Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 6: Chương 6: Bất nhất dạng đích nhân sinh [6]




Tuy Hà Tử Tường rất muốn biết Giang Lâm Nhi bình thường tiếp xúc với những người đang ông nào, trong đó có người sau này sẽ cùng cô ta mưu tính cậu hay không, nhưng Hà Tử Tường lại không biết nên làm thế nào, cậu không phải người khó khăn luôn tra xét hành tung của vợ mình, nếu bảo cậu đột nhiên đổi tính hỏi Giang Lâm Nhi hôm nay làm gì, đi đâu, gặp ai, cậu quả thực không mở miệng được.

Mấy ngày nay thỉnh thoảng cậu sẽ dành chút thời gian cùng mẹ xem TV, có thấy vài tiết mục, tuy không nhớ tên là gì nhưng nội dung cơ bản là nói về những vụ tranh chấp dân sự cùng phân chia tài sản, có lẽ tình tiết là thật nhưng chiếu trên TV thì do diễn viên diễn lại. Có vài vụ hoài nghi chồng mình có tình nhân bên ngoài, thủ đoạn thường thấy nhất là tìm thám tử tư.

Thám tử tư? Hà Tử Tường suy nghĩ xem có nên tìm hay không, bởi vì nếu tìm thám tử, trừ phi đối phương có biện pháp ghi hình tất cả những người khác phái tiếp xúc với Giang Lâm Nhi để cậu nhận biết âm thanh mới mong tìn ra người kia. Bằng không nếu chỉ dựa vào những bức hình như trên TV thì có chụp một trăm tấm cũng không có tác dụng.

Chính là, Hà Tử Tường hiểu rõ, chụp ảnh thì dễ nhưng ghi hình ghi âm thì khác, thứ nhất, không có khả năng tiếp cận quá gần, thứ hai, ở bên ngoài có rất nhiều tạp âm, hơn nữa, cự ly quá xa sẽ không đủ hiệu quả, còn nếu hai bọn họ ở riêng thì càng khó hơn, làm sao ghi âm được!?

Sau đó, nghĩ lại tình huống đặc thù của mình, Hà Tử Tường chỉ đành loại bỏ ý niệm thuê thám tử, dù sao khoảng cách tới lúc bị bệnh còn tới bốn năm, không đúng, cậu cũng không muốn duy trì quan hệ hôn nhân tới tận lúc đó, thực tế, chỉ còn hơn nửa năm, chờ con trai chào đời nữa mà thôi.

Khoảng thời gian này Giang Lâm Nhi nôn nghén khá nghiêm trọng nên căn bản không thể xuất môn, Hà Tử Tường liền dời hết lực chú ý lên số cổ phiếu mình vừa mua mấy hôm trước.

Lúc vay tiền cậu nói trong vòng một tuần sẽ thấy thành quả không phải nói suông, thời điểm cậu sống lại cũng là lúc hai công ty vừa tung ra một ít tin tức tốt, làm cổ phiếu mấy ngày nay không ngừng tăng giá, Hà Tử Tường liền mượn cơ hội này thu hoạch khoản tiền đầu tiên của mình sau khi trùng sinh.

Hôm nay là ngày thứ chín từ khi sống lại, cũng là ngày thứ bảy vay tiền Cố Hướng Bồi, là thời khắc Hà Tử Tường kiểm nghiệm kí ức trùng sinh của mình có chính xác hay không.

Buổi sáng, vừa tới văn phòng Hà Tử Tường liền mở máy tính, kiểm tra biểu đồ chứng khoán, đặc biệt là mấy loại mình đã mua, nhìn thấy kết quả thực sự giống như dự đoán, hai loại cổ phiếu kia bởi vì tin tức mấy hôm nay mà tăng vọt.

Hà Tử Tường nhếch môi cười, khẽ lăn chuột, bình tĩnh tính toán xem hai phần cổ phiếu này có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Bởi vì muốn nhanh chóng có thành quả làm Cố Hướng Bồi yên tâm, đồng thời cũng muốn kiếm một số vốn nên Hà Tử Tường đầu tư mỗi loại một nửa tiền mượn được, mà hiện giờ, tính toán sơ bộ thì số tiền lời kiếm được đã gấp đôi số vốn ban đầu.

Hà Tử Tường thực vui vẻ, càng vui hơn chính là cậu không nói dối Cố Hướng Bồi, cậu nói đều là thật. Hà Tử Tường không chút do dự cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Cố Hướng Bồi, nhưng nhìn thời gian thì hơi khựng lại, một nhân viên bình thường như cậu có lẽ không bận rộn nhưng cấp giám đốc như Cố Hướng Bồi thì khác, kia, gửi tin nhắn là được rồi.

Vì thế, Hà Tử Tường liền gửi qua một tin nhắn, sau đó bắt đầu thu lại biểu tình nhàn rỗi, tiến vào trạng thái làm việc, đương nhiên, cũng không quên bán gấp hai phần cổ phiếu kia.

Lúc này, Cố Hướng Bồi đang họp thì di động vang lên một tiếng ‘ting’, âm thanh trong phòng hội nghị im ắng phá lệch chấn động, mọi người đều dừng báo cáo, quay đầu nhìn lên ghế chủ tọa, vị trí của quản lí đại nhân.

Tiếp đó nhìn thấy quản lí đại nhân thong long rút di động ra xem thử, chân mày hơi nhướng lên, đáy mắt lộ ra chút vui sướng, bất quá chỉ phút chốc sau lại khôi phục bộ dáng nghiêm nghị thường ngày, thản nhiên nhìn đám nhân viên cấp dưới: “Nghỉ ngơi năm phút.” Sau đó lưu lại một đám người trợn mắt há hốc, bản thân mình thì trấn định đứng dậy, rời khỏi phòng họp.

Thẳng tới khi cửa phòng vang lên tiếng đóng cửa ‘cùm cụp’, đám cấp dưới lập tức gỡ xuống trạng thái ‘mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm cái gì cũng không biết’, tiến vào trạng thái bà tám nhiều chuyện: “Quái thật, quản lí cư nhiên rời đi trong lúc họp, này đúng là kinh ngạc a.” Trước kia chưa từng phát sinh chuyện thế này, bởi vì Cố Hướng Bồi thực sự là một vị giám đốc cuồng công tác.

“Đúng rồi, nãy ông có nhìn thấy biểu tình của giám đốc lúc nhìn điện thoại không, tuy đã cố giấu diếm nhưng vẫn nhìn ra chút vui sướng, có phải tin nhắn của bạn gái không nhỉ?” Chuyện tình cảm của Cố Hướng Bồi vẫn luôn là đề tài hot nhất của nhóm nhân viên, đó vẫn luôn là một nan đề, vì sao quản lí bộ dáng tốt, kiếm tiền nhiều, điều kiện gia đình không tệ, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn ‘cao phú suất’ nhưng lại chưa từng nhìn thấy một sinh vật giống cái nào xuất hiện bên cạnh giám đốc.

Ngày thường giám đốc ở công ty cũng không nói tới chuyện riêng tư, mặc kệ là nam hay nữ, mặc kệ xấu hay đẹp vẫn chỉ có một thái độ duy nhất, tổng kết lại chỉ có hai cụm từ: mặt không biểu cảm cùng cuồng công việc.

“Tôi nghĩ nhất định là thế, kì thực quản lí của chúng ta không phải không có bạn gái, mà là bạn gái quá đẹp đi nên giấu trong nhà không cho chúng ta gặp, sợ…” Vốn đám cấp dưới định nói sợ bị cướp, những nghĩ lại điều kiện của bản thân thì không có tự tin nói ra miệng, cuối cùng đành chỉnh thành: “Sợ người ta gặp gió gặp nắng a.”

Nói xong, cả đám vẫn cảm thấy không hợp lý lắm, quản lí mặt lạnh chỉ biết tới công việc sao có thể là một bạn trai kiểu mẫu được a!? Ai nha, kệ đi, dù sao hiện giờ cũng không nghĩ ra đáp án nào tốt hơn.

“Ông nói xem, bạn gái quản lí là dạng người đẹp thế nào? Dạng thanh thuần lãnh tĩnh như Lưu Diệc Phi, ngọt ngào hấp dẫn như Chí Linh, lãnh diễm như người đẹp họ Phạm, hay là một cô gái đầy sexy nóng bỏng?” Cả đám không ngừng tưởng tượng ra đủ loại hình mẫu, nhiệt tình hăng say thảo luận.

Mà hai diễn viên chính đang được YY hiện giờ đang nói chuyện điện thoại với nhau, Cố Hướng Bồi trêu chọc: “Chúc mừng, nghe nói cổ phiếu tăng giá, lời không ít a.”

“Ha hả, nghe nói gì chứ, còn không phải em báo cho anh à?” Hà Tử Tường nghĩ tới có mấy chục vạn sắp có trong tài khoản, ý cười bên khóe miệng liền không dứt: “Anh, tối nay em mời khách, gọi dì dượng cùng mẹ em tới luôn, mọi người cùng ăn bữa cơm.”

“Tốt.” Mặc dù có chút kinh ngạc với ánh nhìn chuẩn xác của Hà Tử Tường, bất quá nghĩ tới thành tích cực kỳ xuất sắc thời đi học của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi cũng không cảm thấy quá kì quái, trong giới chứng khoán, một đêm biến thành triệu phú rất bình thường. Bất quá: “Em không thể vì thế mà đắc ý vênh váo đâu đó.” Bằng không một đêm biến thành ăn mày cũng không lạ.

Cố Hướng Bồi không muốn thao thao bất tuyệt giảng đạo lý, anh biết Hà Tử Tường hiểu rõ, bất quá vẫn nhịn không được nhắc nhở một câu.

“Ừm, em biết.” Tiếp đó hai người hẹn giờ cùng nhà hàng xong thì cúp máy.

Cố Hướng Bồi nhìn màn hình biểu thị cuộc trò chuyện kết thúc, anh không để ý Hà Tử Tường sử dụng số tiền kia thế nào, lời hay lỗ cũng được, chỉ là anh không muốn thất bại gây ra ảnh hưởng không tốt hay thương tổn tới Hà Tử Tường. Bất quá, Hà Tử Tường thành công làm anh thật cao hứng, vì cậu mà cao hứng.

Mở lại tin nhắn, Cố Hướng Bồi đọc lại lần nữa, khóe miệng vẫn nhịn không được cong lên, tin nhắn thực ngắn, chỉ có mỗi một câu: ‘Chúc mừng anh rất nhanh sẽ có một cậu em họ triệu phú a.’

… …

Buổi chiều tan tầm, Hà Tử Tường rời khỏi phòng làm việc, vào thang máy, cậu đã gọi về cho mẹ, nói bà tối nay không cần làm cơm, cả nhà ra ngoài ăn một bữa, mà hiện giờ cậu đang lên lầu tìm Cố Hướng Bồi, ngồi xe anh về nhà đón người.

Mới vừa bước ra khỏi thang máy liền gặp nhóm cấp dưới của Cố Hướng Bồi, mọi người đều biết Hà Tử Tường là em họ quản lí, liền chào hỏi: “Tới tìm quản lí à?”

“Ừm, đúng vậy.” Hà Tử Tường mỉm cười chào hỏi: “… tạm biệt.” Sau đó nhanh chóng đi tới phòng làm việc của Cố Hướng Bồi.

Lúc này, Cố Hướng Bồi cũng vừa hoàn thành công việc, cầm áo khoác tây trang định đi ra ngoài, nào ngờ điện thoại trên bàn đột nhiên reo vang, Cố Hướng Bồi bất đắc dĩ quay lại nghe máy: “Xin chào, tôi là Cố Hướng Bồi.”

“Ha ha…. Lão Cố, lão không xem là ai gọi tới à?” Đầu kia truyền tới một giọng nam sang sảng, hiển nhiên rất hiếm khi nghe Cố Hướng Bồi nói chuyện lễ độ như vậy, không khỏi cười to.

“Chương Nghi.” Nghe tiếng cười truyền tới, Cố Hướng Bồi không khỏi nghiến răng nghiến lợi, cái tên này lại thiếu đánh.

Tuy Cố Hướng Bồi chỉ gọi tên chứ không nói thêm gì nhưng đối phương hiểu rõ không thể cười nữa, bằng không lần sau gặp mặt cứ chờ ăn đấm đi: “Chỉ là hôm nay nghe thấy tin đồn nên tò mò muốn xác nhận thôi, Cố Hướng Bồi cuồng công tác của chúng ta thế nhưng lại đào ngũ trong lúc đang họp a?”

“Hừ, có gì mau nói đi, tôi đang bận.” Cố Hướng Bồi nâng tay lên nhìn đồng hồ, lúc này hẳn Tử Tường đã tan tầm.

“Ồ! Gì mà gấp vậy, muốn đi tìm người đẹp à?” Bất quá đối phương vẫn là bộ dáng không đứng đắn, không chịu nói ra trọng điểm.”

“Chương Nghi, nếu không có chuyện gì quan trọng thì lần sau nói, hiện giờ tôi có việc phải ra ngoài.”

“Rồi rồi, không đùa với cậu nữa. Lần trước không phải cậu bảo tôi giúp cậu chuẩn bị hồ sơ xuất ngoại à, tư liệu đã chuẩn bị tốt rồi, để tôi gửi qua, cậu xem đi, nếu không có vấn đề thì báo tôi biết.” Chương Nghi thu hồi biểu tình không đứng đắn ban nãy, nghiêm túc nói.

“Ừm, tốt, kia cậu gửi qua đi. Giờ tôi có việc, chờ xem xong tôi sẽ liên lạc.”

“Ok, tôi chờ tin của cậu.”

Cố Hướng Bồi cúp máy, bất quá không gấp gáp ra ngoài như anh nói mà đứng im trước bàn làm việc, vẻ mặt u ám không rõ đang nghĩ gì.

“Anh, xong việc chưa?” Hà Tử Tường không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa tiến vào.

Cố Hướng Bồi thu hồi suy nghĩ, lộ ra nụ cười ngày thường: “À, xong rồi, đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.