Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 10: Chương 10: Bất nhất dạng đích nhân sinh [10]




“Chuyện kia cứ để từ từ đi.” Cố Hướng Bồi nói quyết định của mình với bạn tốt.

“Vì cái gì?” Chương Nghi nghi hoặc hỏi, anh biết rõ bạn mình vẫn luôn yêu thầm đứa em họ, vì thế trước kia nghe Cố Hướng Bồi nhờ mình tìm tư liệu xuất ngoại, anh còn cao hứng không thôi, cứ nghĩ người bạn này rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, muốn chấm dứt tình yêu đau khổ căn bản không có kết quả kia, nào ngờ…

Kỳ thực, anh cũng không tán thành hay hi vọng Cố Hướng Bồi rời đi, dù sao đây cũng là nơi anh sinh sống đó giờ, người thân, bạn bè, kể cả công việc đều ở đây, rời đi, tới một nơi xa xôi một lần nữa bắt đầu cũng không dễ dàng, hơn nữa lại còn là nước ngoài, một nơi có nên văn hóa khác biệt. Bất quá Chương Nghi hiểu, Cố Hướng Bồi đã tiêu phí rất nhiều tâm huyết vào tình yêu này, đã dồn hết tâm tư sức lực, nếu không rời đi, Cố Hướng Bồi không thể nào quên đi, cũng không dứt ra được. Vì thế, Cố Hướng Bồi phải đi thật xa, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại Hà Tử Tường nữa.

Nhưng hiện giờ, Chương Nghi cảm thấy có dự cảm không tốt, Cố Hướng Bồi tựa hồ đã cải biến chủ ý!?

“Tôi, gần nhất phát hiện Tử Tường có chút không thích hợp, tôi lo lắng.” Cố Hướng Hồi không biết cảm giác mình đúng hay sai, nhưng mặc kệ thế nào, anh cũng không nguyện ý từ bỏ một tia hi vọng, hơn nữa, nếu không phải như anh đoán thì chắc hẳn Tử Tường đã xảy ra chuyện gì đó, anh cũng không yên lòng được.

Anh hi vọng, lúc mình rời đi cũng là lúc Tử Tường hạnh phúc vui vẻ nhất, mà anh ở một phương trời xa xôi, vĩnh viễn nhớ về nụ cười sáng lạn của cậu.

“Cậu!” Chương Nghi thực sự bị sự si tình của Cố Hướng Bồi đánh bại, tuy trước đó cũng đã bị đánh bại vô số lần, hiện giờ chẳng qua chỉ tăng thêm một lần mà thôi: “Cậu nói Tử Tường không thích hợp? Không thích hợp chỗ nào?”

“Tôi cảm thấy, mấy ngày nay Tử Tường ở cùng Giang Lâm Nhi có chút mất tự nhiên.” Đối với Chương Nghi, đây là người duy nhất anh có thể tùy ý nói ra tâm sự trong lòng, vì thế không chút keo kiệt cùng đối phương chia sẻ.

“Vợ chồng người ta có chút mất tự nhiên thì liên quan gì tới cậu, có thể là mấy ngày nay có chút xích mích nho nhỏ…” Chương Nghi đang nói thì đột nhiên chuyển đề tài: “Chờ đã, đừng nói cậu thấy vợ chồng người ta có xích mích nên định nhân cơ hội này chen chân đi?”

Nhìn thấy Cố Hướng Bồi mím môi không trả lời, Chương Nghi biết mình đã đoán trúng tám chín phần mười: “Sao cậu có thể như vậy hả? Nghe tôi này, người bình thường nghe thấy mấy vụ này thì không nghĩ nghiêm trọng vậy đâu, hơn nữa hai vợ chồng thỉnh thoảng tranh cãi làm mặt lạnh là rất bình thường mà, làm gì có cặp vợ chồng nào cả đời không cãi chứ. Hơn nữa, bọn họ mới kết hôn không lâu, Giang Lâm Nhi lại đang có thai, cậu hoàn toàn không có cơ hội nào đâu. Khi trước bọn họ thắm thiết cỡ nào, cậu cũng đâu phải không nhìn thấy.”

Cố Hướng Bồi không nói gì, tuy anh biết Chương Nghi nói đều là sự thực, đều là sự thực diễn ra ngay trước mắt anh, chính là anh tin tưởng vào cảm giác của mình, anh có thể cảm nhận được, thái độ của Hà Tử Tường với Giang Lâm Nhi thay đổi không phải đơn giản là xích mích hay tranh cãi.

Cụ thể là nguyên nhân gì, sự tình gì anh không rõ, nhưng với sự hiểu biết của anh, Hà Tử Tường không phải người hẹp hòi hay so đo tính toán, nếu giữa hai người có hiểu lầm, đại đa số Tử Tường sẽ không để trong lòng, thậm chí là ảnh hưởng tới thái độ đối xử với Giang Lâm Nhi. Huống chi, tựa như Chương Nghi vừa nói, Giang Lâm Nhi còn đang có thai, Hà Tử Tường lại càng không có khả năng lạnh nhạt với vợ, dù sao Hà Tử Tường phi thường thích đứa nhỏ.

“Này này, tôi nói với cậu đó, đừng ôm ảo tưởng nữa, nó không có khả năng hóa thành hiện thực đâu, em họ cậu là một trai thẳng thẳng tới không thể thẳng hơn được nữa, cho dù hôn nhân tan vỡ, chẳng lẽ nó không tìm những cô gái khác à. Còn nữa, cậu tốn nhiều năm như vậy cũng không thể bẻ cong người ta, còn tính phí bao nhiêu thời gian cho tình cảm vô vọng này đây hả?” Chương Nghi cảm thấy mình đã tận tình khuyên nhủ rồi, cũng sắp thành chuyên gia tư vấn chia rẽ, cơ mà Cố Hướng Bồi nhất quyết không nghe, vẫn cứ kiên định với tình yêu thầm kín không có kết quả của mình.

Ban đầu Chương Nghi cũng không phải theo lập trường không tán thành thế này, năm hai đại học biết Cố Hướng Bồi là ‘đồng tính’ anh quả thực đã hoảng sợ một phen, còn tưởng Cố Hướng Bồi thích mình, dù sao tình cảm giữa hai người rất tốt, sau đó biết không phải mình mà là cậu em họ thì thực sự là thở phào một hơi, đồng thời cũng cổ vũ nhiệt tình, hi vọng có ngày bạn tốt ôm được mỹ nam về nhà.

Nhưng nhiều năm trôi qua, ngày qua ngày năm qua năm, nhìn bạn tốt không ngừng cự tuyệt những người theo đuổi, cứ lẻ loi một mình, nhìn Cố Hướng Bồi vì người kia vui vẻ mà vui vẻ, người kia lo lắng mà lo lắng, bởi vì người kia có bạn gái mà thương tâm, bởi vì người kia kết hôn mà thống khổ, ngay cả một người đứng xem như anh cũng cảm thấy lao tâm lao lực quá độ.

Đêm Hà Tử Tường kết hôn, Cố Hướng Bồi tham gia hôn lễ xong thì gọi điện bảo anh ra quán bar, đêm đó Cố Hướng Bồi uống say tới quên cả trời đất, từng chai từng chai rượu rỗng bày trên bàn, cơ hồ uống không nổi nữa nhưng cứ cố nốc hết. Anh rốt cuộc nhịn không được, thật sự không thể tiếp tục nhìn bạn tốt sa đọa.

Vì thế, anh biến thành một kẻ chia rẽ cứ mở miệng là ‘hai người không có khả năng đâu, từ bỏ đi’, anh thực hi vọng bạn tốt có thể sớm nhìn rõ sự thực, sớm dứt khỏi tình yêu này, nghênh đón một đoạn tình cảm mới.

Anh từng vì tính hướng của Cố Hướng Bồi mà tìm xem một hai truyện đam mỹ, trong đó có một câu rất hay, làm anh nhớ kỹ tới tận bây giờ: cóc ba chân thì khó tìm, chứ đàn ông hai chân đâu đâu chẳng có? Đàn ông thôi, có đầy ngoài đường kìa, muốn tìm một người tốt nhất định không khó, vì sao cứ nhất quyết không thôi, thử buông tay đi, nói không chừng có một người thực tốt đẹp đang chờ mình.

Thực ra, cũng vì anh không phải người đồng tính, bằng không đã tựng dâng mình lên rồi. Được rồi, kỳ thực nguyên nhân lớn nhất là vì nhìn thấy Cố Hướng Bồi vì yêu một người đàn ông mà tự làm bản thân đau khổ như vậy nên mới khiếp sợ, không dám nếm thử. Thứ hai là tình cảm của Cố Hướng Bồi dành cho Hà Tử Tường, nếu không phải Cố Hướng Bồi tự thông suốt, tự từ bỏ thì mặc kệ là ai cũng không thể xen vào. Vì thế, cho dù anh là bạn tốt nhất thì kết quả cuối cùng cũng là bi kịch mà thôi. Ân, cho nên, cứ quên đi, anh vẫn thích em gái mềm mại cho an toàn.

Cố Hướng Bồi ngừng duy nghĩ, nửa ngày mới nói: “Chương Nghi, cậu không hiểu, kiên trì nhiều năm như vậy, đến tận lúc này nó đã trở thành một phần thân thể, một thần linh hồn, giờ cậu muốn tôi cắt đi khối thịt này, xé rách luôn một mảnh linh hồn, nó vô cùng đau đớn. Tôi thực sự không làm được, đã không thể nào từ bỏ Hà Tử Tường.”

Cố Hướng Bồi cũng biết tình cảm của mình thực buồn cười, thích đàn ông thì thôi đi, lại còn thích em họ mình, không phải anh không muốn từ bỏ, chỉ là, không có cách nào làm được, ban đầu chỉ là nhịp tim đập thình thịch, dần dần về sau thì nó đã xâm nhập vào sâu trong xương tủy, biến hóa bất ngờ như vậy, anh không kịp ngăn cản, nó không có lí do mà cũng không cần lí do.

“…” Chương Nghi thực hết biết nói gì, anh biết bạn tốt cố chấp, cũng lĩnh giáo trình độ cố chấp của đối phương, đương nhiên cũng lí giải vì sao lại cố chấp như vậy, được rồi, nói tới nói lui vẫn là cố chấp.

… …

Khoảng thời gian này, những lúc rãnh rỗi Hà Tử Tường dùng số lời mình kiếm được trong thị trường chứng khoán lần trước để mua cổ phiếu khác, bởi vì gần nhất không có loại nào tiến triển vượt bật nên Hà Tử Tường mua mấy loại thuộc dạng ổn định lâu dài.

Lúc Hà Tử Tường đang nghiên cứu các loại cổ phiếu thì di động reo vang.

Màn hình hiện lên ba chữ ‘Giang Lâm Nhi’ (trước kia là vợ, bất quá ngay ngày đầu tiên sống lại, Hà Tử Tường đã đổi thành Giang Lâm Nhi), cô ta tìm mình làm gì?

“Alo, Lâm Nhi?” Hà Tử Tường nghe máy.

“Chồng à, em vừa nhận được điện thoại của Doanh Doanh, tối mai có buổi tụ họp bạn cũ, anh đi cùng em đi, được không?” Giang Lâm Nhi ở đầu kia điện thoại hỏi ý kiến Hà Tử Tường. Cô vừa nhận điện thoại của cô bạn thân, nói đám bạn đại học tổ chức một buổi họp mặt, bởi vì Hoa Doanh biết phương thức liên lạc với Giang Lâm Nhi nên mới thông báo hộ một tiếng.

Mà Giang Lâm Nhi, phản ứng đầu tiên sau khi nhận cuộc gọi này là muốn đi, phản ứng thứ hai là phải dẫn chồng mình theo, vì thế lập tức gọi cho Hà Tử Tường.”

“Tốt.” Hà Tử Tường thực sảng khoái đáp ứng, cậu đang lo lắng không có cơ hội tiếp xúc vòng quan hệ của Giang Lâm Nhi, này chính là một cơ hội tốt, cậu sao lại không quý trọng.

“Ừm, cám ơn chồng.” Giang Lâm Nhi nhận được câu trả lời của Hà Tử Tường thì thực vui vẻ, ngọt ngào tính toán tâm tình vài câu.

Vốn theo tính toán của Giang Lâm Nhi, Hà Tử Tường hẳn sẽ nói ‘Vợ ngốc, không cần cám ơn, làm chỗ dựa cho vợ chính là trách nhiệm của chồng, em lại đang có thai, anh sao yên tâm để em đi một mình chứ’, sau đó, cô sẽ nói ‘Chồng thật tốt, em yêu chồng’ linh tinh. Nhưng nào ngờ Hà Tử Tường lại nói: “Lâm Nhi, anh đang làm việc không thể nói chuyện điện thoại lâu, cúp đây, bye!”

Giang Lâm Nhi nghe ống nghe truyền tới tiếng ‘tít tít’, tuy Hà Tử Tường không diễn theo kịch bản kia, bất quá dù sao cũng là giờ làm việc, haiz, làm một người vợ hiền, cô phải hiểu cho chồng a, hơn nữa nghĩ tới biểu hiện hâm mộ ghen tị của đám bạn học khi nhìn thấy mình cưới được một ông chồng đẹp trai thế này, Giang Lâm Nhi thực vui vẻ, lập tức không để ý tới chút mất mác vì Hà Tử Tường vội vàng cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.