Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 28: Chương 28




Ngày Valentine trắng

*

Đêm đến, Khương Chiếu Tuyết lại mất ngủ. Nàng trằn trọc mãi nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Sau khi rời khỏi phòng KTV ngột ngạt và mờ ảo ấy, đầu óc nàng choáng váng, cố gắng lần mò lại tình cảm của bản thân dành cho Sầm Lộ Bạch trong màn đêm tĩnh lặng.

Nhưng bất kể có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, chúng vẫn rất mơ hồ.

Thực sự nàng có ấn tượng tốt về Sầm Lộ Bạch, và loại ấn tượng này vẫn luôn luôn tồn tại. Thậm chí, còn tăng lên từng ngày. Nhưng vào những ngày thường, chúng không hề ảnh hưởng gì đến nàng.

Nhịp tim đêm nay thực sự đã vượt quá tiêu chuẩn.

Nhưng trong tình huống tối nay, trừ khi là một cô gái thẳng như thép, thì ai có thể bị Sầm Lộ Bạch dùng gương mặt và ánh mắt ấy nhìn chằm chằm mà không hề động lòng đây? Nàng cũng không phải là người gỗ.

Dù là một diễn viên thực lực thì cũng không tránh khỏi những lúc dấn thân quá sâu vào vở diễn, đúng không? Bây giờ, kịch cũng đã tàn, người cũng bình tĩnh lại, vậy thì có nên trở về phạm vị hợp lý và có thể kiểm soát được không?

Khương Chiếu Tuyết không thể hiểu tại sao.

“Ôi...” Nàng khẽ thở dài, phủ chăn lên đầu, gạt bỏ nghĩ suy.

Mặc kệ vậy, cứ giữ nguyên hiện trạng như thế này thôi. Nàng tự đưa ra cho bản thân tối hậu thư. Nàng sợ rằng sự việc vốn dĩ chẳng có gì lại bị nàng nghĩ mãi rồi hóa thành ám ảnh tâm lý.

Nàng tự thuyết phục bản thân rằng không có gì xảy ra, rằng nàng cũng không nhận thấy bất cứ điều gì.

Với quyết tâm như vậy, nàng thực sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều, để mặc cho cơn buồn ngủ ập đến, rồi mê man chìm vào giấc ngủ.

*

Sầm Lộ Bạch từng nói hai ngày nữa cô sẽ đến Tây Thành để công tác. Nhưng hai ngày nữa cũng là ngày đón mẹ Chu xuất viện, vì vậy cô liền cấp tốc đến Tây Thành. Khương Chiếu Tuyết cố ý tránh Sầm Lộ Bạch một chút, nên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng tập trung chuẩn bị cho cuộc họp học thuật mà mình sẽ tham dự với Hoàng Ưng Thu tại Tây Thành vào ngày 14. Vì bận rộn nên không còn thời gian để nghĩ về điều này nữa. Nhịp tim đập loạn trong phòng KTV đêm đó dường như đã tan biến theo sự ra đi của Sầm Lộ Bạch và dòng thời gian.

Khương Chiếu Tuyết thả lỏng thần kinh, hạ thấp cảnh giác.

Trưa ngày 13 tháng 3, lúc Khương Chiếu Tuyết đang thu xếp hành lý đến Tây Thành, Dung Trĩ gọi đến để chuyện trò cùng nàng.

Trong điện thoại, Dung Trĩ kể rằng cô ấy đã gia nhập đoàn làm phim cùng Đàm Thù Như, và Đàm Thù Như cũng giúp cô ấy rất nhiều. Hiện tại, cô ấy sống bên cạnh Đàm Thù Như, hằng ngày ra vào đoàn làm phim để học tập, ăn uống và giúp Đàm Thù Như đối lời thoại.

Niềm vui đong đầy trong giọng nói của cô ấy.

Khương Chiếu Tuyết cũng vui lây.

Nàng trêu chọc:“ Có phải vừa trùng dịp trải qua ngày Valentine trắng cùng nhau không? Cậu có mang đủ giấy để gấp sao không đấy? Tôi e rằng cậu không chuẩn bị đủ lọ để đựng đâu.”

Dung Trĩ bị nói trúng, ho khan một tiếng, ngoài mạnh trong yếu:“ Tôi không mang đấy được không? Tôi đến đây để học tập thôi.”

Cô ấy có một chiếc lọ đựng ngôi sao mong ước, đã bắt đầu gấp thuở còn niên thiếu, lúc biết tình cảm dành cho Đàm Thù Như không phải là tình cảm dành cho người chị gái của mình nữa. Mặt trong của tờ giấy gấp sao chứa đầy những tâm tư của thiếu nữ về Đàm Thù Như, và luôn chờ một ngày nào đó, lúc tỏ tình, cô ấy sẽ mở ra cho Đàm Thù Như xem.

Khương Chiếu Tuyết khẽ cười thành tiếng, không bắt bẻ cô ấy nữa.

Nàng và Dung Trĩ đã đi du lịch ngắn hạn cùng nhau vài lần. Mỗi lần đi, Dung Trĩ đều mang theo chiếc lọ bảo bối kia. Khương Chiếu Tuyết đã may mắn nhìn thấy cô ấy viết một lần và gấp lại trước mặt mình.

Chẳng có nghĩa lý gì cả, nàng nghĩ. So với những tâm tư thầm kín của Dung Trĩ đối với Đàm Thù Như, thì nhịp tim nàng dành cho Sầm Lộ Bạch dường như vẫn còn cách rất xa.

Vẫn rất an toàn.

Trong vô thức, nàng lại tự khuyên nhủ bản thân mình.

Lúc còn muốn nói thêm điều gì nữa, điện thoại bỗng rung lên hai lần, dường như vừa có tin nhắn đến.

Khương Chiếu Tuyết vươn tay bấm vào, là tin nhắn WeChat từ Sầm Lộ Bạch, cửa sổ hiển thị chỉ là một tấm ảnh.

Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết bất giác dịu lại. Nàng nói với Dung Trĩ:“ Tôi phải trả lời tin nhắn rồi, cúp máy trước đây.”

Dung Trĩ đồng ý.

Khương Chiếu Tuyết đã thoát khỏi giao diện cuộc gọi và chuyển sang trang chủ hiển thị tin nhắn.

Trên trang chủ, nhóm trò chuyện của chị em cùng khóa đã hiển thị 99+ tin. Khương Chiếu Tuyết không quan tâm, trực tiếp nhấn vào hộp thoại của Sầm Lộ Bạch.

Trong hộp trò chuyện, Sầm Lộ Bạch đã gửi một ghi chú bằng văn bản dày đặc các từ ngữ. Khương Chiếu Tuyết phóng to ra và thấy đó là văn bản hướng dẫn du lịch tại Tây Thành, bao gồm tất cả mọi thứ và liệt kê nhiều nhà hàng, tụ điểm ăn vặt và những điểm tham quan không nên bỏ qua.

Khương Chiếu Tuyết bật cười.

Nàng đánh chữ:“ Không phải chị đang đi công tác sao?”

Hàm ý là vẫn còn rãnh rỗi để chú ý đến những thứ này à.

Sầm Lộ Bạch nhanh chóng trả lời: “ Liên Hân chuẩn bị đấy.”

“Tôi không dùng được, có hữu ích với em không?”

“Mượn hoa dâng Phật.”

Nụ cười của Khương Chiếu Tuyết không khỏi sâu hơn.

Những ngày qua, nàng muốn giảm bớt tần suất liên lạc với Sầm Lộ Bạch, nên không chủ động báo với Sầm Lộ Bạch rằng mình sẽ đi Tây Thành. Nàng đoán rằng có lẽ Sầm Lộ Bạch đã xem nhóm trò chuyện của những người cùng khoa và biết lịch trình của nàng.

Nàng nói:“ Em cũng chỉ rảnh vào ban đêm thôi.”

Ban ngày phải làm báo cáo. Hoàng Ưng Thu luôn nghiêm khắc với học trò về mặt học tập và sẽ không cho họ cúp.

Sầm Lộ Bạch không nói gì, chỉ nhắc nhở: “ Về đêm, Tây Thành thường có gió lớn, em đừng quá tin vào dự báo thời tiết.”

Lòng Khương Chiếu Tuyết ấm lên và trả lời:“ Vâng.”

Trong khoảnh khắc nào đấy, nàng muốn hỏi Sầm Lộ Bạch đang ở nơi đâu và có tiện đi dạo vào buổi tối không. Nhưng đầu ngón tay lơ lửng trong không khí mấy giây kia vẫn không rơi xuống.

Đêm nay, lúc hạ cánh cũng sẽ là sáng sớm, đêm mai... là ngày lễ Valentine trắng, có chút ái muội.

Thôi quên đi.

*

Vào sáng sớm ngày 14, Khương Chiếu Tuyết đến Tây Thành cùng Hoàng Ưng Thu, chị Phương, Thẩm Dịch và một vài đàn em đang học nghiên cứu sinh tiến sĩ khác.

Cuộc gặp gỡ trao đổi học thuật tại Tây Thành này có quy mô không lớn lắm. Tuy nhỏ nhưng lại rất tinh tế, chất lượng cao, có rất nhiều dân máu mặt trong ngành đến. Hoàng Ưng Thu nhớ Khương Chiếu Tuyết và Thanh Thân Cơ sẽ tốt nghiệp vào năm nay, nên đã cố ý giới thiệu nàng, giúp nàng thu hút sự chú ý của một vài giáo sư có tiếng. Sau khi dùng bữa trưa xong, bà ấy còn bảo nàng ở lại tiếp tục trao đổi.

Hết cả một ngày dài, Khương Chiếu Tuyết khá mệt, nhưng thu hoạch lại rất phong phú.

Sau khi cùng nhau ăn tối tại khách sạn, Hoàng Ưng Thu về phòng nghỉ ngơi, dặn dò các nàng 'chú ý an toàn' rồi để các nàng tự do hoạt động.

Thẩm Dịch phấn khích đề nghị:“ Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”

Khương Chiếu Tuyết không ý kiến.

Lần đầu tiên đến Tây Thành, nàng cũng dự định hôm nay hoặc ngày mai sẽ đi dạo để mua một vài món quà lưu niệm mang về cho bố mẹ, bạn học, Sầm Dao và Dung Trĩ.

Vì vậy, bốn người cùng khoa và hai sinh viên từ các trường khác nhau, tổng cộng sáu người cùng bước ra khỏi khách sạn để dạo chơi. Bọn họ đi theo kế hoạch của Thẩm Dịch, trong bản kế hoạch du lịch của Sầm Lộ Bạch cũng có thêm phố cổ.

Đã gần bảy giờ, bởi vì kinh độ của Tây Thành, nên mặt trời vẫn chưa lặn, ráng chiều vẫn còn rực rỡ phía chân trời.

Đứng trên bục cao đối diện phố cổ, cổng vòm bằng gỗ và những hàng quán treo đèn lồng đỏ hai bên phố như được hoàng hôn phủ lên một lớp màng lọc cổ kính, mang theo vẻ đẹp khác hẳn với những tòa nhà nguy nga, tráng lệ tại Bắc Thành. Nơi đây giống như một góc ảo ảnh được tạo ra từ những áng mây lịch sử của cố đô cổ kính này, đẹp đến nao lòng.

Mọi người đều không nhịn được, lấy điện thoại di động ra và chụp tới tấp.

Khương Chiếu Tuyết nhận ra rằng điện thoại di động của mình sắp hết pin.

Nàng không mang sạc dự phòng theo. Vì sợ chút nữa sẽ không tiện thanh toán nên không muốn chụp ảnh, chỉ chụp hai tấm tượng trưng rồi cất di động vào, sau đó năn nỉ Thẩm Dịch chia sẻ ảnh đã chụp cho mình sau khi trở về.

Thẩm Dịch hào sảng đồng ý, gửi ngay một vài bức ảnh đẹp trong nhóm trò chuyện của nhóm chị em cùng khoa.

Vài người chụp ảnh một lúc, sau đó vui vẻ bước lên đài cao để đến phố cổ.

Những con phố cổ đầy ắp người mang ba lô, đều là khách du lịch giống như bọn họ.

Chị Phương và hai bạn học khác muốn ăn món bánh đặc biệt ở đây nên đã đứng xếp hàng trước quầy và chờ đến lượt.

Thẩm Dịch quẹt điện thoại, đột nhiên hỏi:“ Chị Lộ Bạch cũng đang ở Tây Thành đúng không ạ?”

Khương Chiếu Tuyết sững sờ trong giây lát.

Thẩm Dịch cười tủm tỉm và cho Khương Chiếu Tuyết xem màn hình điện thoại của mình.

Trên màn hình là cuộc trò chuyện giữa Sầm Lộ Bạch và Thẩm Dịch:“ Chiếu Tuyết có đang ở cùng các em không?”

“Tôi vừa đàm phán xong và cũng tình cờ ở gần đây, nhưng không thể liên lạc với em ấy được.”

Thẩm Dịch đã trả lời 'có ạ' rồi mời cô đến dạo phố cùng nhau.

Sầm Lộ Bạch vẫn chưa trả lời cô ấy.

Khóe môi Khương Chiếu Tuyết không khỏi cong lên. Nàng lấy điện thoại di động ra để kiểm tra. Quả nhiên, vài phút trước Sầm Lộ Bạch đã hỏi nàng:“ Ở phố Nam sao? Tôi cũng ở gần đấy.”

Khương Chiếu Tuyết cắn môi, nghe theo trái tim mình: “Chị có muốn qua đây không?”

Sầm Lộ Bạch trả lời:“ Ừm.”

Khương Chiếu Tuyết cười rạng rỡ.

Thẩm Dịch nhìn sự thay đổi biểu cảm của nàng trong suốt quá trình, vui vẻ trêu chọc:“ Chị Lộ Bạch lãng mạn quá đi, có phải chị ấy đặc biệt theo đến đây để cùng chị trải qua ngày Valentine trắng không đấy?”

Vành tai Khương Chiếu Tuyết nóng lên, biện minh:“ Không phải đâu, chị ấy đến đây để công tác thôi.”

Thần Dịch và nhóm chị em bạn học bên cạnh nhìn nhau cười, hiển nhiên là không tin.

Khương Chiếu Tuyết cũng cúi đầu cười, không giải thích thêm.

Đối với đám quỷ bỡn cợt này, nếu càng giải thích thì các nàng sẽ càng hăng hái hơn.

Nàng khóa điện thoại, nắm chặt trong tay rồi lơ đãng bước đi cùng mọi người. Sau mười phút, điện thoại cuối cùng cũng rung lên.

Sầm Lộ Bạch hỏi:“ Tôi đến rồi, các em ở đâu thế?”

Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết bỗng sáng ngời. Nàng chưa kịp nói với đám người Thẩm Dịch một tiếng mà đã xoay người bước ra khỏi cửa hàng thủ công mỹ nghệ.

Lúc bước vào cũng không để ý, nàng muốn xác nhận tên của cửa hàng mỹ nghệ này. Vừa bước ra khỏi cửa hàng, còn chưa kịp xoay người, lúc ngẩng đầu nhìn lên, nàng chợt nhìn thấy phía bên kia cung đường nhỏ hẹp, trước một cửa hàng Hán phục vắng vẻ, có một người phụ nữ trắng nõn, xinh đẹp với mái tóc xoăn dài đang cười nói, nắm lấy tay một người đàn ông và đứng đối diện nàng.

Trên gương mặt của người phụ nữ ấy có một lúm đồng tiền lớn, nơi mà Khương Chiếu Tuyết rất thích chọc vào mỗi khi trêu đùa cô ấy.

Bước chân của Khương Chiếu Tuyết cứng đờ. Trong nháy mắt, cơn gió đêm tại Tây Thành dường như thổi ùa vào người, khiến máu nàng lạnh đi.

Nàng không kịp phản ứng, sao có thể trùng hợp như vậy?

Hai người chưa từng gặp nhau kể từ khi kết hôn tại Bắc Thành, nhưng lại xuyên qua nửa bản đồ Trung hoa Dân quốc và gặp nhau ở một góc xa xôi tại vùng đất lạ lẫm này.

Nàng đứng lặng tại chỗ, bỗng dưng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ đã qua trong quá khứ.

Ba, bốn năm trước, lúc còn yêu nhau, họ đã dự định cùng nhau đến Tây Thành du lịch. Chỉ là khi đó, cả hai vừa come out cùng gia đình, cũng bị cắt đứt nguồn thu nhập và phải tự trang trải chi phí học và sinh hoạt. Khương Chiếu Tuyết khá hơn một chút, nàng có đủ loại học bổng từ nhà trường và không ít tiền nhuận bút từ tiểu thuyết, còn Minh Nghiên thì như lấy trứng chọi đá. Vì vậy, một mình Khương Chiếu Tuyết đã gánh vác phần lớn chi phí sinh hoạt của cả hai, cũng không dư giả gì nhiều, nên việc chuẩn bị một chuyến du lịch đường dài thú vị và thoải mái là một việc không hề dễ dàng.

Nàng đã định đợi cho đến khi cuốn sách mà mình đã ký hợp đồng vào năm hai được xuất bản. Lúc có được phí bản quyền, nàng sẽ cho Minh Nghiên một bất ngờ.

Nàng đã vạch ra một lộ trình rất hoàn hảo.

Nhưng trước thời điểm đó, bố của Minh Nghiên gặp tai nạn. Sau đó, nàng cũng đi du học với tư cách là sinh viên trao đổi, nên vấn đề này đã tạm gác lại.

Không ngờ rằng, chỉ mới vài năm sau, bọn họ đều đến nơi đây, nhưng cũng chỉ là cảnh còn, người thì đã mất.

Hàng mi Khương Chiếu Tuyết thoáng run rẩy, có một cảm giác khó tả canh cánh trong lòng. Đây không phải là cơn đau buốt khi mới biết mình bị phản bội, hay là cơn đau âm ỉ kéo dài qua những tháng năm sau này, nhưng là một loại âm ỉ, hệt như dư âm sau khi vừa khỏi một trận ốm nặng.

Bệnh đã được chữa khỏi, nhưng thần kinh vẫn còn khá tê dại.

Nàng quên mất ý định ban đầu, và không muốn nhìn thấy họ nữa. Lúc xoay người quay về cửa hàng, nàng lại dừng bước.

Cách phố cổ không xa, Sầm Lộ Bạch cũng đã nhìn thấy nàng. Cô mím môi, nhẹ nhàng gật đầu cùng nàng, dáng người đĩnh đạc, bình thản bước đến.

Cô bước qua dòng người hối hả, nơi những ánh đèn rã rời, kiên định hướng về phía nàng, giống như vầng trăng sáng có thể soi rõ rặng mây trong màn đêm u tối này.

Cũng giống như một cơn mưa xuân đang lặng lẽ rơi trong thế giới hoang vu, cằn cỗi của Khương Chiếu Tuyết.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Xem xem, hôm nay ai mới là người đánh trách?

Trợ lý Liên lí nhí nói: Sếp, tăng lương cho em đi.

Mông Mông thực sự không phải là người gỗ đâu, ẻm chỉ đang tự lừa mình dối người thôi.

--------

Lời editor: Thấy mấy bạn hỏi xin mình QT bộ này để đọc và hỏi mình số chương nên mình nói lại ở đây nha, đây là truyện liên tái (vẫn đang được tác giả viết), mình cũng theo chân tác giả, tác giả viết chương nào mình edit ngay chương nấy nên mình cũng không có QT cho mấy bạn đọc trước bản edit hay biết số chương đâu hehe, nên hi vọng mấy bạn cứ đọc truyện này đi hàng nóng hổi vừa thổi vừa ăn luôn nè, giống mình vậy, cũng hóng truyện đọc rồi edit cho mọi người hóng chung thôi á. Yêu các bạn nhiều nè ♥

--

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.