CHƯƠNG 6
Rốt cục, vẫn nhịn không được trở lại thành phố quen thuộc này. . . Vương Diệc Phàm có điểm mờ mịt nhìn quê hương sau ba năm bỏ đi.
Ba năm, bảo ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài. . . Ba năm, có thể cho hắn học được rất nhiều chuyện, có thể khiến hắn trưởng thành, không còn là đứa nhỏ năm đó, nhưng vẫn không thể làm hắn quên đi tình yêu của hắn đối với cha.
Bởi vì không thể khắc chế dục vọng và ghen tị, hắn xâm phạm cha. . . Tuy rằng miệng nói không hối hận, nhưng mỗi lần hắn tới gần liền khiến cha sợ hãi run rẩy, hắn không thể không hối hận. . . Nếu nói yêu một người chính là muốn làm cho người đó hạnh phúc, thì hạnh phúc của cha hẳn là có được một người vợ hiền lành và đứa con ngoan ngoãn biết nghe lời?
Chính là việc đã phát sinh, sẽ không thể nào thay đổi được nữa. Hắn không muốn nhìn cha vì hắn mà thống khổ – nam nhân bị đứa con xâm phạm không phải thực đáng thương sao, biết rõ không có hồi báo vẫn yêu say đắm, chính mình như thế không phải cũng thật đáng buồn hay sao?
Những lời hắn nói hôm đó bị cha ngoảnh mặt làm ngơ, thâm tình không được đáp lại, Vương Diệc Phàm rất thống khổ.
Nếu cha không đáp lại tình cảm của hắn, có thích bao nhiêu cũng không có ý nghĩa gì. Việc này sẽ chỉ mang đến thương tổn cho hắn mà thôi. Nhưng bản thân lại không có cách nào quên đi tâm ý này. . . cũng không có cách nào có thể dứt bỏ huyết thống, làm người xa lạ, lưu lại sẽ chỉ làm cho cả hai người đều thống khổ. . . Cho nên, cho dù không buông tay, hắn vẫn quyết định rời khỏi ngôi nhà này, rời xa cha.
Chỉ cần hắn đi, là cha có thể sống thoải mái? Quên đứa con đã xâm phạm hắn, cùng Trần Gia Văn kết hôn, trải qua cuộc sống hạnh phúc khoái hoạt. . . Có lẽ một năm sau sẽ có đứa nhỏ. . . Có lẽ là một đứa trẻ đáng yêu,. . . Vô luận thế nào, cũng sẽ không giống hắn – một đứa con tội nghiệt. . . Sau đó quên hắn, bắt đầu cuộc sống mới. . .Tự kỉ một lúc khiến Vương Diệc Phàm cười khổ, nhưng dù sao thì đó cũng là phương pháp duy nhất. Chỉ cần ta rời đi là tốt rồi. . . Hắn thu thập hành lý, lưu lại người cha bị hắn tổn thương, rồi đi.
“Ở nhà ngàn ngày hảo, xuất môn mọi sự nan.” Vương Diệc Phàm sau khi rời nhà đi mới hiểu được cha đã nuôi hắn vất vả thế nào.
Lên xe lửa, tùy tiện xuống một nhà ga nào đó, nơi xa lạ thực thích hợp với người lang thang như hắn. . . Tiền mang trên người rất nhanh chẳng còn bao nhiều, hắn đành phải đi tìm việc.
Ở trường học, luôn xuất sắc trên mọi phương diện nên hắn rất tự tin vào năng lực của mình, nhưng đến lúc tìm việc nơi nơi đều vấp phải trắc trở làm cho hắn nhận ra sự thật. Không có bằng tốt nghiệp đại học cũng không có kinh nghiệm thật khó để tìm được một công việc tốt. . . Lúc túng bấn thậm chí hắn còn nhận được danh thiếp của gã đàn ông, khen ngoại hình xuất sắc của hắn, khuyên hắn tới làm việc cho nhà hàng, nhất định có thể trở thành thẻ đỏ. . Lúc ấy Vương Diệc Phàm rất có cốt khí cự tuyệt ngay lập tức, nhưng cuộc sống gian khổ làm cho hắn thiếu chút nữa dao động. Thật may trời không tuyệt đường sống của người, gần chỗ hắn trọ có quầy tạp hóa lúc đó lại đang tuyển người làm. Tuy cảm thấy đi bán đồ là bỏ phí tài năng, nhưng dù thế nào cũng vẫn tốt hơn phải làm ngưu lang. . . Hơn nữa ông chủ còn đồng ý bao ăn, cho nên hắn nhận làm, dù sao hắn cũng cảm thấy may mắn khi có được công việc này. . . Sau này hắn mới biết, đến nhận việc chỉ có một mình hắn.
Ông chủ là một nam nhân hơn ba mươi tuổi nhưng mặt còn rất trẻ, dáng người thấp nhỏ, hơi chậm chạp, thường xuyên không quan tâm tới tình trạng của cửa hàng, đụng việc khó là muốn trốn tránh – tính cách có chút yếu đuối làm cho Vương Diệc Phàm lại nhớ đến cha. Cho nên hắn luôn cố gắng làm việc, muốn giúp ông chủ một chút. Nhận được tháng lương đầu tiên hắn rất cảm động, muốn gọi điện thoại về nhà nói với cha, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn là nhịn xuống .
Đây mới là cuộc đời phải không? Không phải lúc nào cũng lung linh rực rỡ như mình trước kia hắn đã nghĩ, mà là tầm thường đến nhạt nhẽo. . . Dù sao hắn cũng đã thật sự bước vào xã hội. . . Cho dù chỉ là một nhân viên bán hàng của tiệm tạp hóa, cũng sẽ gặp đủ loại khách hàng, trong quá trình giao tiếp cùng bọn họ, Vương Diệc Phàm học hỏi được không ít. Không phải hắn không nghĩ tới việc tìm một công việc tốt hơn, nhưng lo lắng cho ông chủ ngốc nghếch, đành phải tiếp tục làm việc.
Ngoài việc học cách bươn chải, Vương Diệc Phàm còn học được cách tự chăm sóc bản thân mình.
Lúc ở nhà, giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp phòng đều do cha làm tất, hắn căn bản không cần động tay. Nhưng hiện tại, cái gì cũng phải tự mình làm. Lúc đầu ngay cả máy giặt cũng không biết dùng, hắn còn bị ông chủ cười nhạo là công tử bột. Dần dần hắn cũng làm được vài việc, cũng thường giúp ông chủ dọn dẹp phòng.
Mặt khác hắn còn học cả nấu ăn – bởi vì tay nghề của ông chủ so với cha còn tệ hơn! Nghe Vương Diệc Phàm oán giận, ông chủ liền đưa cho hắn mấy quyển sách dạy nấu ăn “Muốn ăn ngon thì tự mình làm đi!” Kết quả của phương pháp khích tướng chính là sự ra đời của một đầu bếp thiên tài! Nhìn theo sách dạy nấu ăn mà làm được đồ ăn ngon khiến Vương Diệc Phàm tự hỏi có phải vị giác của mình có vấn đề hay không. . . Ngay từ lần đầu tiên vào bếp mà hắn đã có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy!
Mỗi ngày đều làm một công việc buồn tẻ vô vị. . . Nhập hàng, sắp hàng hóa lên quầy, sau đó mở cửa, đón khách. . . Lúc rảnh rỗi Vương Diệc Phàm thường ngồi xổm trước cửa, vừa hút thuốc, vừa nghĩ đến cha . . . Hắn hiện tại đang làm gì? Có ăn cơm nghỉ ngơi hay không? Có nhớ đến đứa con như hắn hay không ? Nỗi nhớ khiến khóe mắt hắn ươn ướt . . . rất muốn trở về. . . Lại chỉ có thể lần nữa kìm nén lại ý muốn đó.
Một ngày máy tính của ông chủ tự nhiêm bị hỏng. Đang lúc nửa đêm, không thể gọi dịch vụ sữa chữa, đang chìm đắm trong game online, ông chủ ngồi ôm màn hình máy tính mặt đầy nước mắt. Cảm thấy nam nhân ba mươi tuổi còn khóc như vậy thật không ra thể thống gì, Vương Diệc Phàm hảo tâm giúp lão bản sửa máy tính – tuy rằng không phải chuyên nghiệp, nhưng Vương Cùng Phàm vốn tinh thông máy tính rất nhanh liền làm xong, đổi lấy ánh mắt cảm kích và sùng bái của ông chủ và một cái danh thiếp của chủ tịch công ty game online mới nổi.
Ngay cả hẹn trước hắn đều không có lại được gặp trực tiếp chủ tịch – nam nhân không đến ba mươi tuổi tài sản hàng vạn kia vừa nhìn liền biết hắn không phải kẻ đầu đường xó chợ. Chỉ hỏi mấy vấn đề râu ria liền quyết định thuê Vương Diệc Phàm. Tiền lương và các loại trợ cấp đều tốt đến giật mình, điều kiện duy nhất là hắn phải tiếp tục ở lại chiếu cố ông chủ. Không ngờ nam nhân ngốc nghếch kia cư nhiên lại có cháu trai giàu có như vậy, Vương Diệc Phàm nhận được công việc tốt từ trên trời rơi xuống, tất nhiên không thể từ chối.
Điều kiện công tác tốt, công việc thú vị, đồng nghiệp thân thiện . . . Có thể có được công việc tốt như thế này tự nhiên phải cảm ơn ông chủ – hiện tại trong lòng Vương Diệc Phàm ông chủ giống như ông bụt hiện ra trong truyện cổ tích, Vương Diệc Phàm cam tâm tình nguyện giúp hắn nấu ăn, dọn phòng.
Tất cả đều rất hoàn mỹ, ngoại trừ mỗi lần nghĩ đến cha vẫn sẽ đau lòng. . . Tưởng niệm cơ hồ muốn đem hắn cắn nuốt, đoán rằng cha có thể đã kết hôn Trần Gia Văn, có lẽ bây giờ đã có thêm con, hắn liền ghen tị muốn nổi điên. Ở công ty mới, những người con gái có tình cảm với hắn không ít, trong đó cũng không thiếu mỹ nhân có nhiều điều kiện tốt. Vương Diệc Phàm khéo léo từ chối tình cảm của các cô. Hắn tình nguyện nhớ đến cha rồi tự giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân, cũng không nguyện ý cùng người phụ nữ khác làm tình, bởi vì hắn cảm thấy làm như vậy thực có lỗi với những cô gái thích hắn, cũng có lỗi với tình yêu mình dành cho cha. . . Chính là mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cha rốt cuộc cũng không biết hắn yêu cha như thế nào – cho dù biết, chắc cũng sẽ không cảm động?
Rất muốn về nhà, muốn gặp hắn, muốn sống cùng hắn, giống như trước kia. . . Chính là, trở về mà vẫn không thể buông tình yêu này, đối với hai người mà nói đều là tổn thương đi?
“Nếu yêu một người mà mình không nên yêu thì phải làm sao? Ngươi thương hắn đến chết, nhưng hắn lại chẳng yêu ngươi. . . Đó lại còn là tình yêu mà luân lý xã hội phỉ nhổ. . . Tình yêu của người chỉ làm tổn thương hắn. . . Tuy rằng biết từ bỏ là con đường duy nhất, nhưng ngươi lại không làm được. . . Nếu ngươi gặp vấn đề như vậy, ngươi sẽ làm thế nào?”
Vương Diệc Phàm rốt cục nhịn không được nói cho ông chủ tâm ý của hắn, nhưng không nói rõ ra người mình yêu là cha – ở chung lâu hắn mới biết được, ông chủ nhìn qua ngây ngốc thật ra là đại trí thức giả ngu. Ngay cả chủ tịch khôn khéo cũng bị hắn đùa bỡn – tuy rằng đó là chủ tịch cam tâm tình nguyện.
“Rất đơn giản, tiếp tục thương hắn mà không làm hắn cảm thấy phiền phức, ở bên giúp đỡ mà không cần hắn hồi đáp.” hai câu nói ngắn ngủn, lại nói trúng khúc mắc của Vương Diệc Phàm.
Hắn biết tình yêu với cha không có cách nào biến mất, cũng không hy vọng xa vời cha sẽ đáp lại – nhưng là, yên lặng ở bên cạnh cha, thương hắn mà không làm cho hắn khó chịu, như vậy không phải tốt nhất sao? Tại sao nhất định phải bỏ đi? Nếu thấy hắn mà cảm thấy thống khổ, nhìn không thấy hắn lại khó chịu, không bằng chịu đựng đau lòng ở bên hắn. Cảm tạ ông chủ, làm cho hắn hiểu ra; cảm tạ quan hệ huyết thống giữa hắn và cha, cho dù trở về, có lẽ cha cũng sẽ không đuổi hắn đi?
Sau khi suy nghĩ thông suốt Vương Diệc Phàm bắt đầu chuẩn bị về nhà. Tuy rằng luyến tiếc ông chủ và công việc tốt hiếm có, nhưng là vì cha, hắn cái gì cũng có thể từ bỏ.
“Cậu không cần từ chức. . . Công ty đang định thành lập chi nhánh, ở ngay tại quê cậu. . . Nếu cậu đồng ý đến chi nhánh công ty làm việc thì càng tốt!”
Chủ tịch nói làm cho Vương Diệc Phàm cảm thấy mình thật sự là quá may mắn! Tìm được một công việc tốt như vậy thật sự là rất khó khăn, nếu có thể tiếp tục làm việc, còn có thể giúp đỡ gia đình, cha sẽ không còn vất vả như trước.
Suốt đường đi hắn luôn âm thầm tính toán nên chào cha như thế nào, nhớ tới chuyện phát sinh lúc trước hắn cảm thấy xấu hổ, trước tiên hẳn là phải giải thích? Cha nhìn thấy hắn có cao hứng không?
Chính là khi nhìn thấy cha trong ôm một đứa bé trong lòng, đứng bên cạnh là Trần Gia Văn, Vương Diệc Phàm nhất thời cảm thấy cả thế giới như vỡ nát .
Cha có vẻ gầy hơn một chút, hắn ôm một đứa bé không biết là nam hay nữ, sủng ái đùa vui; Trần Gia Văn cũng không có gì thay đổi, chỉ là tóc dài hơn , nhìn qua còn quyến rũ hơn trước kia, bà ta xách theo mấy túi đồ mua ở siêu thị, cười cười nói chuyện với cha.
Nhìn một nhà ba người vui vẻ hoà thuận, hoàn toàn không chỗ cho hắn chen vào. . .
Trong ba năm rời khỏi nhà, vô số lần hắn tưởng tượng cha sẽ kết hôn với Trần Gia Văn, có con, sẽ quên đứa con như hắn để sống một cuộc sống hạnh phúc. . . Nhưng từ đáy lòng hắn vẫn có một khát vọng nho nhỏ, là cha sẽ không vứt bỏ hắn, sẽ không không cần hắn. . . Cho dù hắn đã làm chuyện đê tiện đến vậy. . .
Thiên toàn địa chuyển. . . Vương Diệc Phàm tựa vào tường, ủy khuất, không cam lòng, nước mắt nhịn không được chảy xuống. . . Vì cái gì mới vừa về nhà đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy? Hắn không kiên cường đến mức có thể lập tức thay đổi khuôn mặt, tươi cười đến trước mặt cha và người nhà chào hỏi. . . Hắn bắt đầu oán hận chính mình, vì cái gì lại chạy trốn? Nếu từ trước đến nay vẫn ở cùng với cha, có lẽ sẽ ngăn cản được bọn họ kết hôn? Tuy rằng tính toán yên lặng chăm sóc bảo vệ cha, nhưng mà làm được như vậy thật sự rất khó . . . rất muốn cứ như vậy rời đi. . . Cuộc sống hiện tại của cha, dù không có hắn chắc cũng không có vấn đề gì?
“A, đưa đến đây là được rồi .” Trần Gia Văn cười nói với Vương Vĩnh Bình, nhận lấy đứa nhỏ đồng thời cũng đưa mấy túi đồ cho nam nhân.
“Chồng em khi nào thì đến?”
“Sắp rồi. . . Anh ấy vừa mới gọi điện nói đang ở trên đường .”
“Tốt lắm, em đi cẩn thận.”
“Ân, đúng rồi, Vĩnh Bình, nhớ rõ có rảnh thì đến nhà em ăn cơm. Anh xem anh đó, suốt ngày ăn mì, để ý không sau này lại biến thành xác ướp.”
“Ừm, anh biết rồi . . .” Nam nhân ngượng ngùng nở nụ cười.
“Vẫn là không có tin tức của Cùng Phàm sao?”
“. . . Đúng vậy. . .”
“Anh cũng đừng lo lắng quá, hắn chắc chắn không có việc gì. . .”
“Cám ơn.”
Cười tạm biệt Trần Gia Văn, Vương Vĩnh Bình nhịn không được nghĩ thầm, người với người duyên phận thật đúng là kỳ quái. . . Hắn và Trần Gia Văn, không trở thành vợ chồng, ngược lại còn trở thành bạn bè, hơn nữa hiện tại hắn lại là cha nuôi cho con của Trần Gia Văn!
Về đến nhà, Vương Vĩnh Bình vẫn nói “Ta đã trở về.” theo thói quen. . . Rõ ràng biết sẽ không có người nói với hắn “Ngươi đã trở lại.” , nhưng hắn vẫn kiên trì. . . Là do thói quen nhiều năm đi? Lúc đầu, lúc mẹ còn chưa phát bệnh, mẹ sẽ nói “Ngươi đã trở lại. . .” , sau đó là vợ trước, sau đó là đứa con. . . Cuối cùng, bọn họ đều vứt bỏ hắn mà đi . . . Chính là, cho dù đứa con rời đi đã ba năm hắn vẫn chưa đổi được thói quen này.
Lấy ra một gói mì, số còn lại bỏ hết vào tủ bát, Vương Vĩnh Bình bật bếp gas nấu nước sôi, chuẩn bị cơm chiều.
Lúc cúi đầu, một mớ tóc rơi xuống, che khuất tầm mắt của hắn. . . A, lại quên cắt tóc, ngày mai nhất định phải đi. . . Sau khi đứa con bỏ đi, cuộc sống của hắn nhất thời mất đi trọng tâm, làm chuyện gì cũng không xong, giống như cái xác vô hồn. . . Nếu không phải vẫn nuôi hi vọng “Chờ con trai trở về.”, hắn có thể đã sớm chống đỡ không nổi nữa rồi đi?
Đứa con vừa đi được mấy ngày, hắn ngơ ngác ngồi trong ngôi nhà quạnh quẽ tự trách. . . Tại sao hắn lại trì độn như vậy? Tại sao hắn không phát hiện sự khác thường của con? Tại sao lại để con bỏ đi?
Không biết là do hắn phản ứng thái quá bức đứa con bỏ đi, hay là đứa con vốn đã muốn vứt bỏ hắn. . . Chỉ cảm thấy tâm bị đâm một nhát, miệng vết thương chảy máu không ngừng. . . Đau quá, đau quá. . . Nghĩ đến đứa con liền đau đến không thể chịu được. Hắn nhớ lúc đứa con mới sinh ra, nho nhỏ, toàn thân toàn nếp nhăn, còn dính cả chất nhầy, nhưng hắn vẫn ôm lấy đứa nhỏ, tràn ngập vui sướng. Nhìn con mỗi ngày một lớn, cảm nhận sinh mệnh của bản thân đang được kéo dài, hắn thầm hạ quyết tâm, vì đứa con, cho dù phải hy sinh bản thân cũng không sao.
Bị vợ trách móc cũng được, bị cô ta vứt bỏ cũng không vấn đề gì, chỉ cần nghĩ đến đứa con, vô luận gian khổ cỡ nào, hắn đều có thể kiên trì vượt qua. . . . Nhưng mà cuối cùng? Chỉ là đứa con nhất thời hồ đồ, làm sai chuyện, hắn không chịu tha thứ, khiến đứa con phải bỏ nhà đi.
Đáng lẽ hắn nên nói chuyện với con, cùng con tìm cách giải quyết, không phải là cữ ngờ nghệch ngồi một cục, nhất nhất trốn tránh, bức con phải đi.
Gọi di động cho con, tiếng chuông quen thuộc vang lên khắp phòng, con bỏ lại điện thoại không mang theo rồi. Một người ở nhà, không ăn, không uống, không ngủ. . . đáy lòng lặng lẽ gọi tên con. . . Diệc Phàm, trở về đi. . . Trở về đi. . . Cha không trách ngươi nữa. . .
Nếu không phải Trần Gia Văn từ Nhật Bản trở về tìm hắn, có lẽ hắn hiện tại đã chết đói ở nhà. . . Hơn nữa đợi cho thi thể có mùi thì mới có người phát hiện.
” Diệc Phàm đi rồi . . .” Hắn nghẹn ngào nói với Trần Gia Văn. . . Cũng không nói rõ sự tình, chỉ nói hắn và con cãi nhau, rồi Diệc Phàm bỏ nhà đi. Trần Gia Văn lập tức dẫn hắn đi đến sở cảnh sát – lúc trước hắn thật không nghĩ tới việc tìm cảnh sát! Bất quá cảnh sát chỉ hỏi mấy câu cho có lệ, như đứa con cao bao nhiêu, cân nặng thế nào, tướng mạo, thời gian rời khỏi nhà cùng nguyên nhân và vân vân – thiếu nam thiếu nữ cãi nhau với người nhà rồi bỏ đi, mỗi ngày đều có mấy chục, bọn họ như thế nào có thể nhất nhất truy tra?
Trần Gia Văn an ủi hắn, Diệc Phàm nhất định sẽ trở về, cho nên, hắn phải hảo hảo bảo trọng. Vương Vĩnh Bình không quan tâm đến thân thể suy sụp của chính mình, nhưng vô luận lúc ăn cơm hay lúc ngủ, hắn không thể không lo lắng đứa con ở bên ngoài sống thế nào. Cho dù buộc bản thân ăn cơm, nhất định sẽ nôn ra hết, buộc bản thân ngủ, nhất định sẽ ngủ không nổi. . . . . . Cũng may có Trần Gia Văn chiếu cố, tình trạng của hắn chậm rãi có chuyển biến tốt đẹp. . . Không thể không ăn cơm, cũng không thể không nghỉ ngơi thật tốt, bởi vì còn phải đến công ty làm việc, hắn cần có tiền lương để đi tìm con. Cuối tuần hoặc ngày nghỉ, hắn một mình đi tới các thành phố lân cận tìm con, cũng đăng tin tìm người trên báo, bất quá giá cả rất cao lại không có hiệu quả, cuối cùng vẫn là từ bỏ. Hắn thống hận cuộc sống của mình luẩn quẩn hẹp hòi, chẳng có bạn bè để nhờ cậy, một mình mình bôn ba tìm kiếm thật vô vọng. Hắn cũng muốn đến tìm cha nhờ giúp đỡ, nhưng mà nhất định sẽ bị người ta truy vấn nguyên nhân đứa con bỏ nhà đi, hắn lại chùn bước. . . Hơn nữa, bọn họ có lẽ cũng sẽ không thiệt tình giúp hắn? Bất quá Trần Gia Văn cùng Hoàng Mĩ Linh đều nhờ người quen và bạn bè hỗ trợ, nhưng ba năm đã qua mà vẫn không có tin tức của con.
Ba năm này, hắn chỉ mong con trở về hoặc là tìm được thông tin gì đó, cái khác hắn chẳng hề quan tâm.
Ba năm, hắn cảm thấy được thực có lỗi với Gia Văn. . . Cô ngoài việc hỗ trợ tìm Diệc Phàm, mỗi ngày còn phải quan tâm đến hắn. Chính là Vương Vĩnh Bình đến cuối vẫn không thể nhận cô, thậm chí nhẫn tâm cự tuyệt lời chủ động cầu hôn của cô. Bởi vì hắn cảm thấy kết hôn với Gia Văn lúc đứa con bỏ nhà đi là phản bội đứa con, hơn nữa hắn cũng nghĩ, nếu có một ngày đứa con trở về, biết bọn họ kết hôn, nhất định lại sẽ rời đi? Hắn không thể mạo hiểm như vậy. Hắn thích Gia Văn, nhưng không yêu cô đến mức có thể bỏ mặc đứa con, cho nên chỉ có thể xin lỗi.
Bất quá sự thật chứng minh quyết định của hắn là đúng. Chồng trước của Trần Gia Văn tìm hắn, muốn thách đấu như hai người đàn ông, chỉ có người thắng mới có thể đến với Gia Văn. Thì ra lúc trước bởi vì Gia Văn không thể sinh con, do cha mẹ không ngừng gây áp lực mà ly hôn với cô. Ly hôn xong hắn vẫn không thể quên Gia Văn, đứa nhỏ là rất quan trọng, nhưng vẫn không thể bằng người hắn yêu nhất – nam nhân đột nhiên tỉnh ngộ nói cho cha mẹ, đời này vợ của hắn chỉ có Gia Văn. Cho nên nghe nói Gia Văn cùng nam nhân khác thân cận, quan hệ lại phát triển nhanh chóng, hắn vội vàng tìm Vương Vĩnh Bình, tỏ rõ thái độ muốn phục hôn với Gia Văn.
Vương Vĩnh Bình vừa thấy ánh mắt tràn ngập tình yêu của chồng trước Gia Văn liền hiểu được, hai người kia vẫn là lưỡng tình tương duyệt. Xem như báo đáp Trần Gia Văn từ trước đến giờ chiếu cố hắn, hắn cố gắng khuyên bảo cô tha thứ cho chồng. Trần Gia Văn trước sự khuyên bảo của hắn rốt cục cũng đồng ý cùng người kia phục hôn, sau đó đến cô nhi viện nhận nuôi một bé gái, cùng chồng bắt đầu cuộc sống mới.
Vương Vĩnh Bình vì bọn họ mà cao hứng, nhưng bản thân lại cô đơn nhớ tới một người. . . Mỗi ngày đi làm, tan tầm, ăn cơm, xem TV, ngủ. . . . . . Ngày qua ngày, năm qua năm. . . Trần Gia Văn có gia đình của mình, không thể thường xuyên chiếu cố hắn, không muốn nấu cơm, nam nhân mỗi ngày đều ăn mì gói – nhanh chóng, tiện lợi. Hắn vốn không thích nấu ăn, lúc trước học cách nấu nướng đều chỉ là vì muốn con được ăn ngon một chút – giờ đứa con đã đi mất, một mình tùy tiện một chút cũng không sao, chỉ cần đầy bụng, không có cảm giác đói là được.
Nước sôi, Vương Vĩnh Bình vội vàng tắt bếp, đem nước sôi rót vào bát mì, rồi đậy lại.
Ngẩng đầu, nhìn vào kính, thấy bộ dáng hiện tại của mình – tóc dài lôi thôi, mặt bởi vì ăn uống ngủ nghỉ không hợp lí mà tiều tụy, bộ dáng này – người không giống người, quỷ không giống quỷ, bộ dáng âm trầm ngay cả chính mình nhìn cũng thấy ghét.
Cười một cái có lẽ sẽ tốt hơn? Trần Gia Văn thường nói, khi cười tinh thần sẽ tốt hơn. Hắn thử kéo khóe miệng, trên mặt lộ một vẻ tươi cười so với khóc còn khó coi hơn. Ba năm qua, hắn đã quên vui vẻ nở nụ cười là như thế nào. . . Chỉ cần đứa con một ngày không trở lại, hắn liền một ngày không khoái hoạt.
Cuộc sống một mình thật sự rất cô đơn, nhất là đêm dài yên tĩnh, hắn ở trên giường mình lăn qua lộn lại, không thể chìm vào giấc ngủ hắn liền nhớ đến những lúc con trai chui vào chăn, từ phía sau ôm hắn, cũng nghĩ đến lúc tuy rằng kháng cự, cuối cùng vẫn tới đỉnh trong tay con. . . Vô luận là nhớ lại cái gì, đều chỉ làm hắn không cách nào ngủ được. . .
Cuối cùng, hắn trốn vào phòng con, nằm trên giường của hắn, dùng chăn của đứa con bọc mình lại, cố gắng tìm kiếm hương vị của con còn lưu lại, giống như lúc trước dựa vào trong ***g ngực ấm áp của con mà ngủ . . . như vậy phiền lòng mất ngủ sẽ không còn . . . Bất quá, ở trên giường con mới có thể an tâm ngủ có phải rất không bình thường hay không?
Quên đi, mặc kệ , dù sao cũng không ai biết. . . Nam nhân an ủi chính mình.
Bất tri bất giác trước mắt đã muốn là một mảnh mơ hồ. . . Chỉ cần nghĩ đến đứa con, tuyến lệ của hắn liền đặc biệt yếu ớt. Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, hắn vội vàng lau lau nước mắt, lấy lại tinh thần, ra mở cửa.
“Là Gia Văn phải không? Quên mang chìa khóa sao?” Bởi vì Trần Gia Văn sợ Vương Vĩnh Bình một người ở nhà sẽ có chuyện, cho nên kêu Vương Vĩnh Bình làm cho nàng một cái chìa khóa.
“Có thứ gì không mang đi sao?”
Mở cửa ra, không phải Gia Văn, mà là. . . Đứa con đã ba năm không thấy. . . Diệc Phàm. . . Hắn đã trở lại! Còn chưa kịp phản ứng, đã bị đứa con ôm lấy.
“Cha. . . Ta đã trở về.”