Bất Ngờ Lên Làm Thái Tử Phi

Chương 27: Chương 27




Một tháng sau

“Tướng công, ta bị thương.” Dưới bóng cây mát mẻ, Mao Uy Long tựa vào trên đùi nam nhân, theo gió nhẹ nhẹ thổi, rất thoải mái.

“Hả?” Cừu Thường Khiêm chợt nghe lời ấy, nhíu nhíu mày. Nàng làm sao?

“Tiểu Mai đả thương lòng của ta.” Nàng bĩu môi.

Thì ra là như vậy.

“Ta luôn xem nàng ấy như tỷ muội tốt.” Nàng thở dài, thật không ngờ Tiểu Mai lại đối xử với nàng như vậy? Lúc xuống tay có thể có chút do dự không? nghĩ nhiều như vậy đều vô dụng , bởi vì nàng ta đã bị nam nhân ác độc này giết chết rồi, còn phơi thây nơi hoang dã, ai. . . . . .

“Nàng ta chỉ là nha hoàn.” Hắn ngắn gọn sửa lại.

Nàng liếc xéo hắn một cái. “Chẳng lẽ chàng không có bằng hữu có thân phận thấp hơn chàng sao?” Cái này không ai bì nổi chàng!

“Không có.” Hắn nghĩ cũng không thèm nghĩ lắc đầu.

Nàng lại liếc hắn một cái. Nghĩ cũng biết, hắn mặc dù không là con ruột của ma đầu Vương Gia, nhưng thân là Thế tử gia, thân phận được nuông chiều, vật họp theo loài, người kết giao nhất định là không giàu cũng quý. Bây giờ suy nghĩ một chút, nàng có lẽ là người không bắt mắt nhất trong đời hắn ? Hắn yêu nàng quả nhiên là một chuyện lạ hiếm có trong thiên hạ

“Thương thế của nàng đã phục hồi tốt lắm rồi, có thể đi xa, ngày mai chúng ta trở lại kinh thành.” Đang lúc suy nghĩ của nàng còn chưa phục hồi lại, hắn tự mình mở miệng tuyên bố.

“Trở lại kinh thành? Ah, Xuyên Cũng không phải thuộc quyền sở hữu của chàng sao?”

“ không sai, nhưng hoàng thượng hi vọng ta có thể hồi kinh.” Trên thực tế hoàng thượng đã thúc giục hắn trở về vài lần, nhưng ngại vì thân thể của nàng chưa lành, hắn mới liên tục từ chối, hôm nay nàng độc thương (bị thương + trúng độc) khỏi hẳn, không thể lại lấy lý do này thoái thác không trở về kinh thành.

“Chàng và hoàng thượng thật sự là tri giao tốt?” Nghe nói hoàng thượng có hai vị chí giao, một vị là Trạm Thanh chuyên rình trộm kia, một vị chính là nam nhân nhà nàng.

“Ừ.”

“Ngay cả hoàng thượng cũng kết giao tốt với chàng, khó trách chàng chưa từng kết giao với bằng hữu có thân phận thấp hơn, vậy chàng có từng xem thường thân phận thấp kém của ta không?” Nàng liếc xéo hắn, có chút lo lắng, có chút tự ti.

“Xuất thân của ta thật ra thì cũng không tốt đến thế đâu.” Hắn lạnh nhạt mà nói.

Hắn là đứa trẻ bị cưỡng chiếm mang về, thật ra thì cũng không phải có huyết thống hoàng gia chính thống.

“Nhưng, mặc kệ nói thế nào, chàng chính là Thế tử gia không ai bì nổi, sau này thậm chí là Vương Gia, chàng. . . . . . Sẽ cảm thấy ta xuất thân tầm thường, sẽ khiến cho chàng mất mặt?.”

Hắn trừng mắt nhìn nàng, thưởng nàng hai chữ. “Nhàm chán!”

“Nhàm chán?” Nàng trừng mắt nhìn. Vấn đề của nàng nhàm chán sao? “Này, chàng ——”

“Sau khi hồi kinh, ta dẫn nàng vào cung gặp vua.”

“Ta không đi!” Nàng kháng cự.

“Tại sao? Nàng cũng không phải là chưa từng vào cung gặp qua hoàng thượng, nàng ầm ĩ cái gì không được tự nhiên như vậy?” Nàng khẩn trương sao? Không giống nàng.

“Cũng là bởi vì ta đã gặp qua hoàng thượng, cho nên. . . . . . Không cần gặp lại!” Nàng cười gượng.

“Nhưng hoàng thượng chỉ đích danh muốn gặp mặt nàng.” Hoàng thượng sớm xuống vài đạo thánh chỉ, muốn gặp lại nữ nhân khiến cho hắn điên đảo này, hắn cũng bất đắc dĩ, nhưng thật sự không từ chối được nữa.

“Chỉ đích danh muốn gặp ta? Xong rồi! Xong rồi!” Nàng toàn thân phát run.

“Cái gì xong rồi?” Nha đầu này rốt cuộc có vấn đề gì?

“Tướng công, chàng nếu như còn muốn mỗi tối ôm ta ngủ, tốt nhất không cần quan tâm đến việc đưa ta vào cung.”

Hắn nhìn chằm chằm nàng, mặt tức giận, bắt đầu có cảm giác “Kết băng”. “Nói lý do.”

“Cái này. . . . . .” Nàng cắn môi, lau mồ hôi.

“Nói!” Sự chịu đựng của hắn nhanh cạn, nếu còn không cho hắn một lời giải thích, hắn sẽ phát hỏa. . . . . . Không, đóng băng rồi !

“Thật ra, ta nói này, nếu ta vào cung, ta sợ rằng mình không về được.” Nàng vẻ mặt đau khổ, “Ta. . . . . . Lần trước vào cung, phạm vào tội khi quân, hoàng thượng lúc này cho đòi ta tiến cung, nhất định là muốn trị tội của ta rồi, ta không muốn vào cung nhận lấy cái chết.” Nói xong như sắp khóc.

“Nàng phạm tội khi quân gì?”

“Ta lừa gạt ngài ấy ta là Thế tử phi thật, kết quả ta là giả!” Đây chính là nguyên nhân nàng chết cũng không dám vào cung gặp vua.

Hắn nín thật lâu, đột nhiên tuôn ra một hồi cười to. “Đứa ngốc! trên đời này làm gì có Long Nữ thật, người ngay từ đầu ta cưới là nàng, từ đầu tới đuôi, người hoàng thượng biết chính là nàng, ở đâu ra tội khi quân? Nàng lo lắng thừa rồi!” Nha đầu ngốc!

“Hả? Thì ra suy nghĩ cả nửa ngày, là ta tự tìm phiền não?” Nàng bực bội dậm chân. Hại nàng vừa nói tới vào cung liền run không ngừng, lo lắng đề phòng ngày chết sớm đến, thì ra đều là lo sợ không đâu, đáng ghét!

“Tốt lắm, vậy thì lúc này nàng không cần tranh đi cãi lại chuyện vào cung nữa chứ? Thời gian kế tiếp, chúng ta cũng nên làm chút chuyện đứng đắn.” Hắn đột nhiên đứng đắn.

“Chuyện đứng đắn?”

“Làm chút chuyện đứng đắn có ích cho cả thể xác và tâm hồn.” Hắn mỉm cười nhả ra những lời này, ôm ngang lấy thân nàng.

“Cái gì?”

Thời tiết quá mát mẻ, vừa đúng làm chút —— ách, thư giãn gân cốt, làm chút “Chuyện đứng đắn” .

*********

*********

Kinh Thành

Sau khi hồi kinh, Cừu Thường Khiêm vội vàng xử lý những vấn đề chính sự đã bị bỏ bẵng lâu ngày, nhân cơ hội Mao Uy Long nhàn nhã ở xung quanh chơi đùa.

Ngày hôm đó, nàng viết phong thư gửi về nhà, vui vui vẻ vẻ tự mình tới trạm dịch (trạm dùng ngựa đưa thư) nhờ người đưa tới Lô Châu cho cha nàng Mao Sát Thiên đã lâu không có liên lạc, gửi xong thư, tâm tình đang tốt, nàng dẫn theo mấy nha hoàn đi dạo đường phố náo nhiệt của Kinh Thành.

Nàng một thân hoa phục dệt tinh tế, ra tay đại lượng, dọc theo con đường rất bắt mắt, hơn nữa lúc trước nàng rời kinh đến ở tại Xuyên Cũng, nàng đã ở kinh thành lưu lại không ít “Sự tích”, Thế tử gia cưng chiều thê tử khắp thiên hạ đều biết, người người đối với nàng đều khắc sâu ấn tượng, chỗ nàng đi qua mọi người đều ghé mắt nhìn nhân vật này một cái rồi trở về làm đề tài cho chủ đề nói chuyện phiếm.

Mao Uy Long hứng chí dồi dào đi dạo tới trưa, cảm thấy đói bụng, quẹo vào một ngõ hẻm tùy tiện ăn cái gì đó rồi tiếp tục đi dạo nữa, dù sao nam nhân của nàng đã vào cung, nghe nói đến tối mới có thể trở lại, nàng nắm chắc cơ hội chơi một chút cho đã nghiền.

Đi tới trước một quán ăn nhỏ, nàng gặp được một vị dáng vẻ hào sảng quần áo như tên ăn xin đang xin ăn chủ quán, chủ quán thái độ ác liệt đá hắn ra khỏi cửa tiệm, người nọ nhếch nhác bò dậy, vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với một đôi mắt quen thuộc.

“Vinh Phú, sao ngươi lại ở đây?” Mao Uy Long giật mình tiến lên.

“Ta. . . . . . Bị Thế tử gia. . . . . . Đuổi ra khỏi Cừu trang rồi.” Vinh Phú bộ dáng rất là nghèo túng.

" sao lại như vậy?” Nàng rất kinh ngạc.

“Bởi vì Thế tử gia nhìn thấy ta liền mất hứng, cho nên đuổi ta ra khỏi trang.” Hắn tức giận nói.

“Ừ. . . . . . Ta hiểu tại sao rồi.” Nhớ một lần cuối cùng nhìn thấy Vinh Phú, là lúc nàng trúng độc hắn giúp nàng đưa thuốc vào phòng, hôm đó tướng công lần đầu nhìn thấy hắn không vui lắm, muốn tổng quản đi thăm dò, điều tra cái gì tự nhiên trong lòng nàng hiểu rõ, nhưng hiển nhiên không có tra ra cái gì, nếu không người này sẽ đơn giản bị đuổi ra khỏi trang như vậy, nhất định sẽ mất mạng.

Ai! Nam nhân của nàng thùng dấm thật không nhỏ!

“Nhưng ngươi không phải là ở Xuyên Cũng sao? Sao lại tới kinh thành rồi?.”

“Xuyên Cũng nán lại không xong, nên ta đến kinh thành nương nhờ họ hàng, không nghĩ tới người thân cũng mất tích, ta không có đồng nào trong người, không thể làm gì khác hơn là lưu lạc nơi đầu đường.”

“Thật đáng thương!” Nàng đồng tình đau lòng nhìn hắn.

Nếu nàng làm hại, thì nàng phải gánh trách nhiệm mới đúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.