Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh

Chương 14: Chương 14




Standard

Bất phụ như lai bất phụ khanh

Chương 13

———————————————————-

Giang sơn Đại Hi này của phụ hoàng chính là do người kia khuynh tẫn tất cả để bảo hộ. Giang sơn là thứ phụ hoàng dùng để tưởng niệm người kia, cũng là thứ duy nhất minh chứng người kia đã từng vì phụ hoàng liều mình chiến đấu.

Tới dịch trạm, Tần Phong lo lắng phong hàn sẽ không tốt cho thân thể Cung Dư Mặc liền một mình ra ngoài tìm đại phu tại địa phương hốt mấy thang thuốc, sắc thuốc xong, thấy phòng Cư Dư Mặc còn sáng đèn liền gõ cửa vào.

Cung Dư Mặc trước đó đã uống thuốc, thân thể ra mồ hôi một trận, cảm giác đã khỏe hơn nhiều, nhưng không đành lòng phụ một phen tâm ý của Tần Phong bèn phải uống tiếp, sau đó bảo Tần Phong ngồi lại, chủ tớ hai người dường như lâu rồi chưa có thời gian ngồi nhàn nhã truyện trò với nhau thế này.

Không biết hai người họ đã nói đến chuyện gì, nhưng Tần Phong đợi nửa ngày cũng không thấy Cung Dư Mặc trả lời, nhìn lên thì thấy đối phương đang nhìn ngọn nến trên bàn đờ người ra, liền nhẹ giọng hỏi, “Chủ tử, có chuyện gì thế?”

Cung Dư Mặc chớp mắt mấy cái, sau một lúc lâu mới cười nói, “Không có gì… đột nhiên nghĩ đến một vài chuyện, cảm thấy có chút phiền muộn.” Vừa nói vừa đưa tay chụp ngọn nến màu lam.

“Chủ tử cẩn thận!” Thấy hắn làm như vậy, Tần Phong trong vô thức liền muốn đưa tay đẩy ngón tay trắng nõn thon dài của hắn ra, nhưng lại sợ nếu làm kinh động đến hắn sẽ dễ khiến hắn bị thương, thành ra chỉ có thể lo lắng nhắc nhở.

Dư Mặc thấy Tần Phong lo lắng, hai mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình liền cười. “Không sao đâu… Chụp ánh nến là lúc nhỏ hoàng huynh dạy ta, kỳ thực không nóng chút nào.” Thấy Tần Phong không tin liền buông tay ra, bảo “Nếu không tin ngươi chụp thử?”

Tần Phong nửa tin nửa ngờ đưa hai ngón tay chụp chụp thử, cảm thấy không nóng như trong tưởng tượng mới có thể yên lòng. Cung Dư Mặc nhìn ánh nến nửa xanh nửa cam, cười nhẹ, “Vừa rồi nhìn nến đột nhiên nghĩ đến hoàng huynh, ta có nên hảo hảo nói chuyện một lần với huynh ấy?”

“Thái tử điện hạ nhật lý vạn ky*, chỉ sợ…”

(nhật lý vạn ky = bộn bề công việc)

“Đúng vậy…” Cung Dư Mặc đứng dậy đi lại vận động, “Phụ hoàng… tựa hồ có ý muốn đem hết chuyện triều chính giao cho hoàng huynh.”

“Bệ hạ muốn thoái vị sớm?” Tần Phong rất ít khi vào cung, cũng chưa nhậm chức gì trong triều nên đối với mấy chuyện này không rõ ràng lắm, nghe Cung Dư Mặc nói thế liền giật mình, đi tới phía sau Cung Dư Mặc, hạ thấp giọng hỏi.

“Sẽ không đâu.” Cung Dư Mặc than nhẹ, “Ta nghĩ phụ hoàng sẽ giao hết quyền hành cho hoàng huynh, nhưng sẽ không thoái vị.”

“Vì sao phải thế?” Tần Phong nhíu mày —- chuyện này không phải tầm thường, bệ hạ nếu không muốn thoái vị, vì sao lại tự biến mình thành hư danh, cho dù có là nhi tử của mình thì một quốc gia cũng không thể có hai vua, ngược lại, nếu thái tử chưởng quản triều chính mà trên đầu vẫn còn hoàng đế, thế nào cũng cảm thấy trói tay trói chân. Quyết định như thế, tuyệt đối không thể là chuyện mà hoàng đế anh minh của họ có thể đưa ra.

Cung Dư Mặc lặng yên, hồi lâu mới thở dài nói, “Vì giang sơn này… khiến người lưu luyến…”

Giang sơn Đại Hi này của phụ hoàng chính là do người kia khuynh tẫn tất cả để bảo hộ. Giang sơn là thứ phụ hoàng dùng để tưởng niệm người kia, cũng là thứ duy nhất minh chứng người kia đã từng vì phụ hoàng liều mình chiến đấu.

Tần Phong cũng yên lặng, hắn nhớ tới những chuyện sáng sớm hôm đó ở vương phủ Cung Dư Mặc từng nói… Hắn nghĩ, chủ tử của hắn hẳn là đã quyết tâm muốn đoạt thiên hạ, thế nhưng ngài vẫn còn cố kỵ ca ca cùng phụ thân mình. Giữa hai thứ đó, chỉ có thể chọn một.

“Ai…” Cung Dư Mặc cuối cùng thở dài, vỗ vỗ vai Tần Phong, “Lúc chia tay Vân Hiên ta có nói với hắn, cho hắn một năm để thay thế vị trí hiện tại của Tạ Suất.” Lời nói vẫn chưa hết, nhưng tựa hồ Cung Dư Mặc cũng không muốn nói thêm, chỉ vỗ vỗ vai Tần Phong lần nữa, “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn ngủ.”

Thật là có những chuyện cứ nghẹn lại trong cuốn họng, khiến người ăn không ngon ngủ không tốt, đứng ngồi không yên.

Xe ngựa vẫn lắc lư như trước, chỉ là hai chủ tớ ngồi trong xe cũng không có tâm tình thưởng thức phong cảnh ven đường. Bệnh phong hàn của Cung Dư Mặc đã đỡ, nhưng cả người vẫn mệt mỏi như trước, chui vào trong chăn chợp mắt. Tần Phong ở cạnh bên chuẩn bị sẵn nước ấm phòng lúc Dư Mặc Cần — chủ tử của hắn thân thể không tốt lắm, trước nay lại được nuông chiều, thành ra tuy chỉ nhiễm chút phong hàn, nhưng muốn khôi phục cũng phải lâu hơn người thường một chút.

“Nước…” Đang lúc Tần Phong đờ ra thì nghe được thanh âm của Cung Dư Mặc, vội vã lấy ấm nước ủ trong noãn lô, rót ra chén đưa đến bên môi Dư Mặc. Cung Dư Mặc uống xong hai chén lại nằm xuống, nhìn nóc xe đờ người.

Ban đầu Tần Phong rất mong chủ tử mình có thể du sơn ngoại thủy, quan khán thiên hạ, nhưng hiện tại càng về gần kinh thành, Cung Dư Mặc càng đấu tranh nội tâm gay gắt. Nhìn chủ tử bệnh thành như vậy, không thể tùy tiện tiêu sái như trước, hắn thấy rất khó chịu. Có lẽ trước đây hắn thật sự suy nghĩ quá đơn giản rồi, để có thể làm người đứng ở vị trí tối cao nhất định phải trả giá rất nhiều thứ, vị chủ tử không muốn từ bỏ thứ gì cũng không muốn tranh giành thứ gì của hắn sao lại tình nguyện làm cơ chứ?

“Chủ tử… Nếu ngài có chuyện gì khó chịu cứ nói ra đi.” Thế nhưng hắn biết, nếu Cung Dư Mặc đã quyết định thì chắc chắn sẽ làm, không ai có thể ngăn cản.

Cung Dư Mặc quay đầu nhìn hắn một chút, cười nói, “Ta không có gì khó chịu, ngươi nha… đừng có như ông già vậy, quan tâm thái quá.”

“Ta không quan tâm thái quá.” Tần Phong thấp giọng nói, “Trong lòng chủ tử khó chịu, ta đều nhìn thấy.”

“Nói mò…”

“…Vâng, là thuộc hạ vượt quá quy củ.”

Cung Dư Mặc thở dài, nghiêng đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ cười nói.

“Mỗi lần ngươi tự xưng thuộc hạ… trong lòng chắc chắn là đang bất bình.” Bên nhau lâu như vậy, tâm ý đối phương hiển nhiên phải rõ, “Tần Phong… ta không sao đâu, chỉ là tự tìm phiền não, có một số việc cho dù biết trước kết quả sẽ là như thế, không cách nào thay đổi, ta vẫn nhịn không được mà suy nghĩ đến nó.”

“Chủ tử… Nếu có thể nói ra, chẳng phải trong lòng sẽ thoải mái hơn sao?” Tần Phong ngồi xuống, nhích gần Cung Dư Mặc một chút. “Chẳng lẽ chủ tử còn chưa tin tưởng được ta?”

Cung Dư Mặc nhìn Tần Phong, hơi nước nhợt nhạt đọng lại nơi khóe mắt, hồi lâu mới lắc đầu, cười nói. “Ta còn phải nhờ ngươi giúp ta… Sao lại không tin tưởng ngươi cho được?”

Nghe Dư Mặc nói vậy, Tần Phong nở nụ cười, trong lòng vui vẻ, ngồi thẳng người dậy, “Chủ tử muốn ta làm gì?”

Tần Phong là một hài tử thông minh tuyệt đỉnh, nếu đầu quân đi theo Tiêu Vân Hiên, chắc chắn sẽ trở thành một tướng lĩnh kiệt xuất, Cung Dư Mặc nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói, “Tần Phong, ngươi trước hết hãy nghe ta nói xong đã, sau đó quyết định cũng không muộn… Ngươi theo ta lâu như vậy, ta không muốn gạt ngươi cũng không muốn hại ngươi.”

“Tần Phong… Ta muốn cùng Tiêu Vân Hiên ở mãi bên nhau, làm bạn cả đời. Ta muốn cùng hắn rời khỏi hoàng cung, cả đời cũng không quay lại.”

“Ta muốn ngươi giúp ta đoạt ngôi hoàng đế, nhưng đến cuối cùng ta sẽ buông bỏ ngôi vị đó… cũng sẽ rời bỏ ngươi… Cho dù vậy, ngươi vẫn trung thành với ta sao?”

Tần Phong có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, Cung Dư Mặc lại nói ra như vậy.

Nhưng mà từ lúc hắn hiểu chuyện tới nay chỉ có mỗi một chủ tử là Cung Dư Mặc. Chỉ cần Cung Dư Mặc mở miệng nói một câu, hắn chắc chắn sẽ làm theo một câu, không hơn không kém. Tuy trước nay đều dõi theo từng cử động, từng ánh mắt của Cung Dư Mặc, nhưng hắn cũng không hiểu vì sao lúc này chủ tử lại đột ngột đưa ra quyết định kinh người thế này. Cung Dư mặc yên lặng nhìn hắn, đôi mắt tưởng chừng có thể đầu độc nhân tâm.

Đôi mắt nâu của Cung Dư Mặc lúc nào cũng như thế, tựa như một viên ngọc lưu ly, trong vắt như gương, tựa như mặt nước hồ thu, sâu không thấy đáy.

Ban đầu bị gia tộc quyết định đưa đến làm thị vệ cho nhị hoàng tử, Tần Phong chỉ khuất phục Cung Dư Mặc vì thân phận hoàng tử, sau đó vì thán phục phong thái tuyệt đại của Cung Dư Mặc mà cam nguyện buông bỏ kiêu ngạo của một quý tộc để đi theo, thời gian tiếp xúc ngày càng dài, đến cuối cùng hắn phát hiện, chủ tử của hắn là một người có thể dễ dàng khiến người khác mê muội. Ôn nhu của Dư Mặc, thờ ơ của Dư Mặc, đan xen tạo thành một tấm lưới thật lớn, khiến người chìm đắm, mà bản thân Tần Phong cũng đã lạc lối rồi.

Nếu có thể, hắn mong rằng đời này kiếp này đều có thể phục tùng trước đôi mắt của Dư Mặc, tuyệt không hối hận.

“Đương nhiên.” Tần Phong cười nói, “Thuộc hạ… vĩnh viễn trung với ngài.”

Cung Dư Mặc nói, “Không hỏi lý do sao?”

“Ta tin tưởng ngài.” Tần Phong thở phào nhẹ nhỏm, cả người cứng nhắc cũng đã bình ổn lại, “Ngài chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện nguy hại giang sơn. Tần Phong trước nay hành sự đều sẽ không khiến chủ tử thất vọng, chỉ cần những việc đó không phụ trời đất, không phụ bách tính.”

“Ha ha.” Cung Dư Mặc nở nụ cười, “Ta trước nay đều nghĩ ngươi là một hài tử thông minh, nhưng hóa ra lại khờ khạo như vậy.” Hắn vừa nói vừa nhìn Tần Phong, “Bất quá ta vẫn muốn nói cho ngươi biết lý do. Tần Phong, ta rất vui vì ngươi tin tưởng ta như vậy, nhưng ta phải cho ngươi, cũng như cho chính bản thân ta, một lời giải thích.”

Thấy đôi mày Cung Dư Mặc giãn ra, Tần Phong theo đó mỉm cười, tựa như tảng đá trước nay vẫn đè nặng trên đầu hai chủ tớ cuối cùng cũng bị hất văng, cả người thư thái. Với Cung Dư Mặc mà nói, hắn rất cao hứng với lòng trung thành của Tần Phong, còn với Tần Phong, hắn thấy vinh dự khi có thể vì chủ tử mà góp công góp sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.