“Đương nhiên chính là
huynh, nếu như Mao Tiểu Long chết rồi, người như huynh có thể tiếp tục
sống sao?” Hắn liếc về hướng người bạn tốt, gương mặt cười nhạo. Người
này căn bản đã trở thành một người mang mạng phụ thuộc thê tử rồi(sinh
mệnh phụ thuộc vào người vợ), mất đi lão bà liền mất luôn tâm tính, sớm
muộn gì cùng xuống hoàng tuyền báo danh thôi.
Thật là khiến cho
người ta một phen kinh ngạc, khối băng vạn năm lại có thể vì sự sống
chết của một nữ nhân mà tan biến, thật là làm cho hắn mở rộng tầm mắt,
con người này không yêu thì thôi, một khi đã yêu lại sâu đậm điên cuồng
như thế, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Trạm Thanh phẩy tay, vẫn như cũ không cách nào hiểu nổi cái gọi là tình yêu.
Cừu Thường Khiêm hớn hở tiếp nhận sự chế nhạo của hắn, bởi vì sự thật chính là vậy, hắn không muốn làm cái việc giải thích vô vị. “Tóm lại, cám ơn
ngươi cứu Tiểu Long.” Hắn chân thành nói.
Ngày đó nếu không phải
Trạm Thanh trong cung kịp thời tìm được thuốc giải đưa tới, Tiểu Long đã phát độc mà chết, còn hắnchắc nghĩ cũng có thể thực sự sẽ bị thất tâm
phong (phát điên), giết người rồi sau đó tự sát.
Thật ra thì bản thân hắn cũng không nghĩ đến việc mình sẽ mất khống chế như thế.
“Hừ, như thế còn được.” Trạm Thanh hừ một tiếng. “Đúng rồi, hoàng thượng
biết huynh vi phạm kế hoạch của người, người không vui, người muốn huynh tự mình sớm giải quyết chuyện này.”
“Ta hiểu rõ, ta sẽ ngăn cản, không ai có thể tổn thương Tiểu Long một lần nữa.” Cừu Thường Khiêm vang vang nói.
“Nhưng cái chết của nàng vốn là kế hoạch chính của chúng ta, huynh nhất định bảo vệ nàng, sẽ chỉ rước lấy mầm tại họa lớn hơn.”
“Không sai, mới đầu là như thế, ta vốn là muốn chờ nàng hoàn thành sứ mạng rồi sẽ dâng mạng của nàng lên, nhưng đến hôm nay dù cho thiên hạ có đại
loạn, ta nhất quyết muốn bảo vệ nàng thật chu toàn!”
“Ai, cái này không cần huynh nói, ta cũng biết rõ rồi.” Sau khi trải qua chuyện
trúng độc này, thử hỏi còn ai dám hoài nghi quyết tâm bảo vệ vợ của
huynh. “Vậy chuyện này huynh định làm như thế nào?”
“Trước tiên cần điều tra ra Tiểu Long trúng độc như thế nào, là ai đã xuống tay?”
“Còn phải hỏi sao, độc này đến từ nước Lê, trừ hắn ra thì còn có ai?” Cũng
may là hoàng thượng có dự kiến trước, đã sớm sai người điều tra lai lịch nước Lê, dĩ nhiên cũng bao gồm cả việc luyện độc dược và giải dược của
nước Lê, nhờ như thế, trong cung mới có thuốc giải, hắn mới có thể đúng
lúc đưa tới cứu mạng Mao Tiểu Long.
“Nói rất đúng, nhưng hắn nhất định sẽ không tự mình động thủ, bên trong trang nhất định có tai mắt
của hắn, mới có thể xuống tay ngay trên địa bàn của ta!”
“Cũng đúng, cho nên huynh tính bắt được nội gián trước rồi tính tiếp?”
“Không sai, ta không thể không giết kẻ này.” Cừu Thường Khiêm cắn răng nghiến lợi nói.
Khóe miệng Trạm Thanh run lên, nói đi nói lại, người này muốn báo thù riêng
trước “Tùy huynh xem xét rồi làm, chỉ là, lần này không thành công, hắn
có thể sẽ ra tay lần nữa, Tiểu Long lần này tìm được đường sống trong
gang tấc, lần sau có thể may mắn như thế nữa hay không cũng rất khó nói, hơn nữa nếu nàng không chết, kế hoạch của chúng ta cũng sẽ thất bại. . . . . .”
Gương mặt của Cừu Thường Khiêm nhất thời trầm xuống.
“Khiêm nhi, con không thể lại vì nữ nhân mà hỏng việc.” Vương phi Phiên Nhiên tới (giá lâm).
“Mẹ, người biết rồi?” Cừu Thường Khiêm kinh ngạc.
“Không sai, ta biết rất rõ!” Bà đã nhận được mật chỉ của Thái hậu, bà biết thì ra nàng dâu này đang cất giấu một bí mật lớn, con trai lấy nha đầu này
quả nhiên là có mục đích, thật không ngờ hắn vừa gặp nha đầu này liền bị chi phối hoàn toàn, chuyện lần này khó có thể thành công. “Hừ, con
thích nha đầu này, mẹ không có ý kiến, nhưng sự việc trọng đại, con phải xử lý thật cẩn thận, khi quan trọng không thể bận tâm tư tình nhi nữ,
đại sự là trọng yếu, con hiểu chưa?
“Không ai được làm tổn thương Tiểu Long nữa!” Hắn nhắc lại.
Vương phi nắm chặt vạt áo trước. “Nhưng cha con, ông ta. . . . . .”
“Ông ấy sẽ không được như ý!” Hắn quả quyết nói.
“Nhưng ông ta sẽ không bỏ qua .” Bà tràn đầy lo lắng.
“Vậy thì người cha đó đừng trách con nặng tay.” Hắn nhẹ nhàng nói xong, trong lòng bà không khỏi run sợ.
Lúc này, ở ngoài cửa Hỉ Nhi lộ ra nụ cười, lặng lẽ rời đi.
Thì ra Mao Tiểu Long nguyên lai chính là người đáng chết, nếu đã như vậy, thì càng không nên để cho nàng ta sống thêm nữa.
*********
*********
Mao Uy Long vô cùng nhàm chán nằm trên giường, đang định thừa dịp tướng
công cùng cái tên chuyên rình trộm kia ở tiền sảnh ôn chuyện với nhau
thì kéo Tiểu Mai chuồn êm ra vườn hoa hóng gió vui đùa một chút, nàng
bỗng phát hiện ra một người đàn ông đứng trước giường nàng.
“Vinh Phú? Tại sao lại là ngươi?”
Nàng đã nhiều ngày không thấy Vinh Phú, vì thời gian trước nàng lo lắng,
nàng sợ rằng tướng công tra ra người có cảm tình với nàng là Vinh Phú,
nên cố ý giữ khoảng cách với hắn, để tránh việc hắn gặp nạn, nhưng lúc
này hắn lại đột nhiên xuất hiện trước giường nàng?
“Nô tài đang
đốn củi, đầu bếp muốn nô tài đưa chén thuốc này cho ngài, bởi vì không
thấy bóng dáng của Tiểu Mai, nên nô tài tự mình mang vào, kính xin Thế
tử phi chớ kinh ngạc.” Vinh Phú mặc một thân áo thô mỏng, bắp thịt đẹp
tráng kiện, cách tay cơ bắp cẩn thân bưng một chén thuốc nho nhỏ, bộ
dáng cười có chút gì đó không hài hòa.
“À, Tiểu Mai đi giúp ta
trộm gà rán. . . . . .” Nàng thu miệng, ghé đầu nhìn thấy trong tay hắn
cái thứ đen sẫm như quạ, chân mày chợt nhíu. “Còn uống…, ta đã uống liền bảy ngày rồi, nhìn cái thứ này liền muốn nôn, ngươi làm ơn thương sót
giùm ta, thừa dịp Tiểu Mai không có ở đây, không ai biết, mau mau đem
chén thuốc bưng xuống đi!”
“Như vậy sao được? Nếu để Thế tử gia biết, nô tài sẽ không toàn mạng.” khối cơ trên cánh tay hắn tựa hồ giật giật hai cái!.
Nàng mắt chớp chớp, miệng đắng lưỡi khô. Ai, kể từ khi nàng trúng độc nằm
đó, ít nhất đã mấy ngày không được hưởng mùi nam nhân, lúc này nhìn thấy nam nhân nên mới động tình. Không biết mấy đêm đó tướng công luôn ở bên cạnh coi chừng nàng, liệu có có cảm giác đói khát giống nàng không? Tối nay phải thử một chút mới được.
Đang nghĩ đến chuyện mập mờ, lại thấy ánh mắt cùng bộ mặt tò mò của Vinh Phú đang nhìn, nhất thời hai má đỏ lên, tạm thời thu lại suy nghĩ, Mao Uy Long xin lỗi nói: “Ai nha,
chúng ta đều không nói sẽ không ai biết! Ngươi giúp đỡ ta, bưng thuốc đi đi?” Nàng thuyết phục, thật sự nàng không muốn uống thứ thuốc ghê tởm
này nữa, huống chi trong đầu nàng hiện tại chỉ đầy suy nghĩ muốn tối nay phải như thế nào “Rã băng” , làm sao hấp dẫn cái khối băng đó, để cho
hắn tan mềm thành nước sau đó lại nhiệt tình như lửa. . . . . .
“Nhưng độc trên người ngài ——” hắn đến gần nàng một bước, nhô ra bắp thịt tựa hồ gần ngay trước mắt.
Mao Uy Long lập tức quyết định, tối nay chắc chắn không thể không hòa tan
khối băng kia, sẽ không cho hắn lấy cớ thân thể nàng chưa khôi phục, cự
tuyệt sinh hoạt vợ chồng. “độc trong cơ thể ta đã sớm không còn, hiện
tại ta uống chỉ là thuốc bổ, không phải thuốc giải ——”
“Dù là
thuốc bổ, cũng là thuốc bổ trân quý do nội viện hoàng cung đưa tới, cũng chỉ có Thế tử gia mới đem trân bảo quý hiếm này bồi dưỡng cho người.”
Hỉ Nhi cùng Tiểu Xuân mang theo vẻ mặt tự đắc suy tính xấu xa bước vào
phòng.
Mao Uy Long bĩu môi, nhìn thấy bọn họ nàng không thoải mái lắm. Hỉ nhi này không biết bắt đầu từ lúc nào đã không còn bộ dáng giả
vờ như ngày trước, những lúc chỉ có hai người bọn họ cùng nhau, họ giống như tình địch tỷ thí, rất rõ ràng, biểu muội này luôn mơ ước biểu ca,
tính cướp đoạt vị trí biểu tẩu này của nàng, lòng dạ Tư Mã Chiêu* quả
thật muốn giấu cũng không giấu được.
(* Thời tam quốc, Ngụy đế
Tào Mậu nhìn thấy đại tướng quân Tư mã Chiêu nắm hết quyền bính, làm
việc hống hách bá đạo thì nhịn không được. Một hôm, ông ta cho triệu tập Vương Kinh và ba vị đại thần khác vào trong cung, rất tức giận, nói:
- “Dã tâm của Tư mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta. Hôm nay, ta và các ngươi đi thảo phạt hắn”.
Các đại thần đều khuyên ông ta nên nhẫn nại, không nên lao vào đại họa,
nhưng Tào Mậu không nghe bèn đi tập họp cấm vệ quân và lính hầu cùng
thái giám quan lại đánh từ trong cung đánh ra. Nào ngờ, có người đi báo
tin này cho Tư mã Chiêu, kết quả, Tào Mậu bị đâm ngay ngực rơi xuống
ngựa mà chết, điều này càng khiến dã tâm làm phản của Tư mã Chiêu càng
thêm rõ ràng.
(Tam quốc chí)).
Thật ảo não! Ban đầu lúc
nàng phát độc không Nhất Cổ Tác Khí (nhất nhất đồng tâm) đuổi Hỉ Nhi đi
luôn nhỉ, nên lúc này sự xuất hiện của nàng ta làm ngứa mắt nàng quá.
“Tướng công thương yêu thê tử, đưa trân bảo cung đình cho người “Ái thê” này tẩm bổ, sao gọi là lãng phí?” Nàng không khách khí đáp lại, còn đặc biệt cường điệu hai chữ “Ái thê”, khiến Hỉ Nhi giận cắn răng nghiến
lợi.
“Hừ, ngươi cứ tạm thời đắc ý đi, người “Ái thê” như ngươi sẽ nhận lấy một kết cục rất bi thảm, bi thảm đến mức vươt ngoài sự tưởng
tượng của ngươi, không lâu nữa đâu!” Hỉ nhi ác độc trừng mắt.
“ Ngươi có ý gì?” Nàng đột nhiên kinh hãi.
"chính là ngươi ——” Tiểu Xuân đang muốn tiếp lời, nhìn thấy chủ tử đi vào, đột nhiên ngừng nói.
Cừu Thường Khiêm vừa vào phòng liền tự nhiên ôm lấy thê tử, thần thái rất
cưng chiều, nhưng khóe mắt hắn nhìn thấy một người đàn ông khác, sắc mặt trầm xuống. “Ngươi là ai?” Hắn trực tiếp hỏi.
“Nô tài. . . . . . Là Vinh Phú.” Vinh Phú vội vàng tiến lên nói, thanh âm run run.
Cho dù là một nam nhân thì khi nhìn thấy bộ dáng cùng khí thế kia của hắn, cũng sẽ không khỏi ngập ngừng.
Mao Uy Long có chút kinh ngạc, khâm phục khí thế không giận mà uy này của phu quân mình.
Để ngày khác nàng cũng luyện một chút, thử một chút xem làm cách nào mới
có thể làm cho người khác chỉ nhìn thôi đã sợ, không dám lỗ mãng, nếu
được như vậy thì thật là tốt.
“Vinh Phú? Ngươi ở đây làm gì?” Hắn hiển nhiên rất không vui trong phòng nàng xuất hiện một nam nhân.
“Hắn đưa thuốc cho ta.” Mao Uy Long vội vàng thay hắn giải vây. Thiếu chút
nữa quên mất nam nhân này của nàng có sức ghen tuông không nhỏ. Một khi
không vui, chỉ sợ lại có án mạng.