Bất Ngờ Lên Làm Thái Tử Phi

Chương 10: Chương 10




Sau khi nhìn rõ người đang gà mèo tử quỷ kêu (để nguyên văn vì không hiểu lắm), Mao Uy Long vẻ mặt khó hiểu. Người này không phải là người hôm đó ăn hiếp người phụ nữ nông dân kia, bị nàng đánh cho một trận đó sao?

Còn nhớ rõ hắn là người trong Phủ Lưu Thân Vương Phủ, người này đầu óc bị hỏng sao? Lúc nãy nàng đụng người, nàng là người sai, hắn khẩn trương cái gì? Ánh mắt lại liếc về phía cái chân cụt của hắn, kỳ quái, nàng nhớ lần trước nàng đâu có cắt đứt chân người ta a. . . . . .

Phát hiện ánh mắt của nàng, hắn lập tức bị dọa mặt trắng bệch, khóc nói: “Cô nãi nãi, chúng tôi biết sai rồi, chân này cũng bị ngài chặt đứt rồi, ngài đừng tìm ta nữa, số ta đen đủi lắm rồi.” Hắn cầu khẩn nói.

“Ngươi nói cái chân này là do ta làm? Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy?” Nàng kinh hãi.

“Ta không có nói nàng làm, cái chân này của nô tài là bị Thế tử gia chặt đứt, không chỉ có cái chân này của nô tài, những kẻ bất kính hôm đó, toàn bộ chân của bọn nô tài nói năng lỗ mãng đều bị chặt dứt.” Hắn ôm chân cụt, nhớ tới biểu tình âm lãnh cười như không cười của Thế tử gia, cả người liền run cầm cập.

“Hắn làm?” Nàng rất là kinh ngạc.”Hắn tại sao phải làm như vậy?”

“Ngài chớ đùa, Thế tử gia tại sao làm như vậy, ngài không biết?”

“Ta là thật không biết!” Nàng vẻ mặt ngạc nhiên.

“Không chỉ thế, Thế tử gia đối với chủ tử nhà ta cũng vô cùng căm tức, sau khi hoàng thượng biết được sự uất ức của ngài, nói là chủ tử nhà ta quản giáo nô tài không nghiêm, để mặc cho chúng ta ăn hiếp lương dân (người dân lương thiện), nên đem toàn bộ bổng lộc trong một năm của chủ tử ta tước sạch sẽ không chừa một chút, cả Thị Lang bộ Hình kia cũng cùng gặp nạn, mất chức về quê rồi.” Ngay cả bản thân chủ tử nhà mình cũng khó tự bảo toàn, nô tài bọn họ mất chân mà mạng có thể giữ được đã là tốt lắm rồi, còn dám nói gì? Muốn trách chỉ có thể trách mình có mắt như mù, chọc phải khối băng ngàn năm Cừu Thường Khiêm, Khối Băng không tan vậy thì, điều còn lại sẽ là long trời lở đất, người lạ chớ nên tới gần!

“A, ta hiểu rồi, cho nên ngươi vừa gặp Thế tử phi của bọn ta, liền giống như gặp phải quỷ bị dọa cho sợ vỡ mật?” Tiểu Mai che miệng cười không ngừng.

“Ta. . . . . .” Hắn mất thể diện không thốt nên lời có chút không phục, nhưng cho dù là ai chỉ cần thấy khuôn mặt tươi cười lạnh lùng quỷ mị của Thế tử gia này cũng sẽ hốt hoảng đêm mơ gặp ác mộng .

“Thật vô dụng!” Tiểu Mai không ngừng châm biếm.

“Đủ rồi, Tiểu Mai, chúng ta trở về thôi.” Mao Uy Long lòng đầy nghi ngờ. Tên kia có gì đó không đúng? Kết hợp hai chuyện với nhau, hắn luôn lặng yên không lên tiếng giúp nàng xả giận, tuy những điều phiền toái này là do nàng cố ý tự mình tìm đến, lỗi cũng không phải toàn bộ ở người ta, nhưng nàng thật sự nhìn không ra loại người như hắn sẽ vì nàng mà báo thù?

Càng nghĩ càng không hiểu, về phần khó hiểu chỗ nào, lại nói không ra. . . . . .

*********

*********

“Bọn họ tại sao lại ở đây? Còn nữa ai đánh bọn họ thành bộ dáng kia?” Mao Uy Long ngạc nhiên nhìn chằm chằm ba thân thể đang nằm trên mặt đất trong phủ thế tử gào khóc, ba người này không phải ai khác, chính là mấy thư sinh vô duyên vô cớ gặp được diễm phúc ngày hôm qua.

Nàng vừa mới trở về phủ liền bắt gặp cảnh tượng này, khiến nàng kinh ngạc, người đang động thủ rõ ràng lại chính là Thế tử gia Cừu Thường Khiêm cao cao tại thượng? !

Hắn nhìn thấy nàng, gương mặt hờ hững, chỉnh trang lại trang phục của mình, một bộ dáng vô sự, nàng ngoại trừ không hiểu ra, sống lưng lại cảm thấy một mảnh lạnh lẽo. . . . . . Thật là kỳ quái, thời tiết rõ ràng là đang rất nóng mà!

Như vậy, trận lạnh lẽo này là đến từ hắn sao? Nàng liếc về phía nam nhân mang vẻ mặt vô sự kia.

” Không phải ngươi nói là buổi trưa mới trở về sao? Thế nào mà mới vừa ra cửa đã quay trở về rồi?” Cừu Thường Khiêm thái độ tứ bình bát ổn (thái độ bình ổn), không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại dường như với việc nàng về sớm có chút bất ngờ.

Nhìn mặt hắn rõ ràng bình tĩnh, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy so với bình thường hắn lạnh lùng hơn mấy phần?”Ta có việc hỏi ngươi, chỉ là lúc này. . . . . .” Nàng nhìn chằm chằm ba người bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, gãy xương sườn dơ dáy bẩn thỉu nằm trên đất, không những không cảm thấy tức giận, mà còn có chút vui vẻ không nói ra được.

Bây giờ thì không sai, người này ghen!

Hắc! Thật ra hắn không giống như biểu hiện bề ngoài không để ý tới nàng, ngược lại, hình như có một chút gì đó đặc biệt!

Theo tầm mắt hàm chứa ý cười của nàng, hắn khẽ cười lạnh.”Nếu bị nàng bắt gặp rồi, vậy hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục.” Hắn nhàn nhạt nói.

Ngày mai tiếp tục?”Ngươi không phải nói là không tức giận sao?” Đêm qua nàng nghe được rõ ràng, hắn nói không tức giận, cái này là. . . . . .”È hèm?” Ánh mắt của nàng mập mờ nhíu nhíu.

“Ta không có tức giận, bất quá chỉ là nổi giận thôi!” Hắn nhún vai.

“Nổi giận?” Nàng sửng sốt.

“Không sai, mấy tên nhóc con chết tiệt này, dám lớn mật sinh sự, lại dám vuốt râu hùm, ta chỉ là dạy dỗ chúng một chút thôi.” Người này trước nói một hồi vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng), phút sau lại có kẻ bị hắn đánh cho gió thảm mưa sầu (thê thảm) .

” Từ tối hôm qua đến giờ Thế tử gia luôn phái người thay phiên nhau đánh chúng tôi, chúng tôi không dám, huống chi là nàng nói mình là cô nương ở Xuân Hương lâu, chúng tôi mới có thể. . . . . .” Mới vừa nghe nam nhân kia nói đến ngày mai tiếp tục, tỏ rõ bọn họ còn phải chịu tội, thư sinh áo bào trắng không nhịn được ôm xương sườn bị gãy trong ngực gào khóc , vì mình giải thích oan ức.

“Câm mồm!” Cừu Thường Khiêm quát khẽ, ánh mắt lại chuyển lạnh lẽo.”Ai dám nói nữ nhân của ta là cô nương Xuân Hương lâu? !”

Thấy chủ tử lại biến sắc mặt, Lý Văn ở một bên kinh ngạc về cử chỉ khác thường của hắn, đồng thời cũng một bộ dáng muốn thay chủ tử ra tay tiếp tục “phục vụ” mấy thư sinh kia, tránh cho quần áo chủ tử vừa được chỉnh trang gọn gàng lại bị lộn xộn.

“Đúng đúng. . . . . . Xin lỗi, ta. . . . . . Chúng ta nói. . . . . . Nói sai, đừng đánh!” Mấy thư sinh bị dọa sợ gần chết, ngay cả đầu lưỡi cũng ríu lại.

“Đợi chút, không nên đánh!” Mao Uy Long vội vàng ngăn cản, Lý Văn đang muốn động thủ nhìn hướng chủ tử, thấy chủ tử gật đầu, lúc này mới ngừng tay .

Mấy thư sinh thoát khỏi miệng hùm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Cái này. . . . . . Này, bọn họ nói cũng không sai, là ta tự mình nói ta là cô nương Xuân Hương lâu , không phải bọn họ nhiều chuyện!” Nàng mặt lộ vẻ đồng tình.

“Nàng đây là muốn nói tốt giúp bọn chúng?” Nụ cười nhạt, mang theo một tia giễu cợt quen thuộc.

“Ta chỉ là trần thuật sự thật!” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Vậy chỉ có thể cho là bọn họ xui xẻo, bị nàng nhìn trúng !” Nàng có thể quyến rũ nam nhân, nhưng bọn họ nên cự tuyệt, đây là logic của hắn .

“Sá? Việc này đối với bọn họ mà nói có thể coi là tai bay vạ gió đi?”

Hắn lại nhún vai một cái, căn bản không coi việc đó quan trọng.

“Này, chuyện này có lỗi của ta nữa…, ngươi không phải là quá bao che sao?” Nàng ngoài miệng nói như vậy, đáy lòng đối với sự che chở hắn lại rất vui sướng, nhìn mấy tên thư sinh gặp chuyện thê thảm này tất cả đều là do nàng ban tặng, nàng lại đau lòng không cười nổi.

“Nàng muốn ta trừng phạt nàng?” Chẳng lẽ nàng đối với mấy người này còn có ý đồ?

“. . . . . .” Nàng vội vàng cúi đầu, đây chẳng phải ứng nghiệm kẻ hèn hễ mở miệng sẽ bị người ta ghét bỏ? Tự tìm phiền toái!

“Tiểu Long?” Thanh âm của hắn chất chứa sự lạnh lẽo, tối hôm qua hắn dưới cơn thịnh nộ đã giải quyết “Nhu cầu” của nàng rồi, chẳng lẽ nàng còn không biết dừng?

“Thật, ngươi phạt ta là được rồi, tất cả đều là lỗi của ta.” Nàng cắn răng, thật ra thì nàng biết hắn sẽ không trách cứ nàng, ngược lại là những người từng dính líu nàng từng người một sẽ gặp xui xẻo, hành vi của hắn thật sự có điểm giống như người cha không biết phân biệt tốt xấu cưng chiều đứa trẻ của mình, nhưng. . . . . . Nàng từ khi nào thành đứa bé của hắn vậy?

Chỉ là, đối với việc hắn không nói rõ tâm ý, nàng vẫn rất cảm động.

“Nàng muốn ta phạt thế nào?” Hắn hỏi giọng có chút xót xa.

Sự lạnh lẽo trên sống lưng dường như càng tăng lên so với lúc nãy, nhìn dáng dấp người này càng tức giận!”Cha. . . . . . Ách, không, tướng công. . . . . .” Nàng đây là lần đầu tiên gọi thân thiết như vậy.

Cặp mắt hắn nheo lại, hắn thích nàng gọi hắn như vậy.

Nàng cười quá ngọt ngào, mắt đen trong suốt dưới lông mi dài chớp động, chủ động nâng lên cánh tay của hắn.”Tướng công, trước tiên đưa mấy tên quỷ đáng thương không may này về nhà, sau đó ta sẽ nói cho chàng biết làm thế nào phạt ta.”

Đối mặt với nam nhân đang ghen, theo cách đối phó mấy tỷ tỷ ở Thanh lâu là làm theo cách của các a di (bà thím) đối phó vói kẻ ngây thơ giở chút thủ đoạn, nàng biết đại khái nên làm như thế nào.

“Đó?” Cừu Thường Khiêm lộ ra răng trắng âm trầm, nhe răng trợn mắt, dữ tợn ép về phía nàng.

Nàng liếm liếm đôi môi khô, đầu lưỡi một chút nhẵn mềm nhẹ nhàng linh hoạt như vậy, gợi ra không gian tưởng tượng vô hạn.

Ai, dụ dỗ người thật là mệt mỏi.

Ánh mắt của hắn bẩm sinh là loại chiếm đoạt, chợt lóe lên mạnh mẽ.”Nàng xác định cách phạt đó sẽ khiến ta hài lòng?” Ý vị trong giọng nói có một tia nguy hiểm.

“È hèm.” Chỉ thấy con ngươi sáng trong linh hoạt của nàng chợt lóe lên.

Ánh mắt của hắn bỗng chốc trầm xuống.”Tổng quản, thả người!”

“Vâng” Lý Văn đáp lời.

Nàng chớp chớp con ngươi.”Tướng công, đi thôi!” lông my nàng rũ xuống, che giấu đáy mắt lóe ra nụ cười thèm thuồng, dẫn hắn đi vào trong nội đường .

Mắt Lý Văn mở to, chủ tử sao vậy, cư nhiên lại để cho một tiểu nha đầu dắt đi? Mặc dù nàng là Thế tử phi, nhưng Thế tử gia sẽ không quên. . . . . .

Hắn ngửi được mùi không ổn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.