Trong Dưỡng Tâm điện,
mơ hồ mang theo ba ánh vàng khiếp người, bởi vì, giờ phút này có ba vị
nam tử đang ngồi trọng điện, ba người đều mang phong thái phi phàm, thật không biết phải dùng ngôn từ nào để hình dung về ba cực phẩm nam nhân
này, bọn họ tụ tập trong một phòng, làm cho cả căn phòng ngập tràn sự
tôn quý.
“Hoàng thượng, năm mới đến rồi, ba người chúng ta trốn ở đây nói chuyện phiếm, không để ý tới đám người chậm chạp ngoài Ngự Hoa
Viên kia, người xem có được không?” Trạm Thanh nhàn nhã ngồi nghiêng
trên ghế, khuôn mặt tuấn mĩ mang dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Mùng hai Tết, Ngự Hoa Viên trong Hoàng cung đúng là vô cùng náo nhiệt, các công
chúa vốn đã được gả đi hôm nay đều vào cung yết kiến vấn án Thái hậu, ba người bọn họ bởi vì không chịu nổi một đám nữ nhân ríu ra ríu rít đó
nên lúc này mới trốn vào Dưỡng Tâm điện để lánh nạn.
Hoàng đế Cừu Dực khẽ phẩy tay, gương mặt uy nghi mang ý cười “Cũng chỉ có cái tên
tiểu tử nhà ngươi mới dám gọi các nữ thân quyến là chậm chạp.” tiểu tử
Trạm Thanh vốn quen thói làm càn không kiềm chế được, ngay cả hắn cũng
không biết phải làm sao với y. “Hừ, trẫm xem ngươi tránh như thế nào,
hôm nay trong cung có nhiều nữ thân quyến xinh như hoa như ngọc, nếu
ngươi ở bên Thái hậu chờ thêm một lát, chưa biết chừng Thái hậu sẽ ngay
chỉ hôn cho ngươi ngay lập tức, chỉ cần nghĩ đến điềm này thì ngươi làm
sao dám không tránh đi?”
“Sai, nếu bàn về điểm này, thì Thường
Khiêm còn phải khẩn trương hơn ta chứ? Trạm Thanh khịt mũi, nhìn về phía một nam tử khác mang khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng đứng trong điện.
Cừu Dực cười to.”Trạm Thanh, ngươi đây là muốn nhắc trẫm, đúng là Đường
huynh mới cần phải khẩn trương, ai bảo hắn đã hai mươi bảy hai mươi tám
rồi, cho đến giờ vẫn chưa từng có tin đồn nam nữ với bất kì cô nương
nào, không giống như ngươi dù chưa thành thân nhưng người không ngừng đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, Thái hậu không lo lắng về ngươi, ngược
lại, Người nhiều lần nhắc nhở trẫm về chuyện tìm đối tượng cho Đường
huynh “
Cừu Thường Khiêm vẫn không nói chuyện, nhưng trên gương mặt lạnh lùng thấy rõ thêm vài nếp nhăn.
“Nhìn xem, người này đúng là máu lạnh, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, muốn hắn
nói cùng ta hơn hai câu cũng khó, cứ thế này mà thật sự thành thân thì
nữ nhân nào chịu nổi hắn?” Trạm Thanh nhìn nhìn Cừu Thường Khiêm nói.
“Cho nên ta không thành hôn, cũng không cần người khác phải chịu đựng.”
Thường Khiêm cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh buồn buồn mang theo sự
trong trẻo nhưng lành lạnh.
Mắt Trạm Thanh trợn trắng “Sao có thể nói những lời như vậy, tính tình của ngươi đừng nói nữ nhân, ngay cả
nam nhân như ta chỉ cần nói với ngươi mấy câu là muốn đóng băng rồi, ông lớn của ta ơi, xin ngươi hãy thương xót? Làm ơn nhiệt tình một chút,
đừng làm cho tất cả người đến gần ngươi lạnh thành một tảng băng!”
Thái độ Cừu Thường Khiêm lạnh lùng, cho hắn một cái nhìn lạnh lẽo không ý
kiến khiến cho Trạm Thanh đang đầy nhiệt huyết ngoài thở dài ra thì cũng đành hết cách.
Bọn họ một người là Thiên tử, một là huynh đệ
thân thiết, người còn lại vốn là cô nhi, ba người bởi vì tuổi tương tự,
từ nhỏ thân thiết cùng nhau lớn lên, không phân cao thấp, chỉ bàn sống
chết giao tình, nhưng ba người ba loại tính tình, có thể tâm đầu ý hợp
như vậy thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Quên đi, nói nhiều với khối băng này cũng vô ích, hoàng thượng, người hãy
nói mục đích thực sự kéo chúng ta trốn đến đây đi?” Trạm Thanh quay sang nghiêm nghị nói.
Cừu Thường Khiêm cũng mang vẻ mặt mong chờ nghe Hoàng đế mở miệng.
Cừu Dực không ngừng lắc đầu cười nhẹ, vẫn là các huynh đệ có thể nhìn rõ tâm tư của hắn.”Ừ, Thái Thượng Hoàng có mật lệnh.”
"Ta biết mà, người chịu rời khỏi đám phi tử kia cùng chúng ta trốn đến đây
nói chuyện phiếm, nhất định là có vấn đề, nói đi, Thái Thượng Hoàng lại
dặn dò chuyện phiền toái gì nữa?” Trạm thanh hớp một ngụm trà Long Tĩnh
thượng hạng, hỏi.
Hai tròng mắt Cừu Dực lưu chuyển, ánh mắt có chút kỳ quái.”Thái Thượng Hoàng giao phó. . . . . .”
“Chuyện này? Chớ phiền ta, ta mặc kệ!” Trạm Thanh lập tức bĩu môi.
“Ngươi không làm, vậy. . . . . .” Cừu Dực từ từ nhìn về phía kẻ mặt lạnh kia,
chỉ thấy Thường Khiêm hơi ngẩng mày, đang muốn mở miệng,Trạm Thanh đã
cướp lời trước : “Chuyện này hắn có thể làm, không muốn cũng phải làm!”
Trên Long tọa (ghế rồng - ghế của vua), Cừu Dực nhích người thay đổi lại tư
thế ngồi thoải mái, cười đến quỷ dị. “Đường huynh, vậy việc này trẫm
giao cho huynh làm”