Ở bên dưới sân khấu, Trầm Nghê Trần khó nén được tâm tình kích động.
Vừa rồi, nếu nói anh thấy Mễ Kiều tựa như một điều gì đó thật bí ẩn khiến anh bị cuốn hút thì ngay lúc này đây, Mễ Kiều lại như một loài cây thuốc phiện có sức quyến rũ chết người, chỉ sợ chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến cho linh hồn anh luân hãm vào vực sâu vĩnh viễn.
Ngay tức khắc, tất cả những ý nghĩ hẹp hòi muốn một mình độc chiếm cô đều bị anh bác bỏ.
Anh bỗng phát hiện, càng được mọi người chú ý bao nhiêu, Mễ Kiều càng tự tin tỏa sáng bấy nhiêu. Cảm giác được cô yêu thật tuyệt, thật tự hào khiến lòng anh không thể bình tĩnh được.
Khi Mễ Kiều vui sướng như một chú nai con nhào vào lòng anh, Trầm Nghê Trần đã nhấc bỏng cô lên xoay vài vòng.
Bị xoay đến chóng mặt, Mễ Kiều còn chưa kịp giữ thăng bằng thì đã bị Trầm Nghê Trần sủng nịch hôn lên môi, ôn nhu nói: “Mình đi xem phim đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn liền tràn đầy kích động cùng hạnh phúc, “Khoan, anh chờ em cất cái này đã!”
Vừa nói, Mễ Kiều vừa đem phần thưởng sáu ngàn tệ tiền mặt và danh thiếp của Lam Phỉ Phỉ nhét vào trong túi. Sau khi đã kéo khóa cẩn thận, cô liền cho hai tay ra sau lưng, thân thể nhẹ lắc, đôi mắt đen láy to tròn nghịch ngợm nhìn Trầm Nghê Trần chớp chớp, dùng giọng mũi nói, muốn nhão bao nhiêu liền nhão bấy nhiêu, “Em nhảy đã lâu nên giờ mệt quá, đi không nổi nữa, hix hix, làm sao đây anh?”
Ở nơi phồn hoa náo nhiệt này, Mễ Kiều tựa như một vì sao sáng lấp lánh, kết hợp với muôn nghìn ánh đèn đầy màu sắc càng làm bóng hình cô trở nên mờ ảo như phủ một tầng sa mỏng, hoàn mỹ vô khuyết.
Trầm Nghê Trần cơ hồ nhìn không chớp mắt, mãi đến khi Mễ Kiều thẹn thùng cúi gầm mặt, anh mới xoay người ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô, vỗ lên vai mình nói, "Lên đi!"
Nói xong, đợi cả nửa ngày cũng chẳng thấy động tĩnh gì, Trầm Nghê Trần nghi hoặc, vừa định quay đầu lại nhìn thì chợt nghe tiếng bước chân chạy từ xa lại gần, càng chạy càng nhanh kèm theo tiếng Mễ Kiều quát to: “Em tới đây!”
Sau lưng bất ngờ bị va chạm mạnh, may là Trầm Nghê Trần trụ vững, nếu không chẳng phải sẽ bị đập mặt xuống đất chụp ếch sao?
Trầm Nghê Trần chợt kêu lên một tiếng, Mễ Kiều lập tức ghé đầu vào lưng anh cười hạnh phúc đến vô tâm vô phế, ngay tại lúc anh gian nan đứng dậy, cô liền chồm lên, kề môi sát bên tai anh nói, “Trầm Nghê Trần, em yêu anh!”
Dù chỉ là một câu tâm tình bâng quơ nhưng cũng đủ khiến Trầm Nghê Trần siêu lòng, cảm giác mỏi mệt bị xua tan không còn một mảnh. Hai tay giữ chặt bắp chân Mễ Kiều rồi đột ngột đứng dậy, anh như được tiếp theo sức lực để cõng người con gái mình yêu chạy một mạch lên lầu.
Chưa bao giờ nghĩ hạnh phúc sẽ đến nhanh như vậy, vì đã từng vô tình mất đi, cho nên lần này, Trầm Nghê Trần đặc biệt quý trọng. Mỗi bước đi như một dấu ấn ngày càng khắc sâu trong lòng anh, nhu tình mật ý đều có đủ.
Bỗng, trên vai chợt trầm xuống, Mễ Kiều không an phận vỗ vỗ vai anh oán giận nói: “Ngu ngốc, không sợ đứt hơi sao!”
Lúc này, Trầm Nghê Trần mới để ý đến hoàn cảnh chung quanh, ánh mắt ẩn hiện một tia do dự, nói thật, anh cũng cảm thấy rất ngượng.
“Tiểu Trần Trần, phải biết nghe lời lão bà nha!”
Một giọng nữ hờn dỗi thổi qua bên tai khiến xương cốt Trầm Nghê Trần chỉ muốn tan, bất quá, hai từ 'Tiểu Trần Trần' và 'Lão bà' kia, anh lại cảm thấy dễ nghe làm sao.
“Ôm chặt!” Lớn tiếng dặn dò một câu, Trầm Nghê Trần lập tức nhấc chân chạy về phía trước làm Mễ Kiều ngồi sau cười ngất.
“Ha ha! Trư Bát Giới cõng vợ!”
Ngay tại tầng cao nhất của trung tâm bách hóa vừa khai trương, có một rạp chiếu phim hiện đại với dàn thiết bị tiên tiến, nghe nói là đứng hàng nhất nhì ở đây nên Trầm Nghê Trần đã cõng Mễ Kiều lướt qua nhưng ánh mắt tò mò, tới quầy bán vé đứng xếp hàng.
Lúc này, Mễ Kiều đột nhiên đau bụng, Trầm Nghê Trần lo lắng thả cô xuống, ánh mắt tràn đầy ôn nhu nói, “Bằng không em sang bên kia ngồi nghỉ, anh đi xếp hàng.”
Trầm Nghê Trần vừa nói xong, Mễ Kiều liền loạng choạng nắm chặt tay anh, dù chỉ một giây cô cũng không muốn cùng anh tách ra.
Ở bên cạnh, không hiểu ai lại vô ý thức đến nỗi vừa xếp hàng vừa ăn chao khiến Mễ Kiều khó chịu muốn chết, cô cố gắng kiên trì hít sâu thở đều trong chốc lát nhưng cũng không mấy khả quan mà còn tựa hồ muốn ói.
Trầm Nghê Trần sốt ruột không thôi khi thấy Mễ Kiều cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn thì trắng bệch, "Em sao vậy? Không thoải mái sao?"
Mễ Kiều miễn cưỡng cười, an ủi anh.
“Có lẽ ban nãy ăn hải sản hơi nhiều nên giờ bị đau bụng, em đi toilet một chút, anh cứ đứng đây xếp hàng, không cần đi theo em.”
Nói xong, Mễ Kiều quay lưng chạy đi tìm toilet. Trong khi đó, ở phía sau, hai mắt Trầm Nghê Trần dõi theo mà tâm tràn đầy lo lắng.
Chạy một mạch vọt vào toilet, Mễ Kiều liền cúi gập người xuống, nôn thốc nôn tháo đến tối tâm mặt mũi. Khi đã nôn xong, cô vừa cầm khăn giấy xoa xoa miệng vừa mở cửa bước ra, khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc lướt qua.
Mễ Kiều cũng không nghĩ gì nhiều, cứ cất bước mà đi, nhưng rồi cô chợt đứng khựng lại, trong đầu bắt đầu hồi tưởng đến bóng người ấy, cô gái đó, chẳng phải có ngoại hình giống cô như đúc sao, chẳng trách lúc nãy cô cứ ngỡ mình đang nhìn vào gương!
Theo bản năng, Mễ Kiều vội quay lại để xác nhận nhưng cái gì cũng không thấy.
Cô thất thần đi về phía Trầm Nghê Trần, lúc đi rõ ràng chỉ tốn mấy chục giây nhưng sao lúc về, cô lại thấy lâu như cả một thế kỷ!
Mễ Kiều ngước mắt tìm kiếm bóng hình anh trong đám đông, anh vẫn đang đứng xếp hàng mua vé.
“Mễ Kiều.” Vừa thấy cô, Trầm Nghê Trần liền vẫy vẫy tay.
Đáp lại, Mễ Kiều chỉ mỉm cười yếu ớt đi qua, ôn nhu tiến vào lòng anh.
Xem xong cả bộ phim nhưng Mễ Kiều vẫn không nói lời nào, trong đầu toàn là hình ảnh của Chung Lan. Cô cúi thấp đầu, an tĩnh ngồi trên xe về trường.
“Thấy không thoải mái thì nhất định phải nói ra, không được im lặng chịu đựng, ngày mai còn phải tập huấn, em như vậy làm sao anh yên lòng được.” Trầm Nghê Trần ôm cô dặn dò.
“Em không sao, chỉ là hơi mệt một chút.”
Mễ Kiều nói xong, im lặng trong giây lát rồi nâng mắt nhìn anh hỏi, “Trầm Nghê Trần, em có thể tin anh sao?”
Lòng tràn đầy lo lắng cùng áp lực, ép cô muốn thở không nổi rồi.
Có trời biết, kỳ thật cô muốn hỏi, nếu Chung Lan trở về, anh có còn yêu cô không?