Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 55: Chương 55: Chương 54




Em ôm lấy tôi và cứ luôn nói thích

*

Chim hót líu lo, Khương Chiếu Tuyết tỉnh dậy với chiếc miệng khô khốc. Nàng cau mày mở mắt ra, những gì lọt vào mắt lại là một mảnh tối tăm.

Có ánh sáng nhạt nhòa phát ra từ khe hở của bức màn được đóng chặt, mông lung soi rọi đồ vật bên trong. Khương Chiếu Tuyết chậm nửa nhịp mới phản ứng lại rằng đây là một môi trường xa lạ.

Nàng đang ở đâu? Tại sao nàng lại ở đây? Không phải nàng đang dự tiệc sinh nhật của Dung Trĩ sao? Dường như mọi người đã chơi trò điều khiểm, rồi sau đó...

Nàng nghĩ không ra, cảm thấy chóng mặt và khó chịu.

Nàng vô thức nghiêng đầu, bên cạnh giường trống không, nhưng góc chăn bông mỏng manh được vén lên, một sợi tóc đen còn vương trên gối, rõ ràng là dấu hiệu cho biết từng có người ngủ qua.

Có phải là Sầm Lộ Bạch không? Khương Chiếu Tuyết chậm rãi ngồi dậy.

Nàng đoán rằng đây hẳn là nhà của Đàm Thù Như. Nàng uống say, sau đó ngủ lại đây với Sầm Lộ Bạch sao?

Nàng nhìn quanh để tìm điện thoại và đồng hồ. Trong lúc vô tình ngoảnh đầu lại, lập tức nhìn thấy chiếc áo ngực trơn màu hồng nhạt đang được treo trên giá áo trong góc phòng, trông rất quen thuộc.

Đầu óc Khương Chiếu Tuyết 'ong' một tiếng, rũ mắt nhìn quần áo trên người mình theo phản xạ có điều kiện —— Vẫn là chiếc váy với chất vải lanh mà nàng mặc hôm qua, nhưng trước người lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Rõ ràng là trong trạng thái thả rông.

Khương Chiếu Tuyết:?!!

Là nàng tự cởi ra sao? Hay Sầm Lộ Bạch đã giúp nàng cởi ra? Ôi, chỉ cần nghĩ đến khả năng đấy một chút thôi, cả người nàng đã giống như ngâm trong nước sôi, nóng đến mức không chịu được.

Khương Chiếu Tuyết co hai chân lại, vùi mặt vào đầu gối, lòng đầy rầu rĩ.

Sao lại thế này.

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Liệu nàng có còn hình tượng để gặp mặt mọi người nữa không?

Nhưng cho dù nàng có nhớ lại như thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn không thể nghĩ được ký ức cụ thể sau game điều khiển. Trong lúc rối rắm, tiếng vặn từ tay nắm cửa vang lên. Khương Chiếu Tuyết ngạc nhiên, bật dậy nhìn về nơi phát ra âm thanh. Nàng nhìn thấy Sầm Lộ Bạch mở cửa, mang theo ánh sáng bước vào.

Dường như cô vừa mới tắm xong, đuôi tóc vẫn còn ươn ướt, lười biếng xõa tung. Cô thay chiếc áo sơ mi có hoạ tiết lụa tằm và quần tây trắng, trông rất thành thục và xinh đẹp, còn phảng phất mùi thơm của loại sữa tắm nào đó.

Khi thấy nàng đã tỉnh, hồ nước trong đáy mắt cô khẽ động, chào hỏi:“ Chào buổi sáng, có chỗ nào không thoải mái không? Đầu có khó chịu không?”

Khương Chiếu Tuyết yên lặng nhìn cô, khoanh hai tay trước ngực, không dám ngồi quá thẳng:“ Vẫn ổn ạ.” Nàng cố gắng mở miệng đầy tự nhiên, giọng nói có chút khàn khàn.

Sầm Lộ Bạch đứng bên cửa, quan tâm: “ Muốn uống nước không?”

Khương Chiếu Tuyết đáp:“ Vâng.”

Trông thần sắc của cô, không tài nào phân định được liệu có chuyện gì xảy ra vào đêm qua hay không. Nàng âm thầm tính toán xem thời gian Sầm Lộ Bạch ra ngoài rót nước có đủ lâu để mình nhảy khỏi giường, cởi váy ra, mặc áo ngực vào và mặc lại váy hay không.

Dù có tính toán như thế nào thì cũng rất gấp.

Thôi được rồi.

Nàng cắn môi, xốc chăn lên rồi bước xuống giường, đưa lưng về phía Sầm Lộ Bạch, đầu nặng chân nhẹ hỏi:“ Đây có phải là nhà của chị Đàm không? Em uống say quá sao ạ?”

Sầm Lộ Bạch dừng lại, bước chân đang bước ra ngoài để lấy nước thoáng khựng lại, trả lời:“ Ừm.”

Khương Chiếu Tuyết bước đến giá treo áo trong góc, tự xây dựng tâm lý 'đều là phụ nữ cả, không có gì phải ngại'. Nhưng vào khoảnh khắc giơ tay lên, nàng lại xấu hổ đến mức không dám vươn tay ra để lấy.

Sầm Lộ Bạch chú ý đến động tác của nàng, sự mất tự nhiên hiếm thấy cũng xuất hiện trên mặt cô.

Cô bình thản nói:“ Tôi không tiện thay quần áo cho em, nên lúc Thù Như mang bộ đồ ngủ mới đến, tôi đã không thay cho em. Nhưng trong lúc em ngủ được một chút, em lại nói đau, tôi sợ em bị cấn nên đã giúp em cởi ra.”

Cô bình tĩnh giải thích việc cởi ra, nhưng cơ thể Khương Chiếu Tuyết vẫn nóng như bị nấu chín —— Vậy là Sầm Lộ Bạch thực sự giúp nàng cởi ra rồi.

Khi phải ngủ chung giường với Sầm Lộ Bạch, nàng vẫn luôn mặc nội y, nên đã chọn kiểu mỏng, mềm, không có gọng để mặc. Nhưng hôm qua, nàng không có ý định ở lại qua đêm, vì vậy nàng đã mặc chiếc áo có gọng thép vừa mới mua.

Nàng không biết liệu kỳ kinh nguyệt của mình có sắp đến không. Ngày hôm qua, sau khi mặc vào, nàng lại cảm thấy khá chật.

Nhưng nàng có nói với Sầm Lộ Bạch không? Sao nàng lại kêu 'đau'? Cứu mạng, Khương Chiếu Tuyết hận không thể tự đào một chiếc lỗ trên mặt đất rồi chui xuống.

“Cảm ơn.” Nàng căng da đầu nói lời cảm ơn, nhưng giọng nói lại khàn khàn, một bên tai đỏ bừng đến mức đáng thương cũng lộ ra.

Đáy mắt Sầm Lộ Bạch lẳng lặng ánh nên ý cười.

“Tôi đã gọi người mang cho chúng ta một bộ quần áo mới để thay rồi, là chiếc túi treo bên cạnh đấy.” Cô đưa cho nàng bậc thang.

Khương Chiếu Tuyết lập tức trút bỏ gánh nặng, duỗi tay lấy xuống, thản nhiên ôm trước ngực, chặn cảnh xuân đang quá mức mẫn cảm này lại, sau đó quay đầu nhìn Sầm Lộ Bạch.

Sầm Lộ Bạch mỉm cười nhìn nàng.

Nhịp tim Khương Chiếu Tuyết vô thức nhanh hơn, vành tai cũng dần nóng hơn.

“Em... em không nói gì kỳ lạ hay làm bất cứ điều gì kỳ quặc trong lúc say chứ?” Nàng giả vờ bình thản, tựa như đang nói đùa.

Sầm Lộ Bạch cười như không cười:“ Ví dụ như?”

Đáy lòng Khương Chiếu Tuyết cảm thấy bất ổn, nói gần nói xa:“ Ví dụ như say rượu và làm loạn?”

Đây là lần đầu tiên nàng uống say, nên không biết trạng thái sau khi say của mình là dạng gì.

Sầm Lộ Bạch nhoẻn miệng cười:“ Không có.”

Khương Chiếu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, Sầm Lộ Bạch lại trầm ngâm:“ Nhưng mà...” Tựa như rất khó nói ra.

Tim Khương Chiếu Tuyết nhấc lên:“ Sao ạ?”

Nụ cười của Sầm Lộ Bạch trở nên sâu hơn:“ Em ôm lấy tôi và cứ luôn nói thích?”

Não bộ Khương Chiếu Tuyết lập tức chết máy:“ Dạ?”

Không phải chứ? Không đời nào? Nàng nói lắp, vô thức hỏi lại:“ Thích... thích gì ạ?”

Nàng là kiểu người sẽ nói thật khi say sao?

Sầm Lộ Bạch nhìn nàng bằng ánh mắt trong veo như mùa xuân, không nói gì.

Nhịp tim Khương Chiếu Tuyết đập gia tốc, tâm loạn như ma, không thể phân định được Sầm Lộ BẠch đang nói đùa hay nói thật.

Nàng không dám manh động, đành phải chọn câu trả lời an toàn nhất:“ Có phải chị lại lừa em không?”

Con ngươi đen láy của Sầm Lộ Bạch trầm xuống, như thể chứa đựng thứ gì, nhưng lại phảng phất như không có. Một lúc sau, cô cười nhẹ rồi nói:“ Đúng vậy, lừa em đấy.”

“Em uống say rất ngoan và yên tĩnh, chuyện gì cũng chưa làm cả.” Cô xoay mặt về phía cửa và nói:“ Rửa mặt đi, tôi lấy cho em một cốc nước ấm.”

Khương Chiếu Tuyết không thể nhìn thấy biểu hiện của cô, lịch sự đáp lời:“ Vâng, cảm ơn chị.”

Thần kinh nàng vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, mang theo cảm giác trì độn do say.

Sầm Lộ Bạch không dừng lại nữa, bước khuất khỏi tầm mắt nàng. Khương Chiếu Tuyết ôm lấy quần áo, đứng lặng tại chỗ vài giây, sau đó mới bất tri bất giác nhận ra rằng có phải Sầm Lộ Bạch đang thử mình không?

Nếu không phải đang thử, thì ngay cả khi muốn trêu chọc nàng, cô cũng không cần tạo ra những lời suy đoán như vậy, đúng không? Cô không sợ rằng nàng sẽ thực sự thổ lộ, buộc cô phải cho nàng một đáp án sao?

Hay, cô đang mong đợi điều gì?

Tim Khương Chiếu Tuyết đập thình thịch, chợt hối hận vì có lẽ vừa rồi, bản thân đã trả lời sai.

Có phải nàng nên thuận thế và đánh trả bóng lại không?

Nàng nhíu mày, thấp thỏm và hối hận, thất thần bước ra ngoài. Lúc chuẩn bị đến phòng tắm dành cho khách để tắm rửa và thay quần áo được nửa đường, Sầm Lộ Bạch đã mang nước ấm về.

“Uống hai ngụm để làm ẩm cổ họng trước nhé?” Cô đưa ly nước cho nàng, vẻ mặt ôn hòa.

Khương Chiếu Tuyết nhận lấy, đáp:“ Vâng.”

Nàng uống một ngụm nước nhỏ, vô tình hữu ý dùng dư quang ngắm nhìn Sầm Lộ Bạch, tâm tư thoáng lay động.

Có thể mang chủ đề kia trở lại được không?

“Chiếu Tuyết, tỉnh rồi à? Đầu có khó chịu không?” Đàm Thù Như bước ra khỏi bếp, nhìn họ rồi mở miệng quan tâm.

Khương Chiếu Tuyết định thần lại, quay đầu sang, lịch sự đáp:“ Vẫn ổn, không sao đâu ạ, phiền cho chị Đàm rồi.”

Đàm Thù Như nở nụ cười ấm áp, lộ ra vẻ trêu chọc:“ Không đâu, chị chỉ cung cấp phòng thôi, còn lại đều là do Sầm tổng làm cả đấy. Không nhìn ra được Sầm tổng lại là vị phu nhân tốt bậc nhất như vậy, đám độc thân bọn chị rất ghen tỵ đấy.”

Khương Chiếu Tuyết xấu hổ vì những gì cô ấy nói, đáy lòng cũng đầy ấp sự ngọt ngào. Nàng ngoảnh lại nhìn Sầm Lộ Bạch, bày tỏ sự biết ơn của mình bằng ánh mắt.

Ánh mắt Sầm Lộ Bạch vẫn bình thản, khẽ mỉm cười.

Đàm Thù Như hỏi:“ Không biết hai người thích ăn gì, nên tôi đã nấu một chút cháo thanh đạm, được chứ?”

Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch không ý kiến.

“Dung Trĩ và đám người biên kịch Thôi đâu rồi ạ?” Khương Chiếu Tuyết hỏi.

Trong lời nói của Đàm Thù Như có một khoảng dừng không tài nào nhận ra. Cô ấy trả lời:“ Tiểu Trĩ cũng uống nhiều, vẫn chưa tỉnh. Thôi Dục và những người khác đều về từ đêm qua rồi.”

Khương Chiếu Tuyết gật gật đầu.

Sầm Lộ Bạch thản nhiên cầm lấy ly nước mà nàng không biết nên để đâu sau khi uống xong, ôn hòa nói:“ Chờ em cùng ăn nhé?”

Khương Chiếu Tuyết nắm lấy ly nước, không buông ngay.

Sắc mặt Sầm Lộ Bạch vẫn bình thản, không thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, Khương Chiếu Tuyết bắt đầu sinh ra ý định rút lui. Cơ hội đã qua, rốt cuộc bầu không khí này cũng không ổn, nếu tiếp tục hỏi sẽ rất cố ý đúng không?

Khương Chiếu Tuyết cố dằn lòng lại.

Nàng buông tay ra, nói 'vâng' rồi bước vào phòng tắm để thay quần áo.

Sầm Lộ Bạch cầm lấy ly nước, dõi theo bóng lưng nàng, ánh mắt sâu thăm thẳm. Vài giây sau, cô mới rũ mắt xuống, xoay người bước vào phòng khách.

Mười lăm phút sau, Khương Chiếu Tuyết tắm rửa và thay quần áo xong, bước ra khỏi phòng tắm, đến nhà ăn để dùng bữa cùng Sầm Lộ Bạch và Đàm Thù Như.

Lúc vừa ăn vừa trò chuyện, Dung Trĩ đột nhiên chạy ra ngoài.

Cô ấy không mang dép lê, mái tóc dài bù xù như ổ gà, cả người toát ra sự nôn nao sau cơn say, giống như lửa đốt tới đít, hoảng loạn gọi một tiếng 'chị' rồi bước thẳng đến chỗ Đàm Thù Như, sau đó mới dừng lại khi thấy Đàm Thù Như, Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch đều đang ngạc nhiên.

Hai bên nhìn nhau, Dung Trĩ ngượng ngùng:“ Sáng... chào buổi sáng...”

Khương Chiếu Tuyết buồn cười:“ Chào buổi sáng, cậu sao vậy? Gặp ác mộng à?”

Dung Trĩ giống như muốn nói lại thôi, lắc lắc đầu, nhìn về phía Đàm Thù Như.

Đàm Thù Như cười quá dịu dàng, bộ dáng không khác gì trước đây, tiếp đón:“ Sao thế? Tỉnh rồi thì rửa mặt, cùng nhau dùng bữa đi?”

Dung Trĩ ngẩn ngơ nhìn chị ấy, mấp máy môi nhưng không nói ra lời nào. Hai giây sau, cô ấy bất an gật đầu, xoay người đi rửa mặt.

Khương Chiếu Tuyết nghi ngờ rằng cô ấy vẫn chưa tỉnh ngủ.

Nhưng cô ấy thực sự tỉnh ngủ, nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo rồi dùng bữa cùng các nàng. Nhưng trong suốt bữa ăn, tâm lý cô ấy không ổn lắm.

Khương Chiếu Tuyết lo lắng nhìn cô ấy rất nhiều lần. Tâm trí Dung Trĩ đều đang hướng về Đàm Thù Như nên không nhận ra, nhưng Khương Chiếu Tuyết đã mơ hồ đoán ra được giữa họ đang xảy ra chuyện gì đó.

Bầu không khí trở nên vi diệu, cả bốn người kết thúc bữa sáng với những nghĩ suy của riêng mình.

Cả Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch đều có việc phải làm. Người tài xế cũng đã đến điểm dừng tạm thời bên ngoài tiểu khu. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cả hai lịch sự tạm biệt, Đàm Thù Như cũng không miễn cưỡng, chỉ mời các nàng đến chơi khi rảnh. Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch khách sáo đồng ý.

Dung Trĩ đi cùng Đàm Thù Như tiễn cả hai ra cửa, mong mỏi chờ đợi Đàm Thù Như, không muốn rời đi, thậm chí Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch còn không dám hỏi cô ấy rằng có muốn quá giang một đoạn đường hay không.

Cả hai bước ra ngoài, đi thang máy xuống. Sau khi đi được một đoạn đường, Sầm Lộ Bạch bỗng dưng hỏi:“ Có phải Dung Trĩ thích Đàm Thù Như không?”

Khương Chiếu Tuyết sửng sốt một chút, sau đó bật cười:“ Lộ liễu như vậy sao?”

Sầm Lộ Bạch cũng mỉm cười, dùng ánh mắt khẳng định.

Khương Chiếu Tuyết cong môi và nói đùa:“ Cảm giác như toàn thế giới đều biết, chỉ có mỗi Đàm Thù Như là không biết.”

Sầm Lộ Bạch lẳng lặng cười theo.

Tiếng giày cao gót đánh trên mặt đất, hòa cùng tiếng gõ nhè nhẹ phát ra từ đôi giày đế bệt mà Khương Chiếu Tuyết đang mang, tạo thành một bản sonate dịu êm trước thềm nắng hạ.

Sầm Lộ Bạch mở miệng:“ Vậy còn em?”

Khương Chiếu Tuyết không kịp phản ứng:“ Vâng?”

Sầm Lộ Bạch nói:“ Nếu có ai đó thích em, liệu em có biết không?”

Cô thoáng nghiêng mặt nhìn nàng. Ánh ban mai xuyên qua cành lá ven đường, chiếu vào làn sáng đầu hạ trong mắt cô.

Tim Khương Chiếu Tuyết đập lệch một nhịp, cổ họng thắt lại.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.