong xe chờ tôi thì tốt hơn.” Hắn đẩy cửa xe ra.
“Không cần.” Âu Dương Liên một phen giữ chặt hắn.
La Kiệt quay đầu, nhíu mày nhìn cô.
“Quên đi, tôi thay đổi chủ ý, số tiền kia tôi từ bỏ. Bây giờ chúng ta liền rời đi được không?”
Hắn trầm mặc nhìn cô một lúc lâu, nghi ngờ hỏi “Cô không phải nghiêm túc chứ?”
“Tiền tài là vật ngoài thân…”
“Có phải cô đang lo lắng tôi sẽ bị thương mới đột nhiên thay đổi chủ ý nói không cần số tiền kia?” Hắn nghiêm túc nhìn cô chăm chú.
Cô do dự một lúc, sau đó gật gật đầu.
“Tôi rất vui.” La Kiệt nhếch miệng cười.
Cô khó hiểu nhìn hắn.
“Cô đang quan tâm đến tôi.” Trên mặt hắn vẫn là dáng vẻ vô cùng vui mừng.
Âu Dương Liên tự nhiên không biết nên nói gì, đây là nhân chi thường tình không phải sao? Sao hắn lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà vui vẻ thành cái dạng như vậy chứ?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cha mẹ quan tâm con cái, mua cho con thêm áo thêm giày cũng là nhân chi thường thình, nhưng mà trước đây khi còn nhỏ ba mẹ ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào mua cho cô một món quần áo mới, hoặc là trời giá rét muốn cô thêm một chiếc áo khoác cũng có thể đủ làm cho cô vui vẻ một đoạn thời gian. Cho dù là món quần áo kia là mua cho em trai, vì quá lớn mới chuyển cho cô, cho dù muốn cô thêm một chiếc áo khoác là vì muốn cô cầm y phục đưa cho bọn em trai mới thuận miệng mà nói với cô cũng vậy.
Bởi vì để ý cho nên mới coi trọng. Cho dù là quan tâm cực kỳ nhỏ bé thôi, cũng có thể làm cô cảm động thật lâu….
Bỗng cả người cô cứng đờ, hai mắt chậm rãi trợn to, bắt đầu đứng ngôi không yên.
“Anh…” Cô muốn nói lại thôi nhìn hắn.
“Sao vậy, cô muốn nói gì?” La Kiệt vẻ mặt ôn nhu mỉm cười.
Cô chần chờ vài giây mới mở miệng hỏi, “Sao anh lại giúp tôi như vậy?”
“Giúp cô cái gì? Giúp cô đi vào bên trong đòi tiền tiên kia?”
“Không chỉ vậy, giúp tôi mọi chuyện.” Cô lắc đầu, “Anh đưa tôi đến bệnh viện, đưa tôi về nhà nghỉ, tặng bữa sáng cho tôi, còn cho tôi thuê chung nhà với giá rẻ. Sao anh phải giúp tôi như vậy?”
“Không biết sao?”
“Biết… cái gì?”
“Bởi vì anh thích em a, đồ ngốc.”
Tuy rằng có dự cảm, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra gọn gàng như vậy, Âu Dương Liên vẫn bị hoảng sợ, trái tim suýt nữa từ trong ngực cô nhảy ra.
“Được rồi, em từ từ mà cảm động, anh xuống giúp em đòi nợ đã, em ở trên xe chờ tôi.” Hắn thừa dịp cô giật mình không nhẹ trộm hôn cô một cái.
Cô bị dọa trợn tròn hai mắt, thiếu chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên.
“Đừng xuống xe, biết không?” Hắn khẽ vuốt gương mặt cô nói.
Âu Dương Liên kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới bất thình lình rụt người về phía sau, rời xa tập kích của ngón tay hắn, “Anh! Tốt nhất đừng có hành động như vừa rồi nữa.”
“Hành động nào? Hôn hay là vuốt ve em?” Hắn nhếch miệng cười hỏi.
“La Kiệt, đừng thích tôi.” Cô cau chặt mày lại, vẻ mặt trầm trọng nói với hắn.
Hắn cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nhíu mày. “Vì sao?”
Kỳ thật cô cũng không biết là vì sao, chỉ biết là… “Tôi cảm thấy anh đáng có người con gái tốt hơn tôi, tôi không xứng với anh.”
“Không phải đâu, anh cảm thấy em rất xứng, chính là chân mệnh thiên nữ mà anh tìm tìm kiếm kiếm (tầm tầm mịch mịch) ba mươi hai năm nay.” La Kiệt cười đến thích ý vẻ mặt thư giản.
“Anh đừng giỡn.”
“Anh nghiêm túc.”
“La Kiệt…”
“Được rồi, được rồi, anh đã quyết định, từ giờ trở đi, em – Âu Dương Liên chính là bạn gái của La Kiệt anh, cứ quyết định thế đi.” Hắn bá đạo nói, rồi thình lình hôn hôn cô rất dịu dàng.
Âu Dương Liên ngạc nhiên trừng hắn, cảm thấy không biết phải làm sao lại thật bất đắc dĩ. Cuối cùng thì cô phải nói gì hoặc phải làm gì để thuyết phục hắn thay đổi chủ ý đây?
“Được rồi, em ngoan ngoãn ở đây đợi anh, anh đi một chút sẽ trở lại.”
Đang lúc La Kiệt đẩy cửa xe chuẩn bị xuống thì điện thoại của cô lại vang lên, làm cho hắn dừng lại động tác xuống xe lần nữa.
Âu Dương Liên lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua hiện thị cuộc gọi đến ở phía trên. “Là hắn gọi tới.” Sau đó bắt máy, “Alô?”
“Cô ở đâu rồi? Tại sao hẹn tôi tới mà bây giờ còn chưa tới? Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Âm thanh chất vấn lớn đến nỗi ngay cả La Kiệt bên cạnh cũng nghe được (nhất thanh nhị sở) rất rõ ràng.
Hắn đóng cửa xe lại, đưa tay hướng cô muốn lấy di động.
Âu Dương Liên sau khi nhìn hắn một cái, liền đưa điện thoại cho hắn.
“Uy? Cô biến thành người câm khi nào vậy, sao lại không nói lời nào? Âu Dương Liên?” Trần Hạo Bạch vẫn đang lớn tiếng hét ầm ĩ ở đầu bên kia.
“Cho dù là người câm cũng không phải là kẻ điếc, nên anh không cần phải nói lớn tiếng như vậy, đây chắc hẳn là Trần tiên sinh không có gì để thưởng thức.” Hắn không nhanh không chậm nói vào di động.
Bên kia đầu dây bỗng nhiên an tĩnh trở lại. Từ cửa kính xe nhìn ra ngoài có thể thấy được Trần Hạo Bạch đang ngồi trong quán cau chặt mày lại, vẻ mặt như có suy nghĩ gì đó.
“Anh là ai? Có quan hệ thế nào với Âu Dương Liên? Cô ta trả thù lao cho anh bao nhiêu để đòi tiền? Tôi đồng ý trả cho anh gấp ba mời anh làm cho người đàn bà điên kia vọng tưởng tôi thiếu tiền cô ta không cần tìm tới làm phiền tôi nữa.”
“Anh nói gấp ba?”
“Đúng vậy, gấp ba.”
“Chính là tôi đồng ý trả ba mươi lần, thậm chí ba trăm lần để thuê người đánh thằng cha lang tâm cẩu phế lại vô tình vô nghĩa như ngươi một trận tàn nhẫn, có thể đánh cho đứt tay đứt chân cả đời tàn phế là tốt nhất.” La Kiệt cầm di động, mỉm cười nói với người đầu dây bên kia.
Âu Dương Liên nghe vậy mở to hai mắt.
“Anh đang uy hiếp tôi?” Trần Hạo Bạch nghe thấy âm thanh mang theo tức giận, phá lệ nghiêm khắc mà lạnh lùng, thì vốn đang ngồi ở trên ghế lại đột nhiên đứng lên nhìn trái nhìn phải, tựa như tay chân đã tới gần hắn đến nơi.
La Kiệt nhịn không được nâng cao khóe miệng.
“Hôm nay chúng tôi có việc tạm thời không qua, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị cho tốt tiền nợ Âu Dương Liên cả vốn lẫn lời trước đi, chúng tôi sẽ lại liên lạc với ngươi. Tự thu xếp ổn thỏa.” Hắn vừa nói xong, liền cắt điện thoại, đồng thời tắt máy. “Được rồi, chúng ta về nhà đi.” Hắn mỉm cười trả di động lại cho cô.
“Anh uy hiếp hắn như vậy, không sợ hắn đi báo cảnh sát?” Âu Dương Liên lo lắng hỏi.
Hắn cho cô một nụ cười tự tin. “Em yên tâm, cảnh sát sẽ không nhúng tay quản chuyện này đâu.”
“Tại sao?” Cô không hiểu.
“Bởi vì bọn họ không dám quản, cũng quản không nổi.”