Mao Uy Long nghẹn họng nhìn trân trối vào tòa kiến trúc nguy nga trước mặt. “Đây chính là Cừu trang?”
“Ừ, Cừu trang của ta là phủ đệ ở Xuyên Cũng.” Cừu Thường Khiêm giải thích với nàng.
“Thật to nha!” Nàng bị dọa choáng váng khi phóng tầm mắt nhìn trang viên lớn đến kinh người này.
Cả tòa Cừu trang chiếm diện tích bằng phẳng cả vạn thước, bốn phía quanh
thành có sông đào bảo vệ , bậc thang, lan can, cầu dùng đá tảng xây nên, tạo nên khí thế riêng của bậc đế vương.
Cái gì mà một “Trang” ? Phải nói là một tòa thành thì đúng hơn!
Nàng nhìn đến trợn mắt há mồm, nơi này chính là “Nhà” được yêu mến của nàng
từ nay về sau, nàng cảm thấy muốn dựa vào nó, cũng rất vừa lòng. Dĩ
nhiên, chỉ cần mặt tướng công của nàng bớt lạnh lùng chút nữa, được như
vậy thì thật quá tốt đẹp rồi.
Hành trình mấy ngày ngồi trên xe
ngựa cùng hắn, hắn nói với nàng một ngày không tới mười câu, kìm nén đến nghẹn chết nàng, quả nhiên là một chút thú vị cũng không có, may mà
nàng có khả năng tự giải trí khiến cho người khác vui vẻ, lôi kéo hắn
nói đông nói tây, tự diễn tự hát, còn giả bộ thành người kể chuyện cổ
tích kể chuyện Mỹ Hầu Vương đại náo Thiên Đình cho hắn nghe, chưa dứt
còn kéo hắn chơi trò chơi nâng vật lộn mới đỡ buồn.
Xem ra người
ta nói hắn lạnh lùng, nhưng tính khí lại rất tốt, bởi vì hắn bị nàng
giày vò cũng không lên tiếng, thỉnh thoảng vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, những thời điểm khác cũng chỉ dùng ánh mắt bao hàm “khó hiểu” nhìn chằm chằm nàng, ai, nàng chỉ có thể nói người này đúng là một quái thai!
“Chủ tử, xin mời vào trang, chắc lão phu nhân cùng biểu tiểu thư nhất định
vô cùng lo lắng.” Vừa đến được Cừu trang, chân hai người mới chạm đất,
Lý Văn liền thúc giục.
“Ừ, Tiểu Long, chúng ta đi vào trong thỉnh an mẹ thôi.”
Mẹ? A, nàng thiếu chút nữa đã quên mất nàng còn có một bà mẹ chồng, không
biết là bà mẹ chồng này có tốt ở chung không? Nhớ tới người cha Vương
gia âm trầm hình dánh giống khỉ kia của tướng công, nàng lập tức có dự
cảm xấu.
Không biết cha hắn có hay ở tại Cừu trang không?
“Tiểu Long, đi thôi.” Cừu Thường Khiêm thấy nàng híp mắt không biết đang suy nghĩ gì, lúc này mới ôm đồm nàng vào trang.
Chỉ có điều là càng đi vào trong trang nàng càng thêm ngây ra như phỗng,
chỉ thấy mái nhà tầng tầng chồng chất lên, giống như con chim giương
cánh chờ bay lên, mà bên trong cửa chính sơn son có đặt thú vật đá canh
cửa, hắn dẫn nàng từ dưới đường đi vào, xuyên qua sân vườn tiến vào
phòng chính, lại trải qua ba lớp cửa, trong nội đường (phòng khách) sơn
son xanh lá, cột nhà, xà ngang thiết kế hoa văn sáng rỡ xinh đẹp, một vị phụ nhân tướng mạo lão luyện đang ngồi ngay ngắn trong đó.
“Khiêm nhi, rốt cuộc con đã trở lại.” Phụ nhân vừa thấy hắn xuất hiện, hớn hở
ra mặt đã vội vàng đến trước mặt hắn, bên trái sờ sờ, bên phải tìm tìm,
như muốn nhìn thật kỹ xem hắn có bị mất miếng thịt nào không, tấm lòng
mẹ hiền thật không lời nào có thể miêu tả hết được.
Không cần suy đoán nhiều cũng biết, vị phu nhân này chính là mẫu thân (mẹ) của Cừu Thường Khiêm .
“Mẹ, đã lâu không gặp, Lão Nhân Gia (mẹ- với ý kính trọng) có mạnh khỏe không?” Cừu Thường Khiêm cười hỏi.
“Tốt, mẹ rất mạnh khỏe. . . . . . Vị này chính là Thế tử phi?” Nàng khuôn mặt đang tươi cười lúc nhìn thấy người phía sau hắn sự thoải mái tự nhiên
thu về, không chỉ có thế, mặt còn sưng lên.
Mặt Mao Uy Long vốn
đang cười, nhưng thấy được tình cảnh này, khóe miệng nhất thời thu lại
nụ cười, gãi gãi đầu, trái nhìn phải ngắm, coi như không thấy bà mẹ
chồng.
“Mẹ ——” Cừu Thường Khiêm đang định chính thức giới thiệu hai người với nhau, một cô nương mắt sáng đột nhiên xuất hiện.
“Ngươi chính là Thế tử phi của biểu ca ta?” Hỉ Nhi vừa thấy mặt đã hỏi.
Mao Uy Long quan sát giai nhân tươi đẹp trước mắt, thanh âm mềm mại yếu ớt, vẻ mặt mềm mại dịu dàng, khiến người ta thương yêu, nhưng nàng là ai?
Mao Uy Long lôi ra vẻ mặt tươi cười. “Đúng vậy, ta là Mao Uy. . . . . .
Mao Tiểu Long, ngươi là?” Thiếu chút nữa nói ra tên thật, đầu lưỡi vừa
phun, vội vàng chuyển khẩu.
“Ta là Hỉ Nhi, là biểu muội của Thế tử.”
Thanh âm quá mức êm dịu, khiến nàng nghe. . . . . . Cũng muốn ngủ gà ngủ gật.
“Ah, thì ra là biểu muội của tướng công.” Mao Uy Long gật đầu. Biểu muội
xinh đẹp lại dịu dàng như vậy, thật đúng là làm cho người ta. . . . . .
Nàng lắc đầu, thật đúng là làm cho người ta không thoải mái!
“Ta
trông mong rất lâu ngày biểu ca trở lại, lúc này huynh còn dẫn theo một
Thế tử phi, thật là khiến người ta vui mừng.” Hỉ Nhi thân thiết cầm tay
Mao Uy Long.
Mao Uy Long cười gượng, không biết tại sao, nàng cảm thấy biểu muội này nở nụ cười với nàng có điểm không phù hợp, nói khó
nghe một chút, hai người đều rất giả dối. “Ta cũng vậy rất hân hạnh được biết muội.” Nàng đem nụ cười kéo dài đến khóe mắt, như vậy sự giả đối
này có thể thắng được biểu muội của hắn?
“Vậy chúng ta nhất định
có thể trở thành tỷ muội tốt!” Hỉ Nhi cười vô cùng rực rỡ, cả người như
đóa hoa cúc bé nhỏ lay động lòng người.
Biểu muội thắng! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mao Uy Long muốn sụp đổ không sụp nổi, miễn cưỡng cười khó coi.
“Tiểu Long, Hỉ Nhi từ nhỏ sống tại Cừu trang, biết rõ mọi thứ của Cừu trang,
mấy ngày tới nàng có thể kêu Hỉ Nhi dẫn đường, vui vẻ thăm thú Cừu trang một chút.” Cừu Thường Khiêm cuối cùng cũng mở miệng nói một câu.
“Đúng vậy nha, Hỉ Nhi, Thế tử phi này của Khiêm nhi sợ rằng chưa từng thấy
qua cuộc sống xã giao, vừa đúng lúc con với nàng sống chung, con nên dạy nàng biết nhiều một chút phép tắc, tránh để cho người ta chê cười.”
Vương phi trong giọng điệu có gai.
Mặc dù bà ở tận Xuyên Cũng xa
xôi, nhưng Kinh Thành xảy ra chuyện lớn nhỏ gì bà cũng biết hết. Khi bà
biết con trai không thông báo một tiếng lại đột nhiên nghênh đón phi tử, đã sớm khiến bà kinh hãi, lại nghe thấy đối tượng hắn cưới lai lịch
không rõ, danh tiếng không tốt, hơn nữa cưới vào cửa chưa đến hai ngày
liền ra gây họa chung quanh, cuối cùng lại còn dám đến học viện quyến rũ thư sinh, quả thật nói phản bội chính là phản bội, cho nên lúc này bà
nhìn thấy nàng dâu này thì tâm trạng bực bội, càng hận hơn con trai
thường ngày mắt cao hơn đầu, ngay cả Hỉ nhi ngọt ngào cũng nhìn không
vừa mắt, đến cuối cùng lại cưới một nha đầu lung tung lộn xộn vào cửa,
tức chết!
Mao Uy Long nhất thời hai mắt phóng hỏa, miệng nhếch
lên thở hổn hển, Cừu Thường Khiêm nhìn thấy, khóe miệng khẽ giật giật,
xem ra quả thật giống như là. . . . . . đang mỉm cười.
“Bác, Thế tử phi nhìn linh hoạt, sẽ nhanh học được phép tắc của Cừu trang.” Hỉ Nhi mềm mại nói giúp Mao Uy Long.
“Thật sao? Trong lỗ nhỏ không bò ra cua lớn, ta thấy nàng sẽ không khá lên
được đâu.” Vương phi bĩu môi, đối với nàng dâu này không hề che giấu sự
bất mãn (không vừa lòng).
Mao Uy Long chỉ cảm thấy trên đầu sắp
đốt một cây đuốc. Thật là vừa khéo, mới gặp mặt đã khiến nàng mất mặt!
Nàng nhìn về phía trượng phu, thấy hắn cũng không có ý tứ giúp một tay
đả thông sự việc, đôi môi còn nhàn nhạt nâng lên, một bộ dáng muốn ăn
đòn, không thể làm gì khác hơn là cắn răng một cái, nháy mắt cười giả
dối “Mẹ, sẽ không đâu, con sẽ học thật tốt.”
Thật sự là phiền
toái, Kinh Thành có Hoàng đế, sơ ý một chút có thể khiến cho nàng phạm
tội khi quân bị chặt đầu; Xuyên Cũng có mẹ già, nói không chừng sẽ bất
mãn với nàng, hà khắc ngược đãi, không có một chỗ tốt nào để cho nàng
dung thân. Nàng không khỏi có chút giận dữ, thế này là ông trời cố ý đối nghịch với nàng có phải không?
“Có câu nói là công danh không
đến với người lười, ta thấy ngươi là một nha đầu lười biếng, cùng lắm là bốn lạng tính đủ nửa cân, không học ra được cái gì cao quý đức hạnh
đâu.” Vương phi coi thường.
“Ngươi ——” Mao Uy Long cũng không
nhịn được nữa bỗng nhiên đứng dậy, tay trắng nắm chặt thành quyền, mắt
thấy nổi giận, lúc này Cừu Thường Khiêm vẫn luôn lạnh lùng lại chủ động
ôm ngang eo của nàng, thân mật kéo nàng vào trong ngực.
“Mẹ, phép tắc của Tiểu Long, con sẽ tự mình dạy, mẹ không cần lo lắng.”
Giọng nói lạnh lùng như cũ, nhưng trong mắt con trai lúc này là sự cưng
chiều, nàng là mẫu thân hắn không thể không phát hiện, vương phi kinh
ngạc ——
Trái tim tuyệt tình cô đơn vắng vẻ của con trai, có người rồi sao ?