“Nghe nói Hoa công ngoại trừ thích mỹ nhân, còn rất thích bảo mã.” Trình Thiên Diệp cười nói, nàng vẫy tay, cho tùy tùng dắt Hoàng Phiêu Mã qua: “Ngựa này tên Hoàng Phiêu, có thể ngày đi nghìn dặm. Có câu bảo mã tặng anh hùng, ta thấy ngựa này, chỉ có thể xứng đôi với nhân vật anh hùng như Hoa công. Nếu Hoa công bỏ qua tên nô lệ ngài yêu thích này thì tại hạ sẽ tặng ngựa này cho Hoa công để cảm tạ.”
Tiêu Tú kinh hãi, hắn nhìn thoáng qua Mặc Kiều Sinh, thấp giọng nói với Trình Thiên Diệp: “Chúa công không thể, ngựa này do chính lão Hầu gia để lại, sao có thể tùy ý tặng cho người, chỉ vì để đổi lấy một tên nô lệ. Hành động lần này chỉ sợ sẽ làm cho lòng của các lão tướng kia rét lạnh.”
Trình Thiên Diệp nhìn thoáng qua Mặc Kiều Sinh.
“Không sao, người quan trọng hơn ngựa.” Trình Thiên Diệp thuận miệng đáp một câu, nàng không có thời gian chậm rãi giải thích cho những người cổ đại có tam quan bất đồng thế này.
Hoa Vũ Trực thấy Hoàng Phiêu mã kia, thần tuấn phi thường, trong tiếng rít gào, có thái độ đăng không nhập hải, trong lòng mừng rỡ.
Xoa xoa tay nói: “Thần câu [1] như thế, không dám dùng một tàn nô để đổi lấy.”
[1] câu: Ngựa hai tuổi gọi là câu. Phàm ngựa còn non còn khoẻ đều gọi là câu.
Gã vỗ tay một cái, hai hàng đội ngũ sắp xếp chỉnh tề đi ra từ hành dinh. Hàng bên trái là các mỹ nam tử hình thái khác nhau, hàng bên phải là mỹ kiều nương tươi đẹp.
Bọn họ có xinh đẹp, có thanh khiết, mỗi người đều được bảo dưỡng trông như băng cơ ngọc phu, thân thể mềm mại.
Hoa Vũ Trực nhằm thẳng vào Mặc Kiều Sinh nói: “Tên nô lệ này, ta dưới cơn thịnh nộ, nhất thời không lưu tay. Trông hắn, đã là kẻ nửa tàn phế, hiền đệ lấy cũng chỉ vô dụng. Ở đây, lão phu có rất nhiều mỹ nhân và loan sủng tướng mạo thượng giai, tài nghệ song tuyệt, hiền đệ có thể chọn một hai người trong này.”
Trình Thiên Diệp đang muốn tiếp lời, thoáng trông thấy Mặc Kiều Sinh từ trên ghế dài giãy dụa muốn bò dậy, hai tay hắn run rẩy, cắn chặt hàm răng, cố gắng động người, dường như muốn chứng minh bản thân mình không phải là kẻ nửa tàn phế.
Nhưng cuối cùng không còn sức duy trì, ngược lại ngã gục vào trong vũng máu.
Hắn nằm sấp trên chiếc ghế đầy máu, tóc dài tán loạn, trong miệng không ngừng thở dốc, nhắm chặt hai mắt, tràn ngập bi quan.
“Được rồi, được rồi.” Trình Thiên Diệp thật sự không đành lòng, nhẹ nhàng sờ đầu hắn một chút, an ủi trái tim đang bất chợt hốt hoảng kia: “Ta chỉ muốn tên nô lệ này thôi.”
Nàng chắp tay nhìn về phía Hàn Toàn Lâm: “Tại hạ thật sự rất thích người này, kính xin Hàn công đừng so đo với tại hạ, bỏ qua những thứ mình yêu thích.”
Hàn Toàn Lâm thấy Hoa Vũ Trực đã đồng ý rồi, đành phải theo bậc thang đi xuống, ôm hận gật đầu.
Lúc này Trình Thiên Diệp và Hoa Vũ Trực viết một khế kết công văn trao tay bán nô lệ.
Vung tay lên cho tùy tùng khiêng cả người và ghế đi.
Mang theo một tên nô lệ đầy máu tươi, rước lấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trình Thiên Diệp vô cùng lo lắng trở về.
Nàng biết rõ chuyện này không lâu nữa sẽ truyền khắp toàn thành, trở thành bằng chứng nàng ‘hoang dâm vô đạo’.
Thêm một sự tích chói lọi cho Tấn Việt công, dùng lương câu phụ vương để lại đổi lấy ‘mỹ nhân’.
Có lẽ đám người Trương Phức sẽ càng xem thường nàng.
Nhưng vậy thì sao?
Giờ phút này nàng không có tâm trạng để trông nom những người, những việc đó.
Máu tươi trên ghế dài sền sệt nhỏ xuống, từng giọt từng giọt như đánh vào lòng nàng, rất khó chịu.
Cả đường đi nàng đều kề cận chiếc ghế dài, thỉnh thoảng nhìn cái gáy đang vô cùng bất an kia, nhẹ giọng an ủi: “Nhịn một chút, trở về sẽ có đại phu.”
Đi đến cửa ra vào hành dinh, đúng lúc gặp được Trương Phức.
Trương Phức vẫn mang theo vẻ mặt vạn năm không đổi, nhìn thấy đội ngũ kỳ quái của bọn họ, cũng nhịn không được nứt ra một khe hở rồi.
Trình Thiên Diệp không phản ứng đến y, chắp tay, lướt qua bên cạnh y, trực tiếp chạy vào phòng ngủ.
Đến phòng, Trình Thiên Diệp chỉ huy người hầu cẩn thận chuyển Mặc Kiều Sinh lên giường, gọi quân y tới chữa thương cho hắn.
Thánh thủ cao tuổi trong quân, vừa xử lý những miệng vết thương dữ tợn kia, vừa cau mày tặc lưỡi thở dài.
Mặc Kiều Sinh mím chặt môi, trên trán lộ ra gân xanh, cố nén không rên một tiếng.
Nhưng mà từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống thì không lừa được ai, tuyên bố rõ bản thân đang thừa nhận nỗi thống khổ kinh hoàng.
“Đây thật sự rất đau.” Trình Thiên Diệp nhìn những tấm khăn nhuốm máu lần lượt được thay đổi, thật sự không đành lòng: “Không có thuốc gì có thể giảm đau sao?”
“Ma phí tán có công hiệu giảm đau.” Lão quân y đáp: “Nhưng thuốc này rất mắc, một tên nô lệ không có tư cách được sử dụng.”
“Ngươi!” Trình Thiên Diệp suýt nữa bật cười vì tức giận: “Đại phu. Ta lặp lại với ngươi một lần nữa, dùng thuốc tốt nhất, bất kể là quý nhân dùng, hay nô lệ dùng, chỉ cần dùng thứ tốt nhất hữu hiệu nhất. Rõ chưa?”
Lão quân y sợ hãi đáp.
Không bao lâu, đã có nô bộc bưng ma phí tán mới pha tới.
Trình Thiên Diệp đau lòng vì Mặc Kiều Sinh bị thương nặng, tự mình ngồi ở đầu giường đút thuốc cho hắn.
Mặc Kiều Sinh nỗ lực ngẩng đầu, chếch ra mép giường một chút, không nói một lời, yên lặng uống thìa thuốc.
Trình Thiên Diệp nhìn màu xanh biển xinh đẹp trên người hắn, chậm rãi xuất hiện thêm một viền vàng, rồi dần dần vững chắc, hiện rõ, sáng loáng.
Màu vàng biểu hiện cho ý kiên trinh trung thành.
Có vậy thôi mà nguyện thuần phục ta sao? Trình Thiên Diệp cảm thấy thật áy náy.
Ta chỉ đút thuốc cho hắn mà thôi. Cậu bé đáng thương, có lẽ cho tới bây giờ chưa từng có ai đối tốt với hắn.
Ngoài miệng không rên, nếu không phải có thể trông thấy màu sắc, ta còn không biết đâu.
Nàng chồng hai cái gối đầu, nhẹ nhàng lót dưới đầu của Mặc Kiều Sinh. Tìm một cái ống rỗng, một đầu bỏ vào bên trong chén thuốc, một đầu khác để Mặc Kiều Sinh ngậm vào miệng.
“Như vậy hút lấy sẽ không phiền nữa.”
Mặc Kiều Sinh cúi thấp đầu, mặt mày dần dần biến mất dưới màu tóc đen, chỉ lộ ra một đoạn cằm tái nhợt, cùng bạc môi đang ngậm ống hút.
Trình Thiên Diệp yên tĩnh giúp hắn nâng chén thuốc, nhìn chén thuốc màu nâu cạn dần.
Đột nhiên một giọt nước trong suốt, tí tách rơi xuống, nhỏ vào thuốc.
Ngay sau đó lại thêm một giọt.
Trình Thiên Diệp sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy bạc môi không có chút huyết sắc của Mặc Kiều Sinh, nhẹ nhàng lay động, nước mắt trong suốt chảy xuống gò má hắn, lăn vào trong chén.
“Tại sao lại khóc vậy?” Trình Thiên Diệp sờ đầu hắn: “Đau lắm hả? Đừng khóc, uống thuốc sẽ đỡ hơn một chút.”
Bạc môi khẽ dời ra, buông ống hút trong miệng, quay mặt qua chỗ khác, hắn vùi mặt vào trong gối đầu, bả vai lặng lẽ run nhẹ, tiết lộ cảm xúc mà hắn không thể kiềm nén nổi.
Đừng khóc mà.
Chân tay Trình Thiên Diệp hơi luống cuống, nam nhân khóc thì phải dỗ thế nào, ta không có kinh nghiệm đâu.
Nàng đành phải một mực nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.
Hắn quả thật quá khổ, từ nay về sau ta sẽ đối xử tốt với hắn một chút là được.
Vị lão quân y kia xử lý xong miệng vết thương cho Mặc Kiều Sinh, đứng lên.
Xoay người thi lễ với Trình Thiên Diệp: “Hồi bẩm Chúa công, hai chân người bệnh có bệnh cũ, lần này lại thêm vết thương mới. Mặc dù thần đã cố sức trị liệu, nhưng e là khó khôi phục như lúc ban đầu.”
“Cái gì gọi là không thể khôi phục như lúc ban đầu?”
“Tập võ thì phải suy nghĩ lại.” Lão quân y này, nhìn thoáng qua giường, ho khan một tiếng: “Giường tre chuyện ấy, thì không sao.”
Dù là Trình Thiên Diệp tự nhận da mặt rất dày, nghe xong cũng khó tránh khỏi đỏ mặt.
“Tiên... Tiên sinh mời ra gian ngoài dùng trà.”
Mấy người các ngươi cũng quá không xem nô lệ là người, người ta bệnh như vậy mà có thể nói thẳng mấy chuyện đó ra được ư?
Nàng mời vị quân y kia ra gian ngoài, chân thành thi lễ.
“Xin tiên sinh lại tận sức, hắn còn trẻ như vậy, khổ luyện ra một thân võ nghệ, nếu thành kẻ tàn phế, thật sự là làm người tiếc hận.”
Lão giả kia vuốt râu, gật đầu nói: “Chúa công trạch tâm nhân hậu, quả thật là phúc của dân chúng. Vốn đã không còn cách nào, nhưng mà giờ chúng ta thân ở Biện Châu, ngược lại có một cơ hội.”
“Kính xin tiên sinh vui lòng chỉ giáo.”
“Trên Tây Sơn của Biện Châu, có một ôn tuyền bốn mùa nhiệt độ luôn ổn định. Tuyền này có hình dáng loan nguyệt, danh xưng Nguyệt Thần tuyền. Vốn là thành chủ Biện Châu, một mình độc hưởng biệt trang này. Tuyền này có một chỗ đặc biệt, đối với gân cốt bị tổn thương, tắc nghẽn bên trong, rất có hiệu quả. Ngâm lâu dài, chữa được hoại sinh, loại bỏ phong thấp, bao gồm nhiều hiệu quả trị liệu. Chữa trị đúng bệnh cho người bệnh. Nếu có thể thường xuyên ngâm ở đó, thương thế rất có khả năng được chữa hẳn.”
Trình Thiên Diệp vỗ tay một cái: “Cái này thì dễ rồi, vừa hay ta muốn ở lại trấn thủ Biện Châu, mỗi ngày dẫn hắn đi ngâm ôn tuyền cũng không có vấn đề gì.”