Bất Luân Chi Luyến

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

“Nếu mẹ ngươi vẫn còn ở đây thì tốt rồi.”

Vương Vĩnh Bình nhìn rau xào, nay đã biến thành vật thể “Không thể định nghĩa ” trên bàn cơm – cảm khái nói.

Tuy rằng 10 năm trước, sau khi vợ bỏ hắn và đứa con 9 tuổi để bỏ trốn theo tình nhân, tất cả việc nhà đều một tay hắn làm. Nhưng mà, không biết là do trời sinh ngốc nghếch hay là do mỗi người đều có chuyện không thể làm được, nấu ăn vẫn là nhược điểm của hắn. Cho dù hắn nấu ăn theo sách, hay là hỏi thăm đủ loại bí quyết từ các nữ đồng nghiệp trong công ty, thì 10 năm qua, trù nghệ của hắn hoàn toàn không có tiến bộ. Hao hết tâm tư làm đồ ăn cũng không thể thành công, điều này làm cho hắn ít nhiều cảm thấy áy náy.

Đứa con đến thời kỳ trưởng thành không được ăn thức ăn bổ dưỡng, điều này đối với con hắn là bất lợi lớn. Thế nên lúc đầu hắn quyết bỏ tiền thuê đầu bếp. Đầu bếp được gửi tới có lẽ là người Tứ Xuyên? Vô luận làm món gì cũng thích bỏ một đống ớt cay khiến đứa con ăn đến phát hoả, trên mặt mụn nổi ùn ùn nên cự tuyệt không chịu ăn cơm. Sau bởi vì học phí của con ngày càng tăng, đồng lương ít ỏi của hắn không thể gánh nổi, hắn đành quyết định tự mình xuống bếp.

Thật may là đứa con không kén ăn. Cho dù ăn thức ăn không có dinh dưỡng do cha làm, lên trung học vẫn nhanh chóng lớn dần. Năm vào đại học hắn đã cao tới 1m82, thể trạng do được rèn luyện qua nhiều năm nên rất cường tráng, hoàn toàn không nhỏ gầy như cha. Vợ trước của hắn cũng chỉ cao có 1m58. Vì cái gì đứa con lại cao như vậy? Có lẽ đây chính là cái gọi là “Ngạt trúc xuất hảo duẩn” đi?(kiểu như trúc vừa già vừa xấu xí mọc được măng vừa non vừa ngon lành cành đào na) Vương Vĩnh Bình thầm nghĩ như thế.

Bất quá nếu có mẹ quan tâm chăm sóc, đứa con nhất định sẽ càng cao càng khỏe mạnh đi?

“Nếu mẹ ngươi vẫn còn ở thì tốt rồi.” Vương Vĩnh Bình nhịn không được lại nói thêm một câu.

Nghe cha lải nhải không dứt, Vương Diệc Phàm liếc mắt nhìn hắn một cái, dùng đũa gắp chút đồ ăn vào bát, xong liền đứng dậy, vào phòng khách ăn tiếp.

Hắn ngồi trên sôpha trong phòng khách, xem tin tức trên TV mãi cũng thấy chán, đổi kênh, tiết mục văn nghệ lại càng nhàm chán. Người chủ trì làm như đúng rồi tự pha trò rồi lại tự cười một cách rất là hạ lưu, khách mời tham gia tiết mục phối hợp cười đến xấu hổ. Bất quá như vậy vẫn còn tốt hơn so với việc phải nghe cha lải nhải. Hắn chán ghét khi cha cằn nhằn liên miên, hệt như việc hắn chán ghét cha hắn vậy.

Từ lúc nào bắt đầu chán ghét cha? Vương Diệc Phàm vừa ăn cơm – thật ra ngoài việc rau xào cháy một chút, thịt kho mặn một chút, canh nêm nhạt một chút, cũng không phải là không thể nuốt – vừa nghĩ.

Trước đây, lúc người phụ nữ kia còn ở, nhà của hắn cũng giống như những gia đình hạnh phúc khác.

Cha mẹ rất yêu thương hắn, chính mình ăn mặc giản dị, ăn uống đạm bạc cũng muốn mua cho hắn thời trang trẻ em cao cấp; dù tiền làm được không nhiều lắm vẫn cho hắn tham gia các lớp học nghệ thuật – dù là học đàn, học vẽ, hay là học thư pháp, hắn đều chỉ có ba phần nhiệt tình. Ngày nghỉ cha mẹ sẽ dẫn hắn đi chơi công viên hoặc đi biển. Khi đó hắn cảm thấy mình là đứa nhỏ hạnh phúc nhất – ít nhất so với cha mẹ thường xuyên đánh nhau của bạn bè hắn thì vẫn hạnh phúc chán.

Chính là ngày vui ngắn chẳng tầy gang, sau khi hắn vào tiểu học cha mẹ liền thường xuyên cãi nhau. Không, cái đó không thể gọi là cãi nhau được. Bởi vì lúc nào cũng là mẹ đơn phương tức giận, chỉ vào cha chửi ầm lên, hoàn toàn không có hiền lương thục đức, bộ dáng tao nhã như ngày thường. Mà cha lại đóng vai yếu, lẳng lặng ngồi ở góc nghe, không nổi giận cũng không cãi lại, yên lặng chịu đựng cơn tức giận của vợ. Đứa con còn nhỏ chẳng rõ vì sao mẹ tức giận, nhưng hình ảnh mẹ vừa chống nạnh vừa mắng, nước miếng bay bay trở thành ác mộng của hắn, cha yếu đuối trở thành đối tượng khiến hắn thông cảm.

Vương Diệc Phàm nhớ có hôm hắn tới nhà bạn chơi, tận mắt chứng kiến cha của bạn uống say dùng dây lưng quật vợ. Nữ nhân bị đánh cho cả người thương tích, tóc tai bù xù chạy khỏi nhà. Nam nhân rít gào đuổi theo, trong tay dây lưng quay vun vút. Hàng xóm quanh đó vừa làm việc của mình vừa nhìn lén, không ai dám ra mặt giúp đỡ nữ nhân đáng thương kia, ngay cả bạn hắn cũng làm như không thấy phản ứng của người xung quanh, nguyên nhân, là hắn đã sớm nhìn đến chết lặng!

Mẹ trong mắt hắn là hung thần ác sát giống như người cha thô bạo của đứa bạn, khiến hắn không khỏi sợ hãi một ngày sự tức giận của mẹ sẽ đổ ngược lên đầu mình. Còn cha lại yếu đuối giống hệt nữ nhân bị đánh kia, bọn họ đều là kẻ yếu chịu đòn, cần người khác bảo hộ. Vương Diệc Phàm trước đây thường xuyên ảo tưởng chính mình phải nhanh chóng lớn lên, mạnh mẽ, đứng phía trước bảo hộ cho cha, không cho mẹ thương tổn hắn.

Nhưng không đợi hắn lớn lên, tất cả đã kết thúc. Mẹ mang theo tất cả tiền tiết kiệm trong nhà cùng tình nhân bỏ trốn. Hắn nhớ rõ buổi tối hôm đó cha cầm tờ giấy mẹ để lại, ngồi một đêm ngoài phòng khách.

Ngày hôm sau cha làm như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ lẳng lặng làm những việc ngày thường vợ vẫn làm – làm việc nhà, lo việc ăn, mặc, đi lại cho con trai. Cho dù như vậy cha cũng không có một câu oán hận. Hai năm sau, người phụ nữ vô trách nhiệm kia mới quay về chìa đơn ly hôn ra. Biết không còn khả năng vợ sẽ quay về, cha hắn bình tĩnh kí tên, kết thúc cuộc sống hôn nhân bất hạnh.

Bị vứt bỏ khiến cho Vương Diệc Phàm càng thêm oán hận mẹ mình, mỗi ngày hắn đều dùng ngôn ngữ tối độc ác mà một đứa nhỏ có thể nghĩ ra mắng người phụ nữ vô sỉ kia, hơn nữa hắn đối cha càng thân thiết đồng tình.

Nam nhân mất vợ liền dồn hết yêu thương cho con trai, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì cho đứa con. Cùng đứa con sống nương tựa lẫn nhau, nam nhân còn bởi vì sợ tái hôn sẽ làm tổn thương đứa nhỏ nên cự tuyệt tất cả những người muốn làm mai cho hắn. Cha thật tốt, Vương Diệc Phàm có thể cảm nhận được điều này, cho nên hắn chăm chỉ học tập, thành tích luôn đứng đầu khối. Hắn biết chỉ cần mình biểu hiện tốt, cha sẽ cao hứng – khóe miệng sẽ mỉm cười, làn da trắng nõn sẽ đỏ ửng lên, khi cười khóe mắt sẽ xuất hiện một vài nếp nhăn. Đương nhiên, mục đích đầu tiên vẫn là vì sẽ có phần thưởng của cha rồi.

Vương Diệc Phàm cảm thấy cha thật đáng thương, là kiểu người sẽ phải chịu cô đơn suốt đời. Không muốn cha cô đơn, cũng lo sợ sẽ có một ngày cha đột nhiên biến mất, giống như mẹ đã bỏ rơi mình, buổi tối ngày thứ ba sau khi mẹ bỏ đi, Vương Diệc Phàm vác gối vào phòng cha, không nói một lời chui vào chăn, cùng cha ngủ.

Chăn bông của cha rất ấm, khác hẳn ổ chăn lạnh như băng của mình, hơn nữa trên đó còn có hương vị của cha, cảm giác thực thân thiết – hết thảy đều làm hắn thích, lại càng không hiểu vì sao mẹ rời đi.

Nam nhân lặng lẽ nằm cuộn tròn – không muốn để cha cô đơn, Vương Diệc Phàm dùng cánh tay nho nhỏ của mình ôm lấy cha. Hắn cố gắng dựa vào, hy vọng có thể sử dụng phương thức này an ủi hắn.

Ba năm đầu, vô luận là mùa đông rét lạnh hay là mùa hè nắng nóng, hắn đều gắt gao ôm lấy cha, cùng cha ngủ chung giường. Cho dù nóng đến toát mồ hôi, Vương Diệc Phàm vẫn không chịu buông tay. Luôn luôn yêu chiều đứa con, nam nhân cũng không có tỏ vẻ bất mãn gì.

Nhưng, từ lúc nào tất cả lại bắt đầu thay đổi? Không còn ngủ chung với cha nữa, thậm chí bắt đầu thấy chán ghét – là từ ngày mình bắt đầu cao hơn cha, hay là từ lúc nghe hàng xóm buôn chuyện mà biết nguyên nhân mẹ rời nhà trốn đi?

Trước đây, với hắn, cha là người khổng lồ, đến lúc bản thân chậm rãi vượt qua, Vương Diệc Phàm mới biết kỳ thật cha thấp bé hơn nhiều so với nam nhân bình thường khác; sở dĩ ngày nghỉ đều ở nhà, không phải bởi vì cha thích ở nhà, mà là vì hắn không có lí do để ra ngoài. Hướng nội – thậm chí có thể nói là cha không có bạn bè gì cả, cuộc sống của cha là vòng luẩn quẩn chỉ có đến công ty, rồi về nhà. Đồng thời hắn cũng không có đủ tiền để có thể đi chơi đây đó – cũng vì nguyên nhân này nên hắn chỉ có thể mang con đi công viên, bờ biển, những nơi không cần tiêu tiền, mà không phải là đi trung tâm vui chơi, vườn bách thú những nơi cần mua vé mới vào được.

Xã hội hiện đại, cho dù là đứa nhỏ cũng biết khoe khoang, bạn bè của Vương Diệc Phàm thường xuyên nói khoác nhân vật nổi tiếng hoặc ngôi sao nào đó là bạn của ba ba; cuối tuần, ngày nghỉ không phải đi du thuyền thì cũng là tới biệt thự trên núi. Tuy biết những điều đó không hoàn toàn là thật nhưng Vương Diệc Phàm đủ thông minh để biết ngay cả khả năng khoác lác mình cũng không có – cha hắn, chỉ là một viên chức nhỏ của một công ty nhỏ, dựa vào tiền lương ít ỏi mà sống, bị vợ vứt bỏ, cuộc sống đương nhiên rất tẻ nhạt.

Vì sao cha không phải là kẻ có tiền mà lại là lao động phổ thông thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội? Vương Diệc Phàm bắt đầu oán hận cha từ đó.

Trước kia hắn cho rằng chỉ cần không đánh chửi mình thì đã là người cha tốt nhất trên đời này, hiện tại không còn nghĩ vậy nữa. Vô luận là trong truyện tranh, TV điện ảnh, hay là trong đời thực thì cha, đều là một người đứng đầu gia đình đầy uy nghiêm, tuy rằng bạo lực, ngang ngược, nhưng sẽ luôn quyết đoán khiến người ta phải khâm phục. Chỉ có cha của hắn, đã nhát gan, yếu đuối, lại còn không quả quyết, vĩnh viễn chịu khúm núm trước mặt người khác, thậm chí ngay cả mẹ ác độc quở trách cũng không dám phản bác. . . . . . Người nhu nhược như vậy căn bản không thể xứng đáng với phận làm cha!

Nghĩ vậy, Vương Diệc Phàm cố ý học cái xấu. Trộm đồ, đánh nhau, trốn học, hút thuốc, uống rượu. . . . . . Hắn hy vọng cha sẽ tức giận, giống những người cha chân chính khác mắng hắn, hoặc là đánh hắn – cho dù bị đánh hắn cũng cao hứng – nhưng mà, cha hắn chính là rụt đầu hướng đối phương giải thích. Mở đầu là câu “Thật là có lỗi!” , cuối cùng lại là câu “Bởi vì đứa nhỏ này không có mẹ.” – miệng nói đủ những câu khách sáo, đối phương thường thường bởi vì cha thành khẩn giải thích cùng với nhìn hắn thân thế đáng thương mà tha thứ, nhưng mà hình ảnh cha co đầu rụt cổ làm cho Vương Diệc Phàm cảm thấy bị sỉ nhục. Sau đó cha hắn lại không ngừng lải nhải “Nếu mẹ ngươi còn ở thì tốt rồi, ngươi cũng sẽ không như vậy.”, điều này làm cho Vương Diệc Phàm vô cùng tức giận.

Người phụ nữ kia sống hay chết ta không quan tâm! Ta biến thành như vậy đều là do ngươi!

Không biết bao nhiêu lần Vương Diệc Phàm muốn hét lên như thế , nhưng nghĩ đến sau đó nhất định cha sẽ truy vấn nguyên nhân khiến cho hắn nhụt chí – dù chán ghét cha như thế nào hắn cũng nói được câu “Ta hư hỏng đều bởi vì ngươi quá yếu đuối.”. Cha hắn ngu xuẩn nên vĩnh viễn sẽ không biết hắn phiền não là vì cái gì. Về sau cảm thấy việc hắn làm hết thảy đều là công cốc, Vương Diệc Phàm lại trở về làm tiểu hài tử ngoan ngoãn – ít nhất, ngoài mặt là như thế. Nhìn thấy cha vui vẻ mỉm cười, hắn thật muốn liều lĩnh chửi ầm lên.

Sự chán ghét dành cho cha thăng cấp đến mức tận cùng, đó là khi Vương Diệc Phàm vô tình nghe được mấy người hàng xóm nói ra nguyên nhân mẹ bỏ đi.

Bần cùng là một nguyên nhân, cha yếu đuối cũng là một nguyên nhân, nhưng mà nguyên nhân chính yếu vẫn là cha thậm chí không thể thỏa mãn nổi nhu cầu của mẹ.

Cha mẹ là bạn thời trung học, nếm thử trái cấm liền có hắn, cho nên sau khi tốt nghiệp lập tức lập gia đình. Ban đầu mẹ còn nghĩ có chồng ôn nhu như cha thật là tốt, nhưng ở chung thời gian dài làm cho bà nhận ra đó là yếu đuối. Bà ghét bỏ chồng không thể cho mình cuộc sống thoải mái, làm bà phải gánh vác tất cả việc nhà – còn không bằng bạn bè của bà, bởi vì lấy được chồng tốt nên có thể an tâm ở nhà làm Thiếu phu nhân, hết thảy việc vặt trong nhà đều có người hầu làm, chỉ cần mang thẻ tín dụng ra ngoài mua sắm, hàng năm còn có thể đi Tokyo, đi Paris mua đồ. Đàn bà thường tham hư vinh, qua bạn bè giới thiệu mẹ quen một gã đàn ông trung niên anh tuấn. Người đàn ông đó là người giàu có, hắn có được khí chất cùng tiền tài mà Vương Vĩnh Bình không thể có. Hắn thích mẹ, hơn nữa bắt đầu điên cuồng theo đuổi bà, hoa tươi, đá quý, thời trang cao cấp. . . những thứ đó tuy rằng hấp dẫn, nhưng từ nhỏ nhận sự giáo dục trong một gia đình truyền thống nên bà vẫn giữ được lý trí của mình, nhưng đó chỉ là bề ngoài…. Tất cả áp lực cùng buồn bực không thể chịu đựng được đều phát tiết cả lên người chồng.

Bất quá những điều đó chỉ là ngòi nổ, nguyên nhân khiến bà quyết định dứt khoát cùng tình nhân bỏ trốn vẫn là người chồng không thể thỏa mãn bà, ngược lại bên cạnh tình nhân bà lại được nhấm nháp sự sung sướng cao nhất mà một người đàn bà có thể đạt được.

Người chồng vô năng cái gì cũng không có thể cho bà, thậm chí ngay cả nhu cầu cũng không thể thỏa mãn nổi. Không cam lòng đi theo nam nhân yếu đuối như vậy cả đời, không muốn phí hoài tuổi thanh xuân của mình. . . . . . cuối cùng bà quyết định cắt đứt trói buộc, cùng tình nhân bỏ đi.

Tiểu hài tử đối nhu cầu luôn cảm thấy thần bí, tò mò, sợ hãi. Mãi đến lên trung học, lần đầu tiên Vương Diệc Phàm có quan hệ với bạn cùng trường.

Nữ sinh đó lớn tuổi hơn hắn, ở phương diện này cũng có nhiều kinh nghiệm hơn. Điều này làm cho Vương Diệc Phàm lần đầu tiên đối mặt với phái nữ cảm thấy lo lắng, sợ hãi chính mình không thể thỏa mãn đối phương – giống như cha. Nhưng dưới sự dẫn dắt của người đó, hết thảy đều thuận lợi, lần đầu tiên của hắn phi thường thành công, có được khoái cảm chưa bao giờ có. Bất quá điều hắn đắc ý nhất chính là nữ sinh đó lúc hắn tiến lên, hưng phấn cao giọng kêu, sau đó lại vô cùng khen ngợi Vương Diệc Phàm, khẳng định cậu là bạn trai có kỹ thuật tốt nhất mà cô từng có.Làm cho phụ nữ thỏa mãn quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng sao chuyện đơn giản như thế mà cha cũng không làm được! Ở trong lòng Vương Diệc Phàm, địa vị của cha rớt xuống mức thấp nhất, không còn là người cha vạn năng của hắn, mà là một người yếu đuối, vô năng, chỉ biết trốn trong nhà. Quá là kém cỏi!

Lên đến trung học, Vương Diệc Phàm ít nói chuyện với cha hẳn. Cha nói cái gì hắn cũng làm bộ như không nghe thấy, nếu cha lải nhải cảm thấy phiền chán, chỉ cần một ánh mắt là hắn có thể làm cho cha ngoan ngoãn câm miệng. Quan hệ cha con duy trì chỉ vì tiền.

Dù tiền lương của cha không cao, nhưng vẫn là nguồn sồng duy nhất của hắn. Chỉ cần Vương Diệc Phàm muốn cái gì, hắn đều hết sức thỏa mãn, cho dù phải hy sinh chính mình. Chỉ cần Vương Diệc Phàm chủ động nói một câu vu vơ, hắn cũng cao hứng thanh toán hóa đơn.

Thật sự là ngu ngốc! Vương Diệc Phàm nhìn cha cơm nước xong dọn dẹp tốt phòng bếp rồi ngồi xuống cạnh mình xem TV mà thầm mắng trong lòng.

Chỉ cần về đến nhà là lập tức thay tây trang bằng bộ đồ rẻ tiền, quần áo ở nhà của cha hắn là ba cái áo phông mua 10 đồng ở chợ đêm cùng với mấy cái quần bò cũ của đứa con. Bởi vì chân ngắn, ống quần phải xắn vài nấc, nhìn qua rất buồn cười. Dù vậy cha hắn vẫn mặc nguyên như thế đi siêu thị mua đồ! Vương Diệc Phàm cảm thấy khó chịu. Cho dù không định tái hôn thì ít nhất cũng nên ăn mặc cho thuận mắt người khác một chút đi? Có người cha như vậy, Vương Diệc Phàm căn bản không dám đem bạn gái về nhà, sợ bạn gái cười nhạo.

Nam nhân ôm chân ngồi ở sô pha xem TV. Một tiết mục khôi hài nhàm chán cũng có thể làm cho hắn cười ha ha, thân thể còn không tự chủ được rung rung, hệt như đứa nhỏ – hoặc, nói ác độc một chút, giống như bị thiểu não! Tóc của hắn là do cửa hiệu cắt tóc dưới lầu tùy ý cắt xén, nhìn không hợp tẹo nào. Ngũ quan cũng không có điểm gì bắt mắt, cho dù nhìn mặt hắn không chuyển mắt 10 phút, xoay người đi lập tức quên ngay. Thân thể nhỏ bé yếu ớt giống nữ nhân, làm cho hắn hoài nghi nam nhân như vậy sao có thể ôm nữ nhân, còn có thể làm cho mẹ mang thai rồi sinh ra chính mình!

Ưu điểm duy nhất của cha là làn da trắng nõn, nhưng đối với nam nhân mà nói ưu điểm này hoàn toàn vô dụng. Tóm lại, hắn là người đàn ông hoàn toàn không có chút ưa điểm nào. Nam nhân như vậy cho dù cố gắng đến mấy cũng sẽ không làm cho nữ nhân hạnh phúc, cho nên mẹ bỏ hắn mà đi cũng là đương nhiên. Vương Diệc Phàm hiện tại không còn hận mẹ, hắn cảm thấy phụ nữ cũng có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc.

Nhìn thấy cha bởi vì hơi cúi người mà lộ ra phần gáy trắng nõn, Vương Diệc Phàm nhớ lại trước đây có một lần trong lúc vô ý nhìn thấy cha mẹ ở trên giường hoan ái – cha quỳ gối trên giường, tự ti cúi đầu, giữa hai chân tính khí tinh tế nhỏ ngắn mãi không thể cương. Mẹ không chiếm được thỏa mãn không lưu tình chút nào mà mắng – khi đó hắn còn không hiểu được là chuyện gì xảy ra, hiện tại, hắn đối với bệnh liệt dương của cha lòng đầy khinh thường.

*****

“Con trai thật đẹp a!” Liếc mắt nhìn lén đứa con một cái, Vương Vĩnh Bình cao hứng thầm tán thưởng. Diện mạo xuất sắc, ngũ quan bắt mắt, còn có thân thể cường tráng cùng thắt lưng rắn chắc – đối mặt với đứa con như vậy, hắn thậm chí có cảm giác bị áp bức. Đến tột cùng đứa nhỏ này lớn lên giống ai? Vương Vĩnh Bình nghiêng đầu tự hỏi. Vừa không giống cha lại cũng không giống mẹ, nhưng hắn quả thật là con của mình. Tìm tòi trong trí nhớ, hình ảnh một người đàn ông mơ hồ không rõ bóng dáng hiện lên trong lòng – là cha của hắn.

Người đàn ông đó dáng người khôi ngô, trong trí nhớ của hắn, người đó cũng có ngũ quan kiên nghị – Vương Vĩnh Bình tương đương mơ hồ về cha của mình, mẹ hắn chỉ là một trong những người tình của cha. Bởi vì mẹ tính tình quái dị, hắn lại là đứa trẻ nhìn yếu ớt vô dụng, không làm cha hắn hài lòng, cho nên cha hắn rất ít đến, chỉ từng tháng đúng hạn gửi tiền cho mẹ con hắn, cho đến lúc Vương Vĩnh Bình tròn 18 tuổi. Vương Vĩnh Bình chỉ biết là cha là người kế thừa của một gia tộc lớn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc đi tìm cha cũng như việc nhận lại tổ tông, thậm chí khi mẹ qua đời cũng không có cho hắn biết gia thế của hắn. Bề ngoài của Diệc Phàm chắc là di truyền từ ông nội rồi?

Vì là con rơi, Vương Vĩnh Bình từ nhỏ thường bị bạn bè khi dễ. Mẹ hắn bị thần kinh phân liệt, trong trí nhớ, hắn chưa bao giờ được bà yêu thương. Hắn trời sinh chính là kẻ yếu, đây là thất bại của đời hắn.

Dựa vào cố gắng, hắn thi đậu vào trung học, sau lại gặp mặt Lữ Di Quân – người sau này trở thành vợ của hắn. Khi còn học trung học, Lữ Di Quân có mái tóc đen ngang vai, rất xinh đẹp, bộ dáng nhu thuận đáng yêu. Rõ ràng có nhiều người giỏi giang giàu có theo đuổi, nàng lại lựa chọn người bình thường như mình. Trước khi tốt nghiệp Trung học, hai người vụng trộm ăn trái cấm, bởi vì không biết tránh thai, cho nên lần đầu tiên liền “Trúng thưởng” . Vương Vĩnh Bình không đành lòng để Lữ Di Quân phá thai, cũng không muốn bóp chết đứa con của mình, sau khi tốt nghiệp hai người liền kết hôn. Vợ con ràng buộc cắt đứt hi vọng tiếp tục học lên của Vương Vĩnh Bình, hắn đành tìm việc kiếm tiền nuôi sống gia đình.

Nhưng một người mới tốt nghiệp trung học có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Hắn làm nhân viên văn phòng ở một công ty nhỏ, đồng thời kiêm thêm một ít công việc. Vợ mang thai cần nhiều dinh dưỡng, hơn nữa tương lai sinh tiểu hài tử còn cần tiền viện phí, đứa bé sau khi sinh phải mua thêm nhiều thứ, từng đó gánh nặng tuy rằng ngọt ngào nhưng cũng rất nặng nề, dù hắn cố gắng làm việc cũng không thể làm được tất cả, đành phải mặt dày đi tìm cha hắn hỗ trợ.

Trong căn phòng lộng lẫy đó hắn không gặp được cha, tiếp đãi hắn là vợ cả của cha hắn – đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người phụ nữ đó, tuy rằng có điều kiện chăm sóc khiến nàng trông phải trẻ hơn 10 tuổi, nhưng ánh mắt sắc nhọn nói rõ bà là một người phụ nữ lạnh lùng khắc nghiệt – bà không phải không biết chồng mình ở bên ngoài phong lưu, nhưng vì bản thân không thể sinh con nên chỉ có thể để mặc cha hắn nuôi mèo bên ngoài.

Nữ nhân lạnh lùng nghe hắn kể xong liền châm chọc khiêu khích nói đã có năng lực sinh ra thì phải có năng lực nuôi dưỡng, sinh đứa nhỏ không phải là trò chơi. Cuối cùng người phụ nữ đó vẫn cho hắn một tờ chi phiếu vượt qua mong muốn của hắn, bất quá hành động này cũng đồng nghĩa với việc hắn và cha hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, sau này không thể lại đến tìm hắn, tương lai cũng không có quyền kế thừa. Vương Vĩnh Bình đồng ý.

Đứa nhỏ sinh ra, là đứa con mập mạp đáng yêu. Bế đứa bé trên tay, Vương Vĩnh Bình rốt cục cảm nhận được niềm vui sướng khi được làm cha. Hắn thề, sẽ cho đứa con cuộc sống tốt nhất!

Tuy rằng một nhà ba người ở một phòng thuê nho nhỏ, tuy rằng tiền lương ít ỏi khốn cùng đến muốn mất mạng, nhưng nghĩ đến vợ và con trai, Vương Vĩnh Bình tự đáy lòng dâng lên cảm giác tự hào. Vô luận vất vả cỡ nào, ở bên ngoài bị ủy khuất bao nhiêu, chỉ cần về đến nhà, nhìn thấy vợ vì hắn làm đồ ăn, ôm lấy đứa con tròn vo, tất cả cảm xúc mệt mỏi liền tan thành mây khói. Ngày đứa con lên tiểu học là thời khắc hạnh phúc nhất đời mà hắn có. Đối với nam nhân yếu đuối như hắn mà nói, gia đình chính là thứ quan trọng nhất của hắn.

Từ khi nào tất cả bắt đầu thay đổi?

Vợ sau khi tham gia party ở nhà bạn về liền lải nhải khen căn nhà vừa lớn vừa sang trọng, bài trí tráng lệ, có xe riêng, có trang sức xa xỉ cùng với quần áo sặc sỡ xa hoa. Bạn của nàng kết hôn với người giàu có, ở biệt thự đi xe xịn, hàng năm còn có thể ra nước ngoài du lịch, còn nàng, ngay cả mua một bộ quần áo mới cũng phải chờ thêm mấy tháng.

Hiểu được vợ cũng là phụ nữ, nhiều ít cũng tham hư vinh – hắn cũng biết thê tử trời sinh xinh đẹp, cho nên hắn tận lực thỏa mãn nhu cầu của nàng. Nhưng mà thứ vợ hắn muốn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng cao cấp, tiền lương của hắn không thể thỏa mãn, còn có đứa con sẽ nhanh chóng lên tiểu học, còn phải đóng tiền học phí và rất nhiều thứ khác.

Không thể thỏa mãn nhu cầu mua sắm, thê tử uất ức bắt đầu mắng chửi hắn, bảo hắn vô dụng, ngay cả vợ con cũng không nuôi được! Đối mặt với lời nhục mạ khó nghe hắn cũng chỉ lui sang một bên, không mở miệng, không phản bác. Hắn cho rằng chỉ cần nàng phát tiết hết tức giận trong lòng là tốt rồi, chính là không biết từ nơi nào nàng nghe được cha hắn là chủ của một gia tộc giàu có, liền bắt hắn tìm cha xin tiền.

Vì lòng tự trọng, hơn nữa vì lời hứa lúc trước, hắn không thể lại tới vòi tiền chỉ để thỏa mãn lòng tham của vợ. Hắn từ chối khiến vợ hắn nổi giận lôi đình, còn hắn trước sau như một yên lặng chịu đựng.

Tủ quần áo của vợ dần dần có một ít quần áo hàng hiệu, hộp đựng trang sức cũng có những thứ mà tiền lương của hắn không thể mua nổi. Hắn không ngu ngốc, hắn biết vì sao, vợ hắn cũng không có ý giấu diếm, ngược lại còn cố ý cho hắn biết nàng có người điên cuồng theo đuổi. Nhưng hắn yêu nàng, cũng yêu gia đình này, chỉ cần nàng nguyện ý ở lại bên hắn, nguyện ý chăm sóc con, cho dù ngoại tình cũng không sao.

Nhưng những điều này cũng ra gây áp lực tinh thần cho hắn. Hắn có chút sợ hãi khi phải đối mặt với vợ – ở trên giường cũng vậy. Hắn vẫn luôn cảm thấy tự ti đối với khí quan không phát dục của mình, luôn sợ hãi không thể làm cho vợ vừa lòng. Nhất là sau khi biết vợ có tình nhân, hắn liền sợ hãi nàng sẽ so sánh hắn và tình nhân. Cho nên lúc đầu hắn còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng sau khi bị vợ quở trách – bảo hắn vô dụng, đàn ông không thể cương, dần dần ngay cả hắn cũng thấy xem thường bản thân.

Vợ bỏ đi, hắn cảm thấy mình bị cả thế giới phản bội. Hắn cầm tờ giấy tuyệt tình kia ngồi trong phòng khách một đêm. Hắn không phải không nghĩ đến việc tự sát – tự sát rất đơn giản, chỉ cần nhảy qua cửa sổ này là xong hết mọi chuyện . . . Nhưng mà, nghĩ đến đứa con đáng yêu đang ngủ trong phòng, hắn lại lùi bước.

Nếu hắn chết, đứa con phải làm sao? Hắn còn nhỏ như vậy, mất mẹ, lại không có cha, một đứa nhỏ chín tuổi phải làm sao để sống?

Vì con, hắn không thể chết được, vì con, vô luận cuộc sống có bao nhiêu gian khổ, hắn cũng phải cố gắng chống đỡ.

Đứa con trưởng thành sớm biết cha mẹ bất hòa. Sau khi mẹ đột nhiên biến mất hắn không khóc đòi, không hỏi lí do, ngược lại còn tự chăm sóc chính mình. Hắn thậm chí thấy ở trong mắt đứa con sự đồng tình và thương hại. Đối với nam nhân bình thường mà nói, bị đứa con nhìn bằng ánh mắt thông cảm chính là sỉ nhục, nhưng mà đối với Vương Vĩnh Bình mà nói, đó là thể hiện đứa con thương hắn!

Hắn cần sự yêu thương, từ nhỏ đã vậy! Mẹ thần kinh có vấn đề nên không thương hắn, chỉ biết đánh hắn, mắng hắn. Cha cũng không thương hắn, cho rằng hắn là trói buộc, cho chút tiền cũng là vì trách nhiệm. Vợ cùng tình nhân bỏ đi, tất nhiên là không thương hắn rồi, có lẽ lúc trước nàng yêu hắn, nhưng hiện tại, hắn đã không còn là người nàng yêu – chỉ có đứa con, chỉ có con hắn thương hắn!. Hắn nhanh chóng thôi tự trách, hắn hiện tại, nên vì đứa con mà sống!

Buổi tối ngày thứ ba sau khi vợ rời đi, con trai ôm gối chạy vào phòng hắn. Đứa con không nói gì liền chui vào chăn của hắn. Nam nhân cười sờ sờ đầu con – vì cái gì đến đây? Là cô đơn hay là sợ hãi? Tuy rằng Vương Vĩnh Bình không rõ nguyên nhân đứa con cùng hắn ngủ chung, nhưng hắn rất cao hứng. Giường đôi thiếu đi một người, trở nên rất rộng, giường ngủ trống trải giống như đang cười nhạo sự thất bại và cô đơn của hắn. Hắn cần có người lấp khoảng trống do vợ hắn để lại! Vừa lúc, đứa con đến đây. Trên người con trai tỏa ra hơi ấm và hương vị đặc biệt của tiểu hài tử làm cho hắn an tâm – hắn không còn là một người cô độc. Nửa đêm, đứa con từ sau lưng ôm lấy hắn, cánh tay nho nhỏ cố gắng ôm trọn vai hắn, ngực kề sát vào lưng hắn, làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn. Ở trong vòng tay con trai, hắn ngủ, hơn nữa là giấc ngủ thoải mái đầu tiên sau hai năm. Sau đó hắn và đứa con ngủ cùng nhau, mỗi đêm đều ở trong lòng ngực nho nhỏ của con an tâm đi vào giấc ngủ.

Cuộc đời hắn chỉ còn lại có đứa con. Nhận giấy li hôn do vợ đưa tới, hắn càng hiểu rõ điều này. Hắn đem tất cả tâm tư và yêu thương dành hết cho con trai. Nhìn con lớn dần, không cần cố gắng vẫn có thể đạt thành tích tốt, hắn cảm thấy vui sướng vô cùng.

Khi nào thì đứa con bắt đầu không còn đến phòng hắn? Giường ngủ trống trải, giống như lúc trước cười nhạo hắn lại bị vứt bỏ. Hắn ở trên chiếc giường đôi rộng lớn lăn qua lộn lại, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ. Bởi vì đứa con đã trưởng thành, hắn nói với chính mình, đứa con 12 tuổi cùng phụ thân ngủ chung, tuy rằng không phải vi phạm cái gì, nhưng vẫn rất kỳ quái. Hắn phải mất hai tháng mới quen ngủ một mình.

Sau đó, đứa con cao lên, thái độ đối với mình cũng thay đổi.

Thân ảnh nho nhỏ lúc trước đã vượt qua hắn. Con trưởng thành, có bạn bè – có lẽ còn có bạn gái nữa! Thời gian con ở nhà càng ngày càng ít, thường xuyên không về nhà ăn cơm. Lúc vừa mới lên cấp 2, con trai thay đổi hoàn toàn, trộm đồ, trốn học, đánh nhau . . . Hắn không tức giận, ngược lại còn băn khoăn liệu có phải phương pháp giáo dục của mình vấn đề hay không.

Nếu vợ vẫn còn ở đây, đứa con chắc sẽ không biến thành như vậy? Hắn nghĩ vậy.

Sau khi đứa con lên trung học lại càng ít cùng hắn nói chuyện . Có lẽ là vì đứa con đã tới thời kì phản kháng? Không có mẹ, lại có một người cha không chút thú vị như vậy, đứa nhỏ chắc chắn sẽ có phản ứng? Nam nhân hoàn toàn không nghĩ tới tất cả sự việc đều là do chính mình quá mức yếu đuối.

Cho dù đứa con không để ý tới hắn, hắn vẫn là vô tư dâng cho nó toàn bộ tình thương của một người cha – dùng tiền làm phương thức thể hiện. Hắn nghĩ đứa con từ từ sẽ hiểu hắn, sự tình sẽ có đổi mới. Chính là đứa con đã học đại học năm thứ hai, hai cha con vẫn không nói chuyện với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.