Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 67: Chương 67: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [67]




Cố Hướng Bồi lại hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại xem mấy loại tiểu thuyết này?” Giọng điệu, giống như xem thường lại giống như chán ghét, cứ như cảm thấy sao bà Cố lại xem mấy loại sách thế này.

Bà Cố vốn đã bất mãn chuyện con trai không chịu tìm bạn gái, giờ thấy thái độ Cố Hướng Bồi cùng mấy lời kia, lửa giận nháy mắt bị khơi mào, nhóc thối, con không chịu tìm vợ kết hôn sinh con thì thôi, dù sao mẹ cũng dung túng tha thứ lâu vậy rồi, cũng không để tâm phí thêm vài năm, chỉ là xem xem con đi, bộ dáng hiện giờ là sao, mẹ chỉ có chút yêu thích vậy thôi mà cũng ý kiến à!?

Bà Cố không hài lòng trừng con trai: “Hướng Bồi, thái độ vậy là sao, con như vậy là không đúng, sao có thể kỳ thị tình yêu chứ?”

Cố Hướng Bồi xem nhẹ hừ lạnh một tiếng: “Tình yêu gì chứ?”

“Sao lại không phải tình yêu.” Nghe con trai nói vậy, bà Cố nói chuyện này cũng vì muốn biểu thị mình phát hiện hóa ra thế giới này còn một thể loại thần kì là đam mỹ tiểu thuyết mà thôi, dù sao bà sống mấy chục năm cũng chưa từng tiếp xúc, mới đầu biết hai người đàn ông yêu nhau thì cũng có chút khó tiếp nhận, sau khi cùng em gái nói chuyện vài ngày, cũng không rõ là ai lick mục đam mỹ trước, rồi ai chọn truyện trước. Chỉ là, xem thử thì cũng không tệ lắm, không có cảm giác đột ngột hay chán ghét.

Do với các bộ tiểu thuyết ngôn tình xem trước kia, đam mỹ cũng có các tình tiết giằng co tình cảm, nhưng ở nhiều tình huống không hề không quả quyết, do dự, yếu đuối như nữ chính bên ngôn tình.

Tiếp xúc nhiều với đam mỹ, bà Cố cùng bà Hà mới chậm rãi hiểu hàm nghĩa của ‘hoa cúc’, ‘dưa leo’, ‘tiểu thụ’, ‘tiểu công’, còn rất nhiều từ khác, tỷ như ‘nữ vương thụ’, ‘trung khuyển công’, ‘ngạo kiều thụ’, ‘băng sơn công’, tất cả đều làm hai bà cảm thấy mới mẻ không thôi, cho dù không còn trẻ nhưng vẫn có thể làm hủ.

Được rồi, cho dù hai từ ‘hủ nữ’ đã phổ biến khá lâu, nhưng đoạn thời gian trước bà Cố mới biết.

Kỳ thực, vừa nãy bà Cố đề cập tới vấn đề này không hề có ý tứ bảo vệ tình cảm giữa nam nam, bà Cố cùng bà Hà mới tiếp xúc với đam mỹ không lâu, đối với vấn đề này vẫn chưa đủ hiểu biết cùng cảm tình, chẳng qua là thấy mấy bộ truyện không tồi, cảm thấy loại chuyện thế này kì thực không biến thái cùng ghê tởm như mình tưởng tượng mà thôi.

Nhưng bị Cố Hướng Bồi kích thích, bà Cố lập tức kiên định đứng bên lập trường đam mỹ, lên tiếng bảo vệ: “Mẹ nói cho con nghe, tình yêu đó giờ không hề phân biệt giới tính, không phân biệt quốc tịch hay màu da, con có thái độ kinh thị như vậy là không đúng.”

“Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ vậy, hai người đàn ông có thể có tình cảm à?” Cố Hướng Bồi còn ngại kích thích không đủ, tiếp tục ‘khuyên can’ bà Cố quay về chính đạo.

“Nghĩ vậy là sao?” Bà Cố liếc mắt nhìn con trai, khí thế hào hùng nói: “Mẹ nói cho con biết, nếu con mà thích đàn ông thì mẹ cũng không có ý kiến. Vốn, tình yêu là không phân chia giới tính, mớ thành kiến kia, thu hồi hết cho mẹ.”

Sự tình phát triển tới nước này, Hà Tử Tường hoàn toàn bất ngờ, cậu thực không ngờ Cố Hướng Bồi lại cố ý kích thích bà Cố, lại càng không ngờ trong lúc nhất thời xúc động bà lại nói ra một câu như vậy, nháy mắt trợn mắt nhìn bà Cố, lại nhìn Cố Hướng Bồi, nhất thời không biết nên làm ra biểu tình gì.

Bà Hà cũng bị một câu nói phóng khoáng này của bà Cố dọa hoảng: “Chị, chị nói gì đó?” Đồng thời còn liếc mắt nhìn về phía phòng sách đóng kín. Tuy bà Hà không cảm thấy cháu mình là đồng tính, nhưng lỡ đâu Hướng Bồi không có ý tưởng này nhưng nghe mẹ mình nói vậy, linh quang chợt lóe, cảm thấy đó là một hướng đi tốt rồi tìm một người yêu đồng tính thì chị mình chỉ có nước khóc hết nước mắt.

“Chị chỉ nói vậy thôi mà.” Bà Cố bị bà Hà ngăn cản cũng có chút bình tĩnh lại, cũng hiểu vừa nãy mình phản ứng hơi quá, vốn chỉ là thảo luận với con cháu mà thôi, sao lại kéo tới chuyện con trai mình là đồng tính chứ. Nhưng ngẫm lại, nếu con trai cứ vậy cô đơn cả đời, bà tình nguyện con mình là đồng tính, ít ra bên cạnh con trai cũng có người lo ấm lo lạnh, có thể chia sẻ khó khăn mệt mỏi. Dù sao cũng là chuyện riêng của con cái, bà không tiện mở miệng, về phấn ba nó, từ nhỏ Hướng Bồi đã rất tôn kính, chỉ là tôn kính chứ không thân thiết.

Tựa như hiện tại, con trai cùng cháu họ về nhà, ông chỉ ra ngoài chào hỏi rồi chui típ vào phòng sách, không ra tâm sự này nọ, ai, so với Hướng Bồi, Tử Tường càng giống con ruột hơn a.

Nghĩ như vậy, bà cảm thấy con trai làm Gay cũng là chuyện không tồi, chính là nghe nói giới này khá hỗn loạn, rất nhiều người làm xằng làm bậy, không hề theo tình cảm mà cứ chạy theo khoái cảm thể xác, điều này làm bà băn khoăn không thôi.

Bà Cố nghĩ, nếu con trai là Gay thì nhất định phải tìm một người thực thành thực, đáng tin, còn thấu hiểu.

Cơ mà bà không chú ý tới lực chú ý của mình một lần nữa lại lạc đề, hơn nữa còn lạc khá nghiêm trọng.

Bà Hà, Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi không biết trong lòng bà Cố sớm đã vòng vo hơn mười tám vòng, thấy chị mình không còn phát biểu những tuyên ngôn kinh thế hãi tục nữa, bà Hà thở phào một hơi, chuyện hai bà xem đam mỹ vẫn chưa nói cho anh rể biết a.

Cũng không biết lúc biết vợ mình cùng em vợ xem loại tiểu thuyết này, ông Cố sẽ có thái độ gì.

Tuy bị bà Hà ngăn cản nhưng Cố Hướng Bồi đã thực vừa lòng, ít nhất đã thử được thái độ thực sự của mẹ, kỳ thực, mẹ không quá để ý tới chuyện vợ con của anh.

Hà Tử Tường thì sớm bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, vừa nãy cậu có cảm giác Cố Hướng Bồi muốn nói ra quan hệ của bọn họ, loại khẩn trương này làm cậu ngồi trong căn phòng trên lầu ba râm mát, mặc dù có quạt máy kế bên mà vẫn đổ mồ hôi.

… …

Sáng hôm sau, Hà Tử Tường vẫn còn say ngủ thì nghe thấy tiếng chuông cửa, trong lúc mơ mơ màng màng cậu nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng trò chuyện, ‘soạt’ một tiếng ngồi dậy, nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn sáu giờ.

Là ai tới sớm vậy a!

Hà Tử Tường mơ mơ màng màng ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy người ngồi trong phòng khách thì sững sờ, Giang Lâm Nhi.

Giang Lâm Nhi mặc một bộ váy vàng pha đỏ, mỉm cười nhợt nhạt nói gì đó với bà Cố, Hà Tử Tường có chút hoảng hốt nhìn Giang Lâm Nhi, đột nhiên cảm thấy cô ta có chút không giống, quả thực, rất khác.

Giang Lâm Nhi đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với Hà Tử Tường một thân áo ngủ cùng cái đầu bù xù, không còn là vẻ mặt vui vẻ ngọt ngào hay oán hận xem thường, mà là cười khẽ, sau đó nói thêm vài câu với bà Cố rồi cáo từ.

Hà Tử Tường đứng im tại chỗ, không đáp lại nụ cười của Giang Lâm Nhi, cũng không xoay người quay về phòng. Thật lâu sau, Hà Tử Tường mới chậm rãi giật giật khóe miệng, Giang Lâm Nhi thật sự thay đổi rồi, xoay người muốn về phòng thì phát hiện Cố Hướng Bồi tựa vào cửa đứng ngay phía sau, mặt không chút biến sắc nhìn bóng dáng Giang Lâm Nhi rời đi.

Hà Tử Tường còn chưa kịp nói gì, bà Cố đóng cửa lại, thấy hai người thì cười nói: “Làm ồn hai đứa à?”

Nếu rời giường rồi thì Hà Tử Tường cũng không tính toán ngủ tiếp, dứt khoát khỏi: “Dì, cô ta sao lại tới đây?”

Bà Cố nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Hà Tử Tường, hiểu được đứa cháu không muốn nhìn thấy Giang Lâm Nhi: “Con bé không phải lần đầu tiên tới.”

“Không phải lần đầu tiên?” Lần này là Cố Hướng Bồi, nếu bà Cố chú ý nghe sẽ phát hiện, giọng điệu Cố Hướng Bồi đặc biệt âm trầm.

Bà Cố đưa tay kéo Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường qua sô pha, lúc này mới cười nói: “Giang Lâm Nhi tới xem đứa nhỏ, mẹ con cũng biết.”

“Lấy cớ thăm con để tới à?” Không phải Cố Hướng Bồi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, thật sự là hành vi của Giang Lâm Nhi làm người ta không cách nào tin tưởng được, huống chi, bị cô ta ‘chiếm đoạt tình yêu’ nhiều năm làm anh theo bản năng cố kỵ, hiện giờ tình cảm của anh cùng Hà Tử Tường chỉ vừa mới bắt đầu, đương nhiên phải đề phòng thủ đoạn của địch thủ.

“Không phải.” Bà Cố trừng mắt, đừng có luôn ngắt lời mẹ: “Nó tới vì muốn xem đứa nhỏ, trước đó nó đã nói, cả nhà nó định di dân qua Australia, sau này sẽ không quay về nữa, vì thế mới thừa dịp này tới thăm con nhiều một chút…”

Theo lời bà Cố, Hà Tử Tường mới biết đoạn thời gian qua Giang Lâm Nhi sống không tốt đẹp lắm, vì chuyện Lâm Tuấn mà thân thích bằng hữu đều biết lí do cô li hôn, lại càng miễn bàn bị Lâm Tuấn vũ nhục như vậy trên TV, tin đồn quá nhiều, mặc kệ đi tới đâu, Giang Lâm Nhi đều cảm thấy có người đang chỉ trỏ sau lưng, nhục mạ châm biếm, làm cảm xúc cô bất ổn, mấy lần có ý tự sát.

Sau đó, ông bà Giang cưỡng chế dẫn Giang Lâm Nhi tới bác sĩ tâm lý, lúc này tình huống mới tốt hơn, chờ bệnh tình con gái ổn định, hai ông bà mới tính toán di dân, ở thành phố mà Giang Lâm Nhi đã sinh ra và lớn lên suốt mấy chục năm này, cô không sống nổi nữa.

Kỳ thực, nếu vừa nãy Hà Tử Tường chú ý kỹ sẽ phát hiện, tuy thoạt nhìn khí sắc Giang Lâm Nhi không tồi nhưng đều là nhờ son phấn, bất quá Hà Tử Tường không rành mấy thứ này, cho dù chú ý cũng không rõ.

Nghe thấy tin này, Hà Tử Tường cũng không có niềm vui sướng khi trả được thù, dù sao phẫn nộ cùng thù hận đối với cô ta đã tan biến từ khoảnh khắc ly hôn, hiện giờ, cậu không hề vui sướng khi người gặp họa, chỉ còn lại chút cảm thán mà thôi.

Hà Tử Tường nghĩ một hồi thì vào phòng tắm rửa mặt, ngay lúc này cửa ‘lạch cạch’ mở ra, cậu quay đầu lại, Cố Hướng Bồi bình tĩnh đứng ở phía sau.

“Anh…” Vừa định nói gì đó thì đã bị Cố Hướng Bồi ôm cổ, cúi đầu, ngăn chặn những lời Hà Tử Tường định nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.