CHƯƠNG 2
Buổi giao lưu ‘Thân cận’ đêm qua đã khiến Lâm Tịch Hải chịu đả kích lớn, hắn là nam nhân cực kì ưu tú, chẳng lẽ không thể tìm được 1 đối tượng thích hợp sao, nghĩ thế nào mà giới thiệu cho hắn củ khoai tây kia?
Càng nghĩ càng tức run người.
Lâm Tịch Hải vốn uể oải muốn chết, nhưng mà vừa rồi mới nhận được thư tình của mấy cô nhân viên nữ trong công ty, tại quán ăn thì có vài cô gái đến tán tỉnh, ở quán bar lại bị một tên đầu trâu mặt ngựa mời rượu, hắn dần dần khôi phục lại sự tự tin vốn có.
Thậm chí khi nhìn mặt tên nam nhân “Đầu heo “này, hắn chẳng những không giống như bình thường ngửa mũi lên trời, nhìn người bằng nửa con mắt mà ngược lại còn cùng đối phương chuyện trò vui vẻ đến một lúc lâu, thẳng đến khi đối phương bị hắn mê hoặc thần hồn điên đảo không biết chính mình tên họ là chi, Lâm Tịch Hải mới dào dạt đắc ý vỗ vỗ mông về nhà.
Xem đi, mỹ nam tử độc nhất vô nhị như hắn, như thế nào lại không có cả 1 đám đàn ông quỳ gối ở cửa mong đc hắn để mắt tới?
Chân mệnh thiên tử thực sự của đời hắn rồi cũng sẽ xuất hiện thôi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn, cứ thong thả chờ đợi là tốt nhất.
Vì thế cuộc sống lại dần dần khôi phục như bình thường.
Sau khi cả đội hoàn thành xong dự án, có nhiều thời gian rảnh rỗi, nên hắn thường xuyên cùng Mang Anny đi gặp đám “Hồ bằng cẩu hữu”để tán dóc, họp mặt, dù sao đều là bạn thân lâu năm, mặc dù có vài vấn đề khúc mắc cùng Úy Như Bình về việc ‘thân cận’ lần trước, nhưng tất cả đều đã là người trưởng thành, cũng không so đo tính toán làm gì..
Điều duy nhất khiến hắn khó chịu chính là thường hay thấy mặt Bành Diệc Hàn.
Bởi vì Mang Anny cùng Úy Như Bình là bạn tốt, mà Úy Như Bình cùng Bành Diệc Hàn cũng là bạn tốt, tạo nên quan hệ dây chuyền, mỗi lần tụ họp, Úy Như Bình đều dẫn y theo. Dù trong lòng có một vạn lần không tình nguyện, Lâm Tịch Hải vẫn mặc kệ củ khoai tây khủng long kia..
Bất quá có nhiều tình huống bất đắc dĩ, ngại làm mất mặt bằng hữu nên hắn phải miễn cưỡng gật đầu, giả cười vài tiếng cho xong chuyện.
Cả 2 cũng chưa từng nói với nhau lời nào..
Hai người xuất thân bối cảnh khác nhau, căn bản không là không cùng quỹ đạo hay tần suất, cứ như người ở hai thế giới riêng biệt, tất nhiên không thể nảy sinh điều đặc biệt gì
Cũng may Bành Diệc Hàn đã sớm nhận biết Lâm Tịch Hải là con thiên nga kiêu ngạo, đối với con cóc ghẻ như mình hoàn toàn không có hứng thú, nên cũng không thân cận, tuyệt đối không chủ động tìm hắn bắt chuyện, khi tụ họp, luôn lẳng lặng ngồi ở 1 góc sáng sủa, mỉm cười nhìn mọi người bàn luận.
Y tồn tại trong phòng giống như món đồ trang trí cũ kĩ, lạc hậu, gương mặt ôn hòa, luôn im lặng ko phát ra 1 tiếng động nào.
Tương đối mà nói, cũng không đến nỗi chướng mắt.
Còn hơn bọn to xác ở quán bar thường hay câu dẫn hắn, Y nhiều nhất chỉ có thể tính là một viên khoai tây to lớn lại vô hại thôi.
….
…..
Thời gian đã qua giờ tan tầm, Lâm Tịch Hải cầm lấy bao công văn, để vào trong đó món lễ vật đã sớm chuẩn bị từ trước, vội vàng đi ra khỏi văn phòng.
Thang máy xuống đến tầng trệt, hắn hòa vào dòng người tan sở ra khỏi building, vừa thấy hắn, 1 chiếc xe màu bạc đã chạy đến.
“Chờ lâu không?”
Lâm Tịch Hải mở cửa xe, ngồi vào.
“Không có, vừa mới đến thôi.”
Mang Anny tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt tú lệ được trang điểm kĩ lưỡng, cười nói: “Nếu ngươi ko nhắc nhở ta hôm nay là sinh nhật Như Bình, ta thiếu chút nữa đã quên.”
“Đúng vậy, ngươi phải đa tạ ta cứu ngươi một mạng, nếu không sẽ bị Như Bình đuổi giết.”
Lâm Tịch Hải thò tay vào bao lấy ra 1 phần lễ vật, “Đây, đây là ta mua giùm ngươi.”
“Ta biết chỉ có tiểu Hải là đối với ta tốt nhất!”
‘Phun’_Mang Anny kéo mặt hắn lại hôn 1 cái thật vang.
“Uy, đây là bên ngoài công ty đó.”
Lâm Tịch Hải bất mãn nhìn nàng một cái.
Xe bên ngòai tốp năm tốp ba, không ít người dùng ánh mắt tò mò nhìn cả 2.
“Có sao đâu, dù gì toàn bộ công ty đều nghĩ ta là bạn gái của ngươi, ta làm bình phông cho ngươi, còn không muốn à?”
Mang Anny trừng mắt nhìn, nổ máy xe.
Tuy rằng Lâm Tịch Hải cũng thấy hơi hổ thẹn, nhưng mặc kệ, dù sao có người”Che giấu”giùm cũng đỡ hơn trên trán hiện ra dòng chữ “Ta là đồng tính luyến ái”
Mặc dù hiện nay cái nhìn về giới tính thứ 3 khá tự do, phim ảnh cũng có nhiều : ‘Brokeback mountain’ hay ‘nhân gian’….gì đó, nhưng hắn cũng ko muốn phiền toái, Tuy hắn ở bên ngoài thường hay tùy hứng, nhưng khi ở công ty, kỳ thật phải nghiêm túc.
“Đúng rồi, tiểu Hải, lần trước ngươi nói muốn đem một gian nhà trọ của ngươi cho người khác thuê phải không?”
Mang Anny đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, một mình ta ở một trăm năm mươi mét vuông, thật sự quá lãng phí, cho nên muốn cho thuê 1 một gian.”
Mang Anny liếc mắt nhìn hắn, cười gian nói: “Theo ta thấy là ngươi không phải sợ lãng phí, mà là muốn tìm 1 người đàn ông đến thuê nhà……”
“Sao ngươi biết?”
Quả nhiên không hổ là bạn bè, ngay cả khi hắn nâng một chút mí mắt, có thể đoán được hắn muốn làm cái gì.
“So với việc ôm cây đợi thỏ, chi bằng chủ động giăng lưới bắt.”
Lâm Tịch Hải cười gian.
“Vậy có con cá nào mắc câu chưa?”
“Đừng nói nữa.”
Lâm Tịch Hải phun ra một ngụm trọc khí.
Lòng hắn tràn đầy hy vọng, chờ một tên đàn ông dễ nhìn chui đầu vô lưới, đáng tiếc người định không bằng trời định, sau khi đưa ra thông tin quảng cáo, ko ít người gọi điện thoại hỏi, nhưng thực sự chỉ có ba người đến xem nhà.
Đầu tiên là 1 ông bác khoảng 40 tuổi, Lâm Tịch Hải vừa thấy mặt hắn, lập tức nói “Ngươi lầm rồi, ta không có cho thuê phòng”, liền”Phanh”một tiếng đóng chặt cửa lại.
Vị thứ hai là 1 nam nhân trẻ tuổi, nhưng thần sắc hắn tựa như vườn hồng đậu nở rộ vào mùa xuân ( mụn đầy mặt á), còn đầy vết sẹo rổ giống như mặt đất sau khi bị mưa sao băng tập kích (=))), Lâm Tịch Hải cố nén khóe mắt run rẩy mà tiễn hắn lên đường.
Vị thứ ba tuy rằng không có thần tình thanh xuân đậu, nhưng trang bị cặp kính cận dày khoảng một ngàn độ, ko kém đít chai rượu là bao nhiêu, nhìn tới nhìn lui, so với cây khoai tây khủng long càng gớm hơn gấp trăm lần, hắn không nói hai lời, cũng thỉnh người ta lên đường. ( thật là…..)
Trải qua liên tiếp vài lần đả kích, tâm hồn yếu ớt của hắn quả thực chịu không nổi nữa, tạm thời nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh lại sau.
Không muốn trách cứ ông trời nữa, Lâm Tịch Hải yên lặng, trên má chảy xuống hai hàng thanh lệ.
“Tiểu Hải a, kỳ thật trước khi tìm nam nhân, ngươi nên mời nữ giúp việc cùng đầu bếp mới là việc cấp bách. Gian nhà trọ của Ngươi, trang hoàng thật sự xinh đẹp, nhưng đồ vật này nọ đều phủ lớp bụi dầy. Nhất là phòng ngủ, bừa bãi đến nỗi không có chỗ trống để dặt chân.”
Mang Anny oán giận nói.
“Người đàn ông độc thân nào cũng đều như vậy, cái này gọi là mị lực của nam nhân, có hiểu hay không.”
“Cái gì mị lực, căn bản là lôi thôi!”
Lo đùa giỡn, không để ý đã gần tới nhà trọ của Úy Như Bình, người ở khu nhà trọ này phần lớn là thành phần tri thức, khu phố u nhã, thập phần im lặng.
“Hoan nghênh hoan nghênh, mau vào đi.”
Nhiệt tình nghênh đón bọn họ là gương mặt tươi cười của Úy Như Bình.
Trong phòng khách còn ngồi ba bốn người, đều là những người Mang Anny cùng Lâm Tịch Hải đều quen biết, mọi người gật đầu ân cần thăm hỏi lẫn nhau, đều tâm tình đứng lên.
“Bành Diệc Hàn đâu, hắn hôm nay không có tới sao?”( quan tâm thế nhỉ)
Quan sát nãy giờ, không nhìn thấy thân ảnh của củ khoai tây khủng long. Theo thói quen nếu có Úy Như Bình, tất có y đứng bên cạnh,
Lâm Tịch Hải nhịn không được nên thuận miệng hỏi.
“Y đang ở dưới bếp.”
Úy Như Bình cười nói, bưng cho hắn một ly trà.
“Ở phòng bếp?”
Lâm Tịch Hải không khỏi nhướng nhướng đôi long mi tao nhã.
“Đúng vậy, bữa ăn tối nay, toàn bộ là do hắn một mình phụ trách, rất lợi hại.”
“Sao phải làm như vậy cho phiền toái, đến nhà hàng ăn không phải được hơn sao”
Lâm Tịch Hải nhăn mặt nhíu mày.
Xuống bếp làm món ăn cho buổi tiệc sinh nhật lớn như vầy?Chỉ tưởng tượng đã chán nản.
“Ngươi cho là ai cũng giống ngươi, một ngày ba bữa cơm đều ở bên ngoài ăn a? Ở nhà mới ấm áp chứ, huống chi chúng ta có tiểu Bành là một đầu bếp thiên tài, không hảo lợi dụng, chẳng phải lãng phí sao?”
Úy Như Bình cười nói.
“Nguyên lai củ khoai tây khủng long là đầu bếp?”
Lâm Tịch Hải giật mình kêu lên, “Hắn rõ ràng ngay cả dao nĩa cũng cầm không xong.”
Hắn không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, ở nhà ăn kia đã diễn ra một màn hí kịch.
“Đó là bởi vì tiểu Bành hắn không thích ăn cơm Tây, nhưng với đồ ăn Trung Quốc thật sự rất có nghiên cứu.”
Úy Như Bình giải thích.
Đang nói thì cửa phòng bếp mở ra, truyền đến từng đợt hương khí làm cho người khác phải ngất ngây.
Y mặc tạp dề màu hồng phấn của Úy Như Bình, nhìn qua có vài phần buồn cười, y hàm hậu cười, trên tay bưng hai mâm thức ăn nóng hầm hập đi ra.
“Ngại quá, hôm nay thời gian không đủ, ta không kịp chờ món ăn nguội bớt, trực tiếp mang lên luôn.”
Hắn đem đặt trên bàn cơm.
“Cám ơn nha, vừa lúc chúng ta đều đói bụng, ko khách khí đâu.”
Mọi người đều ngồi vào bàn, cầm lấy chiếc đũa, không hề khách sáo mà gặm lấy gặm để, Úy Như Bình vội vàng rót rượu mời mọi người, không khí vô cùng ấm áp mà thân thiện.
“Đây là…… Thịt cua cuốn thủy tinh?”
Ngay cả dao nĩa cũng không dùng được, làm sao lại có thể nấu ăn, nhìn qua bộ dáng lại rất là bắt mắt, hẳn là sẽ không bị độc chết chứ.
Lâm Tịch Hải bán tinh bán nghi cầm lấy một chiếc đũa, đưa vào miệng, ăn vài miếng, đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
“Thế nào?”
Bành Diệc Hàn ánh mắt mong chờ nhìn hắn.
“Ăn ngon lắm!”
Lâm Tịch Hải tâm trạng phấn chấn, hoàn toàn đã quên trước mắt là tên nam nhân y mạo xấu xí ( có xấu đâu mà chê wai`).
Đầu lưỡi truyền đến tư vị tuyệt vời đến cực điểm!
Thịt cua có mùi vị độc đáo, chín vừa đủ, ở trong miệng hình thành 1 loại mỹ vị tuyệt vời khiến người ta không thể ngừng ăn được.
Lâm Tịch Hải tuy rằng ngu ngốc trong việc nấu ăn, nhưng hắn ăn các món ngon vật lạ cũng không ít, miệng cũng đặc biệt nhạy cảm, một ngụm biết ngay sâu cạn.
“Sau bếp còn nữa, cứ từ từ ăn.”
Bành Diệc Hàn lục tục, mang thêm vài món ăn có màu sắc lẫn hương vị câu giai đến, sao giới lan, ngư hương cà, bạch chước vang loa phiến, ba đồ ăn kê bảo…… Đều là những món ăn bình thường trong gia đình, nhìn tưởng đơn giản, nhưng khiến mọi người ăn đến sạch sẽ lại còn khen không ngớt thì không phải là chuyện dễ.
Đồ ăn hỏa hậu độc đáo, thanh nhã, rất phù hợp khẩu vị của Lâm Tịch Hải, hắn ghét nhất các món ăn đầy dầu mỡ và mặn.
Gần 1 tháng nay, Lâm Tịch Hải mỗi ngày đều ăn cơm tại nhà, mấy món ăn đó làm hắn bị nóng trong người, hiện tại thấy mấy thứ điểm tâm hương vị thanh khiết này, nhất thời giống như chó con nhìn thấy mẩu xương, cơ hồ đem cả khuôn mặt úp vô trong bát.( hjx, thật là mất tư cách)
“Từ từ thôi, không ai giành ăn với ngươi đâu.”
Mang Anny thật sự nhìn không được, ngăn hắn lại, Úy Như Bình mím môi mà cười.
Bưng ra một nồi thanh lương bổ dưỡng là cẩu kỷ cùng cây hoa cúc điệu cốt thang, Bành Diệc Hàn cuối cùng cũng xong việc, ngồi xuống cùng mọi người dùng cơm.
“Tiểu bành, tiểu Hải thực thích món ăn ngươi làm đó.”
Mang Anny an vị ở bên người hắn, đụng nhẹ vào khuỷu tay hắn.
“Vậy là tốt rồi.”
Bành Diệc Hàn vi vi cười, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má trái.
ngũ quan của y tuy rằng bình thường, nhưng bởi vì vẻ mặt trầm ổn, nên rất nam tính, má lúm đồng tiền làm gương mặt y hiện ra một tia trẻ con.
“Ngươi vì sao lại thích nấu ăn?”
Mang Anny tò mò hỏi.
“Ta có một đệ đệ, một muội muội, bình thường cha mẹ công tác đều bề bộn nhiều việc, cho nên ta từ khi còn rất nhỏ đã được coi như “Gia đình chử phu”(người đàn ông trong gia đình).”
Bành Diệc Hàn cười nói.
“Oa, thật sự là đại ca tốt.”
Mang Anny ngưỡng mộ.
Khó trách trên người hắn toát ra khí chất như người anh cả luôn bình tĩnh bao dung, hiện tại đều là con một chiếm đa số, nên mẫu nam nhân như hắn bây giờ thật sự rất ít.
“Đúng rồi, tiểu Bành, việc tìm phòng thế nào rồi?”
Úy Như Bình hỏi.
“Hôm nay buổi sáng xem qua mấy nhà, cũng không vừa lòng lắm.”
Bành Diệc Hàn lắc đầu nói.
“Làm sao vậy, ngươi phải chuyển nhà sao? Ngươi không phải vẫn ở tại ký túc xá dành cho viên chức à?”
Mang Anny không khỏi tò mò hỏi.
“Ân, bất quá ta nghĩ nên đi ra ngoài sống, dù sao nơi đó điều kiện không tốt lắm, đồng sự thường hay quấy nhiễu không thể nào an tĩnh đọc sách được, cho nên muốn tìm nhà trọ thích hợp ở vùng phụ cận.”
Bành Diệc Hàn nói.
“Như vậy a……”
Mang Anny tầm mắt vừa chuyển, rơi xuống trên người Lâm Tịch Hải lúc này đang cầm 2 khối đồ ăn mà cắn, trong lòng đột nhiên nảy ra ý kiến: “Tiểu Hải, ngươi không phải đang muốn tìm một bạn cùng phòng hợp tính sao?”
“A?”
Lâm Tịch Hải ngạc nhiên ngẩng đầu, khóe miệng còn dính một chút sốt cà.
“Ta thay ngươi tìm một đối tượng hoàn mỹ nga, hắn rất chịu khó, lại giỏi nấu ăn, hơn nữa cam đoan thực im lặng, sẽ không quấy rầy ngươi.”
“Người kia là ai?”
Lâm Tịch Hải hỏi.
Làm sao chọn được người tốt như vậy?
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Mang Anny cười đến sáng lạn, chỉ chỉ vào vẻ mặt ngạc nhiên không kém của Bành Diệc Hàn.
Mắt to trừng mắt nhỏ, Lâm Tịch Hải cùng Bành Diệc Hàn nhất thời không biết nói gì.
※※※
Phòng khách truyền đến âm thanh sôi động cùng tiếng cười vang, xem ra tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Thừa dịp tất cả mọi người đang ăn trứng luộc cũng như xem Úy Như Bình mở lễ vật ( quà), Bành Diệc Hàn đi vào trong bếp, trầm mặc lau rửa sạch sẽ chén đĩa.
Khi nghe Mang Anny nói, trong lòng y bỗng dưng phát ra 1 tia hy vọng, nhưng dao động thì dao động, muốn trở thành bạn cùng phòng với Lâm Tịch Hải chắc là không thể nào.
Thường nghe người ta nói, số mệnh con người đều do trời định.
Khi vừa ra sinh, số phận đứa bé sẽ được quyết định ngay lập tức : được nuôi dưỡng theo loại tốt hay kém, bọn họ được ban cho bề ngoài cùng thể chất bất đồng, vì vậy nhân sinh không ai giống ai.
Mà y từ khi sinh ra trên đời, ngay từ đầu số phận đã tràn ngập gai góc. Cũng may cá tính ôn lãng, cứng cỏi bình thản, cũng không oán trách ông trời ( ai như bạn Hải sướng muốn chết mà trách trời trách đất hoài), cho nên cũng không cảm thấy vất vả lắm.
Y không phủ nhận, lần đầu tiên thấy mặt Lưu Tịch Hải, hầu như đã khuynh đảo vì hắn.
Chuyện này cũng không có gì là xấu hổ, hắn cao ngạo tuấn mỹ, chói sáng đến loá mắt, lại tài năng và thông minh, ai thấy cũng phải dao động thôi. Hơn nữa biết hắn cùng loại người với y ( đồng tính ấy)
Nhưng mà, muốn thân cận với một nam tử mỹ mạo đến khiếp người như Lâm Tịch Hải, khó có thể tránh được việc bị hắn châm bím mỉa mai, hoặc là càng chuẩn xác một chút, đúng là hắn ko hề che giấu việc xem thường y.
Loại khinh miệt này, từ nhỏ đến lớn, y đã thấy nhiều rồi.
Chỉ trong khoảnh khắc Bành Diệc Hàn liền hiểu được, y và Lâm Tịch Hải vốn không nên gặp mặt, ngay cả dù chỉ là thoáng qua, với y mà nói, đó cũng là một sự đối lập châm chọc mãnh liệt.
Trở thành bạn cùng phòng, có thể sao?
Đây có lẽ là nguyên nhân khiến mọi người ban nãy đang vui bỗng dưng trầm mặc, xấu hổ giùm cho y.
“Khụ khụ……”
Ở cửa có người ho khan.
Bành Diệc Hàn quay đầu, thực ngoài ý muốn thấy được Lâm Tịch Hải, “Là ngươi à?”
“Ân.”
Lâm Tịch Hải cầm một chiếc bánh ngọt nhỏ đi đến gần hắn, “Úy Như Bình bảo ta đưa cho ngươi.”
“Cám ơn, đặt lên bàn đi, ta rửa xong bát đĩa rồi sẽ ăn.”
Bành Diệc Hàn ảm đạm cười.
Lúc trước an bài hắn cùng Lâm Tịch Hải thân cận, chính là Úy Như Bình.
Hai người là bạn tốt từ khi còn học đại học, quen biết nàng, Bành Diệc Hàn cảm thấy phi thường may mắn.
Úy Như Bình là cô gái có tâm địa rất tốt, thích chiếu cố người khác, càng thích xen vào việc của người ta. Tuy rằng Bành Diệc Hàn thực cảm kích sự quan tâm của nàng, nhưng có đôi khi, kiểu quan tâm này đối với y mà nói, ngược lại là một sự thương tổn vô hình.
Tựa như lần “Thân cận”trước, y nghĩ đến đối tượng mình sắp sửa gặp, là nam tử bình thường giống như y, nếu biết là Lâm Tịch Hải, y tuyệt đối không chấp nhận phó ước.
Y thường không quan tâm bề ngoài, người với người linh hồn đều ngang hàng như nhau thôi.Nhưng chính là y cùng hắn thật sự rất không xứng!
“Cái kia…… có cần ta giúp hay không?”
Bành Diệc Hàn kinh ngạc phát hiện, Lâm Tịch Hải cư nhiên còn chưa đi, “Không cần, một mình ta làm được rồi, ngươi ra phòng khách cùng bọn họ nói chuyện đi.”
Lâm Tịch Hải vẫn đứng bất động.
“Có chuyện gì sao?”
Bành Diệc Hàn ngừng tay, xoay người lại nhìn hắn.
Từ sau buổi “Thân cận”kia tới nay, đây là lần đầu tiên hắn gần gũi y.
ngũ quan hắn thật sự là xinh đẹp, hình dáng khắc sâu, tuấn mỹ tinh xảo, mái tóc được tạo hình tỉ mỉ, trình tự rõ ràng, lóe ra sắc bóng bẩy nhu hòa, đôi mắt đen giống như đêm khuya lạnh lùng…..
Mà bờ môi của hắn lại gợi cảm, thần tuyến hoàn mỹ, có màu hồng nhạt!
Không biết hắn có sử dụng son môi hay không, giống như cánh hoa toát ra một loại màu trong suốt tự nhiên, cho dù hắn không có ý định hấp dẫn người khác, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng mở miệng, mị lực kia còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Bành Diệc Hàn bất động thanh sắc chuyển dời tầm mắt……
“Ngươi không phải rất thích nấu cơm sao?”
Lâm Tịch Hải kéo ghế ngồi xuống, thấy trên bàn có miếng bánh táo còn dư, liền nhét vào miệng, hai mắt tỏa ra ánh sáng, oa, ngon muốn chết……
Cả buổi tối, hắn giống con mèo đói bụng lâu năm, ăn như điên, Mang Anny thậm chí cười giễu hắn là quỷ đói đầu thai.
“Ta rất thích nấu cơm cho người khác ăn, thấy bọn họ ăn cao hứng, ta cũng thực vui vẻ.”
Bành Diệc Hàn nhìn hắn, ôn nhu cười nói.
“Vậy sao ngươi lại thích chiếu cố người khác?”
“Bởi vì từ nhỏ thường xuyên chiếu cố đệ đệ muội muội, nên đã thành thói quen.”
Lâm Tịch Hải cảm thấy mình rất kỳ quái, rõ ràng tên kia là 1 gã không hề thú vị, nói chuyện phiếm cũng chỉ được vài câu, nhưng trong lòng lại dấy lên vài tia cảm giác kì lạ.
Chẳng lẽ do lâu lắm rồi không có tâm sự cùng nam nhân?
Bành Diệc Hàn rửa xong đám chén bát bằng thủy tinh, rồi lau thật khô, để vào giữa, sau đó lau dọn sạch sẽ chung quanh, chỉ trong chốc lát, phòng bếp vốn tán loạn đã tươm tất như trước, không nhiễm một hạt bụi.
Nam nhân này đúng là “Gia đình chử phu”, thật tuyệt vời a.
“Nếu…… Ngươi còn chưa tìm được phòng trọ thích hợp, có muốn đến nhà ta xem qua hay ko?”
“A?”
Bành Diệc Hàn ngẩn ra, đang chà lau chiếc chén thủy tinh nhất thời dừng lại.
“Nhà trọ của ta ở 『 hải cảnh hoa viên 』, quy hoạch đắc không tồi, có bể bơi, PUB, sân tennis, còn có sân gôn rất mê người, đứng trên ban công có thể nhìn đến Đông hải, giao thông tiện lợi. không xa có trạm tàu ngầm, đến H cũng tiện lợi. Ba phòng đơn một phòng khách, một gian ta ở, một gian là phòng tập thể thao, mặt khác một gian nghĩ muốn cho thuê, tiền thuê nhà một tháng một ngàn khối………”
Lâm Tịch Hải thao thao bất tuyệt giới thiệu nhà cửa.
“Hải cảnh hoa viên, là khu dân cư cao cấp, theo ta được biết, không có bốn ngàn nguyên là thuê không nổi.”
Bành Diệc Hàn nhịn không được nói.
“Ta biết a, cho nên có kèm theo điều kiện.”
Lâm Tịch Hải bày ra nụ cười tao nhã mê người như ác ma.”Điều kiện chính là ngươi nấu cho ta một ngày ba bữa cơm, còn có quét tước tẩy trừ và các công việc nhà khác….v.v…. cũng đều là ngươi làm. Thế nào, chịu không?”(giống mướn osin quá)
Lâm Tịch Hải nín thở nhìn y.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn đứng từ trên cao nhìn xuống, Phảng phất bố thí cho y, nhưng chỉ có chính hắn biết, hắn có bao nhiêu phần khẩn trương, sợ nghe nam nhân kia từ chối.
Đúng vậy, hắn thực sự chán ghét những kẻ diện mạo tầm thường, ngôn ngữ lại chán nản, cùng tên nam nhân như vậy làm bạn cùng phòng quả thực là không thể tưởng tượng.Vốn cho thuê phòng là vì muốn tìm ra 1 người đàn ông như ý, nhưng đêm nay được thưởng thức tài nấu ăn của Bành Diệc Hàn, dạ dày hắn đã hoàn toàn bị chinh phục, làm sai hết cả kế hoạch.
Tính dục tuy trọng yếu, nhưng miếng ăn quan trọng hơn.(hự hự)
Hơn nữa, sau khi đưa ra thông tin quảng cáo, tới trước cửa đều là mấy tên suy nam, xem ra chiêu này rõ ràng ko linh nghiệm, còn không bằng đi quán bar hay quán ăn đêm để tìm kiếm. Cho nên hắn đương nhiên lựa chọn người có khả năng giúp dạ dày hắn thỏa mãn.
Lâm Tịch Hải vốn thích hưởng thụ, thuận theo chiều gió, cân nhắc lợi hại, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, không quá vài giây liền đem tình thế trước mặt phân tích nhất thanh nhị sở.
— sau 1 hồi trầm mặc, Bành Diệc Hàn ảm đạm cười, “Như vậy không tốt lắm đâu.”
Lâm Tịch Hải lập tức tỉnh mộng, nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai.
Gì? Hắn không có nghe sai chứ, y cư nhiên dám cự tuyệt hắn!
“Vì cái gì? Có chỗ nào không tốt?”
“Ta cảm thấy được, ta tựa hồ không thích hợp làm bạn cùng phòng của ngươi, suốt ngày nhìn đến con khủng long giống như củ khoai tây, ngươi có thể nuốt trôi cơm sao?”
Bành Diệc Hàn đem nguyên mấy lời hắn nói ở bãi đỗ xe trả lại cho hắn.
“Chỉ là ở chung thôi, đâu phải bắt ngươi trở thành vợ của ta!”
Lâm Tịch Hải bất giác buột miệng, ý thức được chính mình nói cái gì, hắn vội ngậm miệng thật mạnh, cùng Bành Diệc Hàn mắt to trừng đôi mắt nhỏ.(2 anh này có1 chiêu mà xài wai`)
Không khí thật sự là làm cho người ta xấu hổ muốn chết!
Bắt, cấu, cào giựt tóc, Lâm Tịch Hải cúi đầu thật thấp, ấp a ấp úng nói: “Cái kia…… Ta biết lần trước ở bãi đỗ xe là có điểm quá phận, ta muốn giải thích!”
Người này……
Vốn nghĩ hắn ngạo mạn vô cùng, căn bản không biết đến hai chữ “Giải thích”viết ra sao, hiện tại xem ra, trông cứ như 1 con mèo Ba Tư đang hối lỗi vì vừa làm sai chuyện gì a.
Bành Diệc Hàn cười cười, ban đầu hơi có chút hờn dỗi, bây giờ bất tri bất giác biến mất tiêu, “Vậy, ta có thể đi xem nhà chứ?”
“Đương nhiên có thể, quyết định vậy nhé!”
Lâm Tịch Hải nhãn tình sáng lên, liền bắt lấy cánh tay của y, hưng phấn mà lắc lắc.
Thần tình hắn như cánh hoa lóe ra màu sắc tươi sáng động lòng người, giống như đang nở rộ, ẩn hiện trước mặt y.
Chỉ trong chớp mắt, Bành Diệc Hàn đã nghĩ đến việc muốn hôn hắn.
Nhưng mà, y không làm.