Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 25: Chương 25: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [25]




Hà Tử Tường nhìn thấy điệu bộ của Lâm Tuấn thì cười lạnh, bưng chén dĩa không chút chớp mắt vòng qua người gã, đi thẳng tới bàn ăn, cả quá trình ngay cả một cái liếc mắt cũng lười ban phát.

Lâm Tuấn có chút ngoài ý muốn với thái độ lạnh nhạt của Hà Tử Tường, vốn nghĩ theo phép tắc xã giao, ít nhiều gì cũng nói một hai câu, nhưng Hà Tử Tường rất dứt khoát, ngồi vào bàn cơm mà không chút để ý trong nhà vẫn còn một vị ‘khách’.

Bà Hà có chút kinh ngạc, không phải vừa nãy còn cùng người ta nói chuyện à? Giang Lâm Nhi thì vô cùng bất mãn, Lâm Tuấn là bạn học của cô, Hà Tử Tường làm vậy chính là không tôn trọng cô.

Nhưng bọn họ không biết, ở cùng một chỗ với Lâm Tuấn, không lao tới đập gã ta một trận đã hao phí hết toàn bộ nhẫn nại rồi, còn bảo cậu giữ ở lại ăn cơm? Giữ một con rắn độc? Cậu mới không tốt bụng như vậy.

Cuối cùng Lâm Tuấn cũng không lưu lại, gã cũng muốn ở lại ăn cơm rồi tìm cơ hội tâm s một chút. Bất quá mục tiêu là Hà Tử Tường, nhưng thái độ hiện giờ rõ ràng không chào đón gã, Lâm Tuấn chỉ có thể trở về, sau này tìm kiếm cơ hội khác.

Lâm Tuấn vừa mới ra khỏi cửa, bà Hà mới khép cửa lại thì âm thanh phẫn nộ của Giang Lâm Nhi lập tức vang vọng trong phòng khách: “Hà Tử Tường, anh có ý tứ gì hả?”

Lúc này trong lòng Giang Lâm Nhi tràn đầy lửa giận, hoàn toàn quên bén đi chút chột dạ ban nãy, chỉ nhớ rõ Hà Tử Tường khinh thường bạn học chính là khinh thường mình.

Hà Tử Tường chậm rãi quay đầu lại, âm thanh lạnh như văng vang lên: “Vậy cô có ý gì?” Vừa nãy cười vui vẻ với gã đàn ông kia là có ý gì?

“Anh đừng có quá đáng, biết rõ Lâm Tuấn là bạn học tôi mà vẫn khinh thường như vậy. Vừa nãy tôi nháy mắt bảo anh nói chuyện, vì sao anh không nói.” Sắc mặt Giang Lâm Nhi đỏ bừng, thân thể hơi phát run, không biết là đang tức giận hay cố che dấu điều gì.

Hà Tử Tường u ám nhìn Giang Lâm Nhi, há miệng định nói gì đó, bên này bà Hà nghe hai vợ chồng khắc khẩu thì vội vàng chạy tới khuyên can, kéo Giang Lâm Nhi ngồi xuống: “Lâm Nhi, con đừng tức giận, cẩn thận ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng. Chuyện này là Tử Tường không đúng, bất quá mẹ nghĩ Tử Tường không phải cố ý đâu, chắc là công việc quá áp lực, con cũng biết mấy ngày nay nó đều phải tăng ca.”

“Mẹ bảo nó xin lỗi con, được không? Chúng ta không giận nữa, nha.” Bà Hà vừa trấn an Giang Lâm Nhi vừa ở một góc độ kín đáo lén nháy mắt với Hà Tử Tường, còn không mau tới đây dỗ vợ, nó còn đang mang thai đó.

Hà Tử Tường cụp mi mắt, nửa ngày không động đậy chút nào, lại càng làm Giang Lâm Nhi phẫn nộ hơn, muốn đứng lên nói gì đó lại bị bà Hà giữ lại, khuyên can không thôi. Thái độ của Hà Tử Tường cũng làm bà Hà sốt ruột, Tử Tường làm sao vậy, sao hôm nay đột nhiên cứng đầu như vậy, hai vợ chồng có gì thì từ từ nói, cãi nhau có giải quyết được gì đâu.

Bản thân bà Hà chính là bằng chứng tốt nhất, khi trẻ không hiểu chuyện, thường xuyên vì một chút việc nhỏ mà tranh cãi với chồng, có đôi khi tức giận hai bên liền động tay động chân, tình cảm vợ chồng bao lâu cũng vì những trận khắc khẩu đó mà tiêu tan. Bà không hi vọng con trai mình đi vào vết xe đổ đó.

Bà Hà đang định lên tiếng nhắc nhở thì Hà Tử Tường đột nhiên dứng dậy, khóe miệng mang theo một nụ cười trào phúng, đi tới trước mặt Giang Lâm Nhi, hơi ngồi xổm xuống nói: “Lâm Nhi, mấy ngày nay làm việc quá mệt mỏi nên tinh thần không ổn lắm, vừa nãy có chút choáng đầu nên hơi luống cuống.”

Giang Lâm Nhi vừa định lên tiếng đã bị Hà Tử Tường giành nói trước: “Anh nghĩ bạn học của em hẳn còn chưa đi xa, thái độ khi nãy khá bất lịch sự, để anh đuổi theo xin lỗi.” Nói xong, Hà Tử Tường mỉm cười trấn an mẹ mình, tiếp đó đứng dậy bỏ đi.

Giang Lâm Nhi kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Hà Tử Tường, tuy rốt cuộc đã làm Hà Tử Tường phải cúi đầu nói xin lỗi, nhưng cô cứ cảm thấy mọi chuyện có chỗ nào đó không đúng.

… …

Hà Tử Tường bỏ ra ngoài căn bản không phải đuổi theo tên Lâm Tuấn không biết đã đi đâu kia, cậu trực tiếp bắt taxi tới nhà Cố Hướng Bồi.

“Tử Tường, sao em lại qua đây?” Cố Hướng Bồi đang ở phòng bếp nấu cơm, nghe thấy chuông cửa còn nghi hoặc là ai tới, không ngờ mở cửa lại thấy Hà Tử Tường, anh nhớ rõ hôm nay Tử Tường phải về nhà ăn cơm.

“Anh, vẫn chưa ăn cơm à?” Hà Tử Tường tạm thời không muốn nói tới chủ đề này, hơn nữa vừa vào nhà đã nghe thấy mùi thơm, liền tự nhiên dời sang chuyện khác.

Cố Hướng Bồi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, theo ý Hà Tử Tường chuyển đổi đề tài: “Ừ, anh vừa định ăn thì em tới.”

“Em có lộc ăn rồi a. Anh, anh làm món gì ngon vậy, thơm quá.” Hà Tử Tường có chút khoa trương hít hít mũi, theo mùi thơm đi vào trong bếp, nhìn dĩa mì ý thơm ngon đủ sắc hương vị trên bàn thì có chút kinh ngạc nhìn Cố Hướng Bồi: “Này, thật sự là anh làm à?”

“Ừ, đương nhiên.” Cố Hướng Bồi đứng dựa vào khung cửa phòng bếp nói.

“Em phải nếm thử xem có phải là nhìn được mà không ăn được không a.” Hà Tử Tường rút cái nĩa ở khay chén bên cạnh, cuộn một lọn mì, bỏ vào miệng nhấm nháp.

Cố Hướng Bồi tựa vào cửa, vẻ mặt có chút khẩn trương chờ đợi Hà Tử Tường xét duyệt xem ngon hay không, bất quá trong lòng lại có chút suy tư, Tử Tường rốt cuộc làm sao vậy, không thích hợp chút nào.

Tử Tường không phải lần đầu tiên tới chỗ anh, lại càng không phải lần đầu ăn cơm anh nấu, hành động khoa trương như vậy bất quá chỉ vì muốn che dấu suy nghĩ thật sự của mình mà thôi: “Thế nào, có hợp khẩu vị không?”

Hà Tử Tường nhét mì ý đầy miệng, vừa nhai vừa nói: “Ưm, ngon lắm, đạt yêu cầu.”

Cố Hướng Bồi đi qua, bưng dĩa mì, đồng thời kéo Hà Tử Tường ra bàn cơm: “Này, em ăn trước đi, anh làm thêm một phần.” Nói xong xoay người vào trong bếp tiếp tục bận rộn.

Hà Tử Tường cúi đầu, nhét từng ngụm từng ngụm mì vào miệng, hung hăng nhấm nuốt, cứ như không phải đang nhai mì mà là cái gai cắm sâu trong lòng mình.

Cắn đứt nó, nhai nát nó, nuốt hết tất cả, nhất định sẽ không để nó tái diễn nữa.

Ăn xong dĩa mì, Hà Tử Tường cảm thấy tâm tình mình đã bình ổn lại rất nhiều, đúng vậy, cho dù hiện giờ Giang Lâm Nhi có cảm tình với Lâm Tuấn thì sao chứ, gã ta, có sao?

Đời trước, ngoại trừ cùng Giang Lâm Nhi mưu đoạt tài sản của cậu, không biết Lâm Tuấn có bao nhiêu phần thật tâm. Đời này, cậu hoàn toàn không nhìn ra chút tình cảm nào, trong mắt gã ta chỉ có mưu mô tính toán, thật không biết vì sao Lâm Tuấn cứ muốn tiếp cận cậu, dù sao hiện giờ cậu cũng không có tiền tài gì.

Bất quá, nếu muốn thông qua Giang Lâm Nhi để tiếp cận cậu thì gã ta nhất định phải thất vọng rồi.

Về phần Giang Lâm Nhi, có ngoại tình hay không cũng vậy, trong mắt Hà Tử Tường, Giang Lâm Nhi chính là một người vợ phản bội, nó đã hằn sâu vào trong tim cậu, có muốn phủ nhận cũng không được. Đời trước phản bội hay đời này phản bội chẳng có gì khác biệt, đối với Hà Tử Tường, nó đều là phản bội, chẳng qua nó chỉ khác biệt ở thái độ của cậu dành cho cô ta mà thôi.

Nghĩ thông suốt, tâm tình quả nhiên tốt hơn hẳn, bất quá hiện giờ chẳng nhớ được dĩa mì mình vừa ăn có hương vị gì, mặn hay ngọt gì cũng không rõ, nhìn phần mì vừa làm xong trước mặt Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường liền dùng ánh mắt trông mong nhìn qua: “Anh.”

“Ăn chưa no à?”

“Ừm, vừa nãy ăn nhanh quá, căn bản không kịp thưởng thức hương vị.”

“Ha hả.” Cố Hướng Bồi bật cười: “Mì ý chứ có phải quả nhân sâm đâu, làm gì ăn lấy ăn để như vậy.” Anh vào bếp bưng ra một dĩa: “Này, anh đoán e ăn không đủ no, liền làm thêm một phần.”

“He he, cám ơn anh.” Hà Tử Tường thực cao hứng nhận lấy, hạnh phúc nhấm nháp.

Ăn uống no đủ, Hà Tử Tường ngồi phệch xuống sô pha, không muốn nhúc nhích, những lời nói với Giang Lâm Nhi ban nãy không hẳn chỉ là lấy cớ, cậu thật sự mệt muốn chết, thói quen cuộc sống vừa tuân theo quy luật thì phải tăng ca liên tục hơn nửa tháng, làm Hà Tử Tưởng cứ tới mười giờ liền bắt đầu ngủ gật.

“Case làm rất tốt.” Cố Hướng Bồi rửa chén xong, rót hai ly trà nóng bưng ra, đặt một ly ở trước mặt Hà Tử Tường.

“Ừm, em cũng thấy không tồi.” Bình thường nếu người khác khen ngợi như vậy, Hà Tử Tưởng sẽ rất khiêm tốn nói ‘đâu có, đây là kết quả cố gắng của cả ba người, hoặc là, công lao không phải chỉ có mình tôi, nếu không có hai người kia giúp đỡ thì cũng không hoàn thành tốt như vậy’ này nọ. Nhưng trước mặt Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường lại không chút do dự nói ra những lời trong lòng, vốn, lần này có thể đạt được kết quả như vậy, công lao của cậu là lớn nhất.

Hai người nói chuyện công việc một hồi, Cố Hướng Bồi chuyển qua đề tài mình bức thiết muốn biết nhất lúc này: “Đúng rồi, Tử Tường, em rất thân với Lý Duệ của tập đoàn Chấn Hưng à?”

“Không thân lắm.” Hà Tử Tường lắc đầu, dùng ánh mắt hỏi Cố Hướng Bồi, sao lại đột nhiên hỏi tới người này.

“À, gần nhất công ty bọn họ có mua một mảnh đất có thể xem là thánh địa ở khu này, theo tin tức thì do Lý Duệ phụ trách.” Cố Hướng Bồi tùy ý nói lại tin tức mình biết.

Hà Tử Tường gật gật đầu, không nói gì, cậu đối với Lý Duệ không có hứng thú, công ty cậu ta mua đất hay không chẳng cần phải biết: “Gần nhất Lý Duệ này vẫn còn một tin nữa.” Cố Hướng Bồi lại tiếp tục nói sang chủ đề khác.

“Tin gì?”

“Có một người tung tin mình từng là bạn trai của Lý Duệ, cậu ta là đồng tính.” Mấy chữ cuối cùng, ánh mắt Cố Hướng Bồi bám sát lấy Hà Tử Tường, anh muốn cậu nghe rõ từng từ từng chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.