Chương 20
Ban đêm gió lạnh xào xạc, tại hoa viên trống trải tiếng bước chân đoàn người tất tất tốt tốt, cung nữ dẫn đầu cúi đầu cầm cung đăng, vì hoa phục nữ tử phía sau các nàng chiếu sáng. Nàng kia thân hình hơi gầy, lộ ra gương mặt thanh tú tuyệt luân, một đôi con ngươi nhạt màu, nhìn dưới ánh trăng lại là lam sắc mơ hồ.
Thời điểm đoàn người đi tới hậu điện Càn Thanh cung, Cung Dư Mặc như trước thẳng tắp quỳ bên ngoài. Hoa phục nữ tử thấy thế một mình bước nhanh tiến lên, thị vệ một bên thấy nàng đều hành lễ, nữ tử phất tay, chỉ đi tới bên người Cung Dư Mặc ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Nhị hoàng huynh…”
Phảng phất lúc này mới chú ý tới có người đến, Cung Dư Mặc đờ đẫn quay đầu nhìn người bên cạnh, “Dư Xu.” Người tới đúng là muội muội của Cung Dư Mặc, Tê Ngô công chúa Cung Dư Xu.”Muội sao lại tới? Mẫu phi sao rồi?”
Dư Xu nắm cánh tay huynh trưởng, “Không có gì đáng ngại rồi, ngày hôm nay đúng hạn dùng bữa, muội phân phó người thêm chút thảo dược an thần trong bữa tối, giờ người đã ngủ rồi.”
Cung Dư Mặc thoáng gật đầu, “Làm phiền muội rồi…”
Cung Dư Xu lắc đầu, mượn ánh trăng nhìn ca ca, người đã từng như một vị thần trong cảm nhận của nàng, giờ đây trở nên tiều tụy, “Vì cái gì…” Nàng cúi đầu, đưa tay che miệng, “Vì cái gì a, đại hoàng huynh cùng hoàng hậu nương nương đều đối đãi chúng ta không tệ… Nhị hoàng huynh, huynh vì cái gì muốn…”
Dư Mặc quay đầu nhìn muội muội đỡ cánh tay mình cúi đầu nức nở, vươn tay sờ sờ đầu nàng, “Muội sao vậy? Khóc cái gì… Ngoan, Dư Xu rất nghe lời ca ca không phải sao, đừng khóc.”
“Muội không nghĩ ra a, từ… sau việc này, huynh hàng đêm quỳ ở chỗ này, mẫu phi mỗi ngày đều cảm thấy có lỗi với phụ hoàng mà muốn chết muốn sống… Ca, nếu như huynh làm hoàng đế là chuyện khiến nhiều người, bao gồm cả chính huynh đều không thoải mái đều khổ sở như thế… Huynh vì cái gì còn muốn làm vậy?” Cung Dư Xu tựa đầu trên vai Dư Mặc, “Muội đọc trong sách không có một đế vương nào lại như huynh vậy…”
Cung Dư Mặc trấn an muội muội của mình, “Dư Xu… Việc này muội cũng không hiểu. Ta có chuyện ta nhất định muốn làm…”
“Chuyện huynh nhất định muốn làm, chính là làm hoàng đế sao?” Dư Xu tiếp lời hỏi.
“Đúng… Cũng không đúng.” Cung Dư Mặc lắc đầu, “Dư Xu muội trở về đi, nơi này đêm khuya sẽ lạnh, muội một nữ hài tử… nhiễm phong hàn sẽ không tốt.”
Một lúc lâu, Cung Dư Xu mới chậm rãi đứng lên, “Hoàng huynh, huynh làm nhiều như thế, rốt cuộc có đáng giá hay không? Vì giang sơn thiên hạ… Biến thành như vậy.” Nàng đưa ngón tay chỉ hướng cung đăng như trước tỏa sáng, “Đại hoàng huynh cùng phụ hoàng chính là tại nơi này, muội dù có thể vào cũng không dám đi vào… Muội không biết đối mặt bọn họ như thế nào. Huynh thì sao? … Huynh không giết bọn hắn chứng minh huynh không phải bởi vì một vương vị liền trở nên thị huyết tàn nhẫn, nhưng ngươi ngày sau còn có mặt mũi nhìn bọn họ sao?”
“Đáng giá hay không đáng giá…” Cung Dư Mặc nhắm mắt lại, “Dư Xu, muội hiện tại hỏi ta, ta cũng không có cách nào khác trả lời muội. Vấn đề này… e rằng trăm nghìn năm sau, cũng không có người có thể định luận.”
“Nhị hoàng huynh, Dư Xu một người nhân gia nữ tắc*, không hỏi lịch sử không hỏi ưu khuyết điểm… Muội chỉ hỏi ca ca muội, hắn cảm thấy có đáng giá hay không?”
(*người phụ nữ trong gia đình)
Cung Dư Mặc ngẩng đầu, nhìn muội muội hắn, muội muội hắn từ nhỏ ngàn vạn sủng ái, rồi mới kiên định gật đầu.
Cung Dư Xu cúi đầu, nhịn xuống nước mắt, “Hảo… Nếu nhị hoàng huynh nghĩ đáng giá, kẻ là muội muội không lời nào để nói, mẫu phi huynh yên tâm, muội sẽ không để người bệnh bị lạnh bị đói. Chuyện muội có thể làm vì huynh, chỉ có những việc này, huynh… Chính huynh tự giải quyết cho tốt.”
“Cảm tạ muội, Dư Xu.” Cung Dư Mặc cười nói, “Vẫn nghĩ muội chính là một tiểu nha đầu… Bất tri bất giác, muội đã trưởng thành rồi.”
Dư Xu hàm lệ cười nói, “Đó là bởi vì trước đây nhị hoàng huynh ngươi cần tiểu nha đầu Dư Xu làm bạn, mà hôm nay, huynh cần một Cung Dư Xu thành thục hiểu chuyện hỗ trợ.” Cho nên, mặc dù trăm ngàn không muốn, ta vẫn phải lớn lên…
……….
“Huynh muội chúng ta, nhiều ngày không gặp mặt rồi.” Dư Xu đang muốn quay về, người tới từ trên bậc thang hậu điện đã mở lời, “Dư Xu hoàng muội, gần đây thân thể vẫn khỏe?”
“Thái tử điện hạ!” Cung Dư Xu kinh hô, vội vã hướng hắn hành lễ, mà Cung Dư Mặc một bên như trước quỳ thẳng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đối diện đi tới, “Thái tử… Hoàng huynh…”
Cung Dư Thư đi tới trước mặt hai người huynh muội các nàng, bầu không khí một trận xấu hổ, “Mới vừa rồi, ta đưa Tiêu tướng quân đi gặp phụ hoàng rồi.”
“… Tạ hoàng huynh.”
“Ngươi ta huynh đệ… không cần khách khí như vậy.” Cung Dư Thư biết chính mình dù có bảo hắn đứng lên hắn cũng sẽ không, cho nên thẳng thắn an vị trên bậc thang trước mặt hắn, “Dư Mặc, ngươi nghĩ để Tiêu Vân Hiên đi gặp phụ hoàng hữu dụng sao?”
“… Thần đệ không biết…” Cung Dư Mặc thực sự trả lời, “Chỉ là Vân Hiên muốn gặp phụ hoàng, chủ ý này khẳng định không phải Vân Hiên tự mình nghĩ ra được…”
“Y đi tìm quân sư?” Nghĩ muốn hòa hoãn bầu không khí nặng nề áp lực này một chút, Cung Dư Thư hướng Dư Xu vẫy tay, vỗ vỗ bậc thang bên người, “Qua đây ngồi cùng thái tử ca ca của ngươi.” Dư Xu cười gật đầu, vội vã ngồi qua, Cung Dư Thư sủng ái sờ sờ đầu nàng, mới tiếp tục nói chuyện cùng Cung Dư Mặc, “Sẽ đi tìm ai đây?”
“Xưa nay Vân Hiên có chủ ý gì không nắm chắc… Không phải hỏi ta, chính là hỏi Phó bá gia.”
“Phó Thanh Y…” Cung Dư Thư gật đầu, “Nghe đồn đã từng là một anh hùng, nhất phu đương quan vạn phu mạc khai*, nhưng thoái ẩn quá sớm… Cũng đúng, nghe nói Tiêu Hoài Viễn tướng quân cùng Thanh Y bá khi còn trẻ quan hệ không tồi. Đáng tiếc ta cũng không có duyên phận thấy thần thái bọn họ lúc đương niên”.
(*một kẻ làm quan vạn người được nhờ, có tài, giúp được nhiều người)
“… Thần đệ… từng gặp qua Thanh Y bá, mặc dù vô duyên thấy hắn năm ấy như thế nào tính toán tài tình, thần kỳ chế địch, nhưng mặc dù vậy hiện tại vẫn như cũ là thiên tài hiếm gặp.”
Cung Dư Thư cười gật đầu, “Đúng vậy… Trong triều đình và nhân gian nhiều ít anh tài, ta chưa từng phát hiện. Tỷ như Trữ Tu Phàm, ta như thế nào cũng chỉ cảm thấy hắn có thể dùng nhưng không được trọng dụng, một bụng quá nhiều oán hận.”
“Kỳ thực Trữ Tu Phàm oán hận nhiều hơn chính là hắn xuất thân thấp hèn… Thuở nhỏ bị người khi dễ khinh thường, như vậy tính cách nhiều ít có chút căm giận thế tục, rồi lại nóng lòng thể hiện tài hoa của mình. Nhưng hắn đích xác là người có bản lĩnh, phân tích sự vật tương đối thông thấu, chỉ cần thiện gia dẫn đạo… không bao lâu nữa có thể xưng là trụ cột nước nhà.”
Cung Dư Thư lại cười, “Ngươi xem… Nhiều lương đống anh tài như vậy nhưng ta đều không nhìn thấy… Từ điểm đó, ngươi liền thích hợp là chủ nhân giang sơn này hơn ta.”
Cung Dư Xu nghe nói như thế một trận khẩn trương, nàng nhìn một chút thái tử, lại nhìn một chút ca ca của nàng, cuối cùng không nói gì, chỉ kéo cánh tay Cung Dư Thư, nhìn Cung Dư Mặc.
“Không hẳn vậy…” Lặng yên hồi lâu, Cung Dư Mặc mới không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, “Bất đồng thời kỳ cần có bất đồng đế vương… Thần đệ chỉ có thể nói, giang sơn thời khắc này, càng thích hợp do thần đệ khống chế, mà không phải hoàng huynh.”
“Hảo!” Cung Dư Thư gật đầu cười nói, “Ngươi đã có phân kiêu ngạo nói lời này, liền làm cho ta xem! Nhìn ngươi có thể trị vì mảnh thiên địa này thế nào.”
“Thái tử ca ca huynh.. Huynh tha thứ cho nhị hoàng huynh rồi sao?” Cung Dư Xu nắm cánh tay Dư Thư cẩn cẩn dực dực mà hỏi, Dư Thư lập tức nhéo nhéo cái mũi muội muội, “Không thể nói là tha thứ hay không tha thứ, lúc đầu chỉ là rất không phục, nhưng giờ đây cũng bình thường trở lại, ước chừng là như Dư Mặc nói… Đại Hi thời này khắc này, cần không phải ta.” Nói rồi dừng một chút, “Ta biết, trên người ngươi có huyết thống Tây Vực, cho nên mặc dù ngươi cầu xin phụ hoàng người cũng sẽ không đáp ứng, cho nên ngươi chỉ có thể ra hạ sách ấy.”
“Ngươi đi tìm thêm mấy người thuyết khách đi… Ta không có cách nào khác giúp ngươi thuyết phục phụ hoàng.”
“… Tâm ý hoàng huynh Dư Mặc xin nhận, chỉ cầu hoàng huynh, tại mấy ngày này, chiếu cố phụ hoàng thật tốt.”
Cung Dư Thư gật đầu, ba huynh muội hồi lâu không cùng một chỗ, cho nên lúc này mặc dù không tiện nói gì cũng không ai chủ động rời đi, ba người kẻ quỳ kẻ ngồi, an tĩnh chờ đợi trong mảnh đêm đen đặc này, phảng phất như muốn cùng nhau đợi ánh bình minh.
Tiêu Vân Hiên từ hậu điện đi ra, thấy, chính là hình ảnh như vậy.
“Thái tử điện hạ, nhị hoàng tử, Tê Ngô công chúa, hạ quan Tiêu Vân Hiên, kiến quá ba vị.”
“Tiêu tướng quân!” Thái tử thấy y đi ra vội vã đứng lên, “Sao rồi?”
Tiêu Vân Hiên cười nói, “Hạ quan xem như không có nhục sứ mệnh, lời thái tử dặn dò hạ quan đã hoàn thành , bệ hạ đã uống dược, khi ta đi ra ngài nói muốn ngủ, bảo chúng ta đừng đi vào làm phiền.”
Cung Dư Thư mỉm cười gật đầu, “Vậy là tốt rồi. Ta đi vào trước, ta lo lắng nửa đêm về sáng phụ hoàng đột nhiên tỉnh cần người hầu hạ.”
“Làm phiền hoàng huynh.”
Sau khi thái tử đi rồi, Dư Xu cũng tự mình trở về tẩm cung, mà Tiêu Vân Hiên còn chưa đi.
“Ngươi thì sao? Ngươi có phải nên trở lại thượng dược rồi hay không?”
Tiêu Vân Hiên nhưng chỉ cười không nói, quỳ gối bên người Cung Dư Mặc, “Ta nói rồi… Có người dám quỳ ta liền ── ”
“Ta biết, ” Tiêu Vân Hiên cắt đứt lời hắn, “Cùng ngươi quỳ một canh giờ ngươi liền quỳ hai canh giờ sao. Uy hiếp như thế giống hệt tiểu hài tử.”
“Tiêu Vân Hiên!”
“Ta nghe được a!” Tiêu Vân Hiên cười dựa sát lại, đem áo choàng trên người cuốn lấy Cung Dư Mặc, cũng cuốn cả thân thể của chính mình vào, áo choàng đơn giản đủ lớn cho nên có thể bao lấy hai người, dưới áo choàng Tiêu Vân Hiên nắm tay Cung Dư Mặc, “Dư Mặc, ngươi đuổi không được ta, ngươi quỳ hai canh giờ ta liền quỳ bốn canh giờ, ta không tin ngươi không đau lòng ta.”
“Ngươi!” Cung Dư Mặc trừng y, lập tức nheo mắt quan sát hắn, “Vô lại… Là ai dạy của ngươi chiêu này?”
Tiêu Vân Hiên nở nụ cười, “Rõ ràng là ngươi chơi xấu trước, ngươi đừng quản ai dạy, dù sao ta biết ngươi yêu thương đau lòng ta, giống như ta yêu thương ngươi.” Hồi lâu Cung Dư Mặc cũng không nói lời nào, Tiêu Vân Hiên thấp giọng nói rằng, “Để ta ở bên ngươi đi Dư Mặc… Tuy rằng ta không biết ngươi làm vậy vì cái gì, nhưng ta chung quy cảm giác có quan hệ cùng ta.”
“Nếu như không liên quan đến ngươi thì sao?”
“Mặc dù không liên quan đến ta… Nhưng ta biết trong lòng ngươi khó chịu, ngươi muốn xưng đế lại không thể giết bệ hạ cũng không muốn ép buộc bệ hạ hạ chiếu thư, chỉ có thể quỳ ở chỗ này chờ. Dư Mặc, ta đã nói với ngươi, sau này tất cả mọi chuyện chúng ta cùng nhau đối mặt, ngươi như vậy ta cũng rất khó chịu, ngươi khó chịu có thể quỳ ở chỗ này phát tiết, vậy ngươi cũng cho ta phát tiết một chút, được không?”
“Trên đời này chúng ta đại khái là hai người ngu ngốc nhất.” Cung Dư Mặc ngẩng đầu, nhìn đầy trời sao nhỏ cùng ánh trăng thảm đạm thê lương, nhún vai cười cười, “Người khác đều là đánh người đập đồ phát tiết, chúng ta hai người nhưng lại dằn vặt chính mình để phát tiết a.”
Tiêu Vân Hiên nhìn hắn, vươn qua hôn lên mặt hắn, “Hoàn hảo kẻ ngu si đúng một đôi… Sẽ không lạc lõng cũng không cô độc.”
Hai người quỳ tại nơi này hồi lâu, lâu đến sắc trời cũng bắt đầu sáng tỏ, Cung Dư Mặc nghĩ đến thời gian lâm triều có nên đứng dậy trước hay không, trên đầu đột nhiên bị gì đó bao phủ, có độ ấm cơ thể người, hắn cùng Vân Hiên vội vã kéo vật bao trùm trên đỉnh đầu xuống, vừa nhìn nguyên lai là một kiện áo choàng. Mà chủ nhân chân chính của áo choàng thì đứng ở trước mặt hai người bọn họ, nhìn qua đã ba mươi bốn mươi tuổi, chỉ là ngũ quan như trước đĩnh lập tuấn lãng hiếm gặp.
“Thiều Vương thúc!”
Thiều vương Cung Mộc Thiên lắc đầu, “Ta mới nói với Trữ Tu Phàm, nay lâm triều dừng một ngày đêm, tấu chương trong lúc đó đưa đến ngự thư phòng, hai người các ngươi trở về hảo hảo nghỉ ngơi.”
Cung Dư Mặc cùng Tiêu Vân Hiên nhìn nhau một cái, cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Trái lại Cung Mộc Thiên ngồi xổm trước mặt hai người bọn họ, vỗ vỗ mặt hai người hậu bối, “Được rồi, Dư Mặc ngươi trước đưa Vân Hiên trở lại nghỉ ngơi, gặphai người các ngươi mang bộ dạng này…” Dứt lời nhìn Vân Hiên cười nói, “Tiêu tướng quân, ngươi phải phụ trách giám sát tiểu tử này nghỉ ngơi, nhất định khiến hắn ngủ đủ mười canh giờ.”
“Mười… Mười canh giờ?” Cung Dư Mặc nghẹn một chút, mười canh giờ cũng quá lâu có đúng hay không…
Cung Mộc Thiên đứng lên cười nói, “Đương nhiên, tân hoàng đăng cơ, lẽ nào ngươi muốn cho văn võ bá quan chiêm ngưỡng hình dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này của ngươi sao? Quả thực mất hết mặt mũi hoàng tộc Đại Hi ta!”
– Hết chương 20 –