Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 13: Chương 13: Bất nhất dạng đích nhân sinh [13]




Hôm sau, Hà Tử Tường liền tìm kiếm các nhà thám tử tin cậy, nhân giờ nghỉ trưa liên hệ một nơi có giá cả hợp lý, danh tiếng tốt cùng tuyệt đối đảm bảo chất lượng, hẹn sáu giờ tối gặp mặt ở quán cà phê xx.

Buổi chiều sau khi tan tầm, Hà Tử Tường gọi điện về nhà báo mình không về ăn cơm, sau đó lái xe tới quán cà phê đã hẹn trước, gặp mặt nói chuyện với thám tử tư.

Hà Tử Tường nói những chuyện mình biết cùng ảnh chụp của Lâm Tuấn, yêu cầu đối phương tra ra một ít chuyện trước kia cùng công việc hiện tại, còn cả các mối quan hệ xung quanh.

Kỳ thật, Hà Tử Tường vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó Lâm Tuấn, tuy đời này đối phương vẫn chưa làm ra chuyện gì thương tổn cậu, nhưng những chuyện đời trước không dễ dàng quên được, không nói tới mơ tưởng tài sản, xúi giục Giang Lâm Nhi làm cậu chết sớm, chỉ nội chuyện dang díu thôi đã đủ làm cậu phẫn nộ, nó chính là tự tôn của đàn ông.

Bất quá, Hà Tử Tường nhớ lại, lần đầu gặp mặt đã thấy Lâm Tuấn nói chuyện với một cô gái trẻ tuổi có vẻ giàu có, tiếp đó lại nịnh nọt cậu chủ Lý Duệ của tập đoàn Chấn Hưng. Hai chuyện này đã nói rõ Lâm Tuấn này cũng không phải chính nhân quân tử gì cả.

Khả năng rất lớn là một gã đầu cơ trục lợi hoặc dụ dỗ, lừa gạt tình cảm của những người phụ nữ giàu có để chiếm đoạt tiền tài, được rồi, Hà Tử Tường thừa nhận mình không có khả năng không có thành kiến với Lâm Tuấn. Nhưng xét lại, nếu Lâm Tuấn không phải người như vậy thì cậu cũng không rãnh tát nước bẩn lên người gã ta, nhưng nếu là thật thì…

Hà Tử Tường ngồi trong quán cà phê, lạnh lùng nhếch môi, như vậy, biện pháp xử lý thực sự nhiều không kể xiết.

Bất quá, mặc kệ Hà Tử Tường suy đoán cỡ nào, muốn gã ta trả giá cỡ nào thì hiện giờ vẫn chưa có tin tức cùng bằng chứng xác thực, không có cách nào hành động. Vì thế, chỉ phải chờ, chờ xem thám tử tư có thể mang tin vui tới cho cậu hay không.

Hai ngày sau, Hà Tử Tường hẹn Cố Hướng Bồi cùng ra ngoài dùng cơm, cậu muốn thử xem anh họ có ý tưởng xuất ngoại hay không.

Sau khi tan tầm, Hà Tử Tường trực tiếp lên phòng làm việc của Cố Hướng Bồi, gõ cửa.

“Vào đi.”

Hà Tử Tường đẩy cửa tiến vào: “Anh.”

“Ừm, lại đây. Đợi một chút, anh xong ngay thôi.” Cố Hướng Bồi không nâng đầu, chỉ ngoắc tay bảo Hà Tử Tường ngồi chờ mình một chút, ánh mắt lướt nhanh trên mớ văn kiện, ‘soạt soạt’ kí tên.

Hà Tử Tường đáp một tiếng, sau đó thực quen thuộc đi tới sô pha ngồi xuống, lấy di động lướt xem tin tức.

Vài phút sau, Cố Hướng Bồi xử lý xong công việc, xoay xoay cái cổ nhức mỏi vì giữ nguyên tư thế suốt cả tiếng, ngước nhìn Hà Tử Tường đang ngồi trên sô pha, đang cúi đầu chuyên chú xem gì đó trên điện thoại.

Phần tóc mái vì cúi đầu mà rũ xuống, gió từ cửa sổ thổi vào nhẹ nhàng lay động những sợi tóc mềm mượt, một màn ày làm trái tim Cố Hướng Bồi mềm mại, giống như những cơn gió kia không phải thổi bay sợi tóc Hà Tử Tường mà là những sợi tơ tình trong lòng anh.

Cầm lấy áo khoác, Cố Hướng Bồi đi qua ngồi cạnh Hà Tử Tường, Hà Tử Tường đang lướt xem tin tức, đột nhiên cảm thấy sô pha lõm xuống, liền ngẩng đầu nhìn qua, mỉm cười: “Anh, xong rồi à?”

“Đang xem gì đó? Chuyên chú như vậy.” Cố Hướng Bồi đưa tay lên đầu Hà Tử Tường muốn xoa xoa hai cái, nào ngờ Hà Tử Tường đã sớm đoán được, nhanh nhẹn né tranh, trước kia Cố Hướng Bồi cũng rất thích làm động tác này, nhưng hiện giờ cậu đã lớn rồi, đã kết hôn sắp có con, còn bị một người đàn ông khác xoa đầu coi sao được a!

Cho nên, Hà Tử Tường đã sớm luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, Cố Hướng Bồi vừa nhấc tay thôi thì cậu đã biết anh định làm gì.

Hà Tử Tưởng tránh khỏi móng vuốt tội ác của Cố Hướng Bồi, quơ quơ màn hình di động trước mặt anh: “Xem tin tức.”

“Tốt lắm, đi thôi.” Cố Hướng Bồi kéo Hà Tử Tường, cùng nhau rời khỏi phòng làm việc.

Hà Tử Tường cúi đầu cài dây an toàn, bên kia Cố Hướng Bồi vừa cài vừa hỏi Hà Tử Tường muốn đi đâu ăn, bởi vì Hà Tử Tường có tật xấu kén ăn nên mỗi lần ra ngoài dùng cơm, Cố Hướng Bồi luôn nhân nhượng. Cho dù hiện giờ Hà Tử Tường đã cố cải thiện nhưng anh vẫn theo thói quen hỏi ý kiến Hà Tử Tường. Nghĩ nghĩ, Hà Tử Tường tùy ý chọn một nhà hàng trước kia từng ăn qua, hương vị cũng không tệ lắm.

Nhà hàng đó có vài món ăn rất ngon, đặc biệt là món canh chiêu bài, bất quá vì kinh doanh rất tốt lại do đầu bếp cao cấp chế biến nên căn bản không thể để ý tới tật kén căn của Hà Tử Tường, vì thế trước kia mỗi lần tới đây ăn cơm, Cố Hướng Bồi đều giúp Hà Tử Tường gắp ra hết những món cậu ghét, sau đó tự giải quyết.

Hà Tử Tường quyết tâm từ bỏ những thói quen xấu, Cố Hướng Bồi thật cao hứng, trước kia không phải không biết kén ăn là xấu, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của Hà Tử Tường liền chịu không nổi.

Trước kia, mỗi lần bắt Hà Tử Tường ăn những món mình ghét, cậu sẽ dùng ánh mắt to tròn đáng thương nhìn về phía bạn, thầm nói cho bạn biết mình vừa làm một chuyện tàn nhẫn cỡ nào! Cố Hướng Bồi thì lại càng miễn bàn, căn bản không thể cự tuyệt bất kì yêu cầu nào của Hà Tử Tường, cũng may những món Hà Tử Tường không thích ăn có thể dùng những món khác bổ sung dinh dưỡng lại.

Hai người ngồi trong phòng riêng, bởi vì có đặt trước nên thức ăn rất nhanh đã được dọn lên, nhìn những món gia vị hành ngò rau thơm mà Hà Tử Tường cực kì bài xích trang trí trên các món ăn, Hà Tử Tường trừng mắt, sau đó mặt không biến sắc múc một chén canh, tiếp đó cầm thìa từng muỗng từng muỗng uống.

Hà Tử Tường phát hiện, những món mình ghét trước kia hiện giờ đã dần dần tập thành thói quen, ăn vào cũng có chút ngon, không còn khó nuốt nữa.

Dù sao Hà Tử Tường không tính toán trong một khoảng thời gian ngắn ngủi yêu thích những món ăn mình cực chán ghét trước kia, hiện giờ chỉ có thể từng chút từng chút chậm rãi tiếp nhận, về sau sẽ thành thói quen mà thôi.

Hai người vừa trò chuyện vừa ăn cơm, Cố Hướng Bồi thường xuyên gắp cho Hà Tử Tường những món cậu thích, mà Hà Tử Tường thì vừa ăn vừa lặng lẽ quan sát phản ứng của anh họ, cảm thấy tán gẫu không sai biệt lắm mới bắt đầu tiến vào nội dung chính: “Anh, anh có thích công việc hiện giờ không?”

“Ừm, cũng không tệ lắm.” Cố Hướng Bồi gắp một miếng cá mình vừa bỏ hết xương vào chén Hà Tử Tường, tùy ý nói, sau đó nghĩ tới gì đó, liền hỏi: “Chẳng lẽ em không thích, muốn đổi công ty à?”

“A, không phải.” Hà Tử Tường lắc đầu, cậu rất thích công việc hiện tại, hơn nữa có Cố Hướng Bồi ở trên bảo hộ, công việc của cậu vẫn thực vui vẻ nhẹ nhàng: “Giám đốc bên em không phải vừa xin nghỉ sao, để anh hỏi một chút.” Việc này Hà Tử Tường chỉ nhân tiện nhắc tới mà thôi, không thể nào nói thẳng với Cố Hướng Bồi rằng cậu đang cố tìm hiểu nguyên nhân anh muốn xuất ngoại a.

Vốn Hà Tử đoán nguyên nhân là cảm tình, mà hiện giờ xét theo phương pháp loại trừ thì quả thực chỉ có nó, dù sao, cha mẹ Cố Hướng Bồi đều ở đây, công việc hài lòng, tiền lương không thấp, kia còn nguyên nhân gì có thể làm anh từ chức xuất ngoại chứ, chỉ còn có tình cảm mà thôi.

Không thể không nói Hà Tử Tường quả thực rất hiểu Cố Hướng Bồi, nguyên nhân xuất ngoại chính là tình cảm, chẳng qua, Hà Tử Tường vĩnh viễn không đoán được đó lại chính là mình.

“Anh, anh có thích cô gái nào không?” Hà Tử Tường tiếp tục triển khai đề tài. Trước kia cậu chưa từng hỏi chuyện này, không phải không quan tâm mà là tin tưởng, cậu tin rằng mặc kệ Cố Hướng Bồi làm gì cũng có lý do của mình, cậu không cần chất vấn hay phản đối, điều duy nhất cần làm, là duy trì anh.

Mà Cố Hướng Bồi chưa từng nghe Hà Tử Tường hỏi tới vấn đề này cũng khá kinh ngạc, anh nhớ rõ, trước kia từng ẩn ý nói mình có chút khác người bình thường, có lẽ cả đời nãy cũng không kết hôn, đến tận bây giờ, anh vẫn nhớ rõ, khi đó Hà Tử Tường trả lời thực đơn giản: mặc kệ anh làm gì anh vẫn là anh họ của em, mặc kệ thế nào, anh vẫn là anh, mà điều duy nhất em sẽ làm, là duy trì anh.

Một màn khi đó dường như khắc vào đầu Cố Hướng Bồi, cứ như chỉ mới phát sinh ngày hôm qua, bản thân ngây thơ lúng túng cứ như một đứa ngốc đứng trên sân thượng, vẻ mặt bối rối bất an chờ đợi thiếu niên tươi cười sáng lạn trả lời. Mà đáp án của thiếu niên quả thực không làm anh thất vọng, anh thực vừa lòng, anh nghĩ, em họ vẫn còn nhỏ, không thể phá hư được, cứ chờ em ấy trưởng thành rồi tính.

Sau đó anh ra xã hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, biết thái độ của mọi người đối với tình cảm cấm kỵ này, anh nghĩ, chỉ cần em họ nguyện ý cùng mình ở cùng một chỗ, cho dù bị soi mói thế nào anh cũng không sợ hãi, nhưng em họ thì khác, anh không thể để em ấy chịu đựng loại ủy khuất này, vì thế anh cố gắng làm việc, chỉ hận không biến một phút thành hai phút, hận không thể không ngừng nghỉ dùng hết hai mươi bốn tiếng trong ngày để làm việc, tích góp tiền bạc, leo lên một địa vị xã hội đủ vững chắc.

Nhưng, anh còn chưa kịp chuẩn bị tốt, còn chưa kịp nói ra tình cảm của mình thì một tia sét đã giáng xuống, em họ biết yêu, em ấy yêu một cô gái, em ấy phải kết hôn, rồi em ấy sắp có đứa nhỏ…

Anh mang theo miệng vết thương vẫn còn nhỏ máu tươi tươi cười tham gia hôn lễ của em họ; nhìn hai người hẹn ước; nhìn hai người đeo nhẫn, bàn tay đút trong túi tiền đang siết chặt một cái hộp nhỏ, góc cạnh của chiếc hộp hằn sâu vào da thịt, nhưng anh chẳng hề cảm giác được đau đớn; anh chỉ mỉm cười nhìn hai người hôn nhau, mỉm cười thật ngọt ngào hạnh phúc, những ảo tưởng của chính mình hạnh phúc bao nhiêu thì hiện giờ tình cảnh của anh lại càng đáng buồn bấy nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.