Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 12: Chương 12




Nếu thua cứ tính cho tôi

*

Vì đoạn nhạc đệm của Trang Tâm Vân nên Khương Chiếu Tuyết đã bị sốc khi nhận ra rằng bầu không khí trong nhà họ Sầm tệ hơn so với những gì mà nàng từng tưởng tượng. Nàng trở nên thận trọng và khiêm tốn hơn trong những ngày ở đây để tránh việc bị người khác chỉ trích.

Dì của Sầm Lộ Bạch có vẻ ngoài ấm áp nhưng đến khi tiếp xúc thực tế lại không mấy dễ gần. Không biết có phải cố ý hay không, nhưng những lời giúp đỡ của bà ấy luôn để lại cho Khương Chiếu Tuyết một điểm mù hoặc bãi mìn, như muốn nàng phải tự phát hiện và tìm hiểu.

Cũng may, như lời Sầm Lộ Bạch đã nói, Sầm Dao đã cố tình xin nghỉ phép để giúp đỡ nàng tại nhà họ Sầm, tránh cho nàng cảm thấy bị cô lập và tủi thân.

Trong những ngày ở nhà họ Sầm, ngoài việc giúp Sầm Dao và người dì kia bàn bạc, xem xét và mua sắm một số thứ vào buổi sáng, thì phần lớn thời gian nàng đều bị Sầm Hán Thạch gọi đến phòng làm việc để uống trà, chơi cờ và bàn luận về lịch sử.

Sầm Lộ Bạch đã nhắc nhở nàng không cần phải ngụy trang gì trước mặt Sầm Hán Thạch mà hãy cứ là chính mình, nên khi đối diện với ông, Khương Chiếu Tuyết cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với việc chạm mặt dì của Sầm Lộ Bạch hay mẹ cô. Sầm Lộ Bạch vẫn về hàng đêm, thỉnh thoảng cô cũng sẽ về sớm. Nếu Khương Chiếu Tuyết vẫn còn ở chỗ của Sầm Hán Thạch, cô cũng sẽ ngồi cùng để dùng trà và tán gẫu một lúc.

Khương Chiếu Tuyết có thể nhận thấy rằng Sầm Hán Thạch rất xem trọng Sầm Lộ Bạch. Sầm Lộ Bạch cũng rất kính trọng và nghe lời Sầm Hán Thạch. Nếu nhìn theo vẻ bề ngoài, hai người họ giống hệt như một cặp ông cháu bình thường.

Tất nhiên, khi Sầm Đỉnh đến, Sầm Hán Thạch cũng tỏ ra khá vô tư và đối xử với hắn giống hệt như thế.

Khương Chiếu Tuyết đã lần lượt nghe Sầm Hán Thạch hỏi Sầm Lộ Bạch và Sầm Đỉnh cùng một câu hỏi, đó là việc năm sau Sầm Dần có về không.

Trang Tâm Vân nói rằng Sầm Dần không hợp với cuộc sống ở nước C và muốn đưa Sầm Dần về để Sầm Hán Thạch nuôi dạy. Ông ấy hỏi Sầm Lộ Bạch và Sầm Đỉnh cảm thấy như thế nào.

Ông ấy đã hỏi Sầm Lộ Bạch trước, dường như Sầm Lộ Bạch có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng sau đó cô đã trả lời ngay:“ Cũng được ạ.” Cô pha thêm trà cho Sầm Hán Thạch, dùng giọng điệu nhẹ nhàng phân tích những lợi ích trong việc để Sầm Dân lớn lên ở hai nơi một cách khách quan và công bằng, hoàn toàn mang bộ dáng người cô nghĩ cho cháu trai của mình. Tuy không quá nhiệt tình, nhưng cũng không có vẻ giấu giếm gì.

Sầm Hán Thạch không mấy hài lòng. Ông lắc lắc đầu, thở dài và nói:“ Cháu là người trẻ tuổi, rất dễ mềm lòng. Nhưng ông nội thì ông, ông cũng già rồi, không muốn nhìn thấy hạt cát trong mắt.”

Giống như một lời tuyên bố, ngụ ý rằng Sầm Dần sẽ không ở lại nhà họ Sầm.

Nhưng một ngày sau, ông lại hỏi Sầm Đỉnh một câu tương tự.

Nếu nghĩ kỹ lại, thực sự có một chút tinh tế.

Khương Chiếu Tuyết không hiểu và cũng không muốn đi sâu vào vấn đề này. Thỉnh thoảng, nàng sẽ nghĩ đến những lời Sầm Lộ Bạch đã nói với mình về Trang Tâm Vân lúc trong xe, nên cũng sinh ra một chút tò mò, nhưng lý trí đã mách bảo nàng nên sớm ngừng lại.

Không cần thiết. Nàng chỉ là người qua đường của Sầm Lộ Bạch và nhà họ Sầm, nàng chỉ cần giúp Sầm Lộ Bạch diễn cho thật tốt là được.

Ngày hai mươi chín Tết, tất cả những người thân cận của nhà họ Sầm đều được mời đến trang viên Bắc Sơn. Nhà này nhà kia, dìu già dắt trẻ cùng nhau đến chơi, khiến trang viên Bắc Sơn vốn rộng lớn và vắng vẻ trở nên náo nhiệt hơn.

Khương Chiếu Tuyết đã làm công tác tư tưởng từ sớm và xem lại tất cả các tài liệu giới thiệu về cách xưng hô và bản chất mà Sầm Lộ Bạch đã đưa cho mình vào năm ngoái. Vì vậy, trong lúc đón tiếp, nàng thường chạm khẽ vào đầu những đứa trẻ và thản nhiên gọi chúng bằng nhũ danh và nói câu 'mau lớn nhé', khiến mọi người không khỏi cảm khái khi nghe. Ngoài ra, nàng cũng không phân biệt đối xử, luôn mỉm cười khi nhìn thấy mọi người. Trông rất ngọt ngào và dịu dàng, khiến mọi người đều có ấn tượng tốt về nàng. Những đứa trẻ thích gần gũi với nàng, một vài anh chị em họ hàng và cô dì cũng khen ngợi nàng không dứt trước mặt Sầm Hán Thạch.

Sầm Dao ngưỡng mộ mối duyên của nàng với những người lớn tuổi, nên cũng đã ngầm tặng cho nàng ngón tay cái. Vào giờ nghỉ trưa, khi mọi người cũng đã giải tán bớt, cô ấy liền trốn vào phòng của Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch để trò chuyện. Trong lúc cao hứng, cô ấy làm trò trước mặt Khương Chiếu Tuyết, gọi điện thoại đến cho Sầm Lộ Bạch.

“Chị, để em kể cho chị nghe, chị không biết chị dâu lợi hại đến mức nào đâu...” Cô ấy há mồm nói không ngớt.

Khương Chiếu Tuyết chưa kịp chuẩn bị gì, nàng xấu hổ muốn che miệng cô ấy lại, nhưng chỉ có thể bị buộc phải lắng nghe những mô tả phóng đại của cô ấy về các sự kiện trong ngày hôm nay một cách đầy sinh động. Cuối cùng, cô ấy kết luận:“ “Chị nói xem, chị nên cảm ơn chị dâu thế nào đây?”

Không biết Sầm Lộ Bạch đã nói gì trong điện thoại, nhưng Sầm Dao lại nở nụ cười đầy ái muội và đưa điện thoại cho Khương Chiếu Tuyết.

Khương Chiếu Tuyết chỉ biết ngại ngùng và xấu hổ nhận lấy.

“Vất vả cho em rồi, cảm ơn em.” Giọng nói của Sầm Lộ Bạch phát ra từ bộ loa:“ Tối nay tôi sẽ về sớm.”

Ngụ ý rằng cô sẽ về sớm để chia sẻ gánh nặng cùng nàng.

Giọng nói của cô mang theo ý cười, rất ấm áp. Dường như sóng điện thoại đã khiến chúng trở nên nhẹ nhàng hơn, khiến lòng Khương Chiếu Tuyết không khỏi cảm thấy mềm mại khi nghe.

Nàng đáp:“ Vâng, không có gì đâu, chị cứ làm việc đi.”

Như thể các nàng thực sự là những người bạn đời đồng tâm. Sầm Dao lén lút câu môi cười trộm.

Tuy nhiên, tối hôm nay, Sầm Lộ Bạch phải tham dự một cuộc họp gấp, nên không thể trở về trước bữa tối.

Sau khi người nhà họ Sầm dùng bữa xong, họ cảm thấy nhàn rỗi nên đã tụ tập đến phòng đánh bài sau sảnh tiệc. Với tư cách là đời con cháu kiêm chủ nhà, đương nhiên Khương Chiếu Tuyết không có lý do gì để không đi cùng.

Nàng vốn luôn sống trong tòa tháp ngà, vùi đầu vào biển sách, hiếm khi tham gia những dịp như vậy, nên nàng không hiểu biết gì về bài hay bàn mạt chược trước mặt Sầm Dao.

Nàng muốn là người đứng ngoài cuộc để tiếp đãi mọi người, nhưng một vài người anh em họ tỏ ra quá mức nhiệt tình, cứ khăng khăng đòi nàng phải ngồi xuống chơi cùng. Sầm Dao cũng nói rằng không sao cả, cô ấy có thể chơi cả hai trò và hào sảng đưa cho nàng một nửa số chip của mình.

Chơi mạt chược.

Nàng có trí nhớ tốt nên học hỏi mọi thứ rất nhanh, cũng hiểu biết những quy tắc chơi rất tốt. Nhưng nàng vẫn còn là tay mơ, tư duy chưa rõ ràng, không thể so với những người cô chú bạn dì có kinh nghiệm hàng chục năm trong bàn.

Khương Chiếu Tuyết chỉ biết mỉm cười, vừa xấu hổ vừa làm nũng để mọi người nhường nàng một chút. Trông nàng vừa duyên dáng vừa buồn cười, khiến tất cả mọi người đều vui vẻ.

Căn phòng tràn ngập sự ấm áp và tiếng cười nói.

Không biết qua bao lâu, nhưng khi Sầm Dao và hai người anh em họ của cô ấy lặng lẽ hốt hơn nửa đống chip như nước về và chuẩn bị chơi ván mới, phía cửa ra vào bỗng truyền đến tiếng động.

Khương Chiếu Tuyết ngồi quay lưng về phía cửa. Trong lúc chăm chú xem bài, nàng bỗng ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Sau đó, giọng nói êm ái của Sầm Lộ Bạch bỗng vang lên bên tai nàng:“ Dì ba, dì út.”

Khương Chiếu Tuyết ngay lập tức ngẩng đầu lên, Sầm Lộ Bạch cũng nhìn xuống nàng.

Ánh đèn sáng choang, khiến ánh mắt cô như mang theo vẻ lạnh lùng của thế giới bên ngoài, nhưng lại ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt trong sóng mắt ôn hòa như nước của cô. Cô tự nhiên đặt tay lên vai Khương Chiếu Tuyết và khẽ nói:“ Tôi về muộn.”

Khương Chiếu Tuyết mỉm cười đáp lại cô rồi lắc lắc đầu, ngụ ý rằng mọi chuyện đều ổn.

Anh em họ nói đùa: “Lộ Bạch, nếu em không quay về, Tiểu Khương sẽ thua đến mức khóc nhè đấy.”

“Vậy sao?” Dường như nụ cười của Sầm Lộ Bạch lại trở nên sâu hơn.

Cô xoa đầu Khương Chiếu Tuyết, khẽ cúi người, ghé sát vào mặt Khương Chiếu Tuyết, giống như đang nhìn quân bài trong tay Khương Chiếu Tuyết.

Một vài sợi tóc mảnh rơi trên cổ Khương Chiếu Tuyết. Nàng cắn cắn môi, nghe thấy tiếng tiếng cười khẽ của Sầm Lộ Bạch, sau đó, cô nói:“ Không sao đâu, tối nay ai thua cứ tính cho cháu đi, mọi người chơi vui là được rồi.”

Sầm Dao vui vẻ ngay lập tức và bắt đầu làm trò:“ Ui cha, chị dâu, chị đang cầm bài gì vậy?”

Hai anh em họ cười ngặt nghẽo và trêu chọc:“ Tiểu Khương, ha ha ha, ôi trời, đúng là cô vợ mà Lộ Bạch nhà chúng ta yêu thương mà.”

Mặt Khương Chiếu Tuyết đỏ bừng. Nàng liếc nhìn Sầm Lộ Bạch, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu mỉm cười đầy xấu hổ.

Tệ như vậy sao?

Nhưng lạ thay, tâm trạng của nàng cũng không tệ lắm. Mọi sự mỏi mệt vì phải giao lưu cả ngày dường như đã tan biến đi rất nhiều trong những lời bông đùa này.

*

Đêm 30, cuối cùng Sầm Lộ Bạch cũng có thể dành cho mình một kỳ nghỉ và không phải đến công ty.

Hiếm có được ngày ngủ thẳng giấc cùng Khương Chiếu Tuyết nên cô ngủ rất say. Nhưng lúc trời vừa hửng sáng, toàn bộ trang viên Bắc Sơn vẫn đang chìm trong bầu không khí tĩnh mịch đầy nghiêm trang, lại bỗng có tiếng pháo hoa truyền đến từ nơi xa và nổ vang bên tai Sầm Lộ Bạch.

Sầm Lộ Bạch ngủ rất nông. Dù đã đóng cửa sổ, nhưng cô vẫn bị tiếng pháo nổ đánh thức.

Căn phòng được bao quanh bởi ánh sáng mờ ảo xuyên qua những lớp rèm dày cộm. Khương Chiếu Tuyết vẫn ngủ yên giấc trên phần còn lại của chiếc giường, không hề bị ảnh hưởng.

Mặt mày Sầm Lộ Bạch thoáng giãn ra, nhưng tiếng pháo hoa thứ hai lại vang lên.

Sầm Lộ Bạch nhíu mày.

Cô ngồi dậy, lấy áo ngủ ra, nhẹ nhàng bước xuống giường, khoác áo ngủ vào rồi bước ra ngoài sân thượng.

Bên ngoài sân thượng, cơn gió sớm lạnh đến thấu xương, bầu trời xám xịt, dường như mọi thứ vẫn đang trong trạng thái đóng băng. Ngoại trừ hai cậu bé năm sáu tuổi đang đuổi bắt nhau tại vườn hoa ở tầng dưới.

Sầm Lộ Bạch nhận ra một trong số đó là cháu trai của cô – Sầm Dần, người còn lại là cháu trai của quản gia trang viên.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sầm Dần lại vươn tay muốn cướp đồ chơi trong tay cháu của quản gia. Cháu của quản gia không chịu cho, nhưng cũng không dám đánh lại, chỉ có thể chịu đựng việc bị Sầm Dần đẩy ngã xuống mặt đất và khóc ré lên.

Sầm Dần cưỡi lên người cậu bé và giật lấy đồ chơi trong tay cậu, trông có vẻ ngạo nghễ và đắc thắng:“ Đồ của mày là của tao! Mày sống trong nhà tao, nên phải nghe lời tao!”

Nói xong, cậu ta mở chiếc hộp nhỏ trong tay ra, giơ tay ném về phía xa. Một tiếng pháo hoa khác lại vang lên, hòa cùng tiếng khóc thảm thiết của cậu bé kia.

Sầm Lộ Bạch lạnh lùng nhìn cậu ta.

Cô không động tay với trẻ em, không giống như những gì Sầm Đỉnh đã đề cập qua—— Sắp xếp nhân viên trực tiếp nuôi Sầm Dần tại nước C. Nhưng có một số người sau khi ăn một nhát dao cũng không khôn ra, mà còn tự đào mồ chôn mình.

Sầm Lộ Bạch thờ ơ quay người về phòng.

Không biết là do tiếng pháo nổ hay tiếng cô kéo cửa ngoài hiên, nhưng dường như Khương Chiếu Tuyết đã bị quấy rầy. Nàng cau mày, mở mắt ra và lẩm bẩm:“ Lộ Bạch?”

Như thể vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

Có vẻ như gần đây phải diễn nhiều, nên cuối cùng nàng đã có thể thốt nên hai từ 'Lộ Bạch' một cách trôi chảy.

Sự lạnh lùng trong mắt Sầm Lộ Bạch tan biến ngay lập tức. Cô mỉm cười, vén chăn bông lên giường, khẽ dỗ dành:“ Còn sớm, ngủ thêm một chút đi.”

Khi nhìn thấy ánh sáng mờ ảo, Khương Chiếu Tuyết liền nghĩ vẫn còn sớm, nên cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Không có chút phòng bị gì.

Nàng đã có thể ngủ yên bên cạnh cô. Sóng mắt Sầm Lộ Bạch ánh lên sự ấm áp. Cô vươn tay, muốn chạm vào sợi tóc mai mềm mại trên trán nàng, nhưng đầu ngón tay lại dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn nhịn được, khẽ cong lên.

Cô nhìn chằm chằm vào nàng, ngừng cười, thu tay về, cầm lấy điện thoại di động tại đầu giường lên và gửi tin nhắn cho cấp dưới, bảo họ mang đứa nhỏ đi.

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Sầm Dao: Hôm nay chị dâu làm nũng với em ó.

Sầm tổng ngừng ký tài liệu, lẳng lặng nhìn cô ấy.

Một cơn sóng lạnh bỗng lướt qua.

Sầm Dao: Thôi rồi, vẫn nên treo cổ em lên cây đi <(。_。)>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.