Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 41: Chương 41: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [41]




Giang Lâm Nhi xuống lầu, ánh mắt quét một vòng đại sảnh, lập tức nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, Hà Tử Tường cùng Lâm Tuấn.

Lâm Tuấn quả nhiên sẽ tới, Giang Lâm Nhi mỉm cười, nhấc chân định đi qua, bất quá đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền lui về sau nhìn mặt kính thủy tinh kiểm tra xem tóc tai quần áo có vì chăm sóc đứa nhỏ mà hỗn loạn hay không.

Chỉnh chu lại một chút, Giang Lâm Nhi mới xoay người, mỉm cười đi về phía nhóm Hà Tử Tường.

Bên này, Lâm Tuấn vừa vào cửa thấy Lý Duệ cùng Hà Tử Tường thì lập tức tiến tới, mỉm cười có chút nịnh nọt: “Tử Tường, chúc mừng chúc mừng a!”

Hà Tử Tường quay đầu, nhìn thấy Lâm Tuấn cũng không hề kinh ngạc, hai đại thiếu gia Lý Duệ cùng Chu Vũ đứng đây, Lâm Tuấn sao có thể không xuất hiện: “Cám ơn.” Hà Tử Tường lịch sự đáp lại.

Lâm Tuấn quay sang, chào hỏi Lý Duệ, Chu Vũ cùng Cố Hướng Bồi.

Lý Duệ, Chu Vũ đã gặp qua rất nhiều người như Lâm Tuấn, hơn nữa Lâm Tuấn còn là bạn thời đại học của Lý Duệ, đức hạnh gì Lý Duệ rõ nhất, vì thế Lý Duệ chẳng thèm để tâm tới gã, chỉ tiếp tục chủ đề ban nãy: “Gần nhất bên Hồng Đạt tính toán dùng mảnh đất kia xây dựng một khu biệt thự tư nhân xa hoa cao cấp nhất toàn quốc.” Lý Duệ tạm ngừng một chút: “Nghe nói có không ít người đặt trước, giá cổ phiếu cũng tăng vọt.”

“Ừm, có tin tức tốt như vậy, cổ phiếu tăng không ít.” Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi đều làm bên chứng khoán, vấn đề này, không ai rõ hơn bọn họ.

Lâm Tuấn nghe thấy tin tức này thì biểu tình lập tức tỏa sáng, mìm cười cố chen vào câu chuyện: “Đúng vậy, lần này Hồng Đạt chi rất mạnh, tôi đã xem qua mô hình thiết kế, thật sự là xa hoa tráng lệ.” Lâm Tuấn khen ngợi một phen rồi mới làm như không để ý nói: “Hôm qua tôi vừa ký hợp đồng hợp tác với bên Hồng Đạt.”

Lý Duệ nhướng mi, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Tuấn, không ngờ gã này cũng có chút thủ đoạn, thế nhưng có thể bám lấy Hồng Đạt. Chu Vũ thì ngoại trừ lúc chào hỏi có nhìn một cái, sau đó hoàn toàn không nhìn tới Lâm Tuấn.

Hà Tử Tường cũng có chút kinh ngạc, không phải chuyện Lâm Tuấn có thể hợp tác với tập đoàn lớn như Hồng Đạt, dù sao loại người hoa ngôn xảo ngữ như Lâm Tuấn, chắc chắn có được một vài mối quan hệ bất chính, bằng không đời trước cũng không có khả năng lừa gạt Giang Lâm Nhi. Nguyên nhân làm cậu kinh ngạc là vì cậu nhớ rõ, đời trước hạng mục này mới đầu rất khả quang, nhưng sau đó vì vật liệu thép xảy ra vấn đề nên khu biệt tự ven biển này không đủ tiêu chuẩn, khi đó đã gây ra oanh động không nhỏ.

Trong trí nhớ, bên cung cấp vật liệu cùng một số người phụ trách liên quan đều bị Hồng Đạt kiện lên tòa, sự tình nháo lớn tới mức trong phố ngoài ngõ đều biết, báo chí giật tít suốt vài ngày. Hà Tử Tường cố gắng nhớ lại, trong số kia không hề có ai tên Lâm Tuấn.

Cố Hướng Bồi thì chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Tuấn, không hiểu vì sao, đối với người thanh niên này, anh có cảm giác thực chán ghét mà không hề có nguyên nhân. Rõ ràng bọn họ chưa từng gặp gỡ, càng miễn bàn là có thù oán, thế nhưng lại thấy đối phương thực chướng mắt, chán ghét vô cùng.

Lâm Tuấn thực hưởng thụ sự kinh ngạc của Lý Duệ cùng Hà Tử Tường, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, hừ! Tưởng gã là một con chó le lưỡi bám theo đít, không chút tự tôn cầu xin bọn họ bố thí chút cơm cặn à?

Đương nhiên không phải! Lâm Tuấn lộ ra nụ cười tự tin, một lần nữa nhắc tới khu biệt tự mà gần nhất tập đoàn Chấn Hưng đang chuẩn bị khởi công, gã muốn làm công ty cung cấp vật liệu xây dựng cho Lý Duệ.

Lúc trước, Lâm Tuấn hợp tác với Hồng Đạt kì thực cũng vì lập chữ tín với Lý Duệ, sau đó câu được con cá lớn Lý Duệ này. Kỳ thực, Lâm Tuấn cùng Hồng Đạt cũng không tốt đẹp như gã nói, Lâm Tuấn không trực tiếp kí hợp đồng, chỉ là một trong số những bên hợp tác cung cấp vật liệu xây dựng cho Hồng Đạt. Lâm Tuấn tự xưng là quản lý của một xí nghiệp vật liệu thép xx, mang theo danh thiếp, thẻ công tác cùng một sấp giấy tờ giới thiệu công ty cùng sản phẩm, tiếp đó tới tận chỗ nói mình cần bán ra một số lượng lớn, hơn nữa giá cả rất ưu đãi.

Hàng mẫu Lâm Tuấn cung cấp tuy chất lượng hơi kém, nhưng sử dụng cũng không thành vấn đề, chỉ là thời gian sử dụng thay vì bảy tám chục năm thì biến thành năm sáu mươi năm, bất quá đồi với bên cung cấp vật liệu xây dựng thì có kém cũng chả sao, mấy chục năm sau xảy ra vấn đề thì có thể làm gì bọn họ chứ, có thể kiếm một lý do gì đó nói cho qua chuyện, còn có thể kiếm lời từ khoảng chênh lệch giá cả trung gian.

Cho nên, bên cung ứng vật liệu xây dựng vui vẻ hớn hở ký hợp đồng với Lâm Tuấn.

Bất quá, nụ cười tự tin trên mặt Lâm Tuấn không thể duy trì lâu, bởi vì Lý Duệ vẫn như cũ, cự tuyệt ngay từ câu đầu tiên: “Việc này không phải do tôi phụ trách, cậu muốn thương lượng thì có thể tìm phó tổng công ty tôi.”

Lâm Tuấn trong lòng căm hận, bất quá ngoài mặt chỉ có thể duy trì nụ cười mỉm, tên phó tổng kia, mỗi lần gã tìm tới không bận thì cũng không ở văn phòng, khó lắm mới gặp được một lần thì bộ dáng vội vội vàng vàng, còn chưa nói được hai ba câu đã đuổi khéo.

Quả thực là một tảng đá cứng, ứng phó thế nào cũng không được. Nếu không phải Lý Duệ cùng phó tổng kia đều không thể câu thông, gã cũng đâu cần la liếm tới Hà Tử Tường.

Mới đầu, cứ tưởng bởi vì công ty mình quá nhỏ, thoạt nhìn không có thực lực nên mới bị Lý Duệ cùng phó tổng kia không để mắt tới, vì thế gã mới tìm mọi cách bám lấy Hồng Đạt, muốn chứng minh thực lực bản thân, nào ngờ, thái độ Lý Duệ vẫn như cũ.

Mặc kệ Lâm Tuấn phẫn hận thế nào, bốn người còn lại đều không có hưng trí để ý, bất quá bốn người họ không để ý nhưng có một người nhất định sẽ để ý, chính là Giang Lâm Nhi.

Giang Lâm Nhi tao nhã nện bước, đi tới bên cạnh Hà Tử Tường, mỉm cười với Lâm Tuấn cùng Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường cũng giới thiệu Lý Duệ cùng Chu Vũ với cô ta.

Lâm Tuấn vốn đang nghĩ xem nên làm thế nào, người muốn tiếp nhận khu biệt thự của tập đoàn Chấn Hưng không ít, hơn nữa không phải không giới hạn thời gian, hơn nữa tập đoàn Chấn Hưng đã định sẵn kế hoạch khởi công cùng hoàn thành, trước khi hợp đồng được ký kết, gã phải tranh thủ túm lấy nó, bằng không hết thảy sẽ không còn kịp, tất cả cố gắng trong khoảng thời gian này cũng thành uổng phí.

Nào ngờ, Giang Lâm Nhi đúng lúc xuất hiện. Trong đầu Lâm Tuấn lóe linh quang, gã nhớ rõ Giang Lâm Nhi từng đáp ứng sẽ bảo Hà Tử Tường giúp mình nói vài tiếng với Lý Duệ, bất quá sau đó Giang Lâm Nhi có nói Hà Tử Tường không đáp ứng.

Trước kia không đáp ứng, chỉ cần hiện giờ đáp ứng là được rồi.

Lâm Tuấn quan sát xung quanh, phát hiện đây quả thực là thời cơ tốt nhất. Đồng nghiệp, bạn bè cùng thân thích của Hà Tử Tường đều ở, chỉ cần Giang Lâm Nhi mở miệng, vì mặt mũi, Hà Tử Tường không có lý do gì không đáp ứng, trước mặt bao nhiêu người mà từ chối yêu cầu của vợ đúng là một chuyện mất mặt a, hơn nữa Lý Duệ còn ở ngay trước mặt.

Nghĩ đến cuối cùng có thể ký kết hợp đồng rồi mang về hàng tá lợi nhuận, hai mắt Lâm Tuấn cơ hồ lóe ra hào quang.

Giang Lâm Nhi tuy đứng bên cạnh Hà Tử Tường, bộ dáng chuyên tâm nghe nhóm Hà Tử Tường, Lý Duệ nói chuyện, nhưng hai mắt cứ vô thức liếc về phía Lâm Tuấn, nhìn bộ dáng tuấn tú của đối phương, tâm tình không khỏi nhảy nhót, quả nhiên đi xuống đại sảnh là quyết định đúng đắn.

Đột nhiên, Lâm Tuấn quay qua, nháy mắt một cái.

Giang Lâm Nhi ngây ngốc, sau đó hiểu ra khẽ mỉm cười, nháy mắt lại một cái.

Nhìn thấy nụ cười tươi rói của Giang Lâm Nhi, Lâm Tuấn biết Giang Lâm Nhi căn bản không hiểu ý mình, vì thế lại tiếp tục nháy, lần này còn hất cằm ý chỉ Hà Tử Tường ở bên cạnh.

Ý cười bên khóe môi Giang Lâm Nhi không đổi, lại chớp chớp mắt với Lâm Tuấn, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Lâm Tuấn căn bản không chú ý Giang Lâm Nhi có đẹp hay không, có đáng yêu hay không, hiện giờ gã sắp tức chết rồi, gã đang ám chỉ a, cô ta cứ nháy mắt làm gì!

Bất đắc dĩ, Lâm Tuấn hơi vươn lóng tay chỉ chỉ Hà Tử Tường, hơi nháy mắt.

Lần này Giang Lâm Nhi rốt cuộc phản ứng, theo hướng ngón tay quay đầu nhìn lại, trực tiếp bỏ qua Hà Tử Tường nhìn tới WC ở phía sau, trong lòng vui vẻ, Giang Lâm Nhi quay đầu lại nhìn Lâm Tuấn, cũng học theo động tác của gã, vươn tay chỉa chỉa phía Hà Tử Tường.

Thấy Giang Lâm Nhi rốt cuộc cũng hiểu, biểu tình Lâm Tuấn thả lỏng, mỉm cười, dùng khẩu hình ám chỉ ‘chồng’. (lão công)

Giang Lâm Nhi chỉ nhìn ra chữ ‘lão’, từ phía sau không rõ lắm, bất quá chỉ một chữ này đã đủ để lý giải, một khả năng lập tức hiện lên trong đầu Giang Lâm Nhi ‘chỗ cũ’. Tuy không hiểu vì sao WC lại là chỗ cũ, nhưng hiển nhiên Lâm Tuấn có chuyện muốn nói riêng với mình, nghĩ nghĩ, Giang Lâm Nhi ngẩng đầu nói với Hà Tử Tường.

Lâm Tuấn nhìn thấy Giang Lâm Nhi rốt cuộc cũng mở miệng thì có chút khẩn trương, bất quá cũng càng chắc chắn hơn, ở đây nhiều người như vậy, ngay cả chút việc nhỏ này Hà Tử Tường cũng không thể hỗ trợ thì đúng là mất mặt. Dù sao Hà Tử Tường cũng không cần làm gì nhiều, chỉ hỏi Lý Duệ thử xem có thể giúp đỡ hay không mà thôi, vừa nãy Lý Duệ đã tìm cớ cự tuyệt, bất quá nể mặt Hà Tử Tường, nói không chừng sẽ cho gã chút cơ hội.

Ai biết, Giang Lâm Nhi thế nhưng lại nói: “Tử Tường, em vào toilet một chút.” Sau đó hữu hảo gật đầu với nhóm Cố Hướng Bồi, Lý Duệ, lúc liếc nhìn qua Lâm Tuấn còn không quên nháy nháy mắt.

Lâm Tuấn suýt chút nữa phun ra một bụm máu, một cơ hội tốt như vậy cứ thế bị Giang Lâm Nhi lãng phí, lại còn nháy mắt, nháy cái con mẹ nó chứ nháy!

Lâm Tuấn cùng Giang Lâm Nhi không biết, hành động mắt đi mày lại của bọn họ đều bị bốn người còn lại nhìn không sót chút nào, chẳng lẽ bọn họ nghĩ ở đây chỉ có mỗi hai bọn họ, người khác đều là đám ngốc không có mắt à!?

Tiểu kịch trường đời trước:

Cố Hướng Bồi mới vừa bước ra khỏi cao ốc công ty, thở ra một hơi khí lạnh, kéo ổ áo lông cao một chút, hai tay đút vào túi tiền, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tuyết rơi rồi!

Hôm nay hình như là trận tuyết đầu tiên của Luân Đôn đi. Tuyết không lớn, chỉ phủ một tầng mỏng trên mặt đất, người đi đường qua lại giẫm thành vô số dấu chân.

Cố Hướng Bồi chớp chớp mắt, giống như có một bông tuyết, không đúng, không phải một, là vài bông tuyết rơi vào mắt, hòa tan, làm ánh mắt anh có chút ướt át. Anh nhớ rõ, có một mùa đông bà Hà đi làm không ở nhà, Tử Tường liền chạy tới nhà, tìm anh học bổ túc.

Năm ấy anh học lớp 11, Tử Tường thì lớp 9, anh giúp Tử Tường bổ túc hơn nửa tiếng, lúc nghỉ ngơi mười phút, Tử Tường mở TV, vừa lúc đang truyền tin phương bắc đang đổ tuyết lớn, phủ kín mặt đường, xe cộ cùng cư dân đều không tiện di chuyển đi lại.

Khi đó, Tử Tường nhìn đường phố nhà cửa bị phủ trong một màu trắng xóa, tò mò hỏi anh: “Anh, em chưa từng thấy tuyết, nó trông thế nào a.”

Anh cũng chưa từng thấy qua, bọn họ đều là người phía nam, là nơi vĩnh viễn không có tuyết rơi, quanh năm ấm áp, tuyết chỉ có trong TV cùng tiểu thuyết.

Anh cũng không biết, vì thế chỉ kể lại những gì đọc trong sách cùng TV: “Tuyết sẽ làm cả thế giới biến thành một màu bạc trắng, phòng ốc, đường phố, cả cây cối, tất cả đều bị tuyết phủ kín, liếc mắt nhìn lại, cả thế giới là một màu trắng xóa.”

“Thật đẹp!” Tử Tường chưa bao giờ thấy qua một thế giới như vậy, nghĩ tới những hình ảnh trắng xóa trên TV ban nãy, cảm thấy nhất định rất đẹp: “Bất quá, sẽ rất lạnh đi?”

“Sẽ không.” Cố Hướng Bồi lắc đầu: “Anh nghe nói, lúc tuyết rơi không lạnh, lúc tan mới lạnh.”

Hà Tử Tường cảm thấy thực kinh ngạc, quấn quít vòi anh kể những chuyện liên quan tới tuyết.

Gục đầu xuống, mở lòng bàn tay, nhìn từng bông tuyết rơi xuống, sau đó bị nhiệt độ cơ thể hòa tan: Tử Tường, em xem, tuyết rôi rồi, anh đang ngắm tuyết! Nhưng mà, em không có ở bên cạnh…

Nhấc chân đi về phía trạm xe bus cách công ty không xa, nghĩ xem lát về nhà nói mẹ gọi điện hỏi thăm tình huống của Tử Tường, ngay lúc này, điện thoại trong túi tiền đột nhiên reo vang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.