Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Ngụy Tư Bố thở phì phò rời đi. Vẻ mặt Tiếu Cẩn ngưng trọng hẳn lên.
Mặc dù hắn không nhận được tin tức từ bên ngoài, nhưng ở đây thấy sắc mặt nghịch tặc càng ngày càng ngưng trọng, và cảm xúc càng ngày càng nôn nóng thì hắn suy đoán, Chúa công hẳn đã vượt qua cửa ải khó, giành được thắng lợi tại Giáng thành.
Tiếu Cẩn nhặt một cọng lúa mạch từ mặt đất ẩm ướt, ngón tay xoa xoa qua lại.
Phòng giam này vừa tối tăm vừa ẩm ướt,
Trong không khí tràn ngập mùi mốc meo, trong góc có vô số con kiến đang bò.
Xa xa có thể nghe thấy một vài tiếng ho khan hoặc là tiếng khóc rất nhỏ.
Tiếu Cẩn vô cùng lo lắng thái tử tuổi nhỏ có thể thích nghi được với hoàn cảnh ác liệt như vậy hay không, hơn nữa hắn sợ những nghịch tặc kia chó cùng rứt giậu lúc, làm ra chuyện gì đó bất lợi với thái tử điện hạ.
Từ nhỏ Tiếu Cẩn đã được trưởng bối trong gia tộc chọn lựa, trở thành thư đồng của công tử Vũ.
Sau bi kịch loạn đao kia, lúc nào hắn cũng tự trách, trách bản thân suy nghĩ không chu toàn, mới khiến cho huynh đệ lớn lên cùng hắn bị mất mạng.
Hôm nay thái tử Trình Bằng là huyết mạch duy nhất của công tử Vũ.
Chúa công lập hắn làm Thái phó của thái tử, với ý định là phó thác thái tử cho hắn.
Hắn lại phạm sai lầm, để kẻ xấu lợi dụng sơ hở, để thái tử còn nhỏ mà đã lâm vào hiểm cảnh, sa vào bậc thềm lao ngục.
Tiếu Cẩn nhắm nghiền hai mắt, dùng sức bẻ gãy cọng lúa mạch.
Xe phát cơm tù đi qua, một dân phụ mặc áo vải thô, đầu đội khăn giơ muôi cán gỗ dài gõ vào cửa lao của Tiếu Cẩn.
Trong lúc nàng múc nước canh chậm rãi đổ vào chậu đồng trước mặt Tiếu Cẩn, dùng âm lượng chỉ có Tiếu Cẩn mới nghe thấy, lặng lẽ nói: “Tiếu đại nhân. Là ta.”
Tiếu Cẩn lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu lên, dân phụ thoạt nhìn không chút thu hút nào ki trông hơi hơi quen mắt.
Cẩn thận nhìn một chút, mới phát hiện là thiếp thân thị vệ Hạ Phỉ của Chúa công giả trang.
“Hạ Thị lang, sao lại là cô?” Tiếu Cẩn nhìn khắp nơi, hưng phấn hạ giọng: “Sao cô lại tới đây? Chúa công đâu rồi, Chúa công thế nào?”
“Chúa công lấy được Giáng Châu. Hiện đang dẫn đại quân đã đến cách Biện Kinh hai mươi dặm.” Hạ Phỉ kéo kéo khăn trên đầu, nhanh chóng đáp: “Thời gian cấp bách, kính xin đại nhân nói cho ta biết tình hình nghịch tặc trong thành Biện Kinh hôm nay.”
Tiếu Cẩn gật gật đầu: “Lần mưu nghịch này, thủ lĩnh đạo tặc chủ yếu có ba người, theo thứ tự là...”
Phía bắc Biện Kinh, cách hoàng trì không xa.
Trình Thiên Diệp thấy Đổng Bác Văn chật vật phong trần mệt mỏi.
Trình Thiên Diệp quá đỗi vui mừng, tự tay đỡ hắn lên: “Bác Văn, sao ngươi trốn tới đây được? Tình huống Biện Kinh bây giờ thế nào?”
“Vì chức quan thấp nên thần chưa bị nghịch tặc chú ý, thần đã nghĩ cách hối lộ một bà con trong nội viện của nghịch tặc Triệu Tịch Khảo nên may mắn thoát khỏi tai ương lao ngục.” Đổng Bác Văn nói: “Mấy ngày nay, nghe đồn đại quân của Chúa công trở về thành, Biện Kinh đã hoàn toàn hỗn loạn, thần thừa cơ đào thoát. Hôm nay thủ chủ nội tặc trong thành Biện Kinh có ba người, theo thứ tự là Thái bảo Ngụy Tư Bố, Phụng thường Triệu Tịch Khảo, tiền Trị lật nội sử Hàn Kiền, có hơn vạn người theo bọn chúng phản nghịch.”
Đổng Bác Văn thầm nhẹ nhàng thở ra. Hắn thiên tân vạn khổ trốn thoát khỏi Biện Kinh, đã vội vã muốn đến gặp Chúa công, báo cáo tình thế Biện Kinh, nhưng lại lo lắng dưới tình thế này Chúa công sẽ nghi hắn là điệp mật của nghịch tặc.
Hiện giờ, nhìn thấy Chúa công chân thành và nhiệt tình triệu kiến như vậy, Đổng Bác Văn mới yên lòng.
“Nghịch tặc không đáng lo, hiện tại vấn đề lớn nhất là thái tử, Thái hậu và văn võ bá quan đang bị giam cầm.” Trình Thiên Diệp sầu lo, ngón tay gõ mặt bàn: “Phải nghĩ cách giải quyết thôi.”
Đứng bên cạnh nàng, Mặc Kiều Sinh nhìn về phía Đổng Bác Văn: “Những nghịch tặc này không thể nào bền chắc như thép, kính xin Đổng đại nhân cẩn thận suy nghĩ xem trong bọn họ chúng ta có thể lợi dụng được ai hay không?”
Bóng đêm nặng nề,
Trong thành Biện Kinh, Triệu Tịch Khảo lê bước mệt mỏi về tới phủ đệ của mình.
Tại Giáng Thành, tin tức Chúa công đại thắng liên quân tam quốc, tự mình dẫn đại quân tới gần Biện Kinh đang gây xôn xao dư luận, hôm nay Biện Kinh có thể nói là lòng người bàng hoàng.
Trong những người qua, trong số họ ngoại trừ Ngụy Thái bảo còn đang kiên trì muốn cá chết lưới rách ra, cơ bản không ai là không âm thầm hối hận.
Triệu Tịch Khảo thở thật dài.
Ông ta làm đến Phụng thường, một trong Cửu khanh, trông coi tông miếu lễ nghi vương thất, địa vị tôn kính.Mặc dù từ sau khi đến Biện Kinh, Chúa công không kiêng nể điều chỉnh thế lực triều đình, nhưng chưa từng động vào vị trí của ông ta.
Không biết tại sao ông lại ngu ngốc như vậy, chỉ vì không hài lòng về tân chính nên đã sinh ra tà tâm với Chúa công, vì thế đã đi đến tình trạng không thể quay đầu lại như bây giờ.
Triệu Tịch Khảo đẩy cửa phòng ngủ ra, trong bóng tối một tia sáng lóe lên, một thanh chủy thủ lạnh buốt gác lên cổ ông ta.
“A..., ai?” Triệu Tịch Khảo hoảng hốt, muốn lớn tiếng gọi thị vệ.
“Ta khuyên Triệu Phụng thường nên bình tĩnh, chẳng lẽ ngài không muốn xem bức thư mà Chúa công tự tay viết cho ngài sao?” Một giọng nói lạnh như băng vang lên.
“Chúa công tự tay viết thư cho ta?” Triệu Tịch Khảo khẽ dao động.
Ở chỗ tối, thiếu nữ chậm rãi lấy ra một phong thư, đặt lên bàn: “Ngự bút của Chúa công ở đây, chỉ cần Triệu Phụng thường có thể bỏ tà theo chính, lập công chuộc tội, giúp đỡ thái tử thì chúa công sẽ bỏ qua chuyện cũ của tộc Triệu thị. Sau khi bắt Ngụy Tư Bố đền tội, còn có thể ban chức Thái Bảo trống đó cho Triệu đại nhân ngài.”
Triệu Tịch Khảo đảo mắt, cảm thấy tâm tư mình chợt rung động. Ông ta do dự một lát, rốt cuộc chìa tay về phía phong thư trên bàn.
Trên đầu thành, một gã Thường thị (người hầu bình thường) họ Viên ủ rũ tuần tra phòng thủ thành một lần nữa, gã vốn chỉ là một Thường thị nho nhỏ trong cấm quân, cả tin vào lời nói của thượng cấp, cho rằng Chúa công đã sụp đổ ở Giáng Thành, mù quáng đi theo thượng cấp lập đệ đệ của Chúa công là công tử Kiệt lên làm vua.
Hôm nay, gã mới biết Chúa công không chỉ bình yên vô sự mà còn giành được đại thắng, nhưng mình lại đần độn u mê sa vào phe nghịch đảng.
“Chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ nhoi, ngoại trừ nghe lệnh đám đại nhân đó ra thì còn có thể làm được gì? Không ngờ được đây là phản đảng.”
Gã lắc đầu, đẩy cửa phòng của trưởng quan phòng thủ ra để nghỉ ngơi.
Giữa phòng có một người đang ngồi, người nọ tu mi tuấn mắt, trông rất thần uy, đang ngẩng đầu nhìn gã.
“Trình Vệ úy!” Viên Thường thị chấn động, đầu gối gã mềm nhũn, vô thức muốn lạy hành lễ.
Trình Phượng là quan vệ úy, phụ trách phòng giữ cổng thành cung điện, là người lãnh đạo trực tiếp của những Thường thị như gã.
Trong phòng có vài đồng liêu khác của gã, đồng loạt quay đầu nhìn gã.
Trong đó, một đồng liêu có giao tình khá tốt với gã vội nói: “Viên Thường thị, lúc trước chúng ta đều bị tặc nhân làm mờ mắt, hôm nay Trình Vệ úy đích thân đến, ngươi còn không quỳ xuống thể hiện lòng trung với Chúa công.”
Trong lòng Viên Thường thị căng thẳng, vội vàng quỳ xuống.
Sắc trời dần sáng, thái tử Trình Bằng nằm mơ, cậu thấy phụ vương dẫn đại quân đến tống cổ người xấu, bồng cậu lên thật cao, cười dịu dàng nói: “Bằng nhi, có nhớ phụ vương không?”
Cậu hưng phấn muốn đáp lời nhưng mở mắt ra thì phát hiện không có phụ vương, còn mình vẫn bị giam trong nhà đá tối tăm đầy kinh khủng này.Thái tử nhỏ òa khóc lên.
Hứa phi thức dậy, kéo nam hài vào lòng mình, một tay vỗ lưng cậu: “Bằng nhi đừng sợ, Bằng nhi đừng khóc, mẫu phi ở đây.”
Nàng ngồi trên đống cỏ tranh, như ngày thường trong cung điện cẩm tú hoa mỹ, chậm rãi ru hài tử, hát lên một khúc nhạc dịu dàng, giúp đứa trẻ vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ dần an tĩnh.
“Mẫu phi, khi nào phụ vương có thể tới đón chúng ta? Bằng nhi sợ lắm.” Trình Bằng nấp trong ngực ấm áp của mẫu phi, mũi nhỏ đỏ bừng, thút thít hỏi.
Hứa phi nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Bằng nhi đừng sợ, phụ vương nhất định sẽ tới cứu chúng ta, phụ vương của con là người lợi hại nhất trên đời này.”
Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng lên, dịu dàng lau đi nước mắt của con: “Bằng nhi, con còn nhớ lúc phụ vương đi, con đã đồng ý với phụ vương điều gì không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Bằng ngượng ngùng đỏ lên: “Bằng nhi nhớ rõ, Bằng nhi đã đồng ý với phụ vương là phải bảo vệ cho mẫu thân, không thể khóc nhè. Mẫu phi, Bằng nhi không khóc nữa, không khóc trước mặt những người xấu kia.”
Hứa phi mỉm cười, hôn lên đầu cậu.
Đúng lúc này, trong nhà tù vang lên tiếng bước chân lộn xộn, đám ngục tốt bước đến, thô lỗ kéo hết phạm nhân trong phòng giam ra, tập hợp tại một chỗ, ra lệnh cho bọn họ xếp thành hai hàng nam và nữ.
“Mẫu phi, mẫu phi.” Trình Bằng bị kéo khỏi Hứa phi, cậu duỗi hai tay nho nhỏ, lớn tiếng gọi mẹ của mình.
Hứa phi nổi giận nói: “Dừng tay, sao bọn ngươi có thể quá đáng với thái tử như vậy!”
Một ngục tốt vung tay đẩy Hứa phi: “Còn thái tử cái gì? Hôm nay sớm đã lập tân vương, các ngươi sắp sửa đi gặp Diêm Vương rồi, còn đứng trước mặt lão tử bày ra dáng chủ tử à.”
Hứa phi bị ngã xuống đất, rên khẽ.
Trình Bằng thấy mẫu thân bị ngã, nội tâm giận dữ, ôm lấy cánh tay ngục tốt kia, hung hăng cắn một cái.
Ngục tốt bị đau, một tay hất Trình Bằng ra, giơ đao lên muốn chém xuống.
Trình Bằng bị té, cuộn thân hình nho nhỏ lại, sợ hãi ôm chặt đầu mình.
Thế nhưng, sự đau đớn trong tưởng tượng không đến, Trình Bằng mở mắt ra, trông thấy một thân hình cao lớn đang che chở cậu vào lòng.
“Thái, Thái phó.” Ngày thường, Thái phó vô cùng nghiêm khắc với cậu, giờ đây không chỉ dùng thân thể của mình bảo vệ cậu, còn cười an ủi cậu.
Mắt Trình Bằng đỏ hoe nhưng cậu nhớ tới buổi sáng đã đồng ý với mẫu thân nên cố nén nước mắt.
Tiếu Cẩn đứng dậy, đưa thái tử ra sau để bảo vệ, đối mặt với ngục tốt kia: “Vị này chính là thái tử điện hạ, kính xin các hạ tôn trọng.”
Ngục tốt bị ánh mắt bức người của Tiếu Cẩn làm hoảng sợ phải lùi nửa bước, gã phát hiện tất cả tù phạm xung quanh đều hung dữ trừng gã, mà ngay cả đồng liêu của gã cũng lôi kéo ống tay áo gã, khuyên nhủ: “Thôi, dù sao cũng là thái tử.”
Ngục tốt lui về sau hai bước, hừ một tiếng, cuối cùng không tiếp tục thái quá nữa.
Chỉ xua đuổi những phạm nhân này ra ngoài.
Trên tay Tiếu Cẩn đeo gông xiềng, hắn nửa nghiêng người nắm bàn tay nhỏ của Trình Bằng cùng đi về phía trước.
“Thái phó, người chảy máu rồi.” Trình Bằng nhìn thấy vệt máu đỏ tươi chảy xuống theo bàn tay nắm chặt tay cậu.
“Điện hạ, thần không sao.” Giọng nói dịu dàng của Thái phó vang lên trên đầu cậu.
Bàn tay chảy máu kia xoa xoa vào lòng bàn tay cậu.
Cả đoạn đường Trình Bằng đều cúi đầu, nhìn dòng máu đỏ nhỏ xuống con đường mà hai người đi qua.
Trong tâm hồn bé bỏng của cậu, lần đầu tiên sinh ra khái niệm về bảo vệ.
“Con là thái tử, nên gánh vác trách nhiệm của thái tử, bảo vệ mẹ con, thần tử của con, dân chúng của con.”
Bên tai Trình Bằng vang lên lời nói lúc gần đi của phụ thân, hôm nay cậu đã loáng thoáng hiểu ra hàm nghĩa trong đó rồi.