Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Ta có một muội muội, vừa lúc ở...” Trình Thiên Diệp liếc bản đồ, tùy tiện bịa ra một thành thị cách Trịnh Châu không đến hai mươi dặm.
“Ở An thành. Muội ấy có dũng có mưu, ăn nói dễ nghe. Ta bảo muội ấy dùng thân phận công chúa Tấn quốc đi sứ Hạo Kinh, chắc hẳn sẽ phù hợp.”
Trong mọi người chỉ có Hạ Lan Trinh xuất thân quý tộc mới biết sơ về Thiên Diệp công chúa.
“Chúa công nói chẳng lẽ là Thiên Diệp công chúa sao? Thần có nghe nói công chúa bị thất lạc trong lúc loạn lạc rồi?” Hạ Lan Trinh nghi ngờ hỏi.
Tên chính trực đáng ghét này sao phải hỏi kỹ như vậy chứ. Trình Thiên Diệp thầm oán trách Hạ Lan Trinh.
“Thật ra muội ấy không bị thất lạc, lúc ấy tình huống nguy cấp, mẫu thân lặng lẽ đưa muội ấy đến nơi khác tạm cư, về sau...”
Trình Thiên Diệp không nghĩ ra nên bịa thế nào nữa, nàng liếc nhìn Hạ Lan Trinh.
Cuối cùng Hạ Lan Trinh đã hiểu rõ tại sao Chúa công không muốn nói kỹ về việc này.
Trong lòng hắn ta nghĩ: Có lẽ Chúa công cho Thiên Diệp công chúa tạm cư chắc là có toan tính khác, vừa nãy ta cứ hỏi sâu hơn làm gì.
“Vậy định thế đi, ta tự mình đến An thành bảo Thiên Diệp đi sứ. Trình Phượng, ngươi tổ chức một đội hộ vệ tinh nhuệ, hộ vệ công chúa đi Hạo Kinh. Tử Khê, ngươi...”
Trình Thiên Diệp còn chưa dứt lời, đột nhiên có người bắt lấy cổ tay của nàng.
“Không thể!” Hốc mắt Mặc Kiều Sinh đỏ ngầu, níu chặt cổ tay của nàng, gằn từng chữ.
Mọi người đều bị kinh hãi vì hành động của Mặc Kiều Sinh.
Tuy Mặc tướng quân hung mãnh cường hãn trên chiến trường nhưng ở trước mặt Chúa công đều luôn cung kính thuận theo, chưa bao giờ có hành động phản nghịch nào.
Hôm nay bị gì vậy chứ?
Trình Thiên Diệp vỗ vỗ tay Mặc Kiều Sinh tay, tiếp tục nói hết lời: “Tử Khê, ngươi nhanh chóng giúp ta nghĩ một quốc thư, gửi cho Một Tàng thái hậu Khuyển Nhung. Nói rõ việc đi sứ của công chúa.”
“Mặt khác, Hạ Lan tướng quân lưu thủ Trịnh Châu, Du tướng quân và Mặc tướng quân...”
Trình Thiên Diệp liếc nhìn Mặc Kiều Sinh: “Hai vị, lãnh binh xuất chinh, làm kinh sợ Khuyển Nhung. Tạo tiền đề cho quá trình đàm phán.”
Du Đôn Tố ôm quyền lĩnh mệnh.
Nhưng Mặc Kiều Sinh vẫn cố chấp nắm lấy cánh tay Chúa công. Bàn tay kia dùng sức quá mức, thậm chí còn khiến nàng hơi đau.
Trình Thiên Diệp nhíu mày: “Trước cứ như vậy, mọi người lui xuống suy nghĩ thêm đi, ngày mai lại bàn chi tiết. Kiều Sinh ở lại.”
Sau khi cho mọi người lui, trong sảnh chỉ còn lại Trình Thiên Diệp và Mặc Kiều Sinh.
Trình Thiên Diệp tâm phiền ý loạn, xoa cổ tay, ngồi xuống ghế.
Đáng lẽ, nàng và Kiều Sinh lâu ngày gặp lại, nên vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng giờ phút này trong lòng nàng sầu lo bực bội, nhíu chặt mày không buông.
“Ta sẽ không cho nàng đi.” Tiếng Mặc Kiều Sinh vang lên.
Trình Thiên Diệp ngẩng đầu. Người nam nhân kia đứng ngược sáng trước mặt nàng.
Ánh tà dương ngoài cửa rọi vào, bao phủ lấy nam tử này.
Bờ vai hắn rộng lớn, thắt lưng đầy đặn, tứ chi thon dài, cơ thể qua nhiều lần dầm sương dãi nắng đã mài giũa ra một sức mạnh tràn trề. Chiến trường tôi luyện ra khí thế của hắn, khiến người ta cảm thấy hắn là một thanh đao bén đã ra khỏi vỏ.
Đây là lần đầu tiên Mặc Kiều Sinh nổi giận với nàng.
Trình Thiên Diệp cảm thấy vô cùng mới mẻ, thậm chí ngay cả bực bội trong lòng cũng giảm đi không ít.
Vào lúc này, Trình Thiên Diệp đột nhiên nhận ra rằng bình thường ở trước mặt nàng người trong lòng rất thẹn thùng, thường xuyên chưa nói mà mặt đã ửng hồng trước, còn hay khóc nhè này, thật ra sớm đã trưởng thành là một đại tướng quân uy nghiêm rồi.
“Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không cho người tự mình mạo hiểm.” Mặc Kiều Sinh cắn răng nói.
Hắn biết rõ, giọng điệu của mình đã quá làm càn.
Chúa công chắc chắn rất tức giận.
Trách cứ hay trừng phạt, hắn đều không sợ. Chỉ e thái độ hắn như vậy, có lẽ sẽ bị Chúa công chán ghét vứt bỏ.
Dù liều mạng làm Chúa công chán ghét, hắn cũng không thể để Chúa công đi dấn thân vào nguy hiểm. Dù có liều mạng, hắn cũng phải ngăn cản Chúa công.
Sau một lúc lâu, Mặc Kiều Sinh mới phản ứng lại.
Chúa công không tức giận, cũng không cãi vả với hắn, mà là dùng một đôi mắt tròn xoe hăng hái đánh giá hắn.
Mặc Kiều Sinh bắt đầu hơi sợ, khí thế trong nháy mắt mềm xuống.
Trình Thiên Diệp mỉm cười, nàng vẫy vẫy tay.
Sau đó nàng kéo nam nhân đang tâm bất cam tình bất nguyện đi đến bên cạnh mình, kéo hắn ngồi xuống.
Nàng gối đầu của mình lên bờ vai kiên cố của Mặc Kiều Sinh. Tại đó, nàng tìm được nơi dựa dẫm thuộc về mình.
Vì vậy nàng hành động theo tâm ý của mình, dùng khuôn mặt dụi dụi, rốt cuộc thoải mái thở ra một bụng hờn dỗi.
“Kiều Sinh, ta có thể không phải là quân chủ thích hợp.” Trình Thiên Diệp dựa vào Mặc Kiều Sinh, nhắm mắt lại. Nàng không ngại cho người mình thích nhìn thấy chỗ nhu nhược của mình.
Thân thể mềm mại của Chúa công dựa vào mình, cả người Mặc Kiều Sinh đều cứng lại rồi.
Hắn muốn giơ cánh tay lên, vỗ về sự mềm yếu hiếm thấy của Chúa công. Thế nhưng, cánh tay tựa như hóa đá, hoàn toàn không nâng nổi.
Hắn đành phải lắp bắp: “Sao, sao có thể, trên thế giới này không ai làm quân chủ tốt hơn người cả.”
“Làm một quân chủ thích hợp, là không thể có quá nhiều cảm tình. Ích lợi của quốc gia, phải luôn được đặt trên lợi ích cá nhân.”
Trình Thiên Diệp mở mắt ra. Nàng rời khỏi chỗ nương tựa ấm áp kia, ngồi ngay ngắn: “Là ta tùy hứng rồi. Tuy vậy, nếu muốn ta ngồi đây trơ mắt nhìn Trương Phức chết, ta thà rằng lựa chọn tùy hứng một lần.”
“Chúa công, nàng...” Mặc Kiều Sinh thầm biết đã hỏng bét. Hắn thật vất vả củng cố quyết tâm nhưng dưới giọng nói dịu dàng của Chúa công thì nó tựa hồ sắp tan rã. Hắn chỉ có thể nỗ lực lần cuối: “Chỉ vì cứu một mạng người, có đáng giá không?”
Từ trong hà bao, Trình Thiên Diệp lấy ra một viên đá tím nho nhỏ, để trên bàn. Sau đó, nàng lấy các viên bảo thạch khác ra, gom chúng qua một bên.
“Kiều Sinh, chàng xem.” Trình Thiên Diệp so viên đá tím này với các viên bảo thạch nhiều màu bên kia: “Nếu cái này đại diện cho tính mạng, bảo chàng chọn một bên rồi tống một bên khác đi chịu chết, chàng sẽ chọn bên nào?”
“Đương nhiên là chọn bên nào có nhiều hơn.”
“Vậy nếu viên đá cô độc này là ta?” Trình Thiên Diệp chỉ ngón tay vào viên đá tím.
“Ta nhất định sẽ lựa chọn Chúa công.” Mặc Kiều Sinh xòe bàn tay ra, đẩy đống bảo thạch chồng chất qua một bên.
“Vì thế, tính mạng vốn không có cao thấp, người lựa chọn cũng không có tuyệt đối đúng sai, đơn giản là xem chủ tâm của chàng thế nào mà thôi. Lần này ta muốn thuận theo tâm ý của mình, ta muốn cứu Trương Phức.”
Trình Thiên Diệp nhìn Mặc Kiều Sinh: “Kiều Sinh, chàng hãy giúp ta. Chỉ có chàng ở trên chiến trường uy hiếp ở Khuyển Nhung, ta mới có thể đàm phán thắng lợi.”
Mặc Kiều Sinh quỳ xuống đất, cầm tay Trình Thiên Diệp. Hắn vài lần muốn nói, nhưng lại không cất thành lời, cuối cùng gian nan khẽ gật đầu.
Trình Thiên Diệp nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng hôn.
“Đừng khóc, Kiều Sinh. Mỗi lần chàng xuất chinh, tâm trạng của ta cũng giống chàng lúc này. Giờ đây, đổi lại là chàng đứng sau lưng nhìn ta. Được chứ?”
...
Trình Phượng nửa đường đón được xe của Thiên Diệp công chúa.
Nghi thức xuất hành của vị công chúa này đơn sơ đến mức khiến người ta giật mình.
Không, nàng hoàn toàn không có nghi thức, thậm chí ngay cả một thị nữ tùy thân đều không có, chỉ một thân một mình ngồi trong xe ngựa.
Do Mặc Kiều Sinh dẫn theo vài tùy tùng, hộ tống phía trước.
Thân phận công chúa tôn quý, Trình Phượng dẫn thị vệ được chọn kỹ càng tiến đón, quỳ xuống đất thỉnh an.
Mành xe được nhấc lên, lộ ra gương mặt phù dung.Trình Phượng không dám ngẩng đầu, chỉ mơ hồ trông thấy trong cửa sổ xe, dọc theo lớp vải lót đen đến chiếc cổ trắng như tuyết, rồi hướng lên là môi son mỉm cười xinh đẹp.
“Chuyến này, phải làm phiền Trình tả Túc trưởng và chư vị rồi.” Một giọng êm dịu vang lên.
Trình Phượng ngoài miệng tỏ ý khiêm tốn nhưng trong lòng lại càng hoảng sợ.
Giọng của công chúa và Chúa công sao lại giống nhau vậy, không hổ là huynh muội sinh đôi.
Y hơi nghiêng mắt nhìn Mặc Kiều Sinh, dùng khẩu hình hỏi, Chúa công đâu rồi?
Ai ngờ Mặc Kiều Sinh lại ngoảnh mặt làm ngơ, vành mắt tựa hồ còn hơi hồng, không biết cấp bậc lễ nghĩa mà cứ nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe của Thiên Diệp công chúa.
Trình Phượng dẫn đoàn xe đi xa, nhìn lại, Mặc Kiều Sinh vẫn dắt ngựa, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Kiều Sinh làm sao thế nhỉ? Trình Phượng lắc đầu.
Trình Thiên Diệp ngồi trong xe, sờ lên tóc mình, đã lâu không trang điểm rồi, có chút không quen. Cách trang điểm và ăn mặc ở kiếp trước thì nàng rất quen thuộc nhưng tóc búi của nữ tử ở thời này hơi khó. Chẳng qua, kiểu tóc của nữ tử Tấn quốc tương đối đơn giản, chỉ cần búi song tấn ở giữa, trên đầu đeo thêm đồ trang sức là được rồi.
Nếu đổi thành Vệ quốc của Diêu Thiên Hương hoặc là Tống quốc, cần búi kiểu vân tấn thành tầng tầng, nàng sẽ ăn không tiêu.
Thế nhưng, lúc Kiều Sinh trông thấy nàng mặc váy đi ra, lộ vẻ kinh diễm thật lâu. Rất thỏa mãn lòng hư vinh của nàng.
Trình Thiên Diệp nhấc màn xe lên, nhìn về phía sau. Thân ảnh màu đen nọ vẫn đứng thẳng tắp ở cuối đường, không chịu rời đi.
Đối với việc đến Hạo Kinh, Trình Thiên Diệp cũng khá khẩn trương.
Nhưng giờ đây, trông thấy bóng dáng Mặc Kiều Sinh đứng từ xa đưa tiễn, nàng chợt tràn đầy niềm tin.
Nàng nắm chặt tay thành quyền, thầm tự nhủ: Ta có thể, ta nhất định sẽ mang Trương Phức về.
Hạo Kinh, trong nhà tù Thu Quan sở,
Một Tàng Bùi Chân nhìn nam tử người Hán bị treo trên giá kia, trong lòng thầm cảm thấy bực bội.
Gã nhớ tới mình đã từng bị cái tay Trương Phức trói gà không chặt này đùa giỡn vòng vòng, còn từng rất sùng bái gọi Trương tiên sinh này, Trương tiên sinh nọ. Trong nội tâm gã bỗng bốc lên một ngọn lửa không tên.
Gã hận không thể trói gô y lại, dùng roi đánh từng nhát từng nhát cho hả giận.
Nhưng người này lại là thư sinh văn nhược, không chịu nổi dụng hình. Mới bị hành hạ mấy lần mà y đã nửa chết nửa sống. Nếu gã ra tay không thỏa đáng, vô tình tiễn người về Tây Thiên thì sẽ bị cô mẫu trách cứ.
Gần đây, tâm trạng thái hậu không tốt, gã cũng không dám trêu vào.
Cô mẫu không biết đã nghĩ gì mà xé toang mặt, cấm cung bệ hạ, ban chết cho hoàng hậu, diệt toàn tộc Lương thị. Trái lại, vì sao bà ấy còn giữ lại mạng của người Hán này chứ?
Nam tử trên giá cúi thấp đầu hơi hé môi, phun ra một ngụm máu rồi gục xuống.
“Ta nói ngươi đừng bướng bỉnh nữa, đàng hoàng một chút không được sao? Lão tử còn chưa làm gì ngươi mà.” Một Tàng Bùi Chân nhíu mày nói.
Trương Phức hơi ngẩng đầu, thoáng thở dốc: “Tướng quân muốn hỏi chuyện gì? Phức biết gì sẽ nói.”
Một Tàng Bùi Chân gác một chân lên giá, vung tay: “Vậy ngươi nói xem, vì sao ngươi phản bội thái hậu?”
Trương Phức suy yếu nói: “Ta sớm đã nói, bởi vì bệ hạ ra số tiền lớn chiêu dụ.”
“Nói bậy.” Một Tàng Bùi Chân vỗ đùi: “Ngươi rõ ràng chính là mật thám Tấn Việt hầu phái tới, nhằm ly gián quan hệ mẫu tử giữa thái hậu và bệ hạ!”
Trương Phức gượng cười: “Chỉ cần tướng quân cảm thấy vậy thì chính là vậy, chỉ cầu tướng quân hạ thủ lưu tình, giữ lại cho ta một cái mạng nhỏ.”
“Ngươi đang giỡn mặt với ta sao?” Một Tàng Bùi Chân nhảy dựng lên, bóp mặt Trương Phức: “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi à?”
Gương mặt trong tay gã không còn chút huyết sắc nào, hơi thở yếu ớt.
Một Tàng Bùi Chân quả thật không dám dùng sức, sợ sẽ bóp chết người ta.
Gã bực bội hất tay ra, nói với giám ngục trưởng: “Ngươi tới ngươi tới, dùng mấy trò sẽ chỉ làm người đau nhức của các ngươi, không được dùng mấy thủ đoạn chết người để đối phó hắn.”
Lão Lý chán chết ngồi trong góc nhà tù.
Cánh cửa lân cận được ngục tốt mở ra.
Một nam tử hôn mê bất tỉnh bị người kéo vào, vứt xuống đất.
“Huynh đệ, Trương huynh đệ, không sao chứ?” Lão Lý gọi vị “hàng xóm“ thường hay chia đồ ăn cho lão.
Trương Phức vẫn nằm sấp đó không nhúc nhích, không nhìn ra thêm vết thương mới nào trên người, nhưng sắc mặt và đầu đầy mồ hôi lạnh, tỏ rõ y bị tra tấn tàn nhẫn.
“Khốn kiếp, lũ súc sinh, chỉ biết sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi này.” Lão Lý mắng chửi.