Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 21: Chương 21




Đồ xấu xa

*

Trong thế giới của người trưởng thành, không dễ dàng dừng lại. Dù ban đêm, trời có đổ mưa to đến mức nào đi chăng nữa, thì ngày hôm sau mặt trời vẫn sẽ ló rạng và cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn như thường lệ.

Khương Chiếu Tuyết đã ăn hết cháo, uống cạn nước, lúc gần hai giờ sáng lại ngủ thiếp đi. Nhưng ngày hôm sau, nàng vẫn thức dậy khi chuông báo thức vang lên lúc 7 giờ sáng.

Nàng có một bài chia sẻ trong buổi tọa đàm cùng nhóm anh chị tư vấn viên, không thể vắng mặt.

Triệu chứng nghẹt mũi và đau đầu vẫn chưa thuyên giảm hẳn. Nàng nặng nề thay quần áo dày cộm, lúc rửa mặt xong mới tỉnh táo lại một chút. Vì phải lên sân khấu để chia sẻ nên nàng phải trang điểm đậm hơn để che gương mặt ốm yếu của mình lại, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.

Dù nhà có cách âm tốt đến mấy, nàng vẫn sợ ảnh hưởng đến Sầm Lộ Bạch.

Đêm qua, Sầm Lộ Bạch đã giúp nàng rút kim truyền nước trước khi ngủ. Nàng không muốn phiền giấc ngủ của cô vào sáng sớm nữa.

Không ngờ ngay khi vừa mở cửa, nàng không hề quấy rầy Sầm Lộ Bạch, mà Sầm Lộ Bạch đã chủ động tìm nàng trước—— Không biết cô đã dán giấy note trước cửa phòng của nàng từ lúc nào.

Nét chữ mạnh mẽ và thanh lịch của cô vẫn còn trên tờ giấy bạc. Cô nói: Tôi phải đến Hải Thành công tác vài ngày, còn sớm quá nên không muốn làm phiền đến em. Khi ngủ dậy nhớ đo lại nhiệt độ. Dì Trần đã mang bữa sáng đến rồi, đặt trong hộp giữ ấm ở bếp đấy. Còn về bữa trưa và bữa tối, dì ấy sẽ giao đến vào lúc mười một giờ và năm giờ. Nếu không hợp khẩu vị thì cứ nói, tôi sẽ báo lại cho dì ấy.

Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ. Nàng vươn tay muốn gỡ ra, nhưng phải mất vài giây sau mới nhận ra Sầm Lộ Bạch đang đi công tác?

Nhưng nàng không nghe cô nhắc đến việc này vào ngày hôm qua, là việc gấp sao? Hơn nữa, nàng còn phiền cô đến muộn như vậy.

Nàng bỗng cảm thấy có lỗi.

Nàng cất những tờ giấy nhớ vào hộp lưu trữ trong phòng khách như thường lệ, sau đó lấy nhiệt kế đo nhiệt độ theo lời nhắc nhở của Sầm Lộ Bạch.

36,9ºC, không sốt.

Nàng ngồi trên ghế sofa và nhắn tin cho Sầm Lộ Bạch: “36,9 độ, em ổn rồi, không sao cả, chị đừng lo.”

“Đừng làm phiền dì Trần, em sẽ ăn ở trường.”

Dì Trần đi tới đi lui cũng không dễ dàng. Nếu chỉ vì mỗi mình mình, nàng cảm thấy không yên lòng.

Không biết có phải Sầm Lộ Bạch đang ở trên máy bay hay không, nhưng cô vẫn chưa trả lời tin nhắn của nàng. Khương Chiếu Tuyết nghĩ về thói quen giao tiếp của cả hai trong năm qua, cảm thấy Sầm Lộ Bạch sẽ trả lời tin nhắn của mình sau khi máy bay hạ cánh nên cũng không quan tâm lắm.

Kết quả là, mãi cho đến mười giờ sáng, phần chia sẻ của Khương Chiếu Tuyết đã xong, nhưng Sầm Lộ Bạch vẫn chưa trả lời tin nhắn của nàng.

Khương Chiếu Tuyết bất tri bất giác cảm thấy kỳ quái. Nàng có chút lo lắng, nhưng chính bản thân nàng vẫn chưa phát hiện ra. Nàng do dự, gửi một tin nhắn khác cho Sầm Lộ Bạch:“ Chị xuống máy bay chưa?”

Sầm Lộ Bạch trả lời trong vài giây:“ Xuống rồi.”

Khương Chiếu Tuyết:...

Vậy tại sao lại không trả lời tin nhắn của nàng?

Nàng nói thầm trong lòng, nhưng lại ngại hỏi thẳng, chỉ lặp lại câu nói đừng làm phiền dì Trần. Lần này, Sầm Lộ Bạch trả lời ngay. Cô nói:“ Ừm, để tôi xem.”

Khương Chiếu Tuyết:?

Có gì đẹp mà xem?

Nàng rủa thầm. Ngón tay cái của nàng dừng trên bàn phím điện thoại, cố gắng tìm từ ngữ từ chối uyển chuyển nhất, nhưng Sầm Lộ Bạch lại gửi tin nhắn đến nhanh hơn nàng một bước:“ Tôi phải họp rồi.”

Thao tác gõ phím của Khương Chiếu Tuyết khựng lại.

Nàng xóa tất cả những từ đã được gõ nửa chừng đi, thông cảm đáp lại:“ Vâng.”

Nàng bất giác thở dài.

Cô em gái ngồi bên cạnh lấy làm lạ: “ Đàn chị, có chuyện gì vậy?”

Sao đôi mắt như làn nước mùa thu này lại buồn rầu và gợn sóng như vậy?

Khương Chiếu Tuyết bình tâm lại, khóa màn hình điện thoại và mỉm cười:“ Không có gì đâu.”

Cô em gái nhỏ vừa đoán liền biết nàng đang chuyện trò cùng người yêu. Cô ấy chỉ mỉm cười trêu chọc, nhưng không hỏi thêm gì nữa.

Vào lúc mười một giờ, buổi tọa đàm kết thúc, đám đông nối đuôi nhau ra về.

Sầm Lộ Bạch vẫn không cho nàng một câu trả lời chính xác.

Khương Chiếu Tuyết cảm thấy bất an, luôn cảm thấy Sầm Lộ Bạch lại không nghe lời mình. Có lẽ dì Trần sẽ giao cơm trưa đến Quân Đình.

Bạn học và nhóm đàn chị, đàn em hỏi nàng:“ Chiếu Tuyết, muốn đến nhà hàng lẩu Tứ Xuyên bên ngoài ăn cùng không? Nhóm Tiểu Siêu nói chỗ đó cũng khá đấy.”

Khương Chiếu Tuyết cảm thấy một nửa lo lắng, một nửa không thèm ăn nên đã từ chối.

Nàng lên xe của chú Trịnh và trở lại Quân Đình.

Tại penthouse Quân Đình, bữa trưa ấm áp của dì Trần đang lặng lẽ chờ đợi nàng trên bàn ăn.

Sầm Lộ Bạch lại đem tinh thần bằng mặt không bằng lòng của bản thân phát huy hết công suất.

Nhưng khi Khương Chiếu Tuyết nhìn thấy bữa ăn có đầy đủ hương vị, thanh đạm ngon miệng, lại rất hợp khẩu vị của mình nên không cảm thấy giận nữa.

Nàng cầm thìa lên, uống một muỗng cháo ngọt vào bụng, cảm thấy rất thư thái.

Còn có chút buồn cười.

Sầm Lộ Bạch là người trông bề ngoài thì hiền lành, dịu dàng, đoan trang và nghiêm nghị hơn bất kỳ ai. Nhưng nếu nhìn kỹ, không ngờ cô lại là người có máu cố chấp và độc đoán ăn sâu vào xương tủy.

Đồ xấu xa.

Là loại xảo quyệt, khiến người khác không thể chống cự được.

Khương Chiếu Tuyết không thể diễn tả cảm giác này, nhưng nàng thực sự không chán ghét. Thậm chí nàng còn có cảm giác rằng nếu mình thực sự không về vào buổi trưa hôm nay. Có thể dì Trần sẽ chỉ âm thầm lấy bữa trưa chưa từng động đũa qua của nàng đi và sẽ không để nàng phát hiện ra bà đã đến đây.

Sầm Lộ Bạch luôn hành xử chu đáo và nhẹ nhàng.

Khương Chiếu Tuyết không thể phụ lòng tốt của cô. Nàng lịch sự chụp bữa trưa dành cho mình và nói cảm ơn với cô.

Có lẽ Sầm Lộ Bạch đang bận, nên không trả lời nàng. Khương Chiếu Tuyết cũng không để tâm.

Ăn xong, nàng không ra ngoài, chỉ đánh một giấc rồi đến phòng làm việc để đọc luận văn vào buổi chiều.

Không biết đã qua bao lâu, nàng nghe thấy có người bấm chuông cửa bên ngoài. Lúc nhìn đồng hồ, nàng mới nhận ra đã gần 5 giờ.

Nàng nghĩ rằng dì Trần đến để giao bữa ăn, nhưng khi mở cửa ra, liền thấy Sầm Dao đang mang hộp giữ nhiệt đến.

“Chị dâu!” Sầm Dao mỉm cười đầy vô hại.

Cô ấy mặc đồ công sở, như thể vừa mới tan làm.

Khương Chiếu Tuyết ngạc nhiên: “ Tiểu Dao, sao em lại đến đây?”

Sầm Dao quen cửa quen nẻo bước vào, giả vờ bất mãn:“ Gì đó, không chào đón em hỏ?”

Khương Chiếu Tuyết bật cười: “ Đương nhiên không phải rồi.” Nàng đóng cửa lại, giải thích:“ Chị không nghĩ đó là em. Dì Trần đâu?”

“Đi được nửa đường đã bị em chặn lại.” Sầm Dao hờ hững nói. Cô ấy đặt túi lên bàn, cẩn thận đánh giá sắc mặt Khương Chiếu Tuyết:“ Em nghe chị gái em nói chị bị cảm, để chị ở nhà một mình không yên tâm, nên nhờ em đến chăm sóc chị.”

Nàng nghĩ rằng Sầm Dao cho rằng nàng là người một nhà nên cảm thấy không yên tâm.

Nàng giúp Sầm Dao lấy dép lê để thay, cảm thấy ấm lòng:“ Chị không phải trẻ con nữa. Nếu chị ở nhà một mình sẽ bị bà nội sói tha đi à? Em còn bõ công đi một chuyến nữa.”

Nhận thấy tinh thần của nàng rất tốt, Sầm Dao thầm thở phào nhẹ nhõm thay chị gái mình. Cô ấy khẽ mỉm cười rồi đổi giọng: “Được rồi, em sẽ không giả vờ nữa. Em thực sự đến đây để ăn ké.”

“Em thèm đồ ăn dì Trần làm muốn chết. Chị dâu, chị sẽ không đuổi em đi chứ.” Cô ấy tỏ ra đáng thương, kéo kéo ống tay áo của Khương Chiếu Tuyết.

Khương Chiếu Tuyết bị cô ấy chọc cười. Sầm Dao mở to miệng ra.

Nàng khẽ xoa xoa đầu cô ấy, cong mắt nói:“ Được rồi, đi thôi, vừa hay chị cũng đói bụng.”

“Vâng ạ.” Sầm Dao vui vẻ ra mặt.

Cả hai cùng nhau đến phòng bếp để dùng bữa.

Sầm Dao là người hoạt bát và biết cách vận động bầu không khí, khiến khoảng trời trong bữa ăn của hai người biến thành nhiều người. Khương Chiếu Tuyết vô tình bị cô ấy thuyết phục uống nửa bát canh.

Sầm Dao vô tình hỏi trong lúc trò chuyện:“ Chị dâu, có phải chị bị cảm vì sáng hôm qua tặng quà bất ngờ vào dịp lễ tình nhân không?”

Cô ấy chu môi, vẻ mặt đầy hài hước.

Khương Chiếu Tuyết không nuốt nổi bát canh, suýt chút nữa đã sặc.

Đó không phải bất ngờ vào dịp lễ tình nhân mà là quà sinh nhật. Nàng thầm phản bác, nhưng ngoài mặt chỉ có thể biện hộ:“ Không phải, có lẽ do nhiệt độ hai ngày nay đột ngột giảm xuống, chị không mặc đủ quần áo.”

Dĩ nhiên Sầm Dao không tin. Cô ấy nhìn chằm chằm vào nàng rồi 'ồ' một tiếng thật dài.

Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết dần trở nên thẹn thùng.

Sầm Dao cúi đầu cười khúc khích. Sau khi cười đủ, cô ấy kiềm chế lại:“ Chị dâu, sao chị nghĩ ra được thế? Rất sáng tạo đó nha.”

Khương Chiếu Tuyết không được tự nhiên:“ Bỗng dưng nghĩ ra thôi. Chị nghĩ chị ấy sẽ thích.”

“Ồ, được rồi. Vậy chúng ta cứ chờ ngày Valentine trắng từ chị gái của em đi.” Cô ấy cười nham hiểm, trưng vẻ mặt không ngại việc lớn ra.

Khương Chiếu Tuyết vã mồ hôi giúp Sầm Lộ Bạch. Sợ rằng lúc đó Sầm Lộ Bạch sẽ khó giải thích, nên nàng đã giúp Sầm Lộ Bạch tìm trước một cái cớ:“ Bọn chị không quan tâm Valentine trắng.”

“Hơn nữa, có thể chị sẽ đến Tây Thành để tham dự hội nghị học thuật, nên có thể không tổ chức được.”

“Ôi.” Sầm Dao thất vọng.

Khương Chiếu Tuyết sợ cô ấy sẽ tiếp tục xoay quanh vấn đề này, nên bèn đảo khách thành chủ, chuyển chủ đề về cô ấy:“ Lộ Bạch nói em cho chị ấy leo cây. Là ai thế? Còn quan trọng hơn chị gái em nữa à?”

Trông nàng có vẻ châm chọc.

Ánh mắt Sầm Dao chớp chớp, cô ấy thoáng sững sờ vài giây, sau đó ấp úng trả lời:“ Không có đâu, chỉ là... chỉ là một người bạn thôi.”

Khương Chiếu Tuyết cho rằng cô ấy đang mắc cỡ, bèn nói đầy ẩn ý:“ Chỉ là một người bạn? Bạn bình thường à?”

Sầm Dao gật gật đầu: “Tại sao không?”

Lời phản bác rất hợp lý, nhưng biểu hiện lại không được tự nhiên cho lắm. Khương Chiếu Tuyết không phải là người thích trêu chọc người khác, nên đành mềm lòng buông tha cho cô ấy.

Sau bữa ăn, Khương Chiếu Tuyết nhận ra rằng mình ăn nhiều hơn buổi trưa rất nhiều.

Sầm Dao thực sự rất thích ăn.

Nàng cảm thấy buồn cười.

Trời đã không còn sớm, bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi. Khương Chiếu Tuyết lo rằng nếu Sầm Dao ở lại lâu thì đi đường sẽ không an toàn. Nàng làm trò trước mặt Sầm Dao, đo lại nhiệt độ theo yêu cầu của cô ấy, sau đó tiễn cô ấy ra ngoài khi tuyết còn rơi nhẹ.

Ngay sau khi Sầm Dao rời đi, lúc cửa vừa đóng lại, căn penthouse bỗng trở nên yên tĩnh.

Khương Chiếu Tuyết dựa vào cửa, nhìn quanh chỗ Sầm Dao vừa ngồi, rồi lại nhìn về phía cửa sổ kiểu Pháp, nơi mà Sầm Lộ Bạch rất thích nhìn khi ở nhà, bỗng cảm thấy quạnh quẽ.

Loại suy nghĩ này rất vô lý. Rõ ràng trước đây nàng đã quá quen với cảnh tượng này.

Khương Chiếu Tuyết lập tức chỉnh đốn lại tâm trạng.

Cho dù đã từng náo nhiệt như thế nào, cho dù Sầm Lộ Bạch có quan tâm và đến gần nàng như thế nào đi chăng nữa, thì tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước, không bao giờ tồn tại lâu dài. Ngay khi hợp đồng giữa nàng và Sầm Lộ Bạch kết thúc, chúng đều sẽ biến mất.

Nàng không nên lưu luyến.

Lúc quay về phòng làm việc và đi ngang qua nhà ăn. Nàng chợt nhớ rằng mình có thể để lại lời nhắn cho dì Trấn giống như cách mà Sầm Lộ Bạch đã để lại cho mình, nhằm để dì có thể nhìn thấy khi giao bữa sáng vào ngày mai.

Nàng bước vào phòng làm việc, lấy một cây bút và một mảnh giấy ra. Lúc vừa định viết thì điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên.

Khương Chiếu Tuyết ngẫu nhiên liếc mắt một cái, ánh mắt liền bất động.

ID người gọi là Sầm Lộ Bạch.

Nàng không tự chủ được, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn.

Nàng do dự, sau đó vươn tay nhận cuộc gọi.

“Là tôi, Sầm Lộ Bạch.” Giọng nói ôn hòa và ấm áp của Sầm Lộ Bạch truyền đến từ đầu dây bên kia, có chút từ tính do sóng điện từ truyền đến.

Khương Chiếu Tuyết nuốt nước bọt, khóe môi bất giác cong lên:“ Em biết.”

Sầm Lộ Bạch không nghe ra cảm xúc trong nàng. Cô hỏi:“ Hôm nay có khá hơn không?”

Khương Chiếu Tuyết báo cáo:“ Khá hơn nhiều.”

Sầm Lộ Bạch trả lời: “ Vậy thì tốt rồi.”

Loa phóng thanh bỗng dưng im bặt.

Khương Chiếu Tuyết ngơ ngác. Sau hơn một năm kết hôn, số lần Sầm Lộ Bạch gọi điện đến cho nàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Lúc nào cũng là vì có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Lần này không phải sao?

Cô chỉ gọi điện để quan tâm đến nàng thôi sao?

Khương Chiếu Tuyết cắn môi, cố gắng dùng giọng điệu chuyện trò giữa những người bạn bình thường để lịch sự quan tâm đến cô:“ Chị ở đấy có khỏe không? Sao lại lên máy bay sớm vậy, em chưa nghe chị nhắc qua.”

Dường như Sầm Lộ Bạch thoáng bật cười, cuối cùng giọng nói của cô cũng vang lên:“ Cũng ổn. Dự án do Sầm Đỉnh tạm thời phụ trách có một số sai sót, cậu ta muốn tôi đến để lo liệu hậu quả.”

Cô nói rất chi tiết, Khương Chiếu Tuyết muốn nói lại thôi. Nàng tự hỏi không biết mình có vượt quá giới hạn hay không.

Nhưng Sầm Lộ Bạch không nói gì nữa. Nàng chỉ có thể ngập ngừng tiếp tục chủ đề và hỏi cô:“ Sẽ không khó giải quyết chứ?”

Ý cười trong giọng điệu của Sầm Lộ Bạch sâu hơn. Cô nói:“ Sẽ không.”

Sau khi tạm dừng một chút, cô nói thêm: “ Sẽ không ảnh hưởng đến việc xem phim của chúng ta. Em đừng lo.”

Thoáng mang theo ý hài hước.

Khương Chiếu Tuyết:“...”

Ai quan tâm đến chuyện này. Tai nàng nóng ran, như thể thực sự rất mong đợi.

Nhưng giọng điệu phản bác lại có vẻ quá thân mật, nàng cảm thấy xấu hổ.

Nàng chọn ra những từ khách sáo nhất và thì thầm: “ Công việc của chị quan trọng hơn.”

Dường như Sầm Lộ Bạch lại cười. Cô còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Khương Chiếu Tuyết bỗng nghe thấy giọng nói cung kính nhắc nhở cô:“ Sầm tổng, giám đốc sở XX, họ...”

Loáng thoáng nói ra một chuỗi từ, nhưng Khương Chiếu Tuyết không nghe rõ.

Sầm Lộ Bạch khẽ nói:“ Tôi phải giải quyết công việc trước.”

“Vâng, chị cứ làm việc đi.”

Sầm Lộ Bạch không cúp máy ngay, Khương Chiếu Tuyết cũng vậy. Sau hai giây im lặng, Sầm Lộ Bạch nói:“ Chờ tôi trở về.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, như thể đang dỗ dành người khác, chất chứa sự mềm mại trong âm điệu.

Mặt hồ trong tim Khương Chiếu Tuyết bỗng dao động, nổi lên những gợn sóng không nên có.

Cổ họng Khương Chiếu Tuyết khô khốc, nàng vô thức hạ giọng và đáp lại:“ Vâng.”

Điện thoại treo sau ba giây.

Khương Chiếu Tuyết rũ mắt nhìn thời lượng cuộc gọi trên màn hình điện thoại. Không khỏi nghĩ đến việc Sầm Lộ Bạch đã dành thời gian thực hiện cuộc gọi này như thế nào trong một tòa nhà thương mại rực rỡ ánh đèn như vậy.

Cô đang mặc loại tây trang gì, đôi mắt cười trầm lặng nhưng dịu dàng của cô sẽ ra sao.

Một cảm xúc không tên dần lên men trong lòng.

Không nên, đang nghĩ cái quái gì thế?

Khương Chiếu Tuyết nhanh chóng trở nên tỉnh táo. Nàng tắt điện thoại, bình tâm lại.

Tốt hơn hết vẫn nên xem luận văn.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Sầm Dao: Bé khổ quá mà. Mèo ướt sũng nước.jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.